Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 146: Lửa giận



Khi Yukime tỉnh lại, cô nhận ra mình đang ở trên lưng ngựa.

Kẻ đang kìm kẹp cô từ đằng sau là Gettan.

Miệng vết thương bị đâm ban nãy vẫn còn đau nhức nhưng ít ra thì máu đã ngừng chảy.

Thú nhân bẩm sinh sở hữu sức sống mãnh liệt, hơn nữa vết thương kia cũng không đến nỗi sẽ cướp đi mạng sống của cô ngay được.

Thế nhưng, điều đó cũng không thể thay đổi được sự thật cô bị thương rất nặng. Cô sẽ gặp nhiều khó khăn để chạy trốn khỏi hẳn với vết thương như vậy.

“Ngươi định mang ta đi đâu…?”

Cô thều thào yếu ớt hỏi. Trước mắt cô không gì khác ngoài một cánh đồng tuyết trắng xoá.

“Đám tiền giả kia từ Vô Pháp Thành mà ra. Kho vàng cũng ở đấy phải không?”

“… Ra vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ vàng ấy à.”

“Thông minh đấy. Nếu thành thật khai báo thì ít nhất ta sẽ tha mạng cho ngươi.”

Yukime khẽ cười.

“Chỗ vàng ấy à… Dù cho ta có dẫn ngươi đến đó thì ngươi cũng chẳng bao giờ chạm tay chó của ngươi vào nó được đâu.”

“… Ngươi nói gì cơ?”

“Nơi đó đang được John Smith trấn giữ. Ngươi không có cửa thắng ngài ấy đâu.”

“Thằng đó là con át chủ bài của ngươi à… Nhưng với ta, kẻ vừa đạt được thứ sức mạnh mới này, sẽ không bao giờ thua. Không một kẻ nào có thể đoạt đi bất kỳ thứ gì của ta nữa.”

“Sức mạnh mới…? Gettan, ngươi đang nói cái quái gì vậy?”

“Kẻ yếu sẽ bị tước đoạt đi mọi thứ. Hẳn là ngươi đã biết rồi chứ nhỉ, sự tồn tại của một giáo hội ẩn mình trong mặt tối của thế giới này. Một tổ chức tàn bạo đã điều khiển, bắt giữ và thậm chí làm thí nghiệm trên cơ thể sống của thú nhân. Chúng đã nhắm vào tộc Hồ Ly của ngươi và tộc Đại Lang của ta, những bộ tộc sở hữu sức mạnh khủng khiếp.”

“Tộc của chúng ta là mục tiêu của chúng…?”

“Aah. Ta đã làm một giao kèo, nếu ngoan ngoãn nghe lời thì đổi lại ta sẽ đạt được thứ sức mạnh to lớn kia. Nếu trở thành kẻ mạnh thì không ai lấy được gì của chúng ta nữa. Đó là lý do ta đạt được thứ sức mạnh này, thế nhưng…!

Gettan dồn lực vào hai cánh tay.

“Gettan… Nếu đó là sự thật thì tại sao ngôi làng lại bị phá huỷ? Tại sao ngươi lại tham gia cái giáo hội kinh tởm đó?”

“Câm ngay! Đáng lẽ điều ấy đã không xảy ra! Nếu chúng ta chịu làm theo lời Chúa tể Mordred thì đã không…nhưng… Ta sẽ không dừng lại ở đây đâu. Ta sẽ không bao giờ dâng hiến thứ quý giá nhất của mình cho bất cứ ai nữa, ta sẽ đạt được thứ sức mạnh để ngăn chặn điều đó xảy ra. Nếu hiệp hội thành công, ta có thể được vào “ Hội bàn tròn. Nếu làm được thì không một tên nào xen vào việc của ta nữa, vì lẽ đó, ta phải trở thành kẻ thứ 3 thức tỉnh.”

“Kẻ thứ 3 thức tỉnh…?”

“Đó là cách gọi những kẻ phát huy hết được sức mạnh của viên thuốc ấy, thứ sức mạnh cần có để vào được “Hội bàn tròn”.”

Gettan ngồi thẳng người dậy.

“Yukime, nói cho ta biết đi. Chỗ vàng kia ở đâu?”

“… Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”

“Nếu ta vào được Hội bàn tròn, không một ai có thể lấy đi bất kì thứ gì của chúng ta nữa. Tộc Hồ Ly và tộc Đại Lang cũng vậy, nàng và ta là hai người duy nhất còn sống sót. Hãy làm lại mọi thứ từ đầu cùng ta, Yukime.”

“Gettan…”

“Nàng không giết ta lúc nãy là minh chứng rằng nàng vẫn còn tình cảm với ta. Từ lâu tình cảm ấy vốn đã vô cùng nhiệt huyết mà. Trước đây chúng ta đã đính hôn, lần này hai ta hãy cùng nhau tổ chức lễ cưới đi.”

Gettan ôm chầm lấy Yukime từ đằng sau.

Hắn cúi mặt đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên má cô. Yukime nhắm nghiền hai mắt và cúi đầu nhìn xuống dưới nền đất đầy tuyết.

Sau đó…

“… Không.”

Cô từ chối.

“Nàng nói gì cơ?”

“Gettan mà ta biết không hề yếu đuối như thế này. Chàng không phải là kẻ phải phụ thuộc vào thuốc để tăng sức mạnh, không phải là kẻ phụ thuộc vào vàng bạc, không phải là kẻ phản bội người quan trọng nhất của chàng và càng không bao giờ gia nhập cái hội quái quỷ đó.”

“… Câm mồm.”

“Gettan… Tại sao chàng không bao giờ nói ta để hai ta cùng nhau lật đổ cái hội đó?”

“… TA NÓI NGƯƠI IM CÁI MỒM ĐI!!”(Edit: Tưởng có cảnh nóng @@)

Gettan gào lên.

Hắn quăng Yukime xuống ngựa, đè lên người cô rồi dùng hai bàn tay hắn siết chặt lấy cổ cô.

“Ngươi thì biết cái quái gì!? Ngươi còn chưa gặp Chúa tể Morderd bao giờ thì làm sao ngươi hiểu được nỗi tuyệt vọng của ta hả!! Kẻ đó… ai cũng phải cúi mình trước kẻ đó!! Không chỉ mỗi mình ta. Không chỉ mỗi mình TA!!”

Giờ đây hắn trông hệt như một đứa trẻ đang tuyệt vọng cầu xin được tha thứ.

“Get…tan…”

Hai bàn tay bóp nghẹn cổ Yukime mỗi lúc một chặt.

Trong lúc ý thức ngày một mờ dần, nước mắt cô chảy dài nơi khoé mắt.

“Cứu với… John……“

Bỗng nhiên, gió nổi lên, cuốn theo những bông tuyết nhảy múa trên không trung.

Trong màn đêm trắng xóa màu tuyết, một người đàn ông từ từ xuất hiện.

Những bông tuyết lạnh lẽo nhảy múa xung quanh hắn, những sợi thép bay phất phới trong không trung.

“…Vậy ra ngươi chính là kẻ đã lấy đi báu vật quý giá của ta.”

Người đàn ông khoác trên mình một bộ vét đen tuyền sang trọng, đồng thời giấu đi gương mặt sau chiếc mặt nạ vô cảm.

Người đàn ông đang tiến về phía hai người bọn họ… John Smith.

Người đàn ông đang bùng cháy ngọn lửa phục thù.