Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 54



"A..." Thẩm Xuyên ngửa cổ khẽ rên thành tiếng, dù mới lăn lộn một hồi xong nhưng hậu huyệt quá mức nhỏ bé vẫn không dễ dàng thích ứng với dị vật quá cỡ, Thẩm Xuyên mím môi hít thở sâu một hơi cố gắng đẩy thứ đó vào lần nữa. Huyền Mặc dùng tay vỗ nhẹ lên mông cậu như tiếp thêm động lực, sau một hồi khó khăn cuối cùng Thẩm Xuyên cũng có thể ngồi hẳn xuống, hai người dứt khoát dính liền lại một chỗ.


Thẩm Xuyên như dùng hết sức lực há miệng thở hổn hển, ánh mắt cũng đỏ ửng lên bên trong ướt át ngập tràn hơi nước, màu mắt xanh như ngọc trong thời khắc này càng khiến lòng người thêm cồn cào. Đến Thẩm Xuyên cũng không biết mình hiện tại dụ người thế nào, áo vẫn nửa cởi trên người để lộ ra bờ vai trắng nõn cùng hai viên đậu nhỏ hồng nhạt trước ngực, lần này Huyền Mặc dùng cả hai tay trêu đùa vật nhỏ, ngực Thẩm Xuyên rất nhạy cảm chạm nhẹ vài cái đã bắt đầu phản ứng, phần thân phía dưới cũng dần có trạng thái ngóc đầu dậy.


"Ca ca ngươi tự động được không?" Thẩm Xuyên đầu óc mù mịt thử làm theo lời hắn, nhưng bụng dưới quá trướng hai chân cũng run lên, một chút sức lực cũng không có, vừa động thử cả người đã ngã xuống tựa vào lòng hắn. Huyền Mặc cũng không ép người thêm hắn nâng Thẩm Xuyên lên, hai tay không ngừng nhào nặn day nhẹ hạt đậu đến đỏ ửng, hạ thân bắt đầu lay động đâm từ phía dưới lên.


Xúc cảm đến từ hai phía làm Thẩm Xuyên chỉ biết ngửa cổ hưởng thụ rên ra những tiếng ê a. Mỗi một tư thế là một loại cảm giác, ngày hôm nay Huyền Mặc một lần mà đã khám phá hết mọi ngóc ngách trong nội bích, hắn biết nơi nào Thẩm Xuyên cảm thấy hưng phấn nhất, nơi nào khiến cậu cảm giác sướng muốn điên lên.


"A... Huyền Mặc... ngươi lớn quá..." Từ đầu đến cuối vẫn là những lời trong lúc mê man Thẩm Xuyên thốt ra, chính bản thân cậu cũng không biết mình nói năng linh tinh cái gì, chỉ có thân thể chìm trong dục vọng sung sướng, Huyền Mặc cố tình di chuyển hạ thân thúc liên tiếp vào điểm nhạy cảm. Thẩm Xuyên thấy cả người mình run lên, đầu ngón chân liên tục co lại hai tay giãy dụa ma sát vào Thanh Trừng đến rỉ máu.


Ý loạn tình mê, hai người triền miên đến không biết trời đất, Thẩm Xuyên bị từng động tác của hắn làm cho đầu óc mê mẩn. Hạ thân va chạm cùng với dịch thể liên tục phát ra những âm thanh dục vọng, lần nữa hắn xuất ra cũng là lúc Thẩm Xuyên trút hết sức lực ngã lên ngực hắn. Nước mắt sinh lý cũng theo khóe mắt mà chảy thành hàng, Huyền Mặc chưa rút vật dưới thân ra vội, hắn ôm lấy Thẩm Xuyên nhìn những vết tích dày đặc do chính mình gây nên, đó là minh chứng cho tình yêu cuồng nhiệt của cả hai, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút hối hận. Huyền Mặc dùng lưỡi liếm sạch những giọt nước trong vắt đọng trên khóe mắt Thẩm Xuyên, lưỡi trơn trượt ẩm ướt lướt qua mặt làm cậu khẽ run rẩy lên vài cái nhưng cũng lười quan tâm.


Huyền Mặc cuối cùng cũng buông người ra đặt cậu nằm sang bên cạnh, nhìn Thẩm Xuyên định cứ vậy thiếp đi, hắn dùng tay khẽ vỗ lên má cậu vài cái nói: "Ca ca không được ngủ chúng ta nói chuyện."


"Để khi khác đi." Thẩm Xuyên mệt mỏi trả lời lười biếng nhắm chặt mắt lại, đột nhiên cảm giác môi lại có thứ gì đó xâm chiếm, liên tục quấn lấy cuối cùng cũng kiến cậu khó chịu mà mở mắt. Huyền Mặc buông cậu ra, nước theo khóe môi tràn xuống tạo thành từng sợi tơ mỏng. Hắn nhìn bộ dạng lười biếng của cậu có chút động lòng, hạ giọng nói: "Nghe ta nói xong rồi ngủ."


Thẩm Xuyên tức giận trừng mắt, có phải hắn bị điên rồi không đây là thời điểm thích hợp để tâm sự sao?


Thế nhưng cũng đã bị đánh thức, cậu thử cựa quậy toàn thân mềm nhũn như không thuộc về mình, đã vậy tay vẫn bị trói. Thẩm Xuyên khó khăn nói: "Cởi trói cho ta."


"Ca ca nghe ta nói xong thì ta cởi."


"Ngươi cởi ta cũng nghe được!"


"Không được." Huyền Mặc lắc đầu, tay thì kéo chỉnh lại y phục cho cậu nhưng lời nói thì thực khiến người khác tức điên: "Ta sợ ca ca chạy mất."


Thẩm Xuyên cố nén lại cơn tức hạ giọng xuống: "Ta sẽ không chạy."


"Ta không tin."


Thẩm Xuyên: "......." Khỏi phải nói nữa đi, Thẩm Xuyên nhận ra hắn hiện tại đang muốn trả thù. Đã bị hắn ăn từ đầu đến chân như vậy còn chưa đủ sao? Dù sao ở vị trí của cậu không tin hắn cũng là chuyện thường mà, cần gì thù dai như thế? Thẩm Xuyên giờ đã hiểu cảm giác không được tin tưởng, nhưng vẫn cảm thấy uất ức vùi mặt sâu vào trong gối, xoay lưng lại không thèm nhìn mặt hắn.


Huyền Mặc nằm xuống bên cạnh ôm Thẩm Xuyên vào lòng, không biết cậu có nghe hay không cũng bắt đầu kể. Không phải là hắn cố tình gây khó dễ, hắn chỉ muốn sau đêm nay cả hai sẽ không còn vướng mắc gì với nhau nữa.


"Hơn sáu trăm năm trước, khi còn sống ta từng là thái tử duy nhất của Minh Châu quốc, ngày đó quốc gia phồn thịnh, dân chúng ấm no, địa vị một thái tử khiến bao người phải hết lòng ngưỡng mộ. Nhưng chẳng một ai biết ta như sống trong địa ngục, một cái lồng giam mang tên hoàng cung."


Lần đầu hắn tự nhắc đến chuyện trước kia của mình, Thẩm Xuyên tuy giận dỗi nhưng cũng thoáng bình tĩnh lại tập trung hơn.


Một thái tử văn võ song toàn, đáng nhẽ nên là một niềm tự hào của đất nước, là hy vọng của dân chúng thế nhưng hắn lại mang đến sự ghen ghét từ chính những người sinh ra mình. Ngày đó Thượng Quan gia là quý tộc mang dòng máu cao quý nhất, hoàng thượng có cả ngàn cung tần mỹ nữ cũng rất nhiều con cháu, nhưng chỉ có duy nhất Huyền Mặc là đích tử. Thượng Quan gia như dính phải lời nguyền, tất cả con cháu nhà họ trừ Huyền Mặc, không chết non từ trong bụng khi ra đời cũng chắc chắn là nữ. Huyền Mặc còn được sinh từ bụng của hoàng hậu phải biết thân phận tôn quý đến nhường nào, lúc đầu hắn hưởng hết sự ưu ái từ khắp mọi nơi, người người sủng nịnh như đế vương. Mà vì cả gia tộc có mỗi mình hắn là người nối dõi, dĩ nhiên cũng chính là đế vương tương lai xác định trong mắt họ, vì vậy từ nhỏ hắn đã có điều muốn làm không thể làm chỉ có thể dựa theo ý người khác mà sống, vừa phải nhìn ánh mắt của cha ruột suốt ngày lo lắng một khi ông già những đại thần ngoài kia sẽ bắt ông từ bỏ ngôi vị truyền lại cho con.


Mãi đến năm mười bốn tuổi, trong một lần ra ngoài bị lạc Huyền Mặc gặp được Lạc Tranh, phải sống trong sự giả dối xua nịnh lần đầu tiên gặp được người đó, một người có nốt ruồi nơi khóe mắt cùng nụ cười ấm áp đã làm tâm Huyền Mặc lập tức xao động, từ đó hai người quen nhau. Mỗi lần rảnh rỗi Huyền Mặc lại kiếm cớ trốn khỏi cung chạy đến ngôi làng đơn sơ cùng Lạc Tranh làm vườn đào khoai rồi mang ra chợ bán, lúc đó Lạc Tranh không biết hắn là thái tử, nhìn thấy nụ cười vui sướng của y khi nhận được đồng tiền ít ỏi tự tay kiếm được, Huyền Mặc còn nghĩ mình đã có trong tay tất cả mọi thứ, hóa ra hạnh phúc lại đơn giản như vậy.


Nhưng niềm vui chẳng được bao lâu, hắn càng ngày càng lớn nỗi lo trong mắt phụ hoàng càng tăng thêm, nhất là vào năm mười bảy tuổi những năm gần đây có chiến loạn, Minh Châu quốc liên tục thất thủ, triều thần tuy không chỉ thẳng mặt nhưng ai cũng thầm suy đoán, nói quốc vương già rồi mưu trí kém xưa nên truyền lại ngôi vị cho thái tử có tài thì hơn. Mà Huyền Mặc hiểu rõ lòng của phụ vương hắn, ông là người vì địa vị mà có thể từ bỏ mọi thứ kể cả con cái, trong khi ông mới ngoài ngũ tuần tuổi còn trẻ như vậy còn có thể ngồi trên ngai vàng thêm bốn mươi, năm mươi năm nữa bảo ông từ bỏ ngôi vị sao? Đó chính là chuyện tuyệt đối không thể!


Những năm này Lạc Tranh đã được Huyền Mặc dẫn vào cung, tuy rằng hắn thích y nhưng thân bất do kỉ từ đầu đến cuối chưa từng mở lời, nhưng tâm ý của hắn có lẽ y cũng hiểu rõ.


Đột nhiên vào một ngày nọ có một vị pháp sư tự xưng là tiên nhân đến, Huyền Mặc lúc đó trong lòng đã dâng lên cảm giác bất an, hắn biết phụ hoàng hắn không những bảo thủ, cố chấp mà còn là một kẻ cực kì mê tín. Quả nhiên chuyện gì đến cũng đến, vị pháp sư đó nói chuyện gia tộc Thượng Quan không thể sinh nam hài nối dõi là do có yêu ma quỷ quái làm loạn, kẻ này biến thành người rồi ăn thịt hết những đứa bé là nam trong bụng thai phụ nên Thượng Quan gia mãi mãi chẳng thể có thêm người nối dõi.