Đã chứng kiến được sự hữu dụng của nghiệm pháp này, cho nên những người vây xem vốn không quan tâm lắm, thấy Tiêu Liêu nói xong, đều xúm lại hỏi Tiêu Liêu chỗ mình chưa nhớ kỹ, động tác nào phải làm thật chậm.
Tiêu Liêu bên kia bị vây chặt lấy, bên này ông bố bỉm sữa tập sự đang ôm con bị đẩy ra ngoài, cậu ta ôm con ngây ngốc nhìn đám người trước mặt, nếu không phải nãi nãi Miên Miên nhanh tay, kéo cậu ta lại, không chừng lúc này cậu đã bị người dẫm phát khóc rồi.
Nãi nãi Miên Miên nhìn vị a ba còn chưa hoàn hồn này, thực sự bất lực: Sao đứa nhỏ này lại ngốc thế, cậu ta có thể chăm sóc tốt cho đứa nhỏ sao?
Thời điểm Tiêu Liêu đang bị hỏi đến khổ không kêu được, một âm thanh chứa đựng lo lắng và đau buồn vang lên — nghe như tiếng chó sủa? À, không, là một tiếng hú giống tiếng chó truyền tới.
“Uông! Uông ô —-”
Mọi người dừng lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy cách đó không xa có một thứ đen trắng mập mạp chạy về phía bọn họ, vừa chạy vừa phát ra tiếng hú như tiếng chó gào rú.
Chờ đến khi thứ đó đến gần hơn Tiêu Liêu mới nhìn rõ hình dáng vốn có của nó, cậu hết sức kinh ngạc, vậy mà đó lại là một con gấu trúc!
Gấu trúc a! Chúa ơi, kia chính là quốc bảo đó! Bảo vật quốc gia gấu trúc đó! Là thú ăn sắt tọa kỵ của Xi Vưu trong truyền thuyết cổ xưa, hiện tại đang nổi tiếng khắp thế giới lại còn được toàn dân Nhật Bản săn lùng điên cuồng rồi nhốt trong lồng - gấu trúc đó!
Cậu chưa từng đi đến vườn bách thú, là một đứa trẻ nghèo ở viện mồ côi chưa nhìn qua gấu trúc thật bao giờ, hiện tại lại không cách màn hình, không có rào chắn, nhìn thấy một con gấu trúc còn chưa đứng đã cao hơn cả cậu, gấu trúc sống sờ sờ a! Trời ạ!
Tiêu Liêu chấn kinh rồi, Tiêu Liêu hưng phấn, Tiêu Liêu vui vẻ ngổn ngang trong gió, ánh mắt nóng rực mãnh liệt nhìn con gấu trúc tươi sống kia.
Chỉ thấy con gấu trúc chỉ được cái to lớn kia, bước chân không linh hoạt phanh lại, đối với vị a ba bỉm sữa tập sự kia, chi trước tráng kiện mở ra ôm cậu ta vào ngực, thanh âm có chút đau lòng mà cúi đầu gầm rú một tiếng.
Chiêu “hỏng phanh” kia của hắn dọa người xung quanh trốn thật xa, cho nên hiện trường chỉ còn lại ông bố bỉm sữa tập sự và Tiêu Liêu lần đầu tiên nhìn thấy gấu trúc hưng phấn tới mức quên cả trốn.
Sau đó gấu trúc kia biến thành hình người rồi ôm chặt ông bố bỉm sữa tập sự vào lòng, đứa nhỏ thậm chí bị siết đến nỗi phải kêu lên, giọng nói nhỏ bé đau đớn rên rỉ, mà hắn lại giống như không nghe thấy, đôi con ngươi hung hãn trừng mắt, rưng rưng, nét mặt đau lòng.
Vẫn là vị a ba bỉm sữa kia quan tâm đứa bé nhất, nghe được âm thanh không khỏe của nó, bỗng nhiên từ chuyển từ yếu đuối sang mạnh mẽ, giơ tay tát một phát mạnh mẽ vào mặt thú nhân, từ âm thanh kia đều có thể nghe ra cái đánh kia dùng sức nhiều thế nào, trực tiếp làm cho người đang ôm hắn ngốc luôn, bàn tay đang ôm chặt hắn đều phải buông lỏng một chút.
Cậu dùng sức tránh ôm ấp của thú nhân, dịu dàng cẩn thận dỗ đứa bé sắp khóc, ngoài miệng tức giận mắng: “Ôm chặt như thế làm gì! Đứa nhỏ không bị nghẹn chết cũng suýt bị ngươi bóp chết luôn! Ngươi cái tên sát thiên đao* cũng không cẩn thận chút! Đôi mắt to như vậy chỉ biết dùng để khóc thôi à!”
* 杀千刀的 - Lời chửi chủ yếu thấy ở sự oán giận, chửi bới của người vợ đối với chồng. Ví dụ: Tên giết người ngàn đao/ sát thiên đao này, ngươi chỉ suốt ngày quanh quẩn bên ngoài không thèm quan tâm đến gia đình!
“A! Con ta không sao chứ!” Thú nhân sững sờ nói câu này, sau đó … ừm, lại tới một quả bom khác phát nổ!
Vị kia dỗ đứa bé xong tức giận đá hắn hai cái, đá một chút lại mắng một chút, “Ngươi mới có chuyện ấy! Ngươi mới xảy ra chuyện! Miệng ngươi chả nói được câu nào tốt đẹp cả! Ngươi mong ai xảy ra chuyện thế hả! Tức chết ta rồi!”
“Nếu không có vị ân nhân này đại ân đại đức, cứu con chúng ta, như vậy, lúc này ngươi liền đi đến dưới tán cây kia tìm xác của con đi!” Cậu tức giận chỉ Tiêu Liêu cho thú nhân, sau đó giống như chưa hết giận lại đá thú nhân ngốc một cái.
“Đừng tức giận, không phải là do ta nghe được người khác báo tin gấp, nói con của chúng ta xảy ra chuyện sao, cho nên ta mới vội vàng chạy tới đây, giờ không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt.” Gương mặt của thú nhân kia hơi tròn, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới hơi thở dũng mãnh trên người hắn, hắn lại ôm người vào trong ngực lần nữa, còn trêu chọc tiểu ấu tế đã bình thường trở lại.
Nhìn thú nhân toàn thân là hơi thở dũng mãnh như thế, Tiêu Liêu có chút hoài nghi con gấu trúc vừa rồi mình thấy có đúng là thú nhân trước mặt không.
Có chỗ dựa, vị a ba bỉm sữa tập sự liền thuận theo dựa vào ngực thú nhân, miệng bẹt ra, vành mắt dần ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ, giọng nói khàn khàn có chút nghẹn ngào, “Tướng công, tướng công…. oa hu hu….. vừa rồi ta suýt thì bị hù chết rồi, hu hu hu, ngươi còn không ở bên cạnh ta…. Tình nhi, sắc mặt Tình nhi đều đổi màu luôn, híc, oa hu hu … nó hít vào không được bao nhiêu mà thở ra quá trời… làm ta sợ muốn chết…”
“Được, được, đừng sợ, a, tướng công lão công ở đây, đứa nhỏ không phải ổn rồi sao? Đừng khóc nữa, ngoan, Kiều Kiều ngoan.”
Hình ảnh một người đàn ông thô kệch dùng giọng nói dịu dàng dỗ dành một mỹ nhân yếu đuối, Tiêu Liêu nhìn thế nào lại cảm thấy thuận mắt hài hòa, chỉ là có điều không phù hợp chính là…. mỹ nhân này —-- trước không nhắc đến giới tính, giọng điệu lúc nói chuyện cũng không đúng cho lắm. Trong này chắc chắn có trá.
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Tiêu, nếu không có người, Tình nhi nhà chúng ta sợ là thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.” Thú nhân đột nhiên quay đầu tới, mặt đầy chân thành nói cảm ơn với Tiêu Liêu.
Tiểu Tiêu? Nghe thấy người này gọi mình thân mật như vậy, Tiêu Liêu không hiểu gì nhìn thú nhân kia, ánh mắt lộ ra sự khó hiểu.
“Ta là anh họ của Cụ, tên là Sơn, bọn họ đều gọi ta là Sơn Tử, ngươi có thể gọi ta là Sơn Tử ca, ta là đứa con thứ hai của chú Liễu và chú Thành Man, lúc trước khi xây lại nhà Cụ đã nhắc qua với ta, ta cũng từng gặp ngươi, chẳng qua không có chào hỏi ngơi, cho nên ngươi có thể không biết ta.”
“A! Thì ra là vậy!” Thế giới này nhỏ thật, tùy tiện cứu một người cũng có thể cứu phải người trong nhà, ách ha hả, Tiêu Liêu yên lặng phun tào trong lòng.
Chờ Kiều Kiều, cũng chính là ông bố bỉm sữa tập sự kia, dùng giọng nói nhỏ nhẹ của mình nhẹ nhàng giải thích rõ đầu đuôi sự việc xong, sắc mặt Sơn nghiêm lại, ôm người chặt thêm một chút, thương tiếc sờ sờ đứa bé nhìn vô lo vô nghĩ hiện tại.
“Chuyện này ta cũng biết, người một nhà chúng ta sẽ không nói hai lời, nếu ngươi có yêu cầu gì, hoặc là bị ai bắt nạt, cứ việc nói với ta, tuy rằng năng lực của ta có hạn, nhưng chỉ cần ta làm được thì nhất định sẽ giúp ngươi.” Hắn hít sâu một hơi, sờ sờ khuôn mặt Kiều Kiều và đứa bé trong lòng.
“Lúc thằng nhóc này mới được sáu tháng ta liền ôm nó về từ nhà nó, hiện tại đã nuôi được nửa năm, trước không nhắc tới ta không thể dứt bỏ tình cảm của mình đối với nó được, a ba của nó đau nó nhất, đến ta còn kém nó, nếu lần này thực sự xảy ra chuyện gì, hai vợ chồng chúng ta sợ là một khoảng thời gian không thiết ăn uống mất, thật ra thì ta vẫn còn ổn, chỉ sợ vật nhỏ này không chịu được thôi.” Sơn chiều chuộng chạm mũi Kiều Kiều một chút, nhận được ánh mắt tức giận của Kiều Kiều, sau đó cúi đầu bật cười.
“Cho nên ngươi đừng từ chối, có việc gì, cứ nói, chỉ riêng quan hệ giữa ta với nhà chú Để thôi, ngươi có yêu cầu gì ta đều phải có nghĩa vụ giúp đỡ, càng khỏi phải nói tới hiện tại.”
“Ách, Sơn Tử ca ca ngươi nói đùa, đều là nên làm, nên làm, ta không có yêu cầu gì cả, ha hả.”
Nghe hắn nói, Tiêu Liêu thật sự không biết nên đáp lời thế nào, chỉ có thể ngây ngô cười.
“Này, kỳ thực, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ừm, không phải, ta có chuyện muốn làm phiền ngươi.” Thú nhân cao lớn cường tráng Sơn, đột nhiên hơi xấu hổ, cái này khiến Tiêu Liêu không rõ vì sao cảm thấy có chút dự cảm không tốt.
“Cái kia, ngươi, ngươi nói.”
“Chính là, ngươi cũng thấy, người này nhà ta lớn lên mỏng mảnh yếu đuối như cỏ, lá gan cũng nhỏ, có chút động tĩnh cũng có thể dọa cậu ấy khóc.” Nói đến đây sắc mặt hắn đột nhiên vặn vẹo một chút, sau đó bình tĩnh lấy móng vuốt nhỏ của vị kia nhà mình đang véo thịt của hắn xuống, tiếp tục nói: “Người này có con cũng chỉ suốt ngày ngốc trong nhà, ẵm con theo, cũng sờ cái này, nghịch cái nọ, thằng nhóc này cũng dễ chăm, không khóc không nghịch ngợm, yên tĩnh khiến ta nhìn tiểu thú nhân nhà khác nhảy nhót khắp nơi liền sốt ruột thay nó, ngươi không hiểu a…”
Mắt thấy người này còn muốn lải nhải, Tiêu Liêu lập tức cắt ngang hắn, “Nói ý chính đi.”
Sơn lặp tức đổi lời, “Nga, ta chỉ muốn để cậu ấy mang con ra ngoài đi dạo, gặp gỡ mọi người. Chính là, khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, lại gặp phải chuyện này, ngươi xem cậu ta sau này chắc chắn không muốn ra ngoài nữa, vừa lúc Đại Phong Tử* trước đó nói với ta, nói ngươi sẽ chăm sóc trẻ con, tính cách tốt, hiện tại ngươi vừa lúc cứu con ta, ta nghĩ…”
Đồ điên? Vẻ mặt Tiêu Liêu vặn vẹo đầy hỏi chấm, ngươi mới là tên điên*! Đây là cái xưng hô khỉ gió gì vậy.
* Raw: 大风子 (Đại phong tử) mình nghĩ đoạn này hai người ông nói gà bà nói vịt, vì Đại Phong Tử còn có nghĩa là đổ điên, kẻ điên.
“Đứa nhỏ sẽ do chúng ta chăm sóc, ta chính là muốn để Kiều Kiều đi theo ngươi, để cậu ấy ra ngoài thường xuyên hơn một chút, thuận tiện theo ngươi học cách chăm sóc trẻ con.”
“Hả?” Tiêu Liêu bị đáp án của Sơn làm cho ngốc luôn, cái gì? Thì ra không phải muốn ta mang theo một cái, mà là mua một tặng một? Tặng kèm một cái lớn?
“Ta biết yêu cầu này có chút đường đột, nhưng ta cũng không có cách nào, ta cả ngày theo đội săn thú ra ngoài, để hai người này ở nhà suốt ta cũng không yên tâm, ta từ phía Cụ biết được ngươi mang theo không ít trẻ con, người này nhà ta tuy hơi nhát gan, không giỏi chăm sóc trẻ con như ngươi, nhưng mấy việc nhà đơn giản thì cậu ấy rất giỏi, còn có thể giúp ngươi trông nom đám nhóc.”
Nhìn thú nhân trước mặt vốn nên ngửa mặt lên trời thể hiện khí thế bá đạo ngang ngược, ở đây cúi đầu cười thương lượng với cậu —-- vì tình yêu của hắn, còn vì người trong lòng trên dưới đều mang dáng vẻ yếu ớt, Tiêu Liêu cảm thấy tim mình như bị ai đấm.
“Đều là họ hàng, này có là gì, cậu ta là một người trưởng thành, đứa nhỏ để cậu ấy mang theo, để cậu ta đi theo ta, mới là ta chiếm hời, rốt cuộc thì cũng có người giúp ta trông đám nhóc rồi.” Tiêu Liêu cười giống như cậu mới là người được lợi, sau đó ở trong lòng thầm nghiến răng nói với Cụ, không có việc gì thì nhắc tới cậu làm gì hả…
“Thật sao? Cảm ơn ngươi rất nhiều.” Sơn vui vẻ nhe răng lộ ra răng cửa sáng chói, Tiêu Liêu nhìn thấy có chút sợ hãi, cậu không quên, gấu trúc chỉ có bề ngoài đáng yêu thôi, sức chiến đấu của nó đều không kém hơn đám mãnh thú là bao đâu.
Kiều Kiều nghe vậy cũng vui vẻ nở một nụ cười dè dặt có chút ngượng ngùng, Tiêu Liêu nhìn mà cảm thấy đau răng, nếu không phải biết bản chất cậu ta là một lão nhân, cậu còn tưởng cậu ta là cô vợ nhỏ mới qua cửa của nhà nào đây, mắc cái gì bày ra bộ dạng nhỏ nhắn thẹn thùng vậy.
Sau đó không chờ Tiêu Liêu phản ứng, Sơn liền rống với không trung một tiếng: “Sáo Tử! Lấy đồ hôm nay ta săn được đưa tới nhà bọn Đại Phong Tử đi! Hôm nay ta muốn đi tới nhà chú Lan ăn chực!”
Thật là một giọng nói thật lớn thật tự nhiên còn thật đúng tình hợp lý, tự giác như vậy làm Tiêu Liêu cảm thấy hơi xấu hổ.
Bên này Tiêu Liêu còn chưa cảm khái xong, liền nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng chi chi đặc biệt sắc bén, ngẩng đầu lên liền thấy, đó là một con dơi cực lớn bay lượn trên đầu, dọa cậu sợ đến mức giật mình, nhấc chân liền muốn trốn, đột nhiên nghĩ đây có thể là thú nhân mà Sơn Tử ca nói tới, cậu mới phanh gấp đôi chân bất an của mình lại.
Quả nhiên, con dơi kia gật đầu với Sơn Tử ca một cái, liền bay đi.
Tiêu Liêu cười ha ha nói với Sơn: “Hình thú của bạn ngươi thật hiếm thấy nha.”
“Ha ha ha ha! Toàn bộ lạc chỉ có hắn và cha có thú hình này! Thực ra hắn rất có năng lực, có thể giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nhưng không biết tại sao những á thú và giống cái đó đều không quá thích hình dạng của hắn cho lắm.” Đối với vấn đề này, Sơn cũng thấy rất buồn bực.
Nhưng mà lúc này Kiều Kiều vẫn luôn im lặng trong lòng hắn lẩm bẩm nói: “Chuột đã đủ đáng sợ rồi, chuột bay chẳng phải càng đáng sợ sao? Chúng to như vậy, làm gì có người sẽ thích cái thứ đáng sợ như vậy.”