Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét

Chương 10



[Mày có đang rảnh không? Tao muốn hỏi chuyện chút.]

Tiếng thông báo tin nhắn vang lên giữa đêm tĩnh mịch trong căn phòng yên ắng chỉ có mình Minh cực kỳ chói tai. Minh vội vàng kiểm tra âm thanh loa, chỉnh thành chế độ rung. Cái hình tròn chứa ảnh đại diện của Tuệ bên trong cứ nhảy lên liên tục làm Minh thấy nhức đầu theo.

"Sao giọng điệu nghe nghiêm trọng thế nhờ?"

Minh nghĩ thầm, nhưng rồi cũng nhanh chóng nhắn câu trả lời sang cho Gia Tuệ:

[Sao thế? Mày cứ nói đi.]

- Lạy giời cho con nhỏ này đừng có hỏi những câu mình không đỡ được nữa. - Minh lầm bầm trong miệng, hít thở sâu để đỡ đi cảm giác lo sợ luôn thường trực trong người.

"Tinh...". Tin nhắn từ đầu dây phía bên kia gửi đến ngay tắp lự, dồn dập như con sóng thủy triều lũ lượt kéo theo trăm nỗi thắc mắc của đối phương, dồn dập vỗ vào bức tường thành bao bọc lấy một lượng thông tin cần khám phá mà nó nghi ngờ đang nằm trong đó.

[Thế thì tao hỏi thẳng nhé.]

[Mày biết chuyện nhà thằng Quyền như thế nào đúng không?]

[Đừng có chối. Hôm nay tao thấy mày nói năng lạ lắm, chắc chắn mày biết nhiều chuyện mà tao không biết.]

[Có thể kể cho tao nghe những gì mày biết được không?]

Dù đã dự liệu từ trước, nhưng Minh vẫn phải bất lực trước cô bạn nhỏ này.

Nên nói gì đây?

Lý do thằng Quyền biệt tăm biệt tích hơn hai năm trời à?

Hay là khoảnh khắc nó vô tình nhìn thấy Quyền ở một nơi mà trẻ con không được phép bước vào?

Hoặc đơn giản chỉ là vì sao thằng Quyền lại quay về cái đất Hà Nội này?

Minh lưỡng lự bấm những con chữ trên bàn phím, viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết. Hành động ấy được lặp đi lặp lại cả chục lần, đến khi phần trăm pin điện thoại của nó tụt xuống, vẫn chẳng có tin nhắn nào được gửi đi.

Tuệ lăn lộn trên nệm giường, ngón tay hết thoát ra lại bấm vào biểu tượng bong bóng chat của một thằng con trai mặc đồ bóng rổ, ôm quả bóng cam tròn chụp dưới nắng hoàng hôn đỏ rực rỡ ở khoảng sân trường cấp 3, mang ráng hồng của chiều tàn hắt lên mái tóc ánh lên sắc màu lạ lùng, bóng từ mái tóc và những tán cây đổ xuống che khuất đi phân nửa sườn mặt nghiêng của Minh, tạo thêm chút bí ẩn xen lẫn trong vẻ ngang tàng của tuổi trẻ, đập mạnh vào thị giác của người vô tình va phải tấm ảnh đại diện đó, như một tấm hình được cắt ra từ một bộ phim điện ảnh chủ đề thanh xuân.

Dấu ba chấm trên phần trò chuyện của đối phương cứ uốn lượn, biến mất lại hiện lên. Tuệ chống cằm nằm chờ, đến nửa tiếng sau, khi nó sắp bỏ cuộc và chuẩn bị nhấn vào biểu tượng ống nghe điện thoại trên thanh công cụ thì một tin nhắn từ bên Minh gửi tới:

[Tao cũng không rành lắm, nên không trả lời mày được. Tuệ thông cảm cho tao nhá.]

[?] - Tuệ trả lời ngay lập tức, hàng lông mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết con ruồi nào bay vào giữa mi tâm của nó.

[Tao nói thật.] - Minh nuốt nước bọt cái ực - [Tao mà nói dối mày câu nào thì thằng Quyền làm con chó.]

- Cái đéo gì! - Tuệ bật ra tiếng chửi thề trong vô thức. Nó tiếp tục nhắn thêm vài tin qua cho thằng Minh với hy vọng sẽ nhận được lời hồi đáp đúng ý.

Nhưng đáp lại niềm kỳ vọng của nó vẫn là những câu lập lờ, lảng tránh của Minh.

Dẫu cho Tuệ đã sử dụng tất cả phương pháp, từ mềm mỏng đến đe dọa, rồi chuyển về trạng thái cầu xin, thì thứ mà nó nhận được vẫn chỉ là câu nói: "Tao không rõ.".

Sự khó chịu và bất lực xâm chiếm Tuệ. Biết được người kia nắm giữ nhưng mình lại chẳng thể khai thác được điều gì làm nó trở nên cực kỳ bức bối. Hệt như ngày bé, biết rằng trong nắm tay của bác có kẹo mà mình thích, nhưng xin xỏ không được, gỡ mãi nắm tay ấy ra để lấy kẹo cũng chẳng xong. Vừa không thoải mái, lại vừa tủi thân.

Tuệ có cảm giác, nó chẳng phải người quan trọng gì trong cái mối quan hệ này, và không thể nào đả động gì được vào những tin mật giữa mấy thằng con trai trong nhóm.

Thất vọng quá! Chán nản quá!

Tuệ không buồn tiếp chuyện nữa, nó tắt Messenger, quăng điện thoại vào một góc trên bàn học, rồi đi rửa mặt, chăm sóc da.

Sau khi rửa đi lớp mặt nạ cà chua trên mặt, Tuệ không ngủ ngay. Nó nán lại cái bàn cạnh kệ sách, bật điện thoại lên kiểm tra lại một lượt nữa. Lòng thầm mang một tia hy vọng nhỏ nhoi, tựa ngôi sao sắp chết, le lói ánh sáng yếu ớt trên nền trời đêm đen thăm thẳm, chỉ mong sẽ gửi được tín hiệu nào đó tới vệ tinh đang tìm kiếm các hành tinh xa xôi trong vũ trụ bao la.

Tuệ ước rằng thằng Minh sẽ tiết lộ cho nó điều gì đó, một chút xíu thôi cũng được.

Nhưng rồi Tuệ lại phải thất vọng thêm lần nữa, khi mà đáp lại sự háo hức của nó chỉ có dòng chữ "Hoạt động 30 phút trước" trên khung chat của Minh.

Như hòn than vẫn còn tàn lửa thì bị dội một gáo nước lạnh, dập tắt đi cái màu đỏ hồng lấp ló, để lại cục than đen sì và hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, cay xè cả mắt.

Tuệ không cố chấp nữa, nó bật chế độ máy bay, khóa điện thoại, tắt đèn rồi leo lên giường. Căn phòng ngủ chìm vào màu đen tịch mịch, hòa cùng một sắc màu với màn đêm ngoài kia, chỉ có khung cửa sổ đón ánh sáng thì điện đường là hắt ra vài tia sáng.

Chẳng mấy chốc, trên chiếc giường đã vang lên tiếng thở đều đều, khẽ khàng. Tuệ chìm sâu vào giấc ngủ êm đềm như một niềm an ủi, mang nó đi về với những miền đất vui vầy xưa cũ.

_______________________

- Bán cho cái bánh mì chả trứng đầy đủ em trai ơi! - Người đàn ông chạy Grab gạt chân chống xuống lề đường, tựa người vào bảng điều khiển xe máy, gọi với người đang đứng đằng sau xe bánh mì trên vỉa hè.

- Vâng anh đợi một tí ạ.

Thằng con trai thoăn thoắt cắt mấy miếng chả quế, đập một quả trứng gà vào cái chảo đang nóng dầu. Xèo một tiếng, dầu bắn tứ tung những giọt li ti, lòng trắng trứng phồng rộp lên. Trong lúc chờ đợi, nó phết vào ruột bánh một lớp pa-tê, bỏ chả, củ cải và cà rốt muối chua cắt sợi, hành lá, ngò vào, rồi rưới một đường nước sốt.

Tiếng dầu nổ lốp bốp, rán vàng giòn cả lớp lòng trắng bao bên ngoài trong khi lòng đỏ vẫn chưa chín. Thằng bé nhanh tay lật lại miếng trứng, đợi một lúc, cảm thấy lòng đỏ vừa chín tới, nó lấy cái xuổng xúc miếng trứng rán lòng đào bỏ vào cái bánh, lại chan thêm một muôi nước sốt nữa. Nó lấy tờ giấy báo bọc lại ở bánh mì, buộc thêm cọng thun cho chắc rồi đưa cho người đàn ông.

- Mười lăm nghìn anh ạ.

- Đây. - Anh ta rút ra một tờ polyme màu vàng và một tờ tiền giấy màu xanh lam đưa cho nó.

- Em xin. - Nó lễ phép đón lấy bằng hai tay, mở ngăn kéo bỏ tiền vào.

Quý lau lại cái bàn sau mấy khay đồ ăn, gạt những vụn bánh mì và vài sợi rau bị cắt rơi ra hất xuống dưới đường cho sạch sẽ, trong khi thằng Quyền đang lôi cọc tiền ra lẩm nhẩm tính.

- Cũng được đấy nhể? Này thì chẳng mấy chốc mà thành phú ông.

Quyền bật cười vì câu đùa của Quý. Nó gom phân loại tiền thành từng cọc các mệnh giá khác nhau, lẩm nhẩm đếm từng tờ một:

- Tao mà thành phú ông thật, thì tao thồn bánh mì cho chúng mày hốc mỗi ngày. Quà cưới của tao cũng là bánh mì luôn.

Quyền kéo cái ghế nhựa ngồi nghịch xuống dựa vào thành ghế, lôi thêm một cái ghế khác cho, vỗ vỗ gọi Quý lại gần:

- Ngồi đi, đừng đứng đường nữa. Nay không đi học à?

Quý nhăn mặt:

- Nay chủ nhật mày. Lên trường học cho ma xem à?

- Ừ nhỉ? Quên béng mất.

Quý lôi một điếu thuốc lá trong túi áo ra, châm lửa, rít một hơi. Nó quay sang đưa bao thuốc cho Quyền, mời mọc:

- Làm điếu không?

- Thôi. Tao đang rất yêu thương lá phổi của mình. - Quyền rút cây pocky vị matcha trong ngăn tủ ra ngậm - Tao hút loại này là được rồi.

Quý tựa đầu vào mu bàn tay nhìn xa xăm, miệng phả ra một làn khói trắng từ tàn thuốc cháy đỏ lập lòe trên đầu lọc. Khói thuốc bay trong không trung, quyện với làn khói mỏng từ hơi thở dưới tiết trời xám xịt rét cóng, nhìn như ống khói từ các khu công nghiệp. Khói thuốc lượn lờ quanh mặt Quý như mây mù sà xuống che phủ, làm mờ đi vài đường nét bên sườn mặt nó. Đôi mắt của nó dưới hàng mi qua góc nhìn của Quyền mờ mờ ảo ảo, làm cho những suy tính vụt qua ánh nhìn ấy thật khó để có thể nắm bắt.

Quyền cắn đôi miếng bánh pocky, nhai rồm rộp. Nó lôi cả hộp bánh ra, lấy thêm vài cái nữa. Quyền đánh mắt sang nhìn Quý vẫn đang rít thuốc, nhàn nhạt đánh giá:

- Mày cứ hút cho ung thư phổi chết mẹ đi. Mồm thì cứ như cái bát nhang di động. Sau mày chết thì thay vì thắp nhang chắc tao phải đốt thuốc cho mày ở dưới đó mày hút quá.

Quý phì cười, nó thở ra khói thuốc thành một vòng tròn, kẹp điếu vào hai ngón tay, gõ cho tàn thuốc rơi bớt, cười cợt:

- Thế thì nhớ đốt nhiều vào nhé. Để tao còn làm chủ đại lý buôn thuốc lá lớn nhất cái âm phủ. Giàu rồi tao sẽ hiện về cho mày mấy con lô đánh lấy tiền tiêu vặt tuổi già.

- Nghe có vẻ khả thi. - Quyền gật gù, ăn thêm một cái pocky - Thế thì mày phải độ tao trước thì tao mới có tiền mua thuốc đốt xuống cho mày đấy.

Quyền dựa hẳn cả thân người vào ghế, kéo cái mũ lưỡi trai sụp xuống mặt, che đi nắng mặt trời chói chang chiếu vào mắt nó:

- Sao giờ lại hút thế? Không ai quản mày nữa à?

Quý khịt mũi, ném điếu thuốc xuống đất, dùng gót dép di mạnh, dập tắt tàn thuốc:

- Làm gì có? Dạo này chả hút mấy đâu. Mãi nay mới có dịp tranh thủ được tí.

- Thật?

- Thật mà. - Quý lấy hai cái bánh trên tay Quyền bỏ vào miệng - Tao không phải thằng nghiện thuốc lá.

- Chắc bố tin! - Quyền rút cái bao thuốc của Quý, tiện tay nhét vào túi quần - Con Linh mà không quản có khi giờ mày đang nằm trong viện K rồi cũng nên. Hay con bé kệ xác mày rồi nên giờ mày lại ngựa quen đường cũ?

- Có đâu! - Quý lắc đầu, nhún vai - Trước mặt Linh với bố mẹ chả bao giờ tao hút cả. Đi học đi làm bận bỏ xừ, bù đầu bù cổ ai rảnh mà hút.

Quyền nhăn nhó mặt mày, nó cốc vào phần lưng gần gáy thằng bạn một phát rõ đau:

- Xong mày mò ra đây để thở cái thứ mùi hắc thấy gớm này vào mặt tao? Bạn tốt quá ha?

- Lo gì? Nhà mày có người làm trong ngành dược mà.

Quý cười, nhìn Quyền một cách đầy ẩn ý. Rồi nó đứng lên lôi vài ổ bánh mì trong cái giỏ màu nâu to đùng được phủ một lớp vải dày bên trên để ủ ấm, cầm dao rạch một đường bên bụng bánh. Nó nghiêng đầu nói với ra với ba cô em gái tầm cấp 3, tay bả vai mỗi đứa lại đeo một chiếc túi vải tote đang đứng trên vỉa hè chờ mua đồ. Quý cười hiền, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non đầu tháng:

- Có bé nào không ăn được dưa góp hay rau, hành gì không thế?

- Một cái không hành không rau không dưa góp, một cái nhiều rau không dưa góp, một cái nhiều dưa góp không rau ạ.

Tay Quyền thoăn thoắt làm theo yêu cầu của ba cô bé. Đôi tay gân guốc của nó lộ ra, hơi run lên vì đuôi váy vô hình của tiên đông vừa quét ngang, dù nó đã đứng ở dưới gốc cây xà cừ để tránh bớt gió. Nó hít thở sâu kéo lại cái áo khoác dày che khuất đi cần cổ, và kéo cả cổ áo len lên qua cả mũi để giữ nhiệt. Cảm giác ấm áp hơn đôi chút bao bọc lấy người nó khi được ủ trong tấm len dày và hơi thở quẩn quanh nơi vùng ngực.

Đến khi chẳng còn ai lui tới, hai thằng mới rảnh tay ngồi nghỉ, tự làm việc riêng của bản thân mình. Lúc này cũng đã là giữa buổi.

Quý lôi cái điện thoại để nhờ trong cặp Quyền ra, ngồi nghiền ngẫm những cột biến thiên trong biểu đồ để chốt những con số thần kỳ có thể thay đổi cuộc sống hiện tại của nó vào lúc 6 giờ 30 tối hàng ngày.

Quyền cúi người xuống chân ghế, từ trong cái balo đen nó mang theo lấy một xấp đề chằng chịt chữ và ký hiệu Toán học, một cuốn vở to như cuốn giáo án, một chiếc bút bi đen và một cái máy tính cầm tay 580 hơi cũ, có mấy chỗ bị tróc sơn li ti. Nó để tập đề vào hộc tủ dưới của xe bánh, lật đề ra giải bài.

F(8)+G(8)=4, F(x), G(x) là nguyên hàm, nguyên hàm của f(2x+6) từ 1 đến 3 bằng 2, tính giá trị của F(12)+G(12). Vậy thì nguyên hàm của f(2x+6) là ½ F(2x+6), chạy từ 1 đến 3 bằng 2, vậy suy ra F(12)=F(8)+4, tương tự với G(x)...

Quyền nhẩm tính trong đầu, tay viết nhanh, nguệch ngoạc vài dòng trên mặt giấy vốn đã vương vụn mịn từ bút chì, và những mẩu nháp linh tinh trên bốn khung viền. Hơn hai năm rời xa sách vở làm cho tư duy của nó về các công thức bị chậm hẳn đi, trí nhớ bị đứt đoạn thành từng mảnh nhỏ. Thằng bé vất vả đẩy nhanh tốc độ ghi nhớ lại các kiến thức đã bị mất, vừa phải học thêm những cái mới được thêm vào hay thay thế trong chương trình học của các khóa sau.

- Mày quyết học tiếp à?

- Ừ, tao muốn đi đại học. Dù sao thì có học vẫn hơn mà. - Quyền vẫn hí hoáy viết, không ngẩng mặt lên, trả lời.

Gió thổi mấy trang đề bay, chạm vào nhau vang lên tiếng loạt soạt nho nhỏ, và nét chữ thẳng đứng, cứng cáp hiện ra liên tục dưới ngòi bút bi đen của nó, uốn lượn giống mấy câu thần chú trong thế giới thần tiên, phù thủy như trong bộ truyện Harry Potter mà nó vẫn thường mơ mộng khi còn nhỏ.

Vài chiếc lá nâu sẫm màu, khô cong, giòn tan và lốm đốm những chấm đen như bị vẩy mực tàu đứt cuống, lìa khỏi cành cao trên đỉnh đầu, rơi vãi đầy đất, lên kệ xe đẩy, trên sách vở, trên lưng của hai đứa trẻ, lộp bộp nằm trên màu giấy trắng ngà và bay thẳng theo mấy cơn lốc nhỏ ra lòng đường. Tiếng chân người đi bộ và xe cộ phóng qua, đạp lên nghe vỡ rôm rốp vui tai như tiếng bẻ bánh đa vừng đen nướng.

Quý nhoài người sang với lấy cái bao thuốc thì bị gạt ra. Nó chán nản, ngồi ngay ngắn lại, xoay xoay chiếc bật lửa trên các đầu ngón tay:

- Siêng thật đấy. Giờ mày mà đậu thì cũng trễ hơn so với bọn tao cả 3 năm. Tốt nghiệp cũng muộn hơn nữa. Lúc đấy có khi hai tư, hai lăm luôn rồi, chẳng còn trẻ nữa. Mày chấp nhận được chuyện đó à?

Quý đột ngột quay sang, đúng lúc Quyền cũng ngước lên đảo mắt cho đỡ mỏi. Tầm mắt của chúng nó vô tình chạm phải nhau. Quý đổi tư thế, nó quay hẳn người sang một bên ghế, chống cằm nhìn thẳng vào mắt Quyền, như thể muốn dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn thấu tâm tư được chôn sâu trong lòng đối phương.

- Có gì đâu mà không chấp nhận được. - Quyền thản nhiên, tiếp tục khoanh mấy câu trắc nghiệm - Đằng nào chẳng trễ rồi, học thì cứ học thôi. Tao không phải thiên tài tới mức nghỉ ngang cấp 3 mà vẫn có thể được vào làm những nơi cần trình độ chuyên môn cao, giờ ở đâu cũng cần bằng cấp mà. Tao cũng chẳng đủ tự tin, liều lĩnh hay may mắn để mà tự mình khởi nghiệp. Lỡ mà xui một cái thì cả nhà tao khốn nạn. Trễ ba năm cũng được, chứ mà lỡ dở cả đời thì...

- ...

- Mày có nghe tao nói không đấy con chó này?

Quyền khó hiểu nhìn thằng Quý đang chồm người lên phía trước săm soi nó. Hai mắt Quý mở to, đáy mắt xoẹt qua vẻ hiếu kỳ và thích thú một cách quái dị.

- Mày thích tao hả? Ghê quá! Đừng lại gần tao! - Quyền làm bộ hốt hoảng, hai tay ôm ghì lấy hai bên vai, lấm lét nhìn Quý như gái nhà lành bị lưu manh thổ phỉ trêu ghẹo, ức hiếp.

Quý bĩu môi, khóe miệng giật giật, liếc thằng Quyền bằng cái ánh mắt thể hiện rõ sự kỳ thị và phán xét như đang chứng kiến một đứa dở hơi làm trò hề. Thằng Quyền giờ trong suy nghĩ của Quý chẳng khác nào cụ cố Hồng cố tình mặc áo bông giữa mùa hè, cố làm cho bản thân trở nên già khụ đi:

- Mày xấu hơn Linh nên yên tâm đi, gu tao không có tệ như vậy. Đói không có nghĩa là tao sẽ bốc shit ăn đâu Quyền.

Quý vươn tay đến kéo cổ áo len của thằng bạn, ngón tay trỏ móc vào một mối len đan hình bím tóc đuôi sam:

- Mày mua cái áo này ở đâu mà đan lỗi lung tung thế?