Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 19



Suốt cả đoạn đường trở về là khoảng không im lặng, cả hai đều mang trong mình một suy tâm sự riêng. Thế giới của Thẩm Xuyên là thời bình, làm sao có thể như trong phim, thấy người sắp chết trước mặt mà không chớp mắt đến một cái. Cho nên khi Huyền Mặc ra tay mạnh như vậy thực sự rất hoang mang, nếu cậu không ngăn lại có phải hắn thực sự sẽ giết hai người kia?


Nhưng điều khiến cậu sợ hãi hơn đó chính là, cậu chỉ là một người bình thường không tiền không pháp lực, mà Huyền Mặc là một người bí ẩn tài giỏi lợi hại như thế, tại sao lại đối tốt với cậu?


"Xin lỗi, để ca ca bị thương rồi." Về đến nơi Huyền Mặc đặt Thẩm Xuyên xuống dưới đất, nhíu mày nhìn vết thương đã chuyển sang màu xanh tím trên người, khóe môi còn vương máu. Dưới lòng bàn tay của hắn xuất hiện một đạo linh quang màu đỏ, từ từ đặt lên những nơi có vết thương.


Tay Huyền Mặc đặt đến đâu, cảm giác đau của cậu cũng giảm đến đấy, như có thứ gì đó ấm ấm rất thoải mái tiến vào trong người. Thẩm Xuyên quên hết cảm giác sợ hãi lúc nãy, ngây người nhìn người kia bằng ánh mắt ngưỡng mộ.


"Sao lại trách đệ chứ, chỉ tại ta vô dụng nếu biết một chút pháp lực thì tốt rồi." Thẩm Xuyên khẽ cắn nhẹ môi dưới đáp lại.


Một cảm giác tội lỗi dâng lên, sao phải e dè Huyền Mặc chứ, dù có độc ác thế nào đi nữa thì hiện tại hắn cũng rất với cậu. Thẩm Xuyên không biết tại sao lại có niềm tin rằng, người này sẽ không hại mình.


"Pháp lực muốn có không phải là chuyện dễ dàng gì." Huyền Mặc thu lại linh lực trong tay, Thẩm Xuyên cảm thấy trên người mình khỏe hẳn, một cảm giác đau cũng không còn. Cậu vui vẻ cử động người một chút cảm thán nói: "Hay là ta cũng tu tiên, như vậy có thể biết một chút pháp lực rồi." 


Huyền Mặc không nói gì khẽ cầm lấy tay cậu, ngắm nghía một lúc rồi không tiếc thương nói: "Không có linh căn, dù có tu cũng khó tích thành đan ta khuyên ca ca đừng lãng phí thời gian."


"Ta nói đùa vậy thôi." Chính bản thân cậu cũng chẳng mong chờ gì cái gọi là năng lực bẩm sinh ở trên thân thể này, vốn dĩ cậu đã là một người rất xui xẻo và tầm thường, xuyên về cũng không kém hơn là mấy. Chỉ là nghe Huyền Mặc nói ra lời phũ phàng như vậy, trong lòng vẫn có một chút buồn bã rũ hai mắt xuống.


"Tu tiên thì có gì tốt chứ, ở cạnh ta không ai dám động đến ca ca."


Như nhớ ra gì đó đột nhiên Thẩm Xuyên hứng thú thốt lên: "A... Nếu không thể luyện chính đạo hay là ta luyện tà đạo?"


"Luyện tà đạo rất dễ bị phản phệ, đã gọi là tà thì ít nhiều phải chịu nhiều đánh đổi." 


Một lần nữa hi vọng bị dập tắt, nhìn Thẩm Xuyên buồn buồn Huyền Mặc cười cười xoa đầu cậu: "Ta đã nói sẽ bảo vệ ca ca rồi mà..."


"Vậy còn quỷ thì sao làm sao để trở thành quỷ?" Bàn tay đang xoa trên đầu Thẩm Xuyên khựng lại, mà cậu cũng cảm nhận được sắc mặt dần thay đổi của hắn. Nhưng rất nhanh Huyền Mặc thu lại cảm xúc lúc nãy, thay vào đó là một nụ cười mỉm.


"Quỷ ấy à... muốn trở thành quỷ trước đó phải chết. Cũng không phải tất cả người chết đều sẽ thành quỷ, một nửa số đó sẽ xuống địa phủ theo số mệnh tiếp tục đi đầu thai chuyển thế, một nửa sẽ trở thành hồn ma vất vưởng.  Còn lại rất ít người vì có hận thù sâu sắc, hay một lý do nào đó không thể bỏ xuống chấp niệm mà trở thành quỷ. Ca ca chắc không có oán hận gì đến mức đấy đâu đúng không?"


Không hiểu sao lúc này Thẩm Xuyên lại càng quan sát kỹ hơn nét mặt của hắn, dù Huyền Mặc đã che giấu biểu cảm rất tốt, nhưng trong đôi mắt đen tuyền kia như chứa bao nhiêu tâm sự, có một chút buồn mà lại một chút tang thương.


"Đệ thì sao, đệ có chấp niệm nào không?" Và đệ rốt cuộc là ai, từ đâu đến, là người hay...?


Huyền Mặc khẽ thở dài, như nhớ đến chuyện gì đó hơi khựng lại, mỉm cười nói qua qua: "Trước kia thì có nhưng hiện tại... đều đã qua cả rồi."


"Ừm..." Thẩm Xuyên mím môi gật gật đầu, Huyền Mặc đột nhiên nằm xuống bên cạnh cậu dùng tay làm gối, nghiêng người quay mặt về phía cậu nhắm chặt hai mắt lại nói: "Tối nay làm ca ca hoảng sợ, chắc huynh cũng mệt rồi mau nằm nghỉ ngơi một chút đi."


Nhìn hai người nằm chung một chỗ Thẩm Xuyên có chút ngại ngùng, thế nhưng cũng không dám một mình đi chỗ khác, đành nằm xuống quay lưng về phía hắn. Chẳng hiểu sao mỗi lần nằm cạnh Huyền Mặc cậu rất nhanh chìm vào giấc ngủ, mà mỗi lần Thẩm Xuyên ngủ say Huyền Mặc lại lặng lẽ đứng lên đi ra ngoài.


Chẳng còn nụ cười mỉm dịu dàng như ở cạnh Thẩm Xuyên, chẳng còn giọng nói ấm áp. Huyền Mặc ánh mắt lạnh như băng bước khỏi cửa, nhìn một kẻ không rõ mặt mũi ra sao đã đứng ở ngoài đợi sẵn. Huyền Mặc liếc gã một chút ra lệnh gì đó, kẻ kia 'Vâng' một tiếng rồi âm thầm biến mất trong màn đêm như chưa từng xuất hiện.


Khi Huyền Mặc trở vào Thẩm Xuyên vẫn như cũ ngủ rất say, hắn cũng biết cậu sẽ chẳng dễ dàng gì tỉnh lại. Huyền Mặc nhìn gương mặt có hơi gầy kia khẽ đưa tay chạm lên gò mà, rồi vuốt dọc theo sống mũi, lại dần dần đến đôi môi hồng ươn ướt đang mím chặt lại.


Ánh mắt của Huyền Mặc như nhìn thấy báu vật, bàn tay mơn trớn trên làn da trắng truyền lại cảm giác mềm mại ấm áp, đã sờ lên là muốn sờ mãi không muốn dứt. Thế nhưng sau một hồi hắn vẫn thu tay lại, cởi áo ngoài ra đắp lên người Thẩm Xuyên. 


"Ca ca tốt nhất là đừng nên biết quá nhiều chuyện về ta..."