Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 62: Quên



Tử Dương vì chuyện đứa nhỏ mà anh thảm như vậy sao?”

Tô Hoài ra ngoài uống rượu với hắn, Mạc Tử Dương gần đây đi làm về lúc nào cũng ghé quán bar cả. Cũng may Alice đã tháo bột về nước F rồi, anh mới có thời gian để an ủi hắn.

Mạc Tử Dương nốc cạn ly rượu trong tay, đôi mắt sâu thẳm của hắn chất chứa tia cô đơn. Hắn nhớ Bannie, hầu như đêm nào cũng muốn chạy đi tìm cô cả.

“Tử Dương chưa từng thấy anh thế này.” Tô Hoài thở dài.

“Vốn là muốn cô ấy hạnh phúc mới thả cô ấy đi, sao tôi lại không cam tâm thế này?”

Tô Hoài không đáp, anh biết hắn đối với Bannie rất đặc biệt. Chưa từng nhìn thấy hắn học cách quan tâm một cô gái, vậy mà mấy tháng trước hắn cứ gọi hỏi anh tặng hoa gì là lãng mạn, còn tặng quà gì là phụ nữ thích nữa. Hắn học yêu, nhưng lại không đúng đối tượng.

Tô Hoài biết Alice cũng vì Bannie về nước mới muốn nhanh chóng về nước, chuyện cô và Bannie là bạn thân mãi tới ngày cô sắp về nước F anh mới biết. Hôm đó thấy Alice gọi video call với ai đó, anh nhìn thoáng qua mới biết là Bannie, trùng hợp thật, họ là bạn thân.

Tô Hoài vỗ vai hắn, anh nói:“Tình yêu phải tự mình giành lấy, chắc gì khi anh buông tay cổ đã hạnh phúc?”

Mạc Tử Dương nhìn anh, Tô Hoài mím môi gật đầu. Anh đoán là Bannie cũng có tình cảm với hắn nếu không vì sao Alice lại phải về nước gấp như vậy, anh nghe Alice an ủi Bannie. Nếu như đứng ở phương diện của người hạnh phúc vì sắp kết hôn với người trong lòng, tuyệt đối sẽ không có trạng thái như Bannie. Nếu như cô ấy hồi tâm chuyển ý, thì Mạc Tử Dương nên nhân cơ hội này tấn công.

Tình cảm mà, không phải tự nhiên mà đến được. Phải có nổ lực, tranh giành mới có thể về đích. Chỉ cần không trái với luân hồi, đạo lý là được…

*



Tuần thứ mười, Mạc Tử Dương cầm tờ xét nghiệm ADN trong tay, mặt hắn đanh lại. Đứa con trong bụng Tiêu Ân Ân là của hắn, cái tờ xét nghiệm này chắc chắn là có người giở trò. Bảo sao Tiêu Ân Ân nói không tin tưởng Tô Hoài sẽ làm đúng trọng trách, nằng nặc đòi đi xét nghiệm ở trung tâm, hoá ra là cô ta có âm mưu cả. Không phải chỉ một mình cô ta có âm mưu, mà là của Tiêu gia của cô ta.

“Bà nội, cháu không có gạt bà. Đứa nhỏ này là con cháu của Mạc gia.” Tiêu Ân Ân ngồi bên cạnh bà nội đắc ý nói.

Bà nội nhìn thấy cháu mình đang đằng đằng sát khí, tính cách của Mạc Tử Dương bà cụ xưa nay hiểu rõ. Bà thương nó nhất, làm sao không hiểu nó nhất chứ. Thật ra bà cũng không muốn ép nó kết hôn, trước đây là do Mạc Tử Dương không có người trong lòng, cũng chẳng chịu yêu đương với ai nên bà mới tìm qua người mai mối.

Bây giờ Mạc Tử Dương có người mình thích nhưng vì một đứa nhỏ mà phải kết hôn với người hắn không yêu. Bà biết hắn không cam tâm, nhưng bây giờ hoạ là do hắn gây ra không thể phủi bỏ trách nhiệm làm cha được.

Bà cụ Mạc thở dài…

“Được rồi Tiêu Ân Ân, tôi sẽ chuẩn bị hôn lễ theo đúng ý cô.” Mạc Tử Dương lạnh lùng nói.

Hắn ban cho Tiêu Ân Ân đôi mắt rét lạnh, nếu cô cứ cố chấp đối đầu với hắn vậy thì hắn không nương tay nữa.

Mạc Tử Dương rời khỏi nhà họ Mạc, hắn lập tức trở về văn phòng làm việc. Nói với trợ lý Trần gom toàn bộ tư liệu của nhà họ Tiêu đem đến trước mặt hắn, trợ lý lập tức luống cuống đi làm theo.

*

Bannie đứng ở trước gương nhìn bản thân mình, váy hồng dịu dàng chất liệu tơ tằm. Cô đã là người phụ nữ gần ba mươi xuân xanh rồi, bắt đầu già đi rồi.

“Con gái, còn chưa đi nữa sao muộn rồi đấy!” Mẹ của Bannie đẩy cửa vào hối thúc.

“Sớm mà mẹ, tới sớm quá là mất giá đó mẹ ạ.”

Bannie nói đùa.

Hôm nay cô đi xem mắt, ngần tuổi này cô nên kết hôn rồi. Mẹ cô có giới thiệu cho cô vài người đàn ông là con của bạn mẹ, nhưng mà cô vẫn chưa chọn được người ưng ý. Việc xem mắt này đã kéo dài hơn hai tuần lễ rồi.

Cô đến quán cafe sang trọng, đôi mắt tìm kiếm chàng trai mặc vest xanh như mẹ cô nói. Anh ta ngồi ở một góc gần cửa sổ, cô sải bước đi lại đứng trước mặt anh ta mỉm cười nói:“Xin chào anh, có phải anh là Lục tiên sinh không?”

“Cô là Bannie à, rất hân hạnh được gặp mặt.”

Lục An bắt tay với cô, Bannie vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Nhưng tròng lòng cô thầm nghĩ, Lục tiên sinh này chắc chắn bị bệnh nghề nghiệp. Làm gì có ai bắt tay người xem mắt như đối tác thế này, tuy nghĩ vậy cô vẫn chìa tay ra bắt với anh cho có lệ.



“Ôi tay cô Bannie mềm quá, mới cô ngồi.”

Nụ cười trên môi cô hơi đơ, không phải cô khó chịu mà lời lẽ của anh ta làm cho cô nổi cả gai óc.

Lục An làm giám đốc của một công ty tài chính, tiền đồ sáng lạn, đẹp trai ga lăng. Trông anh cũng được nhưng mà cô cứ cảm thấy sao sao ấy.

Dẹp bỏ suy nghĩ trong lòng, cả hai ngồi nói chuyện hồi lâu. Anh có rất nhiều chủ đề để bắt chuyện với cô, nào là thị trường kinh tế, cách đầu tư cổ phiếu…

…chát…

Cốc cà phê hất hẳng lên mặt Lục An, rồi anh nhận thêm một cái bạt tay không hề nhẹ. Từ đâu xuất hiện một cô gái, cô ta vừa khóc vừa hành động như thế.

“Anh đúng là tên khốn khiếp, làm cho tôi có thai mà không chịu trách nhiệm còn dám đi xem mắt thế này hả?”

Cả quán cafe đều nhìn bọn họ. Bannie ái ngại rời khỏi ghế, cô nói:“Lục tiên sinh anh giải quyết chuyện cá nhân trước, tôi xin phép.”

“Kìa… Bannie… Bannie hiểu lầm…Chát…”

Cô đi luôn không ngừng bước, hình như Lục An bị đánh nữa rồi.

Bannie ra khỏi quán cafe, cô thở dài thầm nghĩ thật là xúi quẩy. Lấy điện thoại cô gọi cho Alice đi cafe, so với việc đi xem mắt thì đi cafe với Alice thích hơn đó!

*

Alice cũng không hiểu tình trạng này của bạn thân Bannie là như thế nào. Cô về nước F sau Bannie 5 ngày, lúc gọi điện thoại video Bannie không khóc thì lóc rất sầu thảm nhưng khi cô trở về cô ấy dường như chẳng có chuyện gì cả. Cô ấy còn không nhớ Mạc Tử Dương là ai, khi nhắc tới cái tên đó thay vì khóc lóc khổ sở thì cô ấy dửng dưng. Đến nổi cô ấy đã hỏi một câu như thế này:“Mạc Tử Dương là ai thế, tớ quen sao?”

Alice cứ nghĩ là Bannie giận dỗi nên mới nói vậy, nhưng mà cô ấy lại đi xem mắt. Hình như cô ấy quên Mạc Tử Dương thật rồi, không còn một chút ký ức nào về hắn nữa…

Bannie ngồi ở quán cafe chờ Alice, cô ấy hơn ba mươi phút mới đến. Vừa đến đã nói lời tạm biệt, cô tròn mắt hỏi:“Tại sao cậu thích đi BK như vậy, lần trước cậu cũng từ BK trở về còn gì, giờ lại đi á?”

“Vì người tớ thích đang ở đó.” Alice thẳng thắn nói, vì Tô Hoài hôm qua mới gọi điện.

Anh nói nhớ cô rồi!



“Hừm, là mê trai bỏ bạn chớ gì?” Cô làm giọng trách hờn.

Alice kéo tay cô, nhỏ nhẹ dỗ dành:“Đợi tới lúc cậu có chồng, tớ sẽ về dự đám cưới.”

“Hứa suông, không tin.” Cô ngó lơ, làm ra bộ dạng giận dỗi đáng yêu.

Alice miệng thì cười, nhưng mà trong tâm lại thở dài. Bannie không nhớ gì cả không biết là thật hay là giả, nếu là thật đợi sau này cô ấy nhớ lại có hối hận vì đã kết hôn không?

Cô ấy từng nói mình rất yêu Mạc Tử Dương.

“Bannie gần đây Mạc Tử Dương đánh vào Tiêu gia, hơn ba tháng nay bọn họ nội chiến căng thẳng cực kì. Có lẽ Mạc Tử Dương sẽ không kết hôn đâu.” Alice cố tình nói cho cô nghe, nếu như cô giải vờ có thể tự chừa đường lui cho mình.

Tô Hoài nói Mạc Tử Dương muốn lật đổ Tiêu gia, hắn sẽ không kết hôn.

Bannie hút một ngụm sinh tố dâu tây, cô tròn xoe mắt hỏi:“Mạc Tử Dương là ai mà cậu nhắc hoài thế hả? Tớ có quen anh ta sao, sao tớ chẳng ấn tượng gì cả?”

Alice thở dài, qua loa nói:“Cậu từng nói yêu Mạc Tử Dương rất nhiều, cậu không nhớ thật hay giả vờ quên vậy Bannie?”

“Tớ nói yêu á, cậu bị mộng du rồi.”

Cô phản ứng ngay, Mạc Tử Dương mặt mũi ra sao cô còn không biết chứ nói gì là yêu, hoang đường quá đi mất!!!