Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 33



Chương 33: Uy Hiếp

Tạ Minh Thành nhàn nhạt ừ một tiếng. Lâm Hoàng Kiệt ban nấy nghe lén cuộc trò chuyện, cố tình giở giọng trêu ghẹo.

“Ông chủ, anh đối với tên trộm kia chú ý quá mức rồi đó?

Đối phương luôn ở trong tầm mắt thì anh mới yên tâm chứ gì” “Hỏi mấy chuyện này làm gì hả?” Tạ Minh Thành nhếch môi, dáng vẻ hung thần ác sát. Lâm Hoàng Kiệt gãi mũi, không dám ghẹo gan ông chủ mình nữa.

Cậu cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, nhà họ Tạ quả thật sắp đổi chủ rồi.

Sau khi hẹn gặp Tạ Minh Thành thì Diệp Mai Hoa luôn thấp thỏm. Cô thay quần áo, vừa xuống nhà liền đụng trúng Vu Thúy Bình. Bà ta nhìn Diệp Mai Hoa ăn mặc chỉnh tề liền cau   mày.

“Đi đâu đấy?” “Ra ngoài có chút việc.” “Không được đi. Chút nữa theo tôi ra ngoài.” “Tôi thật sự có việc gấp mà” “Bây giờ lại còn giở thói lì lợm?” “Dì Vu, rốt cuộc dì gấp gáp cái gì?” Từ trước đến nay, Diệp Mia Hoa chưa từng gọi người đàn bà này là mẹ, chỉ toàn gọi dì. Người như vậy, trong mắt cô không hề xứng đáng với từ mẹ thiêng liêng. Vu Thúy Bình hất căm, kiêu ngạo trả lời.

“Dẫn cô gặp đối tác. Thân là con gái nhà họ Diệp, trách nhiệm này đương nhiên cô phải đảm đương Chỉ sợ không phải gánh vác công việc mà muốn đem cô bán đi thì đúng hơn, dù sao chuyện như vậy đối phương đã từng làm qua. Nếu như trước đây Diệp Mai Hoa còn kiêng kị Vu Thúy Bình thì từ sau chuyện xảy ra với chị Dương, trong tay co vẫn còn giữ tập tin ghi âm trước đó. Diệp Mai Hoa nhướn mày, lạnh lùng hỏi vặn lại phần.

“Dì Vu, công ty của bố không phải giao cho trợ lý Lý thu xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi sao? Tại sao còn cần dì đi họp thay nữa?” Từ lần bố cô gặp tai nạn hơn sáu năm về trước, mọi việc trong công ty đều được giao cho trợ lý Lý, người mà bố cô tin tưởng nhất. Đối phương quán xuyến chuyện kinh doanh, mỗi tháng đều sẽ rút tiền hoa hồng, phân chia lợi nhuận đầy đủ.

Tuy nhiên phần tiền này chưa kịp đến tay cô thì đã bị Vu Thúy Bình dùng hết sạch.

“Lắm lời quá vậy. Hiện tại cô chỉ cần đi theo tôi là được!” Vu Thúy Bình cau mày, túm lấy cổ tay Diệp Mai Hoa. Móng tay vừa dài vừa nhọn, dường như muốn đem da thịt cô cào nát. Cô lùi về sau vài bước, khiến bà ta chụp hụp, loạng chọng suýt té ngã. Vu Thúy Bình tức giận tru tréo.

“Diệp Mai Hoa! Mày muốn chết hả “Dì Vu, tôi thật sự có chuyện gấp. Xin phép đi trước” Diệp Mai Hoa nhàn nhạt trả lời, dứt lời liền rảo bước. Vu Thúy Bình nghiến răng, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.

“Mày không quan tâm đến sự sống chết của con nhóc kia nữa à?” Thấy đối phương đem Trúc Nhã ra để uy hiếp mình thanh âm Diệp Mai Hoa càng thêm lạnh lùng, chém đỉnh chặt sắt trả lời.

“Dì Vu, tôi quên nói cho dì biết. Toàn bộ tiền chữa trị cho Trúc Nhã, tôi sẽ lo triệt để. Bắt đầu từ bây giờ, không cần dì quan tâm nữa ròi.” “Mày có ý gì?” “Con của tôi, tự tôi lo liệu” “Mày biết số tiền đó nhiều đến mức nào không hả?” “Tôi vô cùng rõ ràng.” “Vậy cho nên mày muốn phản tao à? Đừng quên bố mày đã dạy mày như thế nào!” “Nhưng bố tôi chưa từng bảo rằng tôi phải đi tù thay!

Chuyện năm đó, chính là giới hạn cuối cùng mà tôi đặt ra” Nhìn ánh mắt lạnh lùng gắt gao khóa chặt mình, bấy giờ Vu Thúy Bình mới ý thức được đây chẳng còn là đứa con riêng yếu đuối sáu năm trước mà bà ta có thể tùy tiện lợi dụng nữa rồi. Vu Thúy Bình vội vàng thay đổi biểu cảm, lộ ra dáng vẻ u sầu “Hiện tại công ty đang phải đối mặt với khủng hoảng vô cùng lớn. Đây là lần gặp gỡ để tiến hành đàm phán cực kì quan trọng. Nếu cô quyết định mặt kệ, toàn bộ tâm huyết do bố cô gầy dựng nên đều sẽ uổng phí”