Ta Sẽ Gặp Lại Nhau Vào Một Ngày Trời Trở Rét

Chương 11: Tao kể mày nghe!



- Mày mua cái áo này ở đâu mà đan lỗi lung tung thế? - Quý thả phần vải áo ra, vớ đại một tờ đề lên đọc - Để tao còn biết đường né cái shop đó.

Quyền chẹp miệng, cười nhếch mép:

- Mày có tiền cũng đếch mua được đồ ở đây đâu.

Quý "Xì..." một tiếng rõ dài. Nó ngồi nghịch cái hộp quẹt, mở nắp rồi lại bật lửa cháy phừng phừng, xoay đi xoay lại trên tay.

Quyền không để ý tới thằng bạn nữa, nó lại cặm cụi ngồi giải đề. Thỉnh thoảng có những kiến thức không nhớ nổi, thằng bé lại phải ngồi lật lại ghi chép của mấy buổi học trên lớp trong tuần. Sự căng thẳng lộ rõ trên từng cái nhăn mày, bặm môi của Quyền, đôi lúc nó cảm thấy, có lẽ do mới quay trở lại đường đua học tập, rãnh sâu trên não của nó bị liền lại giờ vẫn chưa trở lại hình dáng mà nó đã nhào nặn mấy năm trước.

Đương lúc Quyền đang chăm chú làm những câu cuối cùng của tập đề ôn luyện lượng giác, thì bất chợt cái bật lửa Zippo bị ném thẳng vào trong lòng nó. Thằng bé giật mình, toan mở miệng chửi thì có giọng nói quen thuộc làm nó phải nuốt ngược những lời vàng ngọc sắp tuôn ra khỏi mồm vào trong bụng:

- Hai đứa mày ăn trưa chưa thế?

Quyền ngưng bút, ngẩng đầu ra khỏi chồng sách vở. Con mắt nó nhìn tới lui từ đằng trước mặt sang bên cạnh, rồi như một bóng đèn thắp sáng trong đầu, Quyền nhanh chóng hiểu vấn đề. Nó tốt bụng mở khóa ngăn tủ, lẳng lặng bỏ chiếc Zippo vào đó, trong khi Quý vui vẻ trò chuyện với người đối diện:

- Tao mà ăn thì Quyền đói đấy!

Quý bước xuống lòng đường, dắt chiếc xe đạp Nhật lên vỉa hè, để ngay sau lưng ghế ngồi của nó, tiện thể ấn đứa con gái mặc áo len màu kem sữa cao cổ tay dài có họa tiết là ông mặt trời nhỏ tươi cười ở góc áo, kết hợp với chiếc quần short jean ống rộng cạp cao xuống luôn cái ghế đó.

- Ngồi đi.

Linh chẳng hề khách sáo, nó án ngự lên cái ghế nhựa như thể đó nghiễm nhiên là vị trí thuộc về mình. Con bé xách một chiếc bịch đựng hai hộp xôi đầy đặn còn nóng hổi cùng hai bịch trà chanh mát lạnh to đùng, còn thơm mùi tinh dầu quả chanh đưa cho Quyền:

- Đây, mời Quyền một bữa coi như là chúc mày làm ăn thuận lợi.

- Cảm ơn người đẹp quá! - Quyền cười khúc khích, nhận lấy hai cái túi Linh đưa - Linh vẫn là cô tiểu thư hào sảng của ngày nào.

- Khen thừa! - Linh nở một nụ cười đầy tự hào , phổng mũi, hất lọn tóc mái rủ bên tai ra sau - Chị đây lúc nào chẳng xinh đẹp phóng khoáng.

Quyền gật đầu liên tục phụ họa, chia cho Quý một nửa phần ăn vẫn đang đứng vì không có chỗ ngồi:

- Ngại quá đi mất! Chưa gì đã được Linh mời ăn như này...

Quyền gãi đầu ngại ngùng, tách đũa trong bao nilon ra, phớt lờ cái nhìn khinh khỉnh, điệu bộ uốn éo và cái mỏ đang nhại lại lời nó nói sau lưng Linh của thằng Quý.

- Sao đâu? Hôm trước mày vừa về đã mời bọn tao cả một chầu nhậu không cồn rồi còn gì. - Linh nghiêng đầu cười, lộ ra một bên má lúm xinh xinh - Mày bán được không?

- Cũng tạm, nói chung là đủ để tao chi trả cho sinh hoạt hàng ngày.

- Thế thì ổn rồi. - Linh vỗ vai Quyền - Cần gì cứ bảo tao nhé. Không phải ngại đâu. Chẳng mấy khi có cơ hội giúp mày cả.

Quyền gật đầu, rót lấy cốc trà hoa cúc nóng đựng trong bình giữ nhiệt cho cô bạn:

- Đến lúc đấy chắc phải nhờ phú bà Kiều Linh đầu tư cho tao rồi.

- Sao nay lại dư tiền mà mời cả tao thế? Mày mới trúng lô à?

Linh nhíu mày, quay phắt lại nhìn thằng con trai vô hình, tay quạt nhanh về phía Quý, lườm nó:

- Không ăn nữa thì trả lại đây. Tao chứ có phải con Đá hay thằng Minh đâu mà trúng lô?

Quý nhanh nhẹn tránh khỏi móng vuốt của Linh, nó ngồi xổm xuống bên cạnh xe bánh mì, tập trung cắt lòng đỏ trắng trứng được rán vàng giòn và nhai miến thịt kho mềm:

- Đồ đã cho mà lấy lại là không được đâu. - Rồi bất thình lình, nó tiến tới dí sát mặt vào mặt Linh - Hay bé Linh muốn ăn cùng với anh.

- ...

Linh sụp mí, dùng biểu cảm một lời khó nói hết đáp lại Quý. Bàn tay con bé nắm chặt lại, móng tay bấu vào da thịt nhắc nhở bản thân mình, như sợ rằng chỉ cần thằng Quý còn nói mấy lời vớ vẩn thêm một lần nữa thôi thì chắc nó sẽ vả một cái cho cơm trộn lẫn thức ăn trong miệng thằng này bay tứ tung ra ngoài, hệt lần đầu tiên Quý phà khói thuốc lá thẳng vào mặt Linh hồi cấp 2.

- Không muốn ăn tát thay cơm thì ngậm mồm vào và ăn đi. Làm gì mà khó coi vậy không biết?

- Sao mày đối với ai cũng dịu dàng mà cứ với tao là mày chửi với dùng bạo lực thế? - Quyền bĩu môi, sụt sịt mũi, vẻ mặt như đã phải chịu ấm ức lắm - Mày phải như Tuệ kia kìa, nó có cáu với cả thế giới thì vẫn nhẹ nhàng với Quyền.

- Thế thì đi tìm Tuệ mà đeo bám đi.

- Đừng có thách, tao...

- Hai bạn ê! - Quyền hít một hơi thật sâu, hắng giọng, nhìn chằm chằm vào hai con chó con mèo đang chí chóe váng cả đầu, đồng thời hai đứa này cũng ngừng tranh cãi lại, chuyển trọng tâm lên người nó - Hơi động chạm tới mình rồi hai bạn ê. Đừng lôi người không liên quan vào chứ.

- Quên mất. - Quý vỗ trán, cười cợt - Mình lại quên có Quyền đang ở ngay đây, suýt nữa thì...

- Thì sao?

- Không. - Quý hút một ngụm trà chanh, ánh mắt lảng sang chỗ khác - Chả sao cả.

Linh đạp cho Quý một cái xả giận. Nó mon men lại gần Quyền, cứ lưỡng lự một lúc, cứ muốn nói rồi lại thôi, nhưng không nói thì lại bứt rứt trong lòng. Linh cảm thấy ngứa ngáy trong dạ, như thể bữa sáng nay đã nuốt nhầm Tôn Ngộ Không thu nhỏ vào trọng bụng, để lão Tề Thiên tinh nghịch nhảy múa trong đó, làm cho nó nôn nao khó chịu. Linh bày ra dáng vẻ tự nhiên nhất, nó xích lại gần Quyền, hỏi bâng quơ:

- Hôm trước nhóm hẹn gặp mặt nên không tiện, giờ mới nói chuyện riêng với mày được. Mấy năm qua mày ở đâu thế, chẳng liên lạc gì với bọn tao cả. Ừm... - Linh lấy hết can đảm có đang có, nói một cách dè dặt vì sợ sẽ làm thằng bạn của nó buồn - Tuệ đã biết gì chưa?

Như đã dự liệu trước câu hỏi của Linh, Quyền chẳng buồn ngẫm nghĩ lời hồi đáp. Nó cứ đều tay đi bút, nửa đùa nửa thật nói ra một câu mà đã chuẩn bị từ lâu:

- Sau này tao sẽ kể rõ hơn cho mày nhé.

Nhưng Quyền cũng không đành lòng gạt bỏ đi sự quan tâm xen lẫn tò mò, hiện qua tròng mắt trong vắt như giọt sương đọng trên cành liễu rủ bên bờ Hồ Gươm mỗi sớm mai mà ngày trước còn đi học nó thường chạy qua.

Quyền biết Linh quan tâm nó, nhưng nó không thể vượt qua nỗi mặc cảm của chính bản thân mình để giãi bày với cô bạn từ thuở cấp 3.

Thằng bé đánh mắt về phía Quý, nháy mắt ra hiệu.

Quyền không muốn nói trực tiếp, nhưng Quý thì có thể.

Thật ra thằng Quý hay có tật mồm mép tép nhảy, nhưng trong những chuyện như này, Quyền lại thấy nó rất đáng tin. Ít nhất thì với Linh, thằng Quý là "The chosen one", là đứa bạn mà Quyền có thể cậy nhờ truyền tải những gì nó chưa dám bộc lộ. Hay nói trắng ra, mỗi khi nó chưa dám tự tay vạch trần lớp áo dày bao bọc lấy vết sẹo cũ chằng chịt trên tấm lưng gầy cho những người bên cạnh xem, thì Quý, hoặc là Minh, sẽ là người làm việc đó thay nó, dưới sự ngầm cho phép của nó.

- Lê Kiều Linh. - Quý bất thình lình lên tiếng, vẫy tay, lôi theo sự chú ý của Linh đặt lên người nó - Lại đây, tao cho mày xem cái này.

- Hở? Gì thế? - Linh giật mình khi Quý gọi cả họ lẫn tên nó ra. Con bé nghệt mặt ra, te te lại gần Quý.

Quyền cười nhạt, nó mặc kệ hai đứa bạn, chuyên tâm vào cái máy tính và tập đề thứ hai trong đống giấy dày cộp trước mặt. Nó vừa ăn vừa tranh thủ làm được câu nào hay câu nấy chứ không buôn chuyện nữa. Quý với Linh ngầm hiểu, hai đứa nó tự động kéo nhau ra gốc cây cách đó mấy bước chân nói chuyện, để lại không gian yên tĩnh cho Quyền ăn học (theo nghĩa đen).

Quý phủ cái áo khoác lông nó mang theo lên chân Linh, miệng lẩm bẩm trách cứ:

- Cứ chê con Đá ăn mặc phong phanh đi, còn mày thì khác gì con bé. Đến lúc ốm bỏ mẹ ra thì đừng than với tao.

- Sao mà bệnh được? - Linh dẩu môi - Tao chịu lạnh tốt, mặc như này suốt có sao đâu. Ai yếu đuối như mày?

Không đợi Quý phản bác, Linh trả lại cái áo cho thằng bé, duỗi chân ve vẩy. Con bé hờ hững nhìn Quý đang cắn chặt quai hàm, cười mỉa:

- Mặc lại đi, tao thấy mày mới là đứa run cầm cập đấy. Da gà da vịt nổi lên hết rồi kia, không cần phải gồng đâu. Với cả, mày là người hiểu rõ hơn ai hết... - Linh ghé sát người Quý, hạ giọng xuống hẳn một tone - Tao ghét nhất là mùi thuốc lá.

Như bị một búa đập thẳng vào dây thần kinh, làm cho cơ thể tê liệt, Quý đứng ngây ra như phỗng. Nó lấm lét đưa mắt sang dãy các tòa cao tầng phía bên kia đường, giọng lí nhí:

- Mày ngửi thấy hả?

- Tao không điếc mũi. Nãy mày ném cái bật lửa vào người thằng Quyền tao cũng thấy rồi. Mày nghĩ tao ngu tới mức đó hả?

- .... ("Nói gì giờ...")

- Mà thôi! Bỏ qua đi! - Linh phẩy tay, chuyển chủ đề - Mà mày biết chuyện của thằng Quyền đúng không? Thằng bé vẫn không nói cho Tuệ biết chuyện của nó à?

Quý ngồi lên bồn cây, ánh mắt xa xăm về đằng trước. Tầm nhìn của nó xuyên qua cả người thằng bạn, chiếu mãi đến tiêu điểm nơi tận cùng của con đường nhựa xanh đen. Gió đông thổi mái hiên tơ mảnh lòa xòa trước trán nó, như lát cắt di động thông qua con ngươi đen láy. Quý chẳng vội trả lời Linh ngay, thi thoảng chỉ trộm nhìn con bé. Nó đang tính toán cái gì đó trong đầu chăng? Chắc là đang cân nhắc chuyện gì nên nói, chuyện gì không.

- Sẽ nói thôi, quan trọng là nói khi nào. - Quý đột nhiên lên tiếng, phá vỡ đi sự im lặng kỳ quái hiếm có giữa hai đứa - Tiết lộ một chút, mày nói cho Đá thì được, nhưng đừng nói cho Tuệ nhé!

- Minh cũng biết à?

- Ừ. Nhưng bọn tao không biết toàn bộ đâu, một phần nhỏ thôi.

Quý cầm lấy cổ tay Linh, lơ đãng ve vuốt làn da mềm mịn, giọng nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, thầm thì bên tai con bé:

- Đợt sau Tết năm ngoái tao với thằng Minh có vào Sài Gòn chơi vài hôm cùng đám thằng Cường. Tụi tao có hẹn nhau vào bar pub club gì đấy chơi một bữa cho biết. Mày biết đấy, trước đó chưa bao giờ tao đặt chân vào mấy nơi nhạc lập lòe xập xình đùng đùng vậy cả. - Giọng Quý vẫn đều đều kể chuyện - Lúc tao với thằng Minh đi ngang qua một phòng bao, thì người mà bọn tao chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện ở những nơi như thế này lại đứng trước mặt bọn tao. Trong khoảnh khắc nào đấy cả hai bọn tao đều nghĩ mình bị quáng gà, hoặc thứ nước bọn tao vừa nhấp môi lúc mới vào có "mai phương thúy" gây ảo giác trong đó chứ điều bọn tao vừa chứng kiến không thể nào là sự thật được. Cái thằng con trai cao dong dỏng, hơi gầy, mặc đồng phục của quán ấy, nhìn giống cực kỳ.

Quý nhẹ thở dài, sắc mặt nó chùng xuống, nền trời âm u nhiều mây mù của tiết đông Hà Nội hệt như màu mắt nó bây giờ, ảm đạm và tối tăm. Vài ký ức xẹt qua đầu và không thể thoát được ra ngoài do bị hàng mi dày che lấp, khiến Linh nào có thể đọc được những xúc cảm và suy tư kín đáo bị khuất đi để mà nắm bắt.

Thanh âm phát ra từ cổ họng Quý nhẹ nhàng như lá trên cành rơi rụng, bị gió cuốn bay đi, đầy bình thản, giọng điệu nghe chẳng liên quan gì đến cái chuyện mà nó đang nói:

- Cái lưng với nửa bên mặt giống thằng Quyền lắm, bọn tao cứ nán lại cửa phòng mấy lần để kiểm tra xem đúng không, dù sao cũng quá lâu rồi, tao với thằng Minh đều sợ nhận nhầm. Đến lúc nó cúi người chào khách trong phòng đó rồi bê đồ ra ngoài, bọn tao mới ngờ ngợ nhận thấy đó chắc hẳn là thằng Quyền rồi.

Một thoáng ngỡ ngàng hiện trên khuôn mặt của đứa trẻ 19 tuổi. Linh mở to mắt, đôi lông mày hơi nhíu lại. Nó quay sang nhìn Quý, muốn xác nhận lại:

- Bar pub á? Thật à? Tao không nghĩ thằng bé lại...

Quý không nói gì, cong môi, ngón cái tăng thêm chút lực lên cổ tay mảnh khảnh của Linh thay cho câu trả lời.

- Nhưng... sao nó lại phải làm trong đó?

- Lúc đó tao với Minh cũng thắc mắc. Nhưng cảm giác cái năng lượng toát ra từ người Quyền lúc đó khác quá, bọn tao lại nghĩ có khi là người nào đó có ngoại hình hay góc nghiêng quá giống nó thôi. Kiểu, nó cứ thâm trầm, còn hơi u ám với trưởng thành kiểu quái đản gì đấy. Đèn trong mấy chỗ bar club cứ mù mờ, lại còn đủ màu xoay chuyển, nhìn đau cả mắt, bọn tao cũng sợ là làm thành người khác. Hoặc tâm linh thêm một tí thì có khi đó lại là song trùng của thằng Quyền cũng nên. - Quý nhún vai, pha chút hài hước cho thần kinh của Linh thả lỏng.

Rất nhanh thôi, thằng bé lại quay trở về trạng thái ban đầu. Nó ngẩng mặt lên nhìn cây cao trụi lá, lá cây xào xạc rung lên từng hồi và bị cuốn vào mấy con lốc tí hon trên vỉa hè hay mặt đường, bay theo hình xoắn ốc.

- Bọn tao không đi với đám thằng Cường nữa, đợi tới khi nó ra cửa thì lại hỏi chuyện. - Quý nắm cả hai tay của Linh, kéo vào sâu trong túi áo gió của nó để ủ ấm.

- Lúc bước ra cửa, nhìn thấy bọn tao là thằng bé ngỡ ngàng lắm. Nó đứng như trời trồng mất một lúc, đến khi khách trong đó lớn tiếng bảo nó đi ra ngoài thì nó mới hoàn hồn lại rồi lách nhanh qua người hai đứa tao, biến ra khỏi đó luôn, tụi tao chưa kịp đuổi theo thì nó khuất đâu rồi. Lúc đấy thấy rõ từng nét mặt nó, thêm cả cái hành động đó nữa, là bọn tao chắc chắn trăm phần trăm chứ chả phải ai khác.

- Cảm xúc lúc đó lẫn lộn kinh khủng. Vừa bất ngờ, vừa vui vì không lường được sẽ gặp lại Quyền sau mấy năm bặt vô âm tín. Nhưng cũng khó hiểu, cũng buồn chứ. Thằng bé né tránh bọn tao, nhác thấy bóng tụi tao vẫn chờ chực ở đó là cả buổi tối đó nó không còn đi tới mấy phòng khu đấy nữa. - Quý hà hơi vào hai lòng bàn tay chụm lại, chà xát liên tục để tránh bị cóng - Thậm chí tao với thằng Minh, hai thằng cắt cử thay phiên nhau một đứa ở lại, một đứa đi tìm, dò la vị trí thằng Quyền nhưng hình như nó biết tụi tao kiếm nó, lượn đi lượn lại mấy vòng mà ba đứa tao cũng không chạm mặt nhau thêm một lần nào nữa.

Linh không cười nổi nữa. Con bé gượng gạo táy máy nghịch cái ốp lưng điện thoại, cố dời sự chú ý sang nơi khác để hấp thụ những thông tin vừa được đưa cho. Mái tóc dài qua nửa lưng của nó bay tán loạn trong không trung, quệt qua má của người ngồi bên cạnh, lưu lại một chút hương thơm thảo mộc quẩn quanh bên mũi, cùng sự mềm mại như tơ lụa ôm lấy nửa hồn của ai lơ lửng.

Quý dịu dàng gỡ lấy mấy chiếc lá con đã ố vàng, đen cả phần đuôi, cuống lá mềm oặt rơi trên dải tóc mây bồng bềnh của Linh, búng chúng rơi xuống bậc thềm vắng vẻ và ít người lại qua. Thảm lá vàng rải rác có thêm một mảnh ghép, cứ thế lại tạo thêm đệm chân của đất trời cho dòng người đạp lên, thấp thoáng vang lên tiếng vỡ tan.

Nắng nhạt lấp ló qua kẽ hở của các tầng mây phủ kín bầu trời, thả những sợi tơ óng vàng mang hơi ấm ôn hoà chứ không gay gắt như mùa hè đỏ lửa, hôn lên da thịt của người hứng trọn nắng trưa.

Linh vén tóc sang một bên tai, đại ý rằng muốn nghe cho rõ hơn. Nó âm thầm quay sang hỏi lại Quý, biểu cảm trên mặt thằng bé vẫn bình tĩnh không có biến đổi gì dù là nhỏ nhất, như hòa làm một với không khí sinh hoạt mọi ngày của cuộc sống thường nhật xung quanh:

- Thế sau đó, chuyện gì đã xảy ra vậy? - Linh ngập ngừng, bồi thêm câu nữa - Rồi tụi mày làm sao để liên lạc với Quyền thế?