Tô Hoài lần đầu rơi vào tình cảnh này, bây giờ thân làm bác sĩ nhưng cốt là trai bao. Chỉ cần người phụ nữ đó muốn là có thể gọi anh bất cứ lúc nào, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được vì sao anh phải làm như thế.
Ngay từ đầu Alice đã không tìm anh để đợi anh báo ơn thì thôi đi, giờ anh tự vác mặt tới. Người ta đòi anh báo ơn, anh cũng không thể nào nói không!
Tô Hoài ôm đầu vò vò, nữ y tá làm việc bên cạnh mắt chữ A mồm chữ O. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bác sĩ Tô không tập trung trong giờ làm vã lại còn đăm chiêu suy nghĩ nữa chứ.
*
Bannie ở trong bếp nấu canh bổ cho Mạc Tử Dương, mà lần nào nấu cũng phải nấu hai phần. Hắn dùng thì Tiêu Ân Ân cũng sẽ dùng, cô không thể nào quan tâm vị hôn phu của người ta lộ liễu như vậy được.
Mặc kệ, nấu nhiều hơn thì có làm sao!
“Thư ký Bannie nấu nướng không tệ nha. Mà nhà của chị khi nào thì sửa xong?” Tiêu Ân Ân tỏ ra rất quan tâm cô, sau đó cô ta ôm tay Mạc Tử Dương nhìn hắn nói tiếp:“Bọn em cũng cần thời gian riêng tư để bồi dưỡng tình cảm đấy chị ạ.”
Nụ cười trên môi cô cứng lại, cái đứa trẻ này… Tùy tiện quá.
“Vài hôm thôi, khi nào xong chị sẽ đi.”
Bannie lên phòng đấm vào cái gối, cô tức quá đi mất. Tại sao Tiêu Ân Ân lại dạng dĩ với những động tác thân mật như vậy, nghĩ lại hồi đó cô cũng không hề có gan đó đâu nha.
Đang lúc chán chường nằm xem điện thoại thì Alice rủ cô đi quán bar chơi, đi thì đi, đi cho khuất mắt đôi nam nữ đáng ghét kia.
Cô chuẩn bị quần áo, mặc một cái đầm hai dây màu đen bó sát phô ra đường cong nóng bỏng. Hừm, nói không chừng lần này đi quán bar gặp được chân mệnh thiên tử đó, cô cóc thèm Mạc Tử Dương nữa…
Hắn ngồi ở phòng khách xem tin tức, thấy cô xuống, ăn mặc hở hang cùng trang điểm kỹ lưỡng, mi tâm hắn nhíu lại hỏi:“Bannie cô định đi đâu?”
“Tôi đi gặp bạn, anh Mạc không cần để cửa đâu. Tôi đi sáng mai mới về!”
Cô bặm môi nói, cô sẽ ra ngoài chơi, yêu người khác luôn.
Mạc Tử Dương lập tức đứng dậy, hắn nắm cổ tay cổ lạnh lùng đáp lại:“Đi chơi thì cũng phải về, Bannie hiện tại cô ở nhà tôi. Có vài quy định mà tôi chưa nói với cô, tiện thể nói luôn.”
“Được, anh Mạc nói đi.” Cô nhìn thẳng vào mặt hắn mà nói, cô đang tức lắm đó nha.
Mạc Tử Dương thấy thái độ xù lông của cô, không cho cô đi chơi sáng đêm cô liền xù lông. Bannie nhỏ nhẹ bình thường biến đi đâu rồi?
“Không về muộn quá 10 giờ, không đi qua đêm.”
Bannie trợn mắt với hắn, cô là con của hắn hay sao, cái gì mà không về muộn quá 10 giờ, vô lý.
Nhưng mà vô lý cũng phải nghe lời, nếu không nghe lời Mạc Tử Dương nói cô ra ngoài thuê khách sạn ở. Cái con người hắn không biết thương hoa tiếc ngọc là cái gì cả, đáng ghét!
Bannie đem sự tức giận đó tới gặp Alice, cũng may là có Alice cô bạn luôn khiến người ta dễ chịu này. Alice nói cổ sắp phải về nước F rồi, hợp đồng với Mạc Thị đã làm xong.
“Cậu ở lại thật đấy hả, người ta có vị hôn thê rồi đó!” Alice khuyên nhủ.
Cô gật đầu cái rụp, cô đã theo tới tận nhà rồi. Đợi khi nào Mạc Tử Dương nói không thích thấy mặt cô nữa, đến lúc đó cô mới cam tâm, còn bây giờ kêu cô từ bỏ cô không cam tâm đâu.
“Ế, kia có phải tình địch của cậu không?”
Alice phóng ánh mắt ra phía xa, chỗ đó tụ tập một đám nam nữ, đa số là ở cùng độ tuổi với Tiêu Ân Ân. Bannie bậm môi, vị hôn thê của người nào đó cũng tới đây chơi sao không nghe hắn cấm cản gì đi, hắn chỉ biết ăn hiếp cấp dưới thôi.
“Xem ra cũng không phải dạng ngoan hiền đâu nha, biết hút thuốc lá kìa.”
Tiêu Ân Ân đang phì phà điếu thuốc, so với đám bạn thì cô bé xinh hơn, sang trọng hơn và có khí chất hơn. Chẳng lẽ Mạc Tử Dương lại thích cô gái như vậy, có phải cô cũng nên thay đổi không. Thật ra đối với con gái hư hỏng, đàn ông sẽ thích hơn mà. Đó là lý do hắn chịu trói chân với Tiêu Ân Ân ư, ở trên giường cô ấy rất tình thú?
Nghĩ tới đây Tiêu Ngữ Lam lại bực bội, cô không muốn bọn họ quấn lấy nhau nữa. Cả ngày sống chung hình như chưa từng nghe họ cãi vã, chả bù cho cô lúc trước. Mỗi lần hắn nổi điên sẽ kéo cô lên phòng đóng sập cửa, chiến tranh đến long trời lỡ đất mới thôi…
Bannie trở về nhà, trong người có hơi men. Mạc Tử Dương muốn giám sát cô, đừng có mơ cô về trước 10 giờ tận 5 phút đồng hồ đó. Thấy cô hắn cũng không nói gì, tập trung xem tin tức như chẳng quan tâm. Vậy là không phải đợi cô, hắn đợi vị hôn thê của hắn.
“Anh Mạc tôi về rồi, ngủ ngon nhé.”
Cô nói qua loa rồi lên phòng, hắn đáng ghét như thế chẳng hiểu sao cô lại yêu hắn vậy chứ?
Bannie nằm dài trên giường, cô chán chường xụ mặt.
Mạc Tử Dương tắt tivi, hắn nhìn đồng hồ vừa điểm 10 giờ đêm. Cô đi uống rượu, hắn có ngửi thấy thoang thoảng. Cô đi uống rượu với ai mà chải chuốc, ăn diện, là với người trong lòng sao?
Hắn lại khó chịu rồi, thật là muốn lên đó cắn cô một cái mà.
Mạc Tử Dương đi vào phòng ngủ đóng cửa, hắn vắt tay lên trán suy nghĩ. Mấy ngày này quan sát hắn thấy so với Tiêu Ân Ân thì Bannie giống với cô gái trong giấc mơ của hắn hơn. Ngay cả sở thích cũng giống, nhưng mà tại sao vị hôn thê trong mơ của hắn lại có người trong lòng rồi?
Hắn nên ẩn nhẫn xem đó là giấc mơ, hay nên cướp cô về đây?
Chuyện này khiến hắn thật là đau đầu.
*
Sáng sớm vị hôn thê đã chuẩn bị trước cho hắn một phần trứng và bánh mì. Tiêu Ân Ân cười dịu dàng ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn, cái cô gái này đối với hắn cũng tốt, chỉ là hắn không có cảm giác.
Ăn được hai miếng, hắn thấy Bannie đi xuống nhà chuẩn bị đi làm. Hắn cũng buông đũa.
Tiêu Ân Ân níu tay hắn, cô ngọt ngào nói:“Ông xã, anh cho em tới công ty với. Lát trưa anh dẫn em đi mua một bộ trang sức để tặng mẹ nha.”
Bannie vừa xuống đã thấy màn ân ân ái ái, “ông xã” nghe rất chán ghét luôn. Cô không thèm liếc mắt mà đi ra khỏi cửa, cô chẳng thà đón taxi đi chứ không muốn xem họ diễn cảnh thân mật.
Mạc Tử Dương thấy cô hôm nay tự dưng lại đi riêng, hắn cũng tức giận, cô vừa đi gặp người đàn ông đó đã muốn tách biệt với hắn rồi. Nếu cô đi chơi vài lần nữa, có phải ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn hay không?
Cả ngày hôm nay Bannie rất máy móc báo cáo, cô cứ làm mặt lạnh chẳng còn xông xáo như bình thường. Mạc Tử Dương nheo mắt nhìn vào cái cửa văn phòng, xuyên qua đó là thư ký Bannie của hắn đang muốn đem tấm lòng mà lúc trước cô nói sẽ cho hắn đi cho một người đàn ông khác.