Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 226



Chương 226

Bởi vì đội trưởng là phụ nữ không nhiều, còn giành được chức vô địch, cho nên Trương Trí liền nhớ rõ.

Ngay cả Lục Bách Thiên dường như cũng trong đội đó, nhưng cũng không phải đội trưởng.

Chỉ là đáng tiếc, năm đó anh ấy bởi vì thân thể mà không tham gia, chỉ nghe nói cạnh tranh tương đối khốc liệt, không ít tiểu đội sớm có danh tiếng đều bị loại, cuối cùng là một đội ngũ rất quyết liệt đã giành được chức vô địch.

Năm đó, tất cả các thí sinh được chọn cũng đã đến các công ty chứng khoán và ngân hàng lớn, có danh tiếng trong lĩnh vực tài chính.

Nhưng cái tên Diệp Mai Hoa bỗng nhiên tiếp biến mất.

Thời gian trôi qua, anh ấy cũng quên mất, hiện tại chợt nhìn thấy cái tên tương tự anh ấy mới bỗng nhiên nhớ tới.

Chỉ là vậy thôi…

Nghĩ đến bộ dáng bình tĩnh thong thả hàng ngày của nữ nhân kia, không hề có chút cảm giác nào và khí chất giống người kia, Trương Trí lại khàn khàn bật cười, cảm thấy mình nghĩ nhiều.

Làm thế nào một người có được chức vô địch IBM có thể thậm chí không có một chút kiêu ngạo?

Trên thế giới có nhiều người cùng họ, làm sao có thể là cùng một người? Dù sao, nếu là một người tài giỏi như vậy thì không thể ngay cả một chút kiêu ngạo cũng không có mà chạy tới bộ phận biên tập làm việc được.

Lúc này, Diệp Mai Hoa lái xe, cuối cùng cũng chạy tới trường mẫu giáo, sớm thấy Bách An và Trúc Nhã ở cửa chờ, nhìn thấy bóng dáng mẹ, lập tức vội vàng chạy tới, một tay nhào vào trong vòng tay mẹ.

“Mẹ ơi! con nhớ mẹ rất nhiều!”

Diệp Mai Hoa một trái một phải ôm hai đứa nhỏ, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, nói: “Hôm nay ở trường mẫu giáo hai con cảm thấy thế nào?”

Ánh mắt Trúc Nhã lóe lên, Bách An vội vàng nói: “Mẹ ơi, chúng con cảm thấy rất tuyệt vời! con cũng quen biết được rất nhiều bạn bè!”

Diệp Mai Hoa nhìn Trúc Nhã, nói: “Vậy sao? Trúc Nhã cũng có vui vẻ không?”

Trúc Nhã nặng nề gật đầu, nói: “ml! Anh trai và con đã có một thời gian tuyệt vời!”

Diệp Mai Hoa yên lòng, năm tay hai đứa đi vào trong xe.

“Vậy chúng ta hãy về nhà thôi, và muốn ăn gì tối nay?”

Tạ Bách An: “Sườn xào chua ngọt!”

Trúc Nhã: “Ăn trứng!”

“Được rồi, mẹ sẽ làm cho các con ăn”

Xe khởi động, Diệp Mai Hoa chú ý tới phía sau có hai chiếc xe đi theo, trong lòng có chút lo lắng.

Tạ Bách An vội vàng an ủi: “Mẹ đừng sợ, đó là những vệ sĩ mà do bố sắp xếp, không sao”

Diệp Mai Hoa yên lòng, cũng cảm thấy bình thường, người cẩn thận như Tạ Minh Thành hơn phân nửa sẽ không thật sự yên tâm để cô một mình đưa đón con trẻ.

Nói thật, cô cũng có chút không tin mình.

Dù sao, mình đã từng trải qua bắt cóc, đó tuyệt đối là ác mộng của cô, đến nay vẫn chưa tra ra được ai hại cô như vậy.

Xe vừa lái, điện thoại cắm vào, Diệp Mai Hoa ấn nút nghe, giọng Dương Ngọc San truyền ra trong xe.

“Alo, có phải Mai Hoa không?”

Trúc Nhã nhất thời hô to: “Mẹ nuôi Tạ Bách An cũng vui vẻ hét lên: “Mẹ nuôi ơi”

Âm thanh to lớn, muốn không nghe thấy cũng khó, Dương Ngọc San nhất thời cười lớn.

“Trúc Nhã và Bách An ở đó à, gần đây hai đứa có khỏe không?”

Trúc Nhã không đợi mẹ mở miệng, trực tiếp nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ rất nhiều! Khi nào mẹ đến gặp con?”

“Trúc Nhã ngoan, chờ mẹ nuôi xong liền đi thăm có được không?”