Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 54: Những kẻ không hiểu sự tình thật đáng chán.



Bao lâu rồi tôi mới lại được tận hưởng thứ cảm giác này?

Tôi mặt đối mặt với người phụ nữ mang đôi mắt màu tím phớt và mỉm cười dưới lớp mặt nạ. Bà ta cũng đang mỉm cười, giống như bà ta đang cùng có chung một cảm giác với tôi vậy.

Tôi nghĩ trận đánh sắp tới là một cuộc trò chuyện.

Sự rung động lan truyền trên mũi kiếm, hướng nhìn tới từ đôi mắt, vị trí của đôi chân… tất cả đều mang ý nghĩa đằng sau, và đọc được ẩn ý để trả lời lại bằng những hành động hợp lí là cách mà người ta chiến đấu. Điều này bao gồm khả năng đọc được ý định trong những đòn tấn công nhỏ nhặt nhất và cách mà người ta ném lại một câu trả lời… Tôi không nói quá đâu, hai thứ đó là điểm thú vị nhất trong chiến tranh đấy.

Và đó là lí do tại sao tôi nói chiến đấu là một cuộc trò chuyện.

Trình hai bên càng cao thì họ càng có thể đọc và phản hồi lại tốt hơn. Cứ thế, người đánh tới, người phản hồi, lặp lại liên tục để biến nó thành một cuộc trò chuyện. Nhưng nếu khả năng giao tiếp của hai bên thấp kém, hay cách biệt trong việc trò chuyện thông qua chiến đấu quá xa vời, thì cuộc trò chuyện không thể diễn ra. Lúc đó, một phía, à không, có thể là cả hai phía, sẽ chỉ cứ đơn thuần làm những gì họ muốn làm thôi. Thế đấy. Không có trò chuyện, không có diễn tiến, chỉ có kết quả. Tôi thực sự nghĩ nếu người ta đã không muốn trò chuyện thông qua giao chiến ngay từ đầu thì bọn họ nên phân định thắng thua bằng trò bao-búa-kéo luôn cho rồi đi. Delta, tôi đang ám chỉ cô đấy.

Nếu là cô ta thì hẳn cô ta chỉ có thể dùng ‘búa’ để tiễn ‘kéo’ và ‘bao’ đi luôn, cứ thế cả đời cô ta. Trò oẳn tù tì cô ta chơi nực cười thế đấy. Nhưng tôi không có quyền nói thế với người khác, bởi dĩ đã lâu rồi tôi chưa có một cuộc trò chuyện thật sự thông qua giao kiếm.

Cho nên tôi hiện đang rất vui khi gặp quý bà có đôi mắt màu tím phớt này đây. Bà ta hiện đang nhìn tôi, nhìn kiếm của tôi, nhìn mắt của tôi, nhìn cả chân tay tôi nữa. Dù bà ta vẫn trông như đang mỉm cười, thực chất thì bà ấy đang chú ý đến từng cử động của tôi.

Tôi sẽ gọi bà là Quý Bà Tím nhé, thưa Quý Bà Tím thân yêu của tôi.

Trong một khoảng, bọn tôi cứ nhìn nhau như thế, dần dần thấu hiểu nhau. Bà ta là loại đánh tầm xa, còn lối đánh của tôi thì tùy biến, dựa trên cách đánh của đối phương. Tôi chắc chắn không phải là loại người lúc nào cũng ra ‘búa’.

Và vì thế.

Tới đi.

Tôi nhường cho bà ta ra đòn đầu tiên.

Vào giây phút tiếp theo, tôi bước lùi lại. Một thứ trông như cây thương màu đỏ đâm từ dưới đất lên chỗ chân tôi vừa để ngay sau đó.

Nhắm tới chân tôi à, hợp lí đấy.

Tôi lùi nửa bước với cùng một vận tốc như thế. Tôi không ngờ là đòn đầu tiên của bà ta lại tới từ dưới đất lên.

Cây thương tách ra làm hai rồi tấn công tôi từ hai phía trái, phải, cố làm tôi mắc kẹt.

Đòn đầu tiên của tôi sẽ là chờ-và-quan-sát.

Tôi cẩn thận theo dõi tốc độ, sức mạnh, và độ cơ động của cây thương. Từ đó tôi né cây bên phải và dùng kiếm để đánh bay cây bên trái đi. Tay tôi bị phản chấn khá kinh, nghĩa là thứ này đủ mạnh để kết liễu tôi nếu tôi dính phải.

Cây thương tôi né nổ tung, bắn ra hàng nghìn ngọn thương nhỏ. Những ngọn thương đỏ đó vừa dài vừa mỏng. Có tới hàng ngàn cây như thế, chúng đang bay cực kì nhanh về phía tôi.

Tôi phủ pháp thuật vào kiếm của mình và hất văng hết mấy mũi thương đỏ đi bằng một cú vung kiếm.

“Ruồi muỗi dù có lớn thế nào thì chúng cũng không giết được sư tử, phải vậy không.”

Quý Bà Tím nở một nụ cười duyên dáng. Trong một khoảnh khắc ngắn, hai bọn tôi nhìn nhau.

Khi một người có khả năng giao tiếp trong chiến đấu cao đồng nghĩa với việc họ có thể đánh giá năng lực của đối thủ trong một khoảnh thời gian ngắn như thế, qua đó hiểu được phần nào đó về tình hình hiện tại của đối phương. Điều này hoàn toàn đúng với tôi lẫn Quý Bà Tím. Cả hai người bọn tôi đều biết trận chiến sẽ kết thúc như thế nào.

Sau đó, những ngọn giáo đồng loạt bắn lên từ dưới lòng đất, phá vỡ sự im lặng. Có 9 ngọn tất cả.

Tôi có thể né những ngọn thương dày, nhưng chúng hiện đang biến thành những cái xúc tu và đuổi theo tôi. Chúng đâm như thương, vướng víu như dây nhợ, và đồng loạt trùm lên đầu tôi như một cái ngoạm của một con quái vật khổng lồ. Đây là cách bà ta chiến đấu, bà ta sử dụng những cái xúc tu với độ cơ động cực kì cao để hành hạ lấy con mồi; một trận đánh một chiều.

Nhưng tôi vẫn chờ và quan sát. Tôi dõi theo những cái xúc tu, tối ưu hóa những hành động tôi sử dụng sắp tới.

Tôi giảm dần khoảng cách né tránh. Những khi cần né một bước giờ tôi sẽ né bằng nửa bước. Hai bước thì sẽ thành một bước.

Tôi không thể cứ né tránh mãi được, nó không giúp tôi giành chiến thắng. Né tránh chỉ đơn thuần là sự chuẩn bị để tôi phản công. Vì thế, né tránh càng chặt chẽ thì tốc độ phản công càng được tăng lên.

Tôi né, rồi xuất chiêu phản công ngay sau đó. Chỉ bằng một bước di chuyển, tôi đứng ngay trước mặt bà ta. Thế mà chẳng biết tự khi nào, bà ta đã cầm sẵn trong tay một cái lưỡi hái khổng lồ. bà ta dùng nó để tung ra một đòn chém.

Tôi làm chệch hướng đòn đó bằng một nhát đánh từ thanh kiếm trên tay tôi. Cùng lúc đó, tôi đá vào chân bà ta. Thanh kiếm slime mọc ra từ đầu ngón chân của tôi đâm vào chân cô ấy. Dạo gần đây lưỡi kiếm được ẩn nơi ngón chân này đã được gọt bỏ bớt đi, chỉ để phục vụ cho mấy màn giả đò của tôi thôi, nhưng ngay từ đầu thứ này được thiết kế để trở thành một món vũ khí gây bất ngờ cho đối phương, cho phép tôi phá vỡ trạng thái cân bằng khi phải chiến đấu với mấy đối thủ mạnh.

Bà ta dừng chuyển động trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng thế là đủ.

Quý Bà Tím mỉm cười chấp nhận kết quả trận đấu.

“Ước chi cô đã có thể dốc toàn lực chiến đấu với tôi.”

Tôi nói bằng một giọng nhỏ chỉ đủ để Quý Bà Tím trong làn mưa máu nghe thấy.

“Như tôi đã nói rồi đấy. Có vẻ như tên Ảnh Nhân đó đang trên mành treo chuông rồi.”

Nelson nói với một chất giọng mang vẻ thắng lợi, nhưng Alexia chỉ tảng lơ.

Trận đấu diễn ra với việc Aurora tấn công dồn dập ngay từ những chiêu thức đầu tiên. Alexia nhìn mà sốc không thể tưởng khi những đường kẻ đỏ bay nhảy loạn xạ với một tốc độ đáng kinh ngạc. Dù ai có nói cái gì đi nữa thì cô cũng chắc chắn đó không thể nào là một món vũ khí được đúc rèn mà ra. Cô hoàn toàn nhận thấy được hình dạng của mấy đường kẻ đó có thể thay đổi tùy ý, và Aurora đang điều khiển cho chúng bay lượn dễ dàng như đó là một phần của cơ thể bà ta vậy. Nhiều khả năng là đòn đánh này còn có tầm hoạt động rộng lớn hơn, mang lại cho người sử dụng khả năng hạ gục vô số mục tiêu từ xa ngay lập tức. Mà nếu nói thế thì những người kiếm sĩ lúc nào cũng bị trói buộc vào món vũ khí cầm trên tay sẽ không thể so bì với bà ta được.

Đây là kĩ thuật chiến đấu của người cổ đại. Alexia hoàn toàn nhận thức được cô hoàn toàn không thể chống lại cách chiến đấu này.

“Hắn ta dai hơn tôi nghĩ đấy. Nhưng cách biệt về sức mạnh quá rõ ràng.”

Không phải thế.

Từ tận đáy lòng mình, Alexia bác bỏ lời đánh giá của Nelson.

Người ngoài trông vào có thể nghĩ Ảnh Nhân đang bị lép vế trước những đòn tấn công dữ dội từ Aurora, nhưng đơn giản đó chẳng qua là vì cậu ta chưa bắt đầu tung ra một đòn tấn công nào. Cậu ta vẫn còn đang quan sát cái cách chiến đấu mà cậu ta lần đầu tiên được diện kiến.

Aurora mạnh thì mạnh thật. Bà ta hoàn toàn có cửa để so tài tỉ thí với Ảnh Nhân. Tuy vậy, những mũi thương màu đỏ ấy chưa hề chạm vào người Ảnh Nhân lấy một lần.

“Ruồi muỗi dù có lớn thế nào thì chúng cũng không giết được sư tử, phải vậy không.”

Ảnh Nhân nói khi đánh bay cả ngàn mũi thương đi. Tất cả chỉ bằng một lần vung kiếm.

Rồi những ngọn thương đỏ dày lên như khúc gỗ và tấn công cậu ta từ tứ phương tám hướng. Chúng tạo ra một âm thanh cao the thé như thể tuyên bố rằng chúng hoàn toàn sở hữu sức mạnh đủ để giết vô vàn sư tử. Chúng tách ra, chúng bao vây mà đâm tới, liên tục đuổi theo từng bước chuyển động của Ảnh Nhân.

Nhưng chẳng có mũi thương nào đâm trúng Ảnh Nhân. Thay vào đó, khả năng né tránh của cậu ta đang trở nên tinh tế hơn sau mỗi lần đâm.

Thứ mà Alexia nghĩ đó là chuyển động nhỏ nhất mà người ta có thể tạo ra đều bị lu mờ đi bởi chuyện động nhỏ hơn nữa mà Ảnh Nhân tung ra kế tiếp, cứ thế liên tục. Điều này khiến cho cô nghĩ khả năng công thủ tối thượng của Ảnh Nhân đang không ngừng được cải tiến, hết lần này tới lần khác.

“Tuyệt thật…”

“Đúng như mong đợi…”

Tiếng lẩm bẩm của Alexia và Natsume hòa vào nhau.

Kẻ mạnh thực sự có thể đẩy đối phương về phía mành treo chuông chỉ bằng những đòn thủ không thôi. Đó là điều mà giáo viên dạy kiếm thuật của Alexia đã từng nói với cô. Và trước mắt cô đây là ví dụ thực tế cho lời răn dạy đó.

“Ả phù thủy khốn kiếp kia đang làm gì thế. Kết liễu hắn đi chứ!”

Người ta có thể thấy sự bực dọc từ giọng nói của Nelson.

Nhưng, không còn cách nào…

Aurora không còn cách nào để dừng Ảnh Nhân lại được…

Một ánh chớp nhá lên vào thời khắc quyết định. Alexia chỉ có thể thấy một phần những gì đã xảy ra.

Ảnh Nhân lao vào, Aurora vung cái lưỡi hái khổng lồ của bà ta, rồi máu bắn như suối. Tất nhiên, máu đó là của Aurora.

Kết thúc giao tranh quá dễ dàng và nhanh lẹ, như thể đó hoàn toàn là cảnh một con sư tử xé toạc cổ của một con cừu vậy.

Ảnh Nhân thực sự đã làm gì? Điều gì đã xảy ra trong pha giao tranh đó? Không ai biết cả. Cho nên đó là lí do vì sao trọng tài không tạm hoãn trận đấu.

Trận đánh dữ dội vừa rồi diễn ngay trước mắt họ, ấy thế mà nó như chỉ là một giấc mơ. Hiện tại chỉ còn một bầu không khí chết chóc bao trùm lên toàn bộ địa điểm thi đấu.

“Bà ta… thua sao? Không thể nào! Rõ ràng Aurora là người ở thế công trong toàn bộ trận đánh cơ mà!”

Nelson hét lên như thế. Rất có thể, trong mắt của lão ta, Aurora là người thắng cuộc từ đầu chí cuối.

Não bộ hắn không có khả năng xử lí những gì vừa xảy ra, cho nên hắn hiện đang cảm thấy thất vọng đột ngột. Hầu như người nào ở dãy ghế khán giã cũng đã lầm kẻ thắng người thua khi theo dõi trận đấu này.

“Chính xác thì chuyện quái gì đã xảy ra… Aurora không thể nào thua! Con đàn bà đó là…!”

Ảnh Nhân phất chiếc áo khoác màu đen tuyền và biến vào trong màn đêm.

“K-Khoan! Đuổi theo hắn! Đừng để hắn chạy thoát!”

Nelson la lên ngay lập tức sau khi hắn định thần lại. Đám Thánh Hiệp Sĩ bắt đầu di chuyển. Chúng bối rối đuổi theo Ảnh Nhân.

Alexia giải phóng cái hơi thở mà cô đã nín không biết tự khi nào. Sau đó cô tái hiện lại kí ức về đường kiếm của Ảnh Nhân ở trong đầu mình để chắc chắn rằng cô sẽ không quên được.

“Một đường kiếm tuyệt vời như thường lệ.”

Rose thở dài.

Ngay lúc Alexia chuẩn bị lên tiếng để đồng tình, cả sân đấu lại một lần nữa tràn ngập thứ ánh sáng trắng rực rỡ.