Ta Ở Hiện Đại Làm Huyền Học

Chương 13



Trên màn hình điện thoại có tính năng không thấm nước bất ngờ xuất hiện một khối thi thể sưng phù thối rữa.

Bình luận kêu gào.

Đang lúc Diêu Tư bị tóc đen cuốn lấy yết hầu sắp hít thở không thông, một ánh sáng vàng đâm qua mặt nước từ trên xuống, chiếu thẳng lên người nữ quỷ.

Nữ quỷ thê lương thảm thiết một tiếng chuẩn bị đào tẩu, lại bị ánh sáng vàng bao phủ cố định tại chỗ.

Diêu Tư phục hồi tinh thần lại bước ra khỏi mặt nước, Thẩm Thanh nắm quần áo của anh ta đặt anh ta ở bên cạnh.

Diêu Tư nằm xoài trên mặt đất thở hồng hộc nói: “Cảm, cảm ơn đại sư.”

Thẩm Thanh không nhìn anh, giơ tay triệu hối pháp ấn, nữ quỷ kia cũng ngã xuống mặt đất, co rúm thân thể sưng phù.

Thẩm Thanh nhận được pháp ấn nhìn cô ta nói: “Biến thành bộ dáng vốn có của cô đi.”

Nữ quỷ không nói một lời, đầu cũng không nâng, chẳng qua thân thể dần dần khôi phục tinh tế, tóc đen rũ ở một bên, thoạt nhìn giống như cô gái bình thường nhu nhược.

Thẩm Thanh thấy trên thân cô ta có ánh sáng và huyết khí, không trực tiếp đánh tan linh hồn của cô ta, hỏi: “Vì sao cô không đi đầu thai?”

Nữ quỷ trầm mặc trong chốc lát châm chọc cười thành tiếng: “A, tôi nên đi đầu thai thế nào? Tôi không ra khỏi được cái bể bơi này, huống hồ tôi cũng không muốn đầu thai nữa, ai biết kiếp sau sẽ thành cái gì chứ.”

Diêu Tư rũ nước trên quần áo đứng lên nói: “Cô cũng nên nói xem mọi chuyện là thế nào, lỡ như đại sư bằng lòng tha cho cô thì sao?”

Nữ quỷ ngẩng đầu lên, sợi tóc rơi sang bên cạnh, đang lúc Diêu Tư xây dựng tâm lý cho mình, lại thấy gương mặt xinh đẹp tuy tái nhợt nhưng nhu nhược đáng thương kia của cô ta.

Dáng người cô ta ưu nhã đứng dậy nói: “Tôi vốn là sinh viên đại học B, tên là Chử Hạ…”

Cô ta chậm rãi giới thiệu những gì mình trải qua…

Hoá ra cô ta lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, nỗ lực thi đậu vào đại học nổi tiếng, lúc làm công kiếm tiền quen một người đàn ông đẹp trai, có tiền, săn sóc, người đàn ông kia theo đuổi cô ta, rất tốt với cô ta, nhưng Chử Hạ là một nữ sinh rất thực tế, cảm thấy môn không đăng hộ không đối làm sao cũng không thích hợp, cho nên vẫn luôn từ chối.

Kết quả người đàn ông kia nói có thể làm bạn trước, kiên trì hơn một năm hai người dần dần trở thành bạn tốt, cho đến mấy tháng trước, người đàn ông kia nói muốn cô ta đến ăn sinh nhật với gã.

Chử Hạ không chịu được sự cầu xin, cũng có thể là do quen biết đã lâu, cô ta dần dần sinh ra một tia hảo cảm, cuối cùng mang theo quà tặng mua bằng tiền công đến chỗ hẹn một mình.

Ai ngờ lúc ấy không chỉ có một mình người đàn ông, còn có mấy chục người cả nam lẫn gái, Chử Hạ phát hiện không đúng, lúc muốn rời đi bị người đàn ông kia tiêm cho một mũi gì đó, dịch trong ống tiêm vừa tiến vào cơ thể đã làm cả người cô ta không ổn.

Cô ta run rẩy đi đến bên cạnh bể bơi đâm đầu xuống, xuyên qua mặt nước nhìn thấy nam nữ trên bờ đều tràn đầy ác ý nhìn cô, người quen thuộc nhất kia lại mang theo sự dịu dàng cười nói: “Tôi muốn xem nữ thần cao lãnh trong trường học phát điên sẽ như thế nào.”

Đợi cô ta tỉnh lại, cũng đã trở thành bộ dáng như bây giờ.

Diêu Tư nghe xong, nhăn mặt hỏi: “Người đàn ông kia đâu?”

Chử Hạ nghe thấy câu hỏi này của anh ta, vui sướng cười mấy tiếng nói: “Không biết người đàn ông kia có phải làm nhiều chuyện như vậy rồi không sợ hãi hay không, tháng thứ hai sau khi tôi chết gã lại mang một nữ sinh viên thanh thuần đến, đối xử với cô ấy như với tôi, cho nên nhân lúc gã uống say đi đến bên cạnh bể bơi, ấn gã vào trong nước dìm chết.”

“Anh không biết.” Cô ta giống như nghĩ đến chuyện gì tốt đẹp: “Lúc gã nhìn thấy tôi sợ hãi biết bao nhiêu, khóc lóc xin tha, thật sự là buồn cười đến cực điểm.”

Thẩm Thanh nói: “Linh hồn của gã đâu?”

Chử Hạ không để ý nói: “Bị tôi ăn rồi, nếu loại người này đầu thai, kiếp sau cũng là tên cặn bã, không bằng trực tiếp biến mất đi.”

Thẩm Thanh: “Hai tội giết người, cắn nuốt linh hồn, đều đủ cho cô chịu cực hình trăm năm lại dấn thân vào làm súc sinh mười đời, tuy đời này cô làm nhiều việc tốt, có thể sẽ miễn làm súc sinh, chẳng qua còn phải chịu chiên hồn trăm năm, vì một tên cặn bã, cô có hối hận không?”

Chử Hạ tươi cười xinh đẹp nói: “Không hối hận.”

Diêu Tư lấy điện thoại của mình cầu tình: “Đại sư, cô ấy phải làm sao bây giờ, cô ấy cũng không phải cố ý, tên cặn bã này chết cũng không hết tội, có thể bớt được không.”

Mà khán giả ở trong nước nghe cũng bình luận sôi nổi:

[Chử Hạ cũng đủ thảm, đại sư có thể châm chước một chút hay không?]

[Mẹ kiếp, chị ấy là đàn chị tôi yêu thầm, tôi khóc, tên đểu cáng kia!]

[Một cô gái xinh đẹp, quá là thảm, hay là đừng đầu thai!]

[Tuy người đàn ông kia là tên cặn bã, nhưng gã cũng thảm!]

[Kỹ nữ thánh mẫu nhanh chóng cút đi!]

[Tôi phát hiện đại sư này thoạt nhìn hơi quen mắt.]

[Đây không phải Thẩm Thanh sao!]

[Thật đúng là cô ấy! Thẩm đại sư xinh đẹp tâm thiện, hy vọng có thể nghĩ cách giải quyết chuyện này của Chử Hạ.]

Thẩm Thanh thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt nói: “Gã làm sai thì chờ đến khi sau khi gã chết xuống địa phủ sẽ tự chịu hình phạt, cho vào chảo dầu, lột da, nướng linh hồn v.v…, đều là chuẩn bị cho loại người này. Nhưng cô nhúng tay, thì có tội của cô.”

Chử Hạ cười nhạt: “Sau khi gã chết thế nào tôi cũng mặc kệ, dù sao tôi đã tự báo thù, tất cả kết quả tôi đều chấp nhận.”

Thẩm Thanh trầm ngâm không nói gì, thời gian trôi qua từng phút từng giây, bình luận cũng nôn nóng gửi một ngàn cái.

Diêu Tư nhìn bình luận chướng khí mù mịt, lại nhìn Thẩm Thanh, gấp không nhịn được lại cầu tình lần nữa: “Đại sư, không phải cô bảo cô ấy làm rất nhiều chuyện tốt sao, cái này cũng không thể triệt tiêu, quản lý địa phủ của các người quá lạc hậu đi!”

Thẩm Thanh buồn cười nhìn anh ta một cái nói: “Suýt chút nữa anh bị cô ấy hại chết, còn cầu tình cho cô ấy?”

Chử Hạ nghe vậy cũng vô cùng tự trách, đời này cô ta chỉ hại tên đểu cáng kia, chẳng qua bài hát Diêu Tư hát kia là bài tên đểu cáng thường xuyên hát cho cô ta, cho nên nhất thời mất lý trí, lúc này mới suýt hại chết anh ta.

Diêu Tư ấp úng sờ sờ yết hầu, chỗ đó có một dấu vết màu xanh tím: “Cô ấy, cô ấy quá đáng thương, mà không phải tôi không có việc gì sao?”

Thẩm Thanh nói với Chử Hạ: “Cho dù có người cầu tình, cô đến địa phủ ít nhất phải chịu phạt 30 năm, bây giờ có một cách, chính là ký kết khế ước với tôi, làm quỷ sai của tôi, chờ cô tu luyện thành quỷ linh thì tôi sẽ giải trừ khế ước, cô nhớ làm nhiều việc thiện, đến lúc đó để địa phủ thừa nhận là được.”

Chử Hạ nghe thấy không cần đầu thai thì liên tục gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý.”

Thẩm Thanh lấy pháp ấn ra, ý bảo Chử Hạ vươn tay, che ấn ký chuyên chúc lại trên mu bàn tay cô, nhìn kỹ trong một góc còn có tên của Thẩm Thanh.

Một giây kia Chử Hạ chỉ cảm thấy linh hồn đau đớn như bị lửa đốt, không đợi cô ta phản ứng lại, đồ án màu đỏ kia cũng đã biến mất trong mu bàn tay cô ta

Thẩm Thanh: “Được rồi, sau này nếu bị tôi phát hiện cô làm chuyện ác, chờ đợi cô chính là hồn bay phách tán.”

Chử Hạ sờ sờ mu bàn tay nói: “Vâng, chủ nhân?”

Thẩm Thanh: “... Đừng gọi tôi là chủ nhân, trực tiếp gọi tên đi, tôi tên là Thẩm Thanh.”

Chử Hạ cười nói: “Được, chủ nhân Thanh Thanh.”

Thẩm Thanh nói: “Tôi truyền cho cô mấy khẩu quyết tu luyện, cô tự học, chờ lát nữa lại tìm cho cô chỗ dung thân.”

Chử Hạ: “Được.”

Diêu Tư yên lặng nhìn ở bên cạnh, hâm mộ nói: “Đại sư, tôi có thể học không? Đây có thể kích thích hơn nhiều so với đi ra ngoài chơi!”

Thẩm Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta nói: “Không đề cập đến anh có thể học hay không, nguyên nhân tôi vừa đến chậm là vì thứ này.”

+

Cô lật tay, một khối thủy tinh đỏ bên ngoài phấn nộn bên trong là một tia máu nằm trong lòng bàn tay cô, thoạt nhìn tràn ngập tà ác và bất thường.