Tạ Phu Nhân Em Trốn Không Thoát Khỏi Anh Đâu

Chương 49



Chương 49: Bước đầu thực hiện kế hoạch

Diệp Mai Hoa mỉm cười, trong lòng vô cùng cảm động nói: “Chị Dương, em thực sự không sao, người chịu gian khổ ắt được hưởng phúc, sự ra đời của Trúc Nhã chính là niềm an ủi lớn nhất đối với em” Dương Ngọc San kìm nén tức giận và nói: “Chị sẽ che chở cho Trúc Nhã. Cách tốt nhất bây giờ là tìm được cha của Trúc Nhã càng sớm càng tốt. Chị có một người bạn rất lợi hại. Anh ấy sắp mãn hạn tù rồi, chờ anh ấy được trả tự do chị sẽ nhờ anh ấy giúp đỡ”

“Chuyện này… thật sự có thể sao?” Ban đầu, vì bệnh tình của Trúc Nhã cô ấy không phải không có ý định tìm kiếm cha con bé. Nhưng biển người mù mịt, cô ấy cũng chỉ là một người bình thường nên không cách nào tìm ra.

“Quyết định vậy nhé. Chị sẽ liên lạc với anh ấy. Hãy kể cho chị tất cả những manh mối mà em nhớ được” Diệp Mai Hoa cũng hạ quyết tâm: “Được.” Chỉ cần có thể cứu Trúc Nhã, muốn cô ấy làm gì cũng được.

“Ở công ty chị cũng đã tìm được một nhóm người đáng tin cậy, không nhiều, chỉ có năm người thôi nhưng đều là người đáng tin nhất. Mai Hoa, chị sẽ thu xếp thời gian để em gặp họ” Diệp Mai Hoa gật đầu đồng ý, cô ấy tin Dương Ngọc San nhưng cô ấy cần phải kiểm tra trước khi đặt lòng tin vào người khác.

Để ăn mừng việc chuyển đến nhà mới, tối đó Diệp Mai Hoacũng đã chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Mắt Dương Ngọc San sáng lên sau khi nếm thử tay nghề nấu ăn của Diệp Mai Hoa, cô còn ăn thêm một bát cơm so với hàng ngày.

Ngày hôm sau, Diệp Mai Hoa đến gặp nhóm năm người đó. Sau khi tạo được lòng tin ban đầu, Diệp Mai Hoa bắt đầu tiến hành kế hoạch.

Cô ấy muốn thành lập một công ty đầu tư mạo hiểm, nhưng hiện tại chỉ có thể mở một văn phòng nhỏ, cô ấy cần phải thu hút đầu tư nếu không số tiền ít ỏi kiếm được trước kia thật sự không đủ để trang trải. Diệp Mai Hoa nghiên cứu, học hỏi và đã lọc ra một nhóm công ty. Muốn gây dựng sự nghiệp trước tiên phải tham gia vào các công ty lớn tạo lập mạng lưới các mối quan hệ và tích lũy kinh nghiệm.

Diệp Mai Hoa trở về quan điểm ban đầu một lần nữa – không một công ty lớn nào sẵn sàng thuê một người không có trình độ học vấn hoặc thậm chí từng phải đi tù, ngay cả khi cô ấy từng là sinh viên đứng đầu trường Đại học tài chính số một thành phố Thiên Thanh Chỉ có điều lần này, Diệp Mai Hoa đã không còn hoảng sợ như trước đó, có lẽ tình trạng ổn định của Trúc Nhã khiến cô ấy càng yên tâm hơn để thực hiện kế hoạch.

Dương Ngọc Santrong thời gian rảnh rỗi thường giúp chăm sóc Trúc Nhã, Diệp Mai Hoa không cần lo lắng về mặt này bởi Trúc Nhã và Dương San rất hợp nhau.

Diệp Mai Hoa định tới phỏng vấn ở một công ty hàng đầu hiện nay, một công ty đầu tư mạo hiểm mới có tên là Tiên Phong. Nó chỉ mới xuất hiện trong hai năm qua nhưng đã là một con chiến mã. Ngay khi bước vào thị trường nó đã chiếm ưu thế tuyệt đối và danh tiếng cũng đi lên rất nhanh.

Diệp Mai Hoa luôn để mắt tới công ty này vì ở đây tuyển người người không nhìn tới bằng cấp học vấn, xét về điểm này cô khá có cảm tình. Cô chuẩn bị kỹ càng, ngày đêm không ngừng nghiên cứu hàng loạt tài liệu. Khi đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Mai Hoa trực tiếp đến Tiên Phong để tham gia phỏng vấn.

So với vị thế của Long Thành, công ty mới này có hơi thiếu sót một chút và chỉ chiếm tầng một của tòa nhà. Công ty chỉ có hơn hai chục nhân viên nhưng có tới 30 người đến phỏng vấn.

Thật trùng hợp, vị trí của Tiên Phong chỉ cách Long Thành khoảng trăm mét, gần đến nỗi Diệp Mai Hoa cảm thấy hơi bối rối. Cô tự an ủi mình rằng một nhân vật như Tạ Minh Thành, với tư cách là chủ tịch của Long Thành đi đâu cũng có kẻ đưa người đón, sao có thể dễ dàng mà bắt gặp ở bất cứ nơi nào.

Nhận số thứ tự xong, Diệp Mai Hoa ngồi bên ngoài chờ đến lượt. Hôm nay cô trang điểm nền nã, ăn mặc chỉn chu, xỏ một đôi giày cao gót khiến cô tựa như một con chim hạc đứng giữa đàn gà vậy.

Những người đến phỏng vấn cũng len lén nhìn cô ấy, nhưng không ai cho rằng đó là sự nghiêm túc. Bọn họ đều đoán rằng những người đẹp thế này thường đến để phỏng vấn vào vị trí lễ tân.

“Xin chào, chị cũng đến đây để phỏng vấn à? Chị, chị trông thật đẹp…

Giọng nói nhỏ đến mức Diệp Mai Hoa nghĩ rằng mình như đang bị ảo giác.

“Em nè, em ở đây…

Diệp Mai Hoa nghiêng đầu qua nhìn, lúc này mới thấy rằng cô đang ngồi bên cạnh một cô gái rất trẻ, thân hình nhỏ nhắn và dung mạo khá bình thường, sự tồn tại của cô gái ấy yếu ớt đến mức cô thậm chí còn không nhận ra.

“Xin chào!”

“Chị tiên nữ, giọng nói của chị cũng thật thanh thoát dễ nghe. Chị, chị cũng đi phỏng vấn sao? Chị tên gì? Anh trai em vẫn còn độc thân, chị làm chị dâu em được không?”

“Hả?”