Ta Muốn Trở Thành Chúa Tể Bóng Tối

Chương 86: Tôi thắng rồi! (Đảm bảo đấy)



Khoảnh khắc trận đấu bắt đầu, Annerose ngay lập tức lao về phía Jimina.

Cô đã nhìn thấu năng lực của Jimina. Sức mạnh của anh ta hẳn phải bắt nguồn từ tốc độ áp đảo.

Jimina đánh bại đối thủ của mình với một tốc độ khủng khiếp mà ngay cả cô, cựu thành viên của Thất kiếm Begalta, cũng không thể theo kịp. Đó hẳn là sức mạnh lẫn phong cách đánh của anh ta.

Tuy nhiên, trái ngược với tốc độ, kĩ năng sử dụng kiếm của Jimina hẳn là kém.

Đến tận bây giờ, anh ta chỉ chiến thắng với rất ít những lần đấu kiếm.

Vì sao lại vậy?

Đối thủ của anh ta không thể theo kịp với tốc độ đó được. Đó hẳn phải là lí do.

Tuy nhiên, tư thế đứng của Jimina là dành cho những kẻ nghiệp dư. Phải chăng Jimina mới chính là người đang tránh những pha trao đổi kiếm thuật?

Nếu như anh ta thật sự ngại phô bày kĩ năng của mình thì sao?

Nói theo cách khác, để có thể giấu đi trình độ kĩ năng, Jimina đã cố chiến thằng trong khi tránh va chạm quá nhiều.

Trong trường hợp đó, vậy thì chìa khóa để chiến thắng sẽ hẳn phải là không bị bối rối bởi tốc độ khủng khiếp đấy. Đó là kết luận mà Annerose rút ra được.

Nhưng chỉ có 1 điều khiến cô băn khoăn…. Đó là những miếng tạ mà Jimina đã bỏ xuống.

Nếu như sau khi phá bỏ xiềng xích, anh ta sẽ sử dụng tốc độ mà đến cả cô cũng không thể phản ứng…. đó chắc chắn sẽ là thất bại dành. Hiện giờ đấy là mối lo duy nhất mà cô đã cố nén lại ngày trước thềm trận đấu.

Nếu như đối thủ chiến thắng bằng tốc độ, vậy cô chỉ cần chặn anh ta lại.

Nếu có thể làm vậy, cô sẽ không thua.

“HAAAAHHHHHHHHHHHHH!!!”

Sau khi lao về phía Jimina ngay giây phút tiếp theo, Annerose hét lên tiếng hét xung trận trong khi chém về phía đối thủ.

Đó là đòn tấn công mà chắc chắn sẽ khiến anh ta bất ngờ.

Tuy nhiên, Jimina vẫn chặn được đường kiếm của Annerose.

Đúng như mong đợi, đối thủ của cô rất nhanh.

Đòn tấn công trong một khoảng thời gian mà bình thường, sẽ rất khó để có thể chặn lại, giờ đây hoàn toàn bị hóa giải bởi anh ta.

Tuy nhiên, do phải đỡ đường kiếm của cô, Jimina đã bị chùn bước.

Đây mới chính là mục đích thật sự của Annerose.

“Shiiii!!”

Annerose một lần nữa tấn công vào một Jimina đang bất động, và lại một lần nữa bị cản lại. Tuy nhiên, những nhát chém liên tục không tạo bất cứ khoảng trống nào cho Jimina để tận dụng tốc độ của mình.

3 nhát chém nữa, và hai thanh kiếm liên tục va chạm. Đến cuối cùng, tư thế đứng của Jimina cũng không còn vững nữa.

Mình chiến thắng rồi!

Annerose thầm nhủ trong khi đâm vào ngực Jimina.

Đáng lẽ nó phải thành công, nhưng mà…..

“Eh….?”

Không có cảm giác nào truyền lại từ thanh kiếm.

Và quan trọng hơn nữa, bóng dáng của Jimina đã hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn.

“………….Đó chỉ là dư ảnh thôi.”

Giọng nói đó phát ra từ phía sau.

Vai của cô run lên.

Bình tĩnh nào.

Cô chậm rãi quay ra đằng sau.

Giờ đây, cô đang run rẩy. Nhưng cô không được phép để đối thủ biết, cô nói với chính bản thân mình.

“Anh thậm chí còn nhanh hơn so với những gì tôi nghĩ đấy……”

Giọng nói của cô hẳn vẫn bình thường.

Ít nhất, đó là những gì cô nghĩ. Tập trung cả 2 con mắt vào Jimina, Annerose bắt đầu suy tính.

Cô có thể làm gì?

Tốc độ của anh ta vượt quá những gì mà cô có thể theo kịp.

Phải làm gì để vượt qua được khoảng cách về tốc độ?

Nghĩ xem nào.

Nghĩ đi…..!

NGHĨ ĐI……….!!!

“Eh….?!”

Đột nhiên, Annerose nhận ra là hình bóng của Jimina lại một lần nữa biến mất.

Trước cả khi tìm ra giải pháp, Annnerose di chuyển.

Khoảnh khắc đó, cảm nhận được sự rung động khẽ khàng nhất trong không khí, chỉ đơn thuần nhờ may mắn, không phải do kỹ năng hay kinh nghiệm.

Gakiiii!

Cú chấn động thổi bay cô đi.

Tuyệt vọng bám vào nhận thức đang biến mất dần, cùng với đó là thanh kiếm mà suýt chút nữa đã buông xuôi.

“Kuh…!”

Jimina đang đứng khá xa, nhưng lại đang ở ngay trước mặt cô, hạ kiếm một cách uể oải.

Anh ta không hề tận dụng thời gian để chuẩn bị tư thế hay lao vào kết liễu cô.

Nhưng Annerose không nghĩ đó là do sự kiêu ngạo.

Anh ta có đủ mạnh để làm hành động đó.

“Giờ tôi đã biết. Anh cực kỳ mạnh"

(Trans: Biết có muộn quá không em gì ơi)

Cố gắng kiềm chế hơi thở, và lấy lại quyết tâm.

Jimina chỉ đơn thuần, nhưng cực kỳ khủng khiếp, nhanh.

Annerose không hề nghĩ nó vô lý. Trong tất cả yếu tố để chứng minh sức mạnh của một người, tốc độ là một trong số đó.

Tuy nhiên Annerose không hề nghĩ rằng cô không thể thắng.

Cơ hội là thấp, dù vậy vẫn không phải là không có.

Đối thủ của cô chỉ nhanh mà thôi…. Vậy thì cô chỉ cần áp dụng chiến thuật vào trận đấu này.

Phản đòn.

Khoảnh khắc Jimina tấn công sẽ là cơ hội để giành chiến thằng cuối cùng của cô.

Vấn đề bây giờ là liệu cô có phản ứng được với tốc độ ấy hay không.

Việc chặn được đòn tấn công trước kia chỉ đơn thuần là do may mắn.

Cô không nghĩ bản thân có thể làm thế thêm lần nữa.

Trong trường hợp đó, thay vì hi vọng vào may mắn, cô nên dựa vào khả năng của chính bản thân.

Nếu không phản ứng kịp, vậy thì cô sẽ dựa vào kinh nghiệm để chiến đấu.

Nếu kinh nghiệm vẫn chưa đủ, vậy thì sẽ là trực giác.

Giờ đây, nó không còn quan trọng nữa.

Chìa khóa quyết định là việc căn chỉnh thời gian. Sau đó, cô sẽ đánh bại anh ta bằng mọi kiếm kĩ mà bản thân tích lũy được bấy lâu qua. Annerose dồn sự tập trung, và chờ đợi.

Ngay sau đó.

Với không một lời cảnh báo.

Bóng dáng Jimina biến mất, và khoảnh khắc tiếp theo…. Không, thậm chí trước cả đấy nữa, Annerose vung kiếm.

Rồi ngay sau đó.

Mình đã thắng!

Bóng dáng Jimina xuất hiện thêm lần nữa.

Annerose đã chắc chắn về chiến thắng của bản thân.

Lưỡi kiếm của cô chém xuống cùng lúc với chuyển động của Jimina.

Với tốc độ này, sẽ không có cách nào để anh ta né kịp. Cô nghĩ vậy.

“Eh……..”

Annerose chỉ đơn giản là nhìn vào Jimina, chết lặng.

Bời vì anh ta dừng lại.

Như thể nó đã được quyết định từ lúc bắt đầu, anh ta dừng lại ngay trước Annerose.

Kiếm của cô chỉ sượt qua mũi anh ta, chứ không hề gây bất cứ thương tích nào.

Đây không thể nào là sự tình cờ.

Đây là kỹ thuật cao đến một đẳng cấp nhất định.

Annerose đã nghĩ rằng mình đang sử dụng chiến thuật để chiến đấu với Jimina. Nhưng sự thật thì anh ta mới chính là người sử dụng nó lên cô.

“Ah, tôi hiểu rồi…”

Khoảnh khắc đó, cô cuối cùng cũng hiểu.

Ngay giây phút ấy, mọi thứ đã sáng tỏ.

Anh ta, Jimina Sehnen… sở hữu kĩ năng thuộc một tầm cao khác biệt hoàn toàn so với cô.

Và rồi lưỡi kiếm của Jimina chạm đến một Annerose đã mất đi tinh thần chiến đấu.

Nhát chém đó là đòn tấn công chậm nhất trong ngày hôm nay.

Tuy nhiên, thứ kiếm thuật ấy….. nó sở hữu vẻ đẹp không chỉ còn dừng lại ở 2 từ “Kĩ năng” mà phải là “Nghệ thuật”.

“Ahh…”

Thật đẹp làm sao.

Với hình ảnh đó là điều cuối cùng cô thấy, nhận thức của Annerose chìm dần vào trong bóng tối.