Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 103



Hoa Dương cẩn thận nằm trong cung giả bệnh.

Lúc đầu nàng không cần giả vờ, tình trạng ngạt mũi, ho khan phải kéo dài bảy, tám ngày mới khá lên được, lại thêm phần “bóng đè” lúc nửa đêm, không ai nghi ngờ là nàng đang giả bệnh.

Đến khi bệnh cảm tốt hơn, để làm bộ mình vẫn bị “bóng đè”, Hoa Dương vừa cố tình ăn ít cơm, vừa cổ tình dậy ngắt quãng lúc ban đêm, mỗi lần tỉnh dậy nàng sẽ thức khoảng hơn một canh giờ.

Ăn không ngon, ngủ không yên, Hoa Dương tiều tụy đi trông thấy, giống như vầng trăng tròn đêm Nguyên Tiêu dần dần gầy thành trăng lưỡi liềm.

Nhìn nữ nhi yêu quý vốn có da có thịt nay lại “thiếu cân thiếu lạng”, Cảnh Thuận Đế vô cùng lo lắng.

Vốn dĩ đến cuối năm ngoái, quốc khố vẫn còn dư năm mươi vạn lượng. Hai năm nay ông chưa tuyển tú, Cảnh Thuận Đế dự định tổ chức một phen, chỉ đợi ngày lên triều năm sau là tuyên bố. Có ngờ đâu, nữ nhi yêu quý rơi xuống nước bị cảm, Cảnh Thuận Đế chẳng còn tâm trạng tuyển tú. Mỹ nhân tìm lúc nào cũng được, con gái cưng chỉ có một mình Hoa Dương thôi.

Cảnh Thuận Đế không tuyển tú nữa, ông bắt đầu tìm danh y khắp Kinh Thành, ai bảo tại đám phế vật ở Thái Y Viện kia chữa mãi không khỏi!

Chư vị thái y thì thấp thỏm lo âu, may sao công chúa tốt bụng, luôn nói giúp cho bọn họ. Cảnh Thuận Đế cũng tốt tính, chưa lôi bọn họ ra chém đầu.

Hoa Dương cẩn thận khống chế số lần mình bị “bóng đè”.

Cuối tháng giêng, gần như tối nào nàng cũng gặp ác mộng.

Đến đầu tháng hai, nàng đổi thành hai, ba ngày một lần, cuối tháng hai là bốn, năm ngày một lần.

Cơm vẫn ăn ít, mặt vẫn gầy, lúc nhìn thấy phụ hoàng mẫu hậu thì giả vờ ỉu xỉu không có tâm trạng, lần nào cũng khiến Cảnh Thuận Đế đau lòng.

Đến một hôm, Nam Khang công chúa tới thăm Hoa Dương, nhìn nàng yếu ớt nằm trên giường, Nam Khang khó hiểu: “Rơi xuống nước thôi mà, sao lại ốm lâu như thế? Ta cũng phải nghi ngờ không biết có phải ngươi đang cố ý ăn vạ trong cung không đấy.”

Hoa Dương nhìn nàng, đột nhiên kéo chăn nức nở.

Triều Vân thấy vậy vội vàng chạy sang Càn Thanh cung mách với Cảnh Thuận Đế.

Cảnh Thuận Đế nghe tin thì đi tới, Hoa Dương trưng đôi mắt đỏ hoe nói lại những gì Nam Khang vừa nói, tủi thân hỏi: “Phụ hoàng, hay người đưa con về Trần phủ đi, đỡ khiến bá tánh trong kinh lên án con xuất giá rồi vẫn còn ở trong cung lâu thế, tham lam sủng ái sự của phụ hoàng.”

Cảnh Thuận Đế trầm mắt, nhìn về phía một đứa con khác của mình.

Từ lúc Triều Vân chạy đi, Nam Khang công chúa đã biết mình gặp rắc rối rồi, nàng ta vội lắp bắp: “Phụ hoàng, con… con chỉ đùa với muội muội chút thôi…”

Cảnh Thuận Đế: “Con xem nó gầy đến vậy rồi, con còn đùa vậy ư? Từ nhỏ con đã so đo với Hoa Dương, suy nghĩ của nữ nhi, trẫm không tính toán với con, nhưng Hoa Dương đã ốm đến vậy, con là tỷ tỷ không quan tâm đến nó thì thôi, lại còn tới châm chọc mỉa mai!”

Sắc mặt Nam Khanh tái nhợt, chỉ đành quỳ xuống thỉnh tội.

Cảnh Thuận Đế hừ lạnh: “Về đi, trước khi Hoa Dương khỏi hẳn, con đừng vào cung.”

Nam Khang biết phụ hoàng đang nổi nóng nên tủi thân lui ra.

Cảnh Thuận Đế lại nhìn về phía nữ nhi đang đổ bệnh.

Nét mặt Hoa Dương đau đớn: “Phụ hoàng, bệnh của con có trị được không?”

Ánh mắt Cảnh Thuận Đế lập tức trở nên dịu dàng, nắm tay nữ nhi nói: “Con đừng vội, trẫm đã phái người đi tìm Lý thái y và các danh y khác, chắc chắn sẽ chữa được cho con.”

Hoa Dương ngoan ngoãn gật đầu.

Phụ hoàng, mẫu hậu vẫn luôn coi nàng là nữ nhi ngoan ngoãn, bọn họ cũng không mong nàng cảm thấy hứng thú với quốc sự. Khi công chúa yêu kiều từ nhỏ sinh bệnh, hai người họ cũng không nghi ngờ nàng đang mưu tính gì.

Đến tháng ba, Hoa Dương đổi thành mười ngày mới bị bóng đè một lần, người cũng có tinh thần hơn, bằng lòng đi dạo trong Ngự Hoa Viên.

Thấy nữ nhi có hy vọng lành bệnh, Cảnh Thuận Đế thở phào nhẹ nhõm.

Có điều hắn đã để lỡ cơ hội tuyển tú năm vừa rồi, vì vậy Cảnh Thuận Đế không để tâm thêm nữa, sang năm lại tuyển cũng được.

Cuối ngày mùng chín tháng tư, Hoa Dương dùng bữa chiều với phụ hoàng, mẫu hậu và đệ đệ. Nàng ngại ngùng bày tỏ ngày mai mình muốn xuất cung.

Cảnh Thuận Đế nhìn gương mặt nữ nhi đã hồng hào dần lên nhưng vẫn gầy như thế, có vẻ không nỡ: “Không phải vội, ở thêm một khoảng thời gian nữa đi con, bao giờ khỏe hẳn rồi tính.”

Thích Hoàng Hậu yên lặng lắng nghe, còn Thái Tử lại tán thành với lời phụ hoàng.

Hoa Dương cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Con khỏe rồi mà. Hơn nữa… nếu vẫn không về, con sợ nhà Phò mã sẽ canh cánh trong lòng…”

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.

Cảnh Thuận Đế chợt hiểu ra, nữ nhi của ngài đang nhớ Phò mã đấy.

Dù sao hai người họ cũng là phu thê trẻ tuổi mới thành thân ba năm, sao có thể xa nhau lâu đến thế?

Cảnh Thuận Đế không tiện khuyên can nữa, quay sang nhìn Thích Hoàng Hậu.

Lúc này Thích Hoàng Hậu mới cười nói: “Phải về thôi, mấy lần gặp mặt gần đây, ta thấy Phò mã cũng gầy đi không ít.”

Cảnh Thuận Đế liền sai Mã Công Công: “Phái người tới Trần phủ, bảo Phò mã sáng mai tới đón Công chúa.”

Mã Công Công lập tức đi sắp xếp.

Trần phủ.

Trần Kính Tông cưỡi ngựa mất một canh giờ mới từ Vệ Sở về. Biết mẫu thân tìm mình, hắn vội vàng tới Xuân Hòa Đường

Trần Đình Giám, Tôn Thị đều ở đó.

Thấy nhi tử, Tôn Thị mừng rỡ nói: “Công chúa lành bệnh rồi, Hoàng thượng bảo con sáng mai đi đón nàng.

Trần Kính Tông xùy cười.

Trần Đình Giám: “Thái độ của con là sao hả?”

Trần Kính Tông: “Thái độ gì đâu, người ta là Công chúa, dù có không về thì Phò mã con đây cũng đành chịu thôi.”

Trần Đình Giám: “Con tưởng Công chúa muốn vậy ư? Nàng bị bệnh lâu như thế, thứ nhất là không có cách nào, thứ hai là nghĩ cho chúng ta. Nếu nàng về thật, Hoàng thượng chất vấn có phải do nhà chúng ta chăm sóc không cẩn thận, con có chịu trách nhiệm được không?”

Trần Kính Tông: “Ngài thích nói thế nào thì nói.”

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.

Trần Đình Giám trầm mặt.

Tôn Thị thở dài: “Ở nhà chúng ta, lão tứ mới là người lo cho Công chúa nhất. Nếu là ông sinh bệnh, ta cũng chỉ hận không thể ở cạnh cả ngày đêm. Nó bị ngăn ngoài cung nên chỉ lo lắng xuông, không bực bội mới là lạ.”

Trần Đình Giám: “Ta hiểu, chỉ sợ nó sẽ xụ mặt với Công chúa mà thôi.”

Tôn thị: “Ông đấy, chỉ có ông là giỏi, còn mấy đứa con ông đều thiếu kiên nhẫn, nghĩ gì đều hiện hết lên mặt đúng không?”

Trần Đình Giám: “Nó không được có suy nghĩ oán trách ấy. Trước mặt Công chúa, nó là thần tử, sau đó mới là phu quân.”

Tôn Thị: “Thế bà già từ thành nhỏ xa xôi như ta cũng phải coi ông là Các Lão trước, xong mới là phu quân đúng không?”

Trần Đình Giám: “…”

Tôn Thị vỗ bàn lườm ông, sau đó bà vào trong phòng, không thèm để cửa.

Trần Đình Giám cũng hết cách, chỉ có thể nghỉ ngơi một mình ngoài tiền viện.

Ngày hôm sau, Trần Đình Giám dậy từ sáng sớm, phái người để ý động tĩnh bên phía lão tứ, bảo hắn sang Xuân Hòa Đường một chuyến trước khi xuất phát.

Dùng bữa sáng xong, quản sự tới lúng túng nói: “Các lão, Phò mã không nghe, lên xe đi luôn rồi, ta không ngăn lại được.”

Trần Đình Giám xua tay bảo hắn lui ra.

Trong cung, Trần Kính Tông đến Càn Thanh cung thỉnh an Cảnh Thuận Đế trước. Một lúc sau, Thích Hoàng Hậu và Thái Tử đi cùng Hoa Dương đến.

Ánh mắt Trần Kính Tông dính chặt lên mặt nàng, vài lần dời đi, nhưng rồi lại không nỡ,

Đây là biểu hiện của nhớ nhau quá nhiều, Cảnh Thuận Đế và Thích Hoàng Hậu bật cười, đến cả Thái Tử mới mười ba tuổi cũng hiểu.

Vành tai Hoa Dương hơi nóng, người này trước đây vẫn rất quy củ trước mặt mẫu hậu, hôm nay chuẩn bị đoàn tụ, sao hắn lại mất kiềm chế như thế chứ?

Hàn huyên vài câu, Hoa Dương ngồi trên bộ liễn, theo Trần Kính Tông xuất cung.

Trần Kính Tông đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó vào theo.

Hoa Dương yên lặng đánh giá hắn.

Hơn hai tháng nay, Trần Kính Tông từ hai, ba ngày tiến cung một lần, biến thành chỉ tiến cung vào ngày nghỉ Hưu Mộc khi thấy bệnh tình nàng tốt dần lên.

Đúng như lời mẫu hậu nói, hắn gầy đi thật.

Hoa Dương đã cố hết sức ám chỉ hắn yên tâm. Nàng chỉ giả vờ yếu ớt trước mặt phụ hoàng mẫu hậu, còn khi nói chuyện với hắn, nàng rất thoải mái, thậm chí còn trêu chọc vài câu, bởi nàng biết Trần Kính Tông sẽ không nói ra ngoài.

Căn cứ theo biểu hiện của hắn ở trong cung vừa rồi, Hoa Dương tưởng hắn phải ôm chặt lấy nàng khi vừa lên xe, hôn nàng, hỏi nàng có khỏe không.

Ngoài dự kiến của nàng, Trần Kính Tông chỉ ngồi ở đầu giường còn lại, mím chặt môi, gương mặt anh tuấn có vẻ lạnh nhạt vô tình hơn vì gầy đi.

Hoa Dương lập tức hiểu ra, Trần Kính Tông bây giờ mới là chính hắn, ban nãy chỉ diễn cho phụ hoàng mẫu hậu xem.

Hoa Dương thử đoán: “Chàng giận vì ta ở trong cung lâu quá à?”

Trần Kính Tông: “Không dám.”

Hoa Dương: “Ta thấy chàng dám lắm.”

Trần Kính Tông không đáp lại, nghiêng đầu sang bên khác, như thể chẳng muốn nhìn lấy một góc áo của nàng.

Hoa Dương im lặng.

Nếu là lúc mới thành thân, nàng sẽ chẳng để tâm Trần Kính Tông có giận hay không, nhưng sau hai năm ân ái mặn nồng, Trần Kính Tông đột nhiên bày vẻ mặt này, Hoa Dương thấy không quen.

Nàng cười nhẹ, nhìn về phía cửa sổ bên mình: “Ta biết chàng không muốn thấy ta như thế, cần gì phải gọi chàng tới đón, tự về là được.”

Trần Kính Tông cười đáp lại nàng, hết sức trào phúng.

Hoa Dương chợt thấy quen, đời trước hai người cũng như vậy, ta cười ngươi, ngươi cười ta.

Giả như hai tháng này Hoa Dương sống thoải mái, cố ý không muốn rời cung, có lẽ nàng còn thấy hổ thẹn với Trần Kính Tông, nhưng nàng không phải thế.

Hoa Dương xoay nhẹ vòng tay.

Chiếc vòng tay nàng đeo hôm tết Nguyên Tiêu này rất phù hợp, lúc hoạt động vòng sẽ cử động nhẹ, nhưng không hạ thấp quá gây trở ngại.

Hiện tại, nàng duỗi tay, vòng ngọc rơi thẳng xuống đến nửa bàn tay.

Tất nhiên đây là nàng tự tìm, nàng không hối hận.

Ban đêm, Trần Kính Tông gọi nàng tổ tông thân mật đến thế, giờ lại chẳng thương nàng chút nào, còn dỗi nàng.

Xe ngựa dừng trước cửa Trần Phủ.

Lúc Hoa Dương xuống xe, Trần Kính Tông đã đứng bên cạnh. Cách đó không xa, đoàn Trần Đình Giám tới đón nàng.

Hoa Dương liếc qua Triều Vân, cuối cùng vẫn đưa tay cho Trần Kính Tông.

Sau khi xuống xe, nàng thản nhiên hàn huyên với mọi người.

Khóe mắt Tôn Thị và Du Tú ửng hồng, La Ngọc Tú thì không đa sầu đa cảm như thế, nhưng thấy Hoa Dương gầy như vậy thì thay đổi sắc mặt.

Uyển Nghi thì bổ nhào vào lòng nàng, nước mắt tuôn rơi: “Tứ thẩm, con nhớ người quá.”

Hoa Dương xoa đầu cô bé, cười nói: “Ta về rồi mà, sau này nhớ sang tìm ta chơi đấy.”

Trần Đình Giám cũng quan tâm: “Công chúa bệnh nặng mới khỏi, xin về Tứ Nghi Đường nghỉ ngơi trước, đừng để mệt nhọc.”

Đúng là nàng không có tâm trạng xã giao, Hoa Dương nắm tay Uyển Nghi đi vào.

Nàng chơi cùng Uyển Nghi gần nửa canh giờ, chủ yếu hỏi thăm tình hình Trần phủ dạo gần đây, sau đó nói cho nàng nghe bệnh tình của mình. Nàng muốn thông qua Uyển Nghi nói cho cha chồng biết rằng mình khỏe lên thật, chỉ cần điều trị thêm một khoảng thời gian thôi.

Sau khi Uyển Nghi rời đi, Hoa Dương lên giường nằm.

Nàng thưởng thức vòng ngọc trên cổ tay, đó là Dương Chi Bạch Ngọc thượng đẳng, còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng, rất ấm.

Không biết qua bao lâu, trong viện truyền đến tiếng nha hoàn hành lễ với phò mã.

Hoa Dương xiết vòng tay, nhắm mắt lại chợp mắt.

Có tiếng bước chân bước vào, dừng trước giường Bạt Bộ một lúc rồi mới ngồi xuống mép giường.

“Giả bệnh lâu như thế, tự hành hạ bản thân đến người không ra người, quỷ không ra quỷ vui lắm đúng không?”

Giọng hắn lạnh như băng, lại như lớp dầu sôi dưới vẻ ngoài bình tĩnh, đè nén cơn tức bùng lên bất cứ lúc nào.

Hoa Dương thò qua, nhíu mày hỏi: “Giả bệnh gì cơ?”

Nàng chưa bao giờ nói với Trần Kính Tông là nàng giả bệnh, chỉ bày ra vẻ nhẹ nhàng, mong hắn đừng quá lo.

Trần Kính Tông nhìn nàng: “Ta không phải đứa ngốc, nàng đâu phải kiểu Công chúa bất chấp nguy hiểm đi nghịch băng.”

Nàng lừa được Hoàng Thượng, mẫu hậu và Thái Tử, bởi vì nàng ở trong cung vô cùng kiêu căng.

Nhưng nàng ở Trần gia Lăng Châu chỉ hơi kênh kiệu một chút, còn lời nói và hành động thì không hề bốc đồng chút nào.

Lão già biết, hắn cũng biết.

Hơn nữa hắn còn biết nhiều hơn lão già nhiều.