Minh đời này cũng không hy vọng hắn có thể tiến xa trên con đường học thuật nhưng mà nếu được trở thành giáo viên cho một trường chuyên cấp 3 đặc biệt là một ngôi trường mà kiếp trước hay kiếp này hắn đều không có cơ hội ngồi học , đều hướng về thì lại là một cảm giác rất khác .
Môn nào thì hắn không chắc nhưng bất kể tiếng Trung hay tiếng Anh thì lại khác , hắn có tự tin hơn nữa cũng có cách dạy của chính hắn .
Thời đại này dạy tiếng Anh khá tệ chứ đừng nói tiếng Trung , tất cả đều bằng nỗ lực cùng thiên phú của học sinh , giáo viên sẽ không giúp đỡ quá nhiều , thuần túy tự học .
Thời đại này giáo viên còn dạy khá máy móc mà giáo dục là một bộ môn sẽ luôn thay đổi , ít nhất cách giảng dạy ngoại ngữ của năm 2003 sẽ khác rất nhiều với năm 2020 .
Minh trước đây từng học qua không ít trung tâm , bất kể là luyện Ielts , học giao tiếp hay tiếng anh thông dụng hắn đều học qua , từ những giáo viên của chính hắn thêm khả năng diễn giải của chính mình , Minh có thể tổng kết rất nhiều kinh nghiệm học tiếng Anh .
Thật ra mà nói học tiếng Anh không phải học theo kiểu học thuộc lòng , cũng không học theo kiểu nhớ như rất nhiều người suy nghĩ , các biện pháp học tiếng Anh theo dạng nhớ nhanh thú thật sẽ quên càng nhanh .
Học tiếng Anh phải học bằng hứng thú sau đó từ hứng thú đó áp dụng vào cuộc sống .
Đâu chỉ tiếng Anh mà bất cứ một ngôn ngữ nào trên thế giới này cũng thế .
Kiếp trước hồi thi vào cao đẳng , Minh có được dạy tiếng Trung trong trường nhưng hắn chỉ dừng ở mức biết đếm từ 1 đến 10 , biết viết tên của chính mình ngoài ra quên bằng sạch , thời điểm đó hắn còn cực kỳ chán ghét tiếng Trung , chán ghét đến mức đây là một trong những nguyên do hắn trực tiếp nghỉ học nửa chừng .
Sau này thì khác , vì convert truyện , vì cuộc sống , vì cả hứng thú mà Minh mới lại nâng môn học này lên , bắt đầu học từ đầu sau đó càng ngày càng tiến xa .
Đương nhiên nói nhiều nữa thì cũng phải xem cô Đào giải quyết việc này thế nào .
Hắn cùng cô Đào ngồi trao đổi với nhau về một số việc lại trao đổi số điện thoại cho nhau sau đó mới chủ động rời đi trước , về phần 'tiền nước' thì là cô Đào tranh trả tiền cho Minh bất chấp hắn đã rút ví ra đến nơi rồi .
Ở điểm này Minh cũng không câu nệ , dù sao hắn cũng mang theo tư tưởng của rất nhiều năm sau , nam nữ là bình đẳng , nếu không phải quan hệ cực kỳ gần gũi thì vẫn nên sòng phẳng một chút .
Lần này cô Đào tranh trả tiền là vì người ta có việc chủ động nhờ Minh , lần sau đương nhiên sẽ đến Minh chủ động trả tiền bởi hắn chuyển thành 'nhờ' cô Đào , nói chung đây là thường thức trong xã giao .
Ở đây còn một thường thức nữa , giữa hai bên tốt nhất đừng nên chơi cái trò chia đôi 50-50 bởi về cơ bản việc này sẽ đoạn tuyệt rất nhiều tình tiết sau này , có thể nói là không ai nợ ai , biến tướng của việc 'không gặp lại '.
Chỉ có một phương chủ động trả tiền trước mới có thể tạo 'nợ nần' , có 'nợ nần' mới có thể có rằng buộc mà dẫn tới lần giao tiếp sau này , sau đó đến lượt bên còn lại chủ động đứng ra , đây mới là sòng phẳng .
Quay lại vấn đề chính , lại là thường thức trong công việc .
Hắn đã không gặp thầy Dương thì thôi nhưng đã gặp thầy Dương bất kể thế nào cũng nên ngồi với thầy Dương một lúc , làm ly cafe , hai anh em nói chuyện trên trời dưới đất , bàn luận nhân sinh .
Gặp thầy Dương cùng cô Đào làm cho Minh phải hơn 5h chiều mới ra khỏi trường Bách Khoa , chuyện này lấy đi của Minh nhiều thời gian hơn hắn tưởng , vừa dắt xe ra ngoài vừa chủ động liên hệ bạn gái mình .
Minh cùng Thanh cũng đã tương đối lâu không đi ra ngoài với nhau , chí ít trong mối quan hệ tháng rưỡi của hai người thì khoảng 1 tuần không đi chơi với nhau cũng tính là lâu .
Ngày hôm nay sẽ đi đâu chơi ? , Minh cũng đã nghĩ kỹ từ lâu , ngày hôm nay hắn cùng Thanh đi xem phim .
Nói ra thì đây cũng là lần đầu tiên hắn cùng bạn gái đi xem phim .
Cái này cũng không thể trách hắn , chỉ có thể trách rạp chiếu phim năm 2003 có chút 'low' , cho dù Đại Nam hiện tại là quốc gia lớn hơn Việt Nam của hắn rất nhiều .
Hôm nay cũng không phải là hắn đến đón Thanh mà hẹn nàng sẵn tại rạp chiếu phim , một rạp chiếu phim có tên là Hồng Bàng .
Đây có phải rạp chiếu phim tốt nhất hay không thì Minh không biết nhưng là rạp chiếu phim gần Giảng Võ nhất thì đúng .
Vì sợ đến muộn không đặt trước được vé xem phim , Minh mới để Thanh đi Taxi đến trước , đến cả phim cũng là do nàng chọn .
Đợi Minh lái xe đến rạp chiếu phim cũng đã hơn 6h .
Chặng đường này làm hắn nhận ra một việc , Hà Thành nhất định phải mở rộng bởi đường phố quá đông , đông đến đáng sợ .
Từ Bách Khoa đến Giảng Võ mà hắn 'lết' cả tiếng đồng hồ mới đến , chặng đường này không khác gì hành xác .
Vừa gửi xe xong hắn liền gọi điện chủ động liên lạc với Thanh .
"Em đang ở đâu đấy ? ".
Ở đầu bên kia Minh có thể nghe được âm thanh có chút ồn , có chút loạn .
Điện thoại đời này cũng thật là . . . .
"Em đang ở chỗ đặt vé chờ anh rồi , anh đang ở đâu đấy ".
"Anh vừa gửi xe xong , đợi anh một chút anh tới ngay ".
Minh chưa bao giờ đến rạp chiếu phim Hồng Bàng nhưng mà từ nhà để xe đi ra đại sảnh cũng không phải đoạn đường xa gì cho cam hơn nữa hắn vừa nhìn thấy chỗ đặt vé đã thấy bạn gái đứng sẵn ở đấy , Thanh cũng nhìn thấy Minh chủ động đưa tay vẫy vẫy hắn .
Bạn gái hắn hôm nay đi một đôi Manolo màu hồng phấn , quần jean bó sát chân màu đen cùng một chiếc áo len mỏng dài tay cũng màu đen .
Nhìn cách ăn mặc của bạn gái , Minh cảm thấy mắt mình sáng lên , không phải bạn gái hắn ăn mặc kinh diễm thế nào mà là rất dễ thỏa mãn mắt thẩm mỹ của Minh .
Thanh tất nhiên biết ánh mắt thẩm mỹ của bạn trai mình , đầu tiên Thanh biết Minh thích nàng đi giày cao gót có mũi chân , thứ hai mặc quần nhất định phải là quần bó sát chân , nếu phông phải dạng quần này thì nhất định phải là váy .
Minh rốt cuộc đi đến bên Thanh , hắn cùng bạn gái liền trao cho nhau một nụ hôn bất quá cũng chỉ là môi chạm môi dù sao nơi này là nơi công cộng , cũng không hợp để làm nhiều việc hơn .
"Em đợi anh lâu chưa ? ".
Minh vừa nói vừa quen thuộc đưa tay ôm eo Thanh , Thanh liền nhỏ giọng đáp .
"Em cũng mới đến thôi , vừa mới mua vé xem phim xong , 7h chiếu phim ".
Minh hài lòng gật đầu đồng thời vì hắn hiện tại cao lên , theo tư thế này nhìn xuống một chút hắn cũng có thể quan sát rất nhiều thứ .
Thanh chỉ mặc một chiếc áo len dài tay mỏng bên ngoài , thật sự có chút đơn bạc hơn nữa lại là dạng áo len không cổ , Minh hòn toàn có thể nhìn thấy được xương quai xanh của nàng lộ ra đồng thời còn thấy bộ ngực mềm mại như ẩn như hiện ngay bên dưới .
Nói thế nào nhỉ ? , hắn đột nhiên thấy Thanh thật sự rất hấp dẫn .
Không phải lúc trước Minh không nghĩ đến nhưng mà hôm nay cảm xúc của hắn không khỏi bành trướng hơn một chút .
"Trời mùa thu rồi , em mặc thế này lạnh chết ".
Minh nói xong chủ động cởi áo gió của hắn khoác lên cho Thanh , Thanh lúc này cũng không đáp chỉ khẽ 'ừm' một tiếng , sắc mặt nàng đỏ lên , cơ thể nhỏ nhắn nép vào cánh tay Minh từng chút một.
Minh cười cười , hắn nhìn đồng hồ , thời gian còn sớm một chút .
Lúc này mới là 18h30 phút , vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ chiếu phim .
Thời điểm này tất nhiên đưa Thanh đi mua bỏng ngô cùng nước ngọt đồng thời Minh cũng quan sát một cặp vé xem phim của Thanh .
Tiêu đề phim – Quả Tim Máu .
Đây là một bộ phim Đại Nam , một bộ phim kinh dị bất quá nó cũng không phải Quả Tim Máu trong ký ức của Minh , có lẽ chỉ là tên trùng tên .
"Bạn gái anh xem được cả phim kinh dị cơ à ? ".
Phim kinh dị tất nhiên cũng có mùa .
Nói nghiêm ngặt thì dịp lễ tình nhân này cũng có thể coi là mùa phim kinh dị nhưng hiển nhiên chỉ dành cho dân Đại Nam dù sao đây là lễ tình nhân của Đại Nam , chẳng nhẽ còn mong đợi Hollywood chủ động chế tác phim kinh dị gửi đến ? .
Mà hiện tại cũng đã cuối tuần lễ tình yêu , một bộ phim kinh dị bắt đầu trở nên khá kén người xem.
"Em cũng sợ ma lắm , trước đến giờ em cũng có dám xem đâu nhưng mà lần đầu tiên xem phim với anh , em muốn . . . đặc biệt chút ".
"Có anh bảo vệ em đúng không ? ".
Cách nói dạng này có chút sến , một người ngoài 30 tuổi như Minh khó mà nói được mấy câu như thế nhưng mà từ miệng nữ sinh cấp 3 như Thanh mà nói thì cực kỳ thích hợp hơn nữa trong mắt Minh , bạn gái hắn hiện tại càng thêm hấp dẫn .
Hắn dừng lại , nhẹ hôn xuống chán nàng một cái , tự tin mà nói .
"Đương nhiên anh sẽ bảo vệ em ".
Thanh nghe vậy liền cười , cười híp cả mắt , Minh thấy vậy cũng cười , đôi khi sến một chút mới là tình yêu .
Minh cũng không phải là không sợ ma , trái lại hắn có sợ , cũng không ai quy định nam nhân không được sợ ma , càng không ai quy định nam nhân ngoài 30 tuổi đã có gia đình không được sợ ma .
Ma bình thường có lẽ không sợ nhưng mà xem phim kinh dị vẫn phải có cảm xúc chứ ? , tuy nhiên Minh có kinh nghiệm trong vụ này , chỉ cần vào rạp chiếu phim không xem phim đương nhiên là không sợ .
Cũng không biết vì sao Thanh chọn bộ phim này , Thanh cùng Minh cơ hồ cũng không cần xếp hàng , phòng chiếu phim vắng hoe , cả phòng chỉ có khoảng hơn chục người mà thôi thậm chí cả hàng ghế của Minh còn không có người .
Bộ phim này . . .
Minh cũng triệt để cạn lời với nó , nhìn tỷ suất chiếu phim có thể thấy thất bại ra sao bất quá cái này cũng là trong dự kiến của Minh , phim kinh dị của quốc gia vẫn luôn thất bại , phải đến nhiều năm sau mới gọi là có chút thay đổi .
Đúng như Minh dự đoán , bộ phim này đần độn cực kỳ , nếu không phải có bạn gái ở đây hắn không nhịn được sẽ trở về nhà trước .
Phim tất nhiên quay xung quanh vấn đề 'quả tim máu' nhưng cốt truyện của nó . . . vớ va vớ vẩn .
Minh xem còn không hiểu cốt truyện nó tả con khỉ gì , nói chung một nhóm người nhân dịp một ngày nào đó đi chơi một trò chơi thần bí nào đó tại một cái nghĩa trang nào đó tiếp theo cương thi sống dậy mà Minh cũng không biết có phải cương thi không nữa .
Gần 2 tiếng chiếu phim chính là đặc tả một đám người bị một đám cương thi – hồn ma – quái vật – xác sống hay đại loại như vậy truy đuổi sau đó chết dần chết mòn .
Xác Việt hồn Mỹ ? , quả thật là sáo lộ phim kinh dị Mỹ nhưng năm 2000 , không khác con khỉ gì cả .
Tất nhiên nếu nó so sánh được với phim Mỹ thì Minh cũng không nói gì nhưng vấn đề là kỹ thuật không đạt đến dẫn tới Minh cảm giác bộ phim này cực kỳ đần độn bất quá nếu muốn dọa một người chưa từng xem phim kinh dị như Thanh có lẽ cũng đủ rồi .
Trong phòng chiếu phim vốn đã vắng tanh , thỉnh thoảng ở mỗi hàng ghế đều có tiếng thét sợ hãi , khung cảnh trong rạp chiếu phim còn đáng sợ hơn cái cảnh bộ phim này .
Minh xem được một nửa thì đã quyết định không xem nữa nhưng mà Thanh vẫn chú tâm vô cùng , người nàng thỉnh thoảng run lên w9gwE bần bật , thỉnh thoảng còn dùng tay che mặt , thỉnh thoảng cũng thét lên sợ hãi .
Thấy thế , Minh lại nhìn quanh phòng chiếu phim một cái , hắn khẽ bật cười .
"Vào lòng anh ngồi này ".
Lời này bình thường Thanh sẽ không dám làm nhưng mà nàng thật sự sợ lại thêm phòng chiếu phim quá vắng , Thanh cũng không nghĩ nhiều liền đứng lên sau đó ngồi vào lòng Minh .
Chính Thanh cũng cảm thấy không khí xung quanh quá đáng sợ , bộ phim này quá đáng sợ , nàng cảm thấy lạnh .
Đợi Thanh ngồi lên đùi mình , Minh đưa tay ôm nàng vào lòng sau đó bàn tay hắn bắt đầu không thật thà , bắt đầu luồn vào trong lớp áo len mỏng của Thanh .
Uhm . . . bụng nàng thật ấm , thật mềm .
Thanh lúc này như phát hiện ra cái gì đó bất quá cũng không làm ra phản ứng quá mạnh mẽ , chỉ khẽ cục cựa cơ thể dù sao Minh thường xuyên ôm eo nàng .
Nhưng mà sau đó , bàn tay Minh lại chuyển , bắt đầu hướng lên cao hơn .
Thanh lúc này như bị điện giật , cục cựa càng mạnh mẽ sau đó không khỏi hướng về Minh , âm thanh cực kỳ cực kỳ nhỏ .
"Đừng . . . ".
Nàng có chút sợ hãi nhưng nhất thời cũng không biết làm gì cả , nàng sợ hãi không phải từ kháng cự mà là sợ hãi với thứ mờ mịt không biết .
Minh lúc này nhẹ nhàng đặt cằm lên bả vai Thanh , lên phần xương quai xanh của nàng , nhẹ nhàng nói .
"Ngoan , đừng sợ , xem phim tiếp đi ".
Lúc này hắn ôm Thanh càng chặt , cũng không động đậy nữa nhưng Thanh bắt đầu cảm nhận được hơi ấm đồng thời làn da của nàng cũng dần dần đỏ lên , cả người như mềm nhũn dựa vào lồng ngực Minh .
Nàng đột nhiên cảm thấy . . . bộ phim kia cũng không đáng sợ lắm nữa .