Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 7: Phát triển Ảnh Viên



Ba năm đã trôi qua kể từ ngày thành lập Ảnh Viên. Alpha và tôi giờ đã 13 tuổi, trong khi chị Clare đã đến tuổi 15. Thực ra thì ở độ tuổi 13 chẳng có gì xảy đến với bọn tôi cả, nhưng một khi đến 15 tuổi, đó mới là lúc mệt. Khi con cái quý tộc lên 15 tuổi, họ phải bỏ 3 năm liền đi học tại một trường ở kinh đô. Chị hai tất nhiên chính là niềm hi vọng của gia tộc Kagenou nên bà già nhà tôi đang rất bận với những buổi tiệc chia tay này nọ.

Đúng, chị ấy là niềm hi vọng của nhà tôi. Điều đó ổn với tôi thôi, thật đấy. Nhưng vấn đề là, vào cái ngày mà chị ấy phải đi đến kinh đô thì bỗng dưng chị ấy biến mất. Do đó, nhà Kagenou đang lâm vào một tình cảnh cực kì hỗn loạn vào lúc này đầy.

“Bước vào là đã thấy phòng nó như thế này rồi.”

Đó là cái giọng ẻo lả của ông già nhà tôi. Mặt mũi ông ta cũng trông cũng không tệ đâu.

“Không có dấu vết vật lộn, nhưng cửa sổ chắc chắn đã được mở từ bên ngoài. Làm được chuyện này mà không làm tôi và Clare cảnh giác có nghĩa là, kẻ bắt cóc thực sự rất giỏi.”

Ông già ẻo lả của nhà tôi đặt một tay lên bậu của sổ và hướng ánh nhìn xa xăm ra ngoài. Những gì còn thiếu cho cái cảnh này là một li rượu whisky nằm giữa những kẽ ngón tay của ông ta. Và tóc nữa...

“Rồi sao?”

Một giọng nói lạnh lùng trả lời ông ta.

“'Kẻ đó rất thành thạo, tôi đâu thể làm được gì?' Đừng bảo tôi đó là những điều mà ông tính nói đấy nhá?”

Đó là mẹ của tôi.

“À, không không. Tôi chỉ đang nói rõ sự thật thôi mà.”

“ĐỒ ĐẦU HÓI NGU NGỐC!”

“Ốiiiiiii, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi mà!!”

Nhân tiện mà nói, tôi chỉ là không khí ở đây mà thôi. Chẳng ai mong đợi gì ở tôi, và tôi cũng chẳng gây rắc rối cho bất kì ai. Đó là vị trí của tôi trong gia đình mà tôi luôn cố duy trì. Nhưng chà, chị hai là một người rất tốt, nên thật đáng tiếc. Vào lúc mà tội ác diễn ra thì tôi đang ở ngôi làng bị bỏ hoang, cho nên tôi đã không thể làm gì để ngăn cản chuyện này.

Tôi lặng lẽ nghe tiếng hai ông bà già cãi nhau và, ngay khi có cơ hội, tôi lập tức chuồn về phòng ngủ. Tôi áp hai lòng bàn tay của mình lại và hướng về phía căn phòng mà chị hai đã biến mất, rồi tôi làm một động tác nhảy ùm xuống giường. Sau đó...

“Cô ra khỏi đó được rồi.”

“Vâng thưa ngài.”

Ngay lập tức, rèm cửa của tôi bị kéo ra một cách nhẹ nhàng và từ đó, một cô gái trẻ tuổi trong bộ áo choàng slime màu đen bước ra.

“Là Beta hửm?”

“Vâng thưa ngài.”

Như Alpha, cô ta cũng là người tộc Elf. Nhưng cô ta có mái tóc màu bạc khác với Alpha.

Cô ta, một người sở hữu đôi mắt mèo màu xanh lục và một nốt ruồi ở dưới mắt, chính là người thứ ba gia nhập Ảnh Viên. Mặc dù tôi đã dặn Alpha chỉ mang họ về ‘nếu có thể’ nhưng Alpha cứ thu lượm từng người như thể họ là mèo hoang vậy. Sĩ số của bọn tôi cứ tăng lên không ngớt.

“Alpha ở đâu rồi?”

“Cô ấy đang truy lùng dấu vết của Công Nương Claire.”

“Phản ứng nhanh đấy. Cô có nghĩ chị hai còn sống không?”

“Khả năng cao là còn.”

“Có khả năng cứu chị hai không?”

“Vâng, hoàn toàn có... Nhưng điều đó sẽ cần sự giúp sức của ngài Ảnh Nhân .”

Nhân tiện, bọn họ gọi tôi là Ảnh Nhân bởi vì tôi là người đứng đầu Ảnh Viên. Fufufu.

(Ảnh Nhân: Ảnh Nhân: người bóng. Từ 'người' ở đây biểu thị chức nghiệp và cấp độ (giống như chữ 'gia' ấy), chứ không chỉ một cá thể như từ 'viên'.)

“Đó là những gì Alpha nói sao?”

“Vâng thưa ngài. Cô ta bảo vì bọn chúng đã có con tin trong tay, tốt nhất chúng ta nên tấn công chúng toàn lực.”

“Hềềềềề-“

Thành thật mà nói, Alpha đang trở nên khá mạnh rồi. Thế mà giờ Alpha lại cần tôi giúp nghĩa là đã có kẻ nào đó cực kì mạnh dính líu tới chuyện này.

“Máu của ta đang sôi lên đây...”

Tay tôi siết chặt lại trong lúc tôi giải phóng pháp thuật của mình ngay sau đó để tạo ra một vụ nổ nhỏ. Tôi thực sự không có ý gì cả, tôi chỉ thích tạo drama kiểu vầy thôi.

Tôi có thể nghe Beta lẩm bẩm “Đúng như dự đoán...” với vẻ mặt ngạc nhiên.

Dạo gần đây chẳng có ai đáng để làm đối thủ của tôi cả. Alpha và Beta thì có thể đấy, nhưng tôi cần một kẻ ngoài hai người đó để thay đổi không khí. Trên hết, tôi muốn chơi trò thế lực bóng tối. Đây sẽ là một dịp tốt để tôi quẩy đây.

“Lâu lắm rồi ta mới trở nên nghiêm túc...”

Cứ như thế, tôi đang dần cảm nhận được cái dư vị khi trở thành thế lực ẩn mình trong bóng tối. Gần đây Alpha và Beta cứ thêm mắm dặm muối cho câu chuyện của tôi, cho nên nó đã trở thành một luồng gió thổi mát cho đời tôi.

“Kẻ gây án, đúng như những gì chúng ta đã dự đoán, chính là một phần của Hội Diabolos. Hơn nữa, gã ta cũng là một thành viên cấp cao.”

“Thành viên cấp cao sao? Tại sao chúng lại muốn chị hai của ta?”

“Chúng nghi ngờ cô ấy là Hậu Duệ Anh Hùng.”

“Hừm, bọn chúng tinh mắt thật...”

Nên, ừm,... Thế đấy. Hơn nữa, bọn họ đã ‘thu thập chứng cứ’ và nói mấy điều kiểu như ‘Đúng như dự đoán, lời của ngài hoàn toàn chính xác...’ và ‘Hàng ngàn năm trước, hậu duệ của Diabolos...’ và ‘Từ phiến đá này chúng ta đã tìm ra manh mối dẫn đến Hội Diabolos...’ và mấy thứ tương tự thế. Ý tôi là, tôi đâu có biết đọc văn tự cổ đâu, sao tôi lại hiểu được thứ ngôn ngữ ấy? Tôi cá Alpha cũng chẳng biết đọc mấy thứ đó, cho nên cô ta chỉ đưa mấy thứ đồ cổ xưa ra trước mặt tôi để cho tôi có cảm giác là chúng tôi đang đi đúng hướng. Chắc hẳn là vậy rồi.

“Xin hãy xem qua những tài liệu này. Đây là những hang ổ mà Công Nương Clare có thể bị giam giữ, dựa vào lần thu thập thông tin gần đây nhất!”