Ta Ở Nhân Gian Lượm Được Một Vị Phu Quân

Chương 31: Gặp lại được tri kỉ



Y biết người kia đang theo dõi mình, không nhanh không chậm mà nói vọng lên:

"Trận pháp ảo diệu cao thâm, tại hạ bái phục có điều nếu để cản đường vẫn cần một chút nhẫn tâm, đa tạ đã nương tay. Ta còn có việc hẹn ngày gặp lại. Cáo từ."

Thiên Long nghe vậy thấy có chút thú vị, lũ người tiên kinh đó không phải ai cũng là thùng rỗng. Điểm đến cũng không còn xa nữa. Thiên Long đưa Quân Khanh cũng đã gần tới. Y nhấp một chén trà, dùng linh lực đưa một ấm trà xuống dưới mật thất dưới chân.

"Dưới đó trà nguội, ta vừa pha một bình, ngươi uống đi.'

Quế Túc ở phía dưới truyền lên những tiếng khinh bỉ:

"Uống cmn nhà ngươi. Mau thả ta ra."

Thiên Long như không nghe được tiếng gầm gừ kia mà nhấp trà như chưa có chuyện gì sảy ra.

- ---

*Phía Tống Trạch.

Chiêu Quân không nhanh không chậm phát giác phía xa có người đang hướng tới phía y, mức cảnh giác đặc biệt được đẩy cao. Y không muốn Tống Trạch bị thương tổn dù một cọng tóc.

Chiêu Quân nhẹ nhàng đứng phía sau, vòng tay qua bảo hộ Tống Trạch. Miệng giải thích:

"Ca ca,có người."

Tống Trạch lúc đó mới để ý phía Đông bọn họ có người đi tới. Tống Trạch nhẹ giọng dùng Truyền thanh, uy áp mà hỏi vọng:

"Là ai, mau để lại tên tuổi."

Quân Khanh dùng khinh công đang đi tới, nghe thấy giọng nói nhẹ thấy quen tai. Chính xác là giọng nói khi thông linh với y liền dùng Truyền thanh mà nói vọng lại:



"Tại hạ Tiểu thần quan rừng đào phía Đông Quân Khanh, xin hỏi vị bên đó có phải Thẩm thần quan?"

Tống Trạch nghe vậy biết người đó đã gần tới đây bởi Giọng Truyền thanh lớn dần. Liền quay qua nói với Chiêu Quân:

"Là bạn không phải thù. Ta cảm nhận được tiên khí từ người đó. Đệ có thể buông ta ra. Ta không yếu đuối đến vậy đâu."

Một vạt áo xanh đáp xuống mặt đất. Nhanh chóng hành lễ với y.

"Thần quan. Quân Khanh xin bái kiến ngài. Nghe danh đã lâu hiện tại mới được gặp mặt. Vãn bối có gì mão phạm mong Thần quan bỏ qua cho."

Tống Trạch nhìn y. Vị thiếu niên trong Ngũ danh thám được miêu tả dáng dấp mảnh mai như cành đào. Phong lưu thưởng rượu mà vô tình lịch song kiếp. Lịch một lần vang trời đất, vừa đột phá cảnh giới tiểu thần quan, vừa đột phá lịch tình kiếp. Là một trong số những chuyện lạ của tiên kinh. Đáng tiếc mấy trăm năm nay liền dừng lại ở Tiểu thần quan không biết vướng mắc do đâu liền không thể tiến thêm được bước nữa.

Tống Trạch tạ lễ y, chào hỏi lại:

"Nghe danh Tiểu thần quan Quân Khanh đã lâu nay mới có dịp gặp. Rượu ngài ủ vang danh trời đất. Ngưỡng mộ. Hôm nay mời ngài tới đây là để ngài gặp một người không biết người đó với ngài có từng quen biết hay không."

Mộc Xuyên lúc này ở phía sau như chết lặng. Nước mắt không tự chủ được rơi xuống:

"Doãn Dương, là chàng phải không?"

Quân Khanh nhìn theo hướng tiếng nói quen thuộc có chút bất ngờ mà xác nhận:

"Mộc Xuyên?"

Mộc Xuyên xác nhận được là người y đã mong chờ bấy lâu liền chạy đến. Quân Khanh cũng không kiềm chế được cảm xúc mà ôm người thương vào trong lòng. Dáng người vẫn quen thuộc chỉ là có chút gầy đi. Giọng nói vẫn thế, chỉ có điều cơ thể nàng giờ đây lạnh lẽo.

Mộc Xuyên vừa ủy khuất vừa nức hỏi Quân Khanh:

"Rốt cục cũng gặp được chàng rồi. Chàng có biết ta đi tìm chàng khó nhọc nhường nào. Chàng tại sao không đi tìm ta."



Quân Khanh buông nàng ra, sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Xoa đôi gò má ướt đãm nước mắt, xinh đẹp mà lạnh lẽo:

"Ta đã đi tìm nàng, ta xuống vọng xuyên hỏi nhưng đều không có tung tích, dùng chim khuyên đi tìm nàng khắp nơi đều không tìm thấy nàng. Năm nào ta cũng xuống nhân gian kính rượu nàng dưới gốc đào nọ. Đạo nọ đã nở hoa rồi ta cùng nàng về đó, chúng ta sẽ sống ở đó mãi mãi được không?"

Mộc Xuyên nghe vậy không khỏi sót xa:

"Chàng là tiên nhân, ta là quỷ không thẻ đến được với nhau. Chàng không có kiếp sau liền không thể bên cạnh ta. Lần này gặp chàng vốn là để nói lời từ biệt gặp được chàng, tâm nguyện của ta đến đây cũng đã cạn. Mong chàng hãy sống thật tốt con đường của chàng. Ta sẽ đầu thai làm lại từ đầu cũng sẽ tích đức mong chàng hãy dõi theo và chỉ lối cho ta."

Quân Khanh dùng chán mình tựa lên chán nàng, dùng đôi tay mình chạm vào gò má của nàng. Y chính xac slaf không nỡ để nàng rời đi:

"Không được, nếu nàng rời đi, nếu nàng đầu thai chúng ta liền không thể gặp nhau được nữa. Nàng sẽ quên mất ta."

Tống Trạch nhìn đoạn tình duyên của bọn họ có chút động lòng:

"Quân Khanh, vì nàng ấy ngài có sợ gian khổ không? Ta có một cách nhưng cách này không được tốt lắm. Sẽ khiến ngài phải chịu khổ rất nhiều cũng khiến mệnh kiếp của hai người bị ảnh hưởng. Tiên nhân không được xen vào chuyện nhân gian. Ngài cũng biết điều đó. Nếu ngài xen vào sẽ khiến nàng ấy có thể sẽ đau hổ hơn. Mệnh kiếp của nàng ấy phải trải qua hàng vạn lần luân hồi, vốn không thể quay đầu. Nhưng nếu hai người có thể buông bỏ thì là điều tốt."

,Mộc Xuyên nghe đến việc Quân Khanh chịu khổ đã nhanh chóng phản bác, vừa nức nở vừa quỳ xuống cầu xin Tống Trạch:

"Tiểu nữ sẽ đi đầu thai. Tiểu nữ gặp lần này chỉ là để bày tỏ, không có ý định lưu luyến. Tâm ta đã quyết. Mong ngài thành toàn, giúp ta siêu độ, giải thoát cho ta. Một đời này ta đã nếm trải đủ khổ đau rồi, không muốn tiếp tục lưu luyến nữa. Duyên nợ kiếp trước ta cũng không mong chàng ấy trả."

Quân Khanh nghe vậy lòng đau nhói, nhìn Mộc Xuyên quỳ trước Tống Trạch cầu xin đến đau khổ. Y cũng hết cách, y chưa bao giờ nghĩ làm thần tiên sẽ khổ như vậy. Y không chết nhưng nỗi đau trong lòng đã có thể giết chết y.

Không biết từ khi nào, khung cảnh lại có sự thay đổi. Mộng cảnh Tiểu Xuyên dần dần sụp đổ. Cũng không biết Chiêu Quân đã nhanh chóng đến bên Quân Khanh, nhét một sợi chỉ đỏ vào cho y, kèm theo đó là một giọng nói chỉ để y nghe thấy:

"Dùng thứ này buộc lên tay nữ quỷ kia. Ngươi có thể tìm thấy y sau khi nữ quỷ đó chuyển kiếp. Dù chuyển kiếp ngàn lần vẫn có thể gặp. Còn làm hay không là tùy người. Ta nhắc trước cho ngươi biết số kiếp của nàng sẽ bị thay đổi theo chiều hướng nào thì không biết được."

Mộng cảnh sụp đổ. Tống Trạch không thấy hai người kia đâu, Y chỉ thấy bản thân rơi tự do trong không gian đột nhiên được một cánh tay đỡ lại kèm theo tiếng gọi:

"Ca ca, bọn họ đã rời đi rồi. Bị chợ quỷ đẩy ra ngoài. Có lẽ mộng cảnh Tiểu Xuyên đã tiêu tán, nữ quỷ bị đẩy ra do không có mộng cảnh bảo vệ, Nếu ở lại sẽ bị hồn phi phách tán. Còn Tiểu thần quan kia có lẽ đã đi theo nàng ý trở ra rồi."