Ta do dự không dám động tay, tiểu muội đã đợi không kịp ăn rồi.
"Nương! Con cũng muốn ăn! Sao bọn họ có mà con không có?"
Đệ đệ chọc đũa vào trong bát ta cướp trứng gà đi.
Nương ta liền vội vã cướp lại:
"Thằng nhóc thối này! Sau này con sẽ có!"
Quay đầu mỉm cười đẩy bát về phía ta: "Nào, Nguyệt Nha, con và muội muội mau ăn trứng đi!"
Ta nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không chịu nổi hấp dẫn.
Hai ba miếng nuốt xuống bụng, toàn thân trên dưới đều cảm thấy ấm áp.
Quả trứng này, quả thật là thứ ngon nhất ta từng ăn trong đời này.
______
"Nguyệt Nha, Liên Nhi, mau đến gặp Ngọc bà tử."
Bà tử kia nhìn trên nhìn dưới đánh giá ta và muội muội:
"Nhận hai nha đầu này năm lạng bạc."
Nghe thấy "bán tiền", "nhận nha đầu","bạc" trong miệng bọn họ, ta mới hiểu được, cha nương ta đem ta và tiểu muội bán cho kẻ buôn người rồi!
Trong miệng ta nào còn nửa điểm hương vị ngọt ngào của trứng gà.
Chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng chát.
Tiểu muội sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa:
"Cha nương! Xin hai người đừng bán con! Sau này con cái gì cũng không ăn, con chỉ uống nước lã sống thôi! Đừng bán con được không?"
"Sao lại ít như vậy? Ngọc bà tử, ta nghe nói cô nương nhà họ Vương cách vách bán mười lạng, hai cô nương nhà ta sao chỉ có năm lạng?"