Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 144



Chương 144

 

Nói xong, Tạ Minh Thành cũng không thúc giục, mà chỉ là đứng ở nơi đó, chờ Diệp Mai Hoa trả lời.

 

Lúc lâu sau, Diệp Mai Hoa mới tìm lại giọng nói của mình, cô ấy nhìn chằm chằm vào Tạ Minh Thành, bật ra từng chữ một.

 

“Tại sao…Tạ Bách An muốn tiến hành ghép tủy với Trúc Nhã?” Tạ Minh Thành im lặng một hồi, không trả lời.

 

Diệp Mai Hoa cố nén cười, nói: “Anh đang đùa tôi đúng không? Tạ Minh Thành, trò đùa này không vui chút nào.” Tạ Minh Thành chậm rãi phun ra mấy chữ.

 

“Sáu năm trước, tôi bị ám sát tại khách sạn Sunwell, dưới sự bảo hộ của thuộc hạ, tôi đã trốn trong phòng sáu trăm linh chín, cô đã xông vào.” Mặt Diệp Mai Hoa dần tái mét, bước chân vô lực, ngay cả đứng cũng không vững, Tạ Minh Thành đưa tay ra đỡ cô nhưng lại bị hung hăng tát một cái.

 

Diệp Mai Hoa nhấn mạnh, nói: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi đi ra chỗ kia đợi, bác sĩ sắp ra rồi” Sau đó, Diệp Mai Hoa xoay người, loạng choạng bước trở lại cửa phòng cấp cứu.

 

Tạ Minh Thành vẻ mặt bình tĩnh nhìn bóng lưng gầy gò của cô ấy, gương mặt anh ấy không chút biểu cảm nói: “Cô ở bệnh viện sinh con ra không chỉ là một đứa” Diệp Mai Hoa không thể tiến thêm một bước nữa.

 

Đôi mắt cô ấy mở to, cơ thể cứng lại.

 

“Tạ Bách An, thằng bé chính là con trai của cô” Diệp Mai Hoa không nhịn được nữa, cô ấy quay người lao trở về, năm chặt lấy áo sơ mi của Tạ Minh Thành, vẻ mặt vô cùng khó tả.

 

“Anh đang nói cái gì? Anh nói lại một lần nữa…”

 

“Con mà cô sinh ra đã bị mang đi một đứa, đưa đến bên người tôi” Diệp Mai Hoa cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi thứ trước mắt đều không rõ.

 

Tạ Bách An, là con trai của cô ấy?

 

Hai đứa trẻ này giống nhau như thế.

 

Hình ảnh khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ.

 

Tạ Minh Thành thấp giọng nói: “Tôi đi tìm cô, nhưng Diệp Mai Nhung mạo danh thân phận của cô, tôi mệt mỏi đối phó với đối thủ, không kiểm tra kỹ càng, cô ta lợi dụng sơ hở, từ chỗ cô mang Tạ Bách An đang khoẻ mạnh đi, để lại Trúc Nhã ốm yếu” Anh ấy đã nói cho cô ấy biết s toàn bộ sự thật.

 

Anh ấy vốn không muốn nói ra sự thật này sớm như vậy.

 

Tuy nhiên, ngay khi cái chết của Trúc Nhã đang cận kề, Tạ Minh Thành bỗng nhiên phát hiện ra rằng mọi sự che giấu đều vô nghĩa.

 

Một khi Trúc Nhã xảy ra chuyện, Diệp Mai Hoa không thể chính mình.

 

“Anh đang nói dối..” Diệp mai Hoa vành mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy, suýt chút nữa không nắm được áo sơ mi.

 

“Tạ Bách An” Tạ Minh thành gọi một tiếng.

 

Cách đó không xa, Tạ Bách An thấp thỏm lo lắng, lập tức chân ngắn chạy tới.

 

Tạ Minh Thành nhẹ giọng nói: “Con gọi đi.” Tạ Bách An sửng sốt một hồi, chậm rãi một hồi mới dần dần hiểu được ý của bố, há to miệng, cả người đều căng thẳng.

 

“Bố, bố…bố, ý của bố là…” Tạ Minh Thành gật đầu, Tạ Bách An trong nháy mắt kích động nhìn Diệp Mai Hoa, rõ ràng chỉ một câu xưng hô đơn giản như vậy, nhưng hiện tại bởi vì quá cao hứng, nửa ngày đều không nói ra được.

 

Mà Diệp Mai Hoa, khi nhìn thấy Tạ Bách An, liền biết…những gì Tạ Minh Thành nói là sự thật.

 

Hai đứa trẻ này quá giống nhau rồi…

 

Dù cô ấy có viện bao nhiêu lý do để thuyết phục bản thân, nhưng tất cả những lời bào chữa đó đều không thể trụ vững khi nhìn vẻn vẹn thấy gương mặt hai đứa nhỏ.

 

Mà cô ấy luôn mềm lòng với Tạ Bách An, sẽ đau lòng cho cậu bé, sẽ để ý cậu bé, và quan tâm đến cậu bé.

 

Hóa ra là vì…máu mủ ruột rà.