Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 107



Sau khi nhập hạ, Trần Kính Tông vẫn hồi phủ cùng giờ với mùa đông, nhưng sắc trời lại chỉ mới âm u, chưa tối hẳn.

Người gác cổng Trần phủ sớm đã chuẩn bị, nhìn thấy hắn đi tới, chủ động bẩm báo nói: “Phò mã, Công chúa đã hồi phủ.”

Trần Kính Tông nhàn nhạt gật gật đầu, Phú Quý phía sau híp mắt cười, tuy rằng Công chúa có trở về hay không cũng không liên quan tới hắn ta, nhưng chủ tử không bị mừng hụt, hắn ta cũng vui vẻ theo.

Tứ nghi đường.

Trần Kính Tông nhanh chóng tắm rửa rồi tới hậu viện.

Mấy nha hoàn Triều Vân đều rất an tĩnh, nhìn thấy phò mã, Triều Vân nhỏ giọng nói: “Công chúa ngủ rồi.”

Trần Kính Tông liền cho rằng nàng ngủ trước, khi bước vào nội thất, mới phát hiện nàng đang nằm ở trên giường, bên cạnh để một quyển sách.

Hẳn là muốn chờ hắn, chỉ là buồn ngủ đột kích, chính nàng cũng chưa phát hiện được, liền cứ ngủ như vậy.

Trần Kính Tông đứng ở bên giường nhìn trong chốc lát, lui về nhà chính, hỏi Triều Vân, Triều Nguyệt mấy ngày trước đi theo nàng ở trong cung: “Mấy hôm nay Công chúa ngủ như thế nào, ban đêm có gặp ác mộng không?”

Triều Vân: “Không nghe Công chúa nói gặp ác mộng mà, nhưng mà sáng nay không biết vì sao lại ngủ một giấc dài, gần đến trưa trưa mới tỉnh.”

Triều Nguyệt: “Có thể là đêm qua chơi cờ với Hoàng thượng hơn một canh giờ, mệt rồi.”

Trần Kính Tông càng hoài nghi nàng vẫn đang bị ác mộng quấn thân, chỉ là bọn nha hoàn gác đêm tại thứ gian, cho dù nàng trộm khóc một mình, bọn nha hoàn cách một cánh cửa cũng rất khó nghe thấy.

Nhưng quả thực như thế, nàng đường đường là một Công chúa, vì sao không gọi thái y đến xem bệnh?

Trở lại thứ gian, Trần Kính Tông lên giường, thật cẩn thận bế nàng lên, muốn bế nàng vào giường ngủ trong nội thất.

Ngay khi hắn vừa phát lực, nàng tỉnh.

Trần Kính Tông nhìn thấy trong mắt nàng nhiều thêm mấy tơ máu tinh tế, cho dù nàng cười, cũng không che giấu được phần thiếu ngủ triền miên khiến cho nàng tiều tụy.

“Kêu thái y xem qua chưa?”

Trước khi nàng mở miệng, Trần Kính Tông hỏi trước.

Hoa Dương gật gật đầu: “Nhìn xem, không có việc gì, mấy hôm nay cũng không có gặp ác mộng. “

Trần Kính Tông sờ đầu nàng.

Cùng một vấn đề, hắn cũng hỏi qua Triều Vân Triều Nguyệt, biết sau khi nàng tiến cung căn bản không mời thái y.

Là không coi trọng thân thể của mình, hay là sợ Hoàng thượng nương nương bao gồm cả hắn quá mức lo lắng, dứt khoát một mình chịu đựng?

“Chàng còn chưa dùng cơm đúng không?” Hoa Dương nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, phản ứng lại rồi hỏi.

Trần Kính Tông: “Ừm, không bằng nàng vào bên trong ngủ trước đi?”

Hoa Dương xác thật rất buồn ngủ, mấy ngày trước lo lắng đề phòng, hôm nay lo lắng đã qua, toàn bộ cảm giác thiếu ngủ ập đến.

Trần Kính Tông vẫn ôm nàng đi vào.

Sau khi ra ngoài, hắn dặn dò Triều Nguyệt: “Đến Đức Nguyên đường mời Vương lão tiên sinh tới, liền nói ta bị đau chân.”

Tim Triều Nguyệt căng thẳng, mắt thấy trời sắp tối, nàng ấy cũng không quản nổi chân phò mã gia bị thương như thế nào, chạy nhanh ra ngoài sắp xếp gã sai vặt chạy đi.

Trần Kính Tông ăn cơm được một nửa, Tôn thị tự mình tới, rốt cuộc Tứ nghi đường bên này có gã sai vặt chạy đi mời lang trung, người gác cổng khẳng định phải báo cho lão gia lão phu nhân.

Trần Kính Tông đến tiền viện thì thấy mẫu thân.

Tôn thị lo lắng nói: “Chẳng lẽ là Công chúa bị bệnh?”

Trần Kính Tông chỉ chỉ chân trái của mình: “Là con, khi vừa mới xuống ngựa hình như trật chân, vẫn luôn có chút đau nhức.”

Tôn thị nghe xong, thở ra một hơi dài.

Trần Kính Tông:……

Tuy rằng hắn giả bộ, nhưng mẫu thân này trở mặt cũng quá nhanh, tốt xấu hắn cũng là con trai ruột!

Tôn thị đương nhiên cũng quan tâm nhi tử, chỉ là nhi tử cao cao to to, bộ dáng vừa nãy đi tới cũng không giống có bao nhiêu nghiêm trọng, bà ấy sốt ruột mới là lạ.

Hỏi qua hai câu, Tôn thị liền đi.

Trần Đình Giám khoanh tay đứng ở trong viện Xuân Hòa Đường, nghe thê tử giải thích xong, ông ấy cũng có biểu tình không khác lắm, hai vợ chồng cùng nhau đi vào nghỉ tạm.

Lúc đã vào ở chăn, Tôn thị mới do dự nói: “Nếu không lại đợi chút, nghe lang trung nói xem như thế nào?”

Trần Đình Giám định liệu trước: “Nó luyện võ nhiều năm như vậy, xuống ngựa có thể trật nghiêm trọng đến mấy chứ, đắp chút thuốc cho tan vết bầm là khỏe thôi.”

Tứ nghi đường, khi Vương lão tiên sinh mang theo thùng thuốc tới, màn đêm đã buông xuống.

Trần Kính Tông để lộ mắt cá chân mình vừa xoa hồng ra ngoài, để Vương lão tiên sinh xem xét.

Vương lão tiên sinh sờ sờ, hỏi hỏi, không thấy có vấn đề gì, nhưng vẫn khai là ngã bị bầm.

Trần Kính Tông khách khí nói: “Nếu đã làm phiền ngài chạy một chuyến này, không bằng ngài cũng bắt mạch cho Công chúa, tháng này nàng đã gặp ác mộng ba lần, chỉ là Công chúa sợ Hoàng thượng nương nương lo lắng, tạm thời không muốn lộ ra.”

Trong lòng Vương lão tiên sinh lộp bộp một chút.

Công chúa ba tháng cũng bị bóng đè bệnh lâu không khỏi, Hoàng thượng cũng tuyên danh y dân gian như bọn họ vào cung, Vương lão tiên sinh khi đó cũng có thay Công chúa bắt mạch, Công chúa quý giá vô song, thế nhưng lại tái phát bệnh cũ?

“Vậy lão phu thay Công chúa xem mạch trước đi.”

Trần Kính Tông gật đầu, dẫn ông ấy vào nội thất.

Trong giường Bạt Bộ có hai màn lụa nặng, Triều Vân, Triều Nguyệt sớm đã chuẩn bị xong, một người ngồi quỳ trên đầu giường phòng ngừa Công chúa tỉnh lại lộn xộn, một người quỳ gối ngoài màn lụa, chăm sóc cánh tay phải Công chúa vươn ra.

Vương lão lang trung không dám nhìn loạn, cúi đầu đi vào, quỳ xuống xem mạch cho Công chúa.

Xem mạch không cần tốn nhiều thời gian, sau khi trở lại nhà chính, Vương lão lang trung nói với Trần Kính Tông: “Mạch tượng của Công chúa thong dong hòa hoãn, chỉ là có chút bất ổn ẩn hiện, y lão phu xem là không có trở ngại gì, nếu có thể đảm bảo ngủ đủ giấc, một hai ngày liền có thể khôi phục như thường. Nếu phò mã tin lão phu, tạm thời cũng đừng cho Công chúa uống thuốc, lại quan sát thêm mấy ngày xem.”

Trần Kính Tông nói được, khách khí tiễn người ra ngoài.

Chờ hắn nằm bên người Hoa Dương, nghe hơi thở lâu dài có quy luật của nàng, vừa hy vọng nàng có thể ngủ say cả một đêm, lại sợ nàng nửa đêm bừng tỉnh.

Lúc này đây, đổi thành Trần Kính Tông không ngủ được, cách một hai canh giờ liền sẽ tỉnh lại quan sát nàng.

Hoa Dương ngủ một giấc tới hừng đông, khi tỉnh lại ngoài ý muốn phát hiện Trần Kính Tông thế nhưng còn chưa đi.

“Sao chàng không đi vệ sở?” Nàng nghi hoặc hỏi.

Trần Kính Tông tới gần một ít, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng.

Cặp mắt thanh triệt sáng ngời kia còn tàn lưu một tia buồn ngủ, nhưng hắc bạch phân minh, không có chút tơ máu nào.

Hoa Dương không thể hiểu được mà nhìn hắn.

Trần Kính Tông thấy nàng khí sắc hồng nhuận, trong mắt cũng rất có tinh thần, cuối cùng cũng hoàn toàn tin lời Vương lão tiên sinh nói.

Hắn sớm đã rửa mặt xong, không nói gì liền đi mất.

Lúc này bốn đại nha hoàn mới có cơ hội nói chuyện tối hôm qua cho Công chúa nghe.

Triều Vân cười hì hì: “Phò mã lo lắng ngài bị bệnh, giả mình bị đau chân để mời lang trung tới đó.”

Hoa Dương thế nhưng không phát hiện chút nào, có thể thấy được tối hôm qua nàng ngủ say đến thế nào!

Chờ nàng ăn cơm sáng xong, Tôn thị tới, vẫn là muốn xác nhận Công chúa có bình yên vô sự hay không, sau đó Tôn thị liền nhìn thấy một Công chúa minh diễm như hoa mẫu đơn nở.

Chạng vạng Trần Kính Tông hồi phủ, gặp đúng chuẩn thời gian mẫu thân đi bộ gần đó.

Tôn thị nhìn về phía chân hắn: “Còn đau không?”

Mặt Trần Kính Tông lộ ý cười: “Buổi sáng đã không sao rồi.”

Tôn thị vừa lòng rời đi.

Trần Kính Tông trở về Tứ nghi đường, gặp lại Hoa Dương, phát hiện nàng mặc một cái áo ngoài màu xanh lơ, bên trong là một cái áo ngực càng nhạt màu hơn, óng ánh nước, phảng phất như một đóa phù dung xuất thủy, khiến người xem cảm thấy thời tiết nóng nực biến mất.

Đêm nay phòng bếp làm bữa tối cũng rất phong phú ngon miệng, còn có một mâm vải đỏ thẫm vừa được rửa mang theo bọt nước.

“Đây là hôm nay phụ hoàng mới vừa ban thưởng xuống.” Hoa Dương dựa vào mặt lụa bọc gối, nhìn quả vải nói.

Trần Kính Tông không có hứng thú gì với quả vải, chỉ nhìn chằm chằm nàng: “Hôm nay hình như tâm tình nàng rất không tồi.”

Hoa Dương: “Tối hôm qua ta mơ một giấc mơ đẹp.”

Trần Kính Tông: “Giấc mơ đẹp gì?”

Hoa Dương cười cười, nói với sách trong tay: “Mơ thấy một vị lão thần tiên nhân lúc ta ngủ đụng vào ta một cái, còn nói sẽ bảo vệ ta về sau đều không bệnh không tai.”

Trần Kính Tông có thể cảm nhận được nàng vừa lòng với việc mời thái y.

Cái này gọi là Công chúa gì?

Rõ ràng có thể dùng thái y ở trong cung, nàng lại không cần, nói nàng không coi trọng ác mộng thì sao hắn mời danh y đến nàng lại rất vui vẻ.

Trần Kính Tông vẫn bất mãn nàng kéo dài lâu như vậy, chuyên nói lời nàng không muốn nghe: “Lão thần tiên này cũng thật không đứng đắn, hơn nửa đêm còn đi chạm nàng.”

Hoa Dương:……

Nàng rõ ràng tự cho hắn cơ hội tranh công, sao hắn còn cố ý chọc giận nàng?

Trần Kính Tông kẹp một miếng xương sườn bỏ vào trong miệng, phía trên còn có sương sụn, bị hắn dễ dàng cắn.

Hoa Dương không hề để ý đến hắn.

Trần Kính Tông cơm nước xong, bắt đầu lột vải, vỏ quả vải đúng là vừa cứng còn hơi đâm vào tay, thịt bên trong quả vải lại vừa mềm vừa ngon.

“Quả vải này còn rất giống nàng.” Hắn cầm một quả vải lên, nói với Hoa Dương.

Hoa Dương ngước mắt, tầm mắt dao động giữa hắn và quả vải kia: “Có ý gì?”

Trần Kính Tông cười mà không nói.

Hoa Dương đoán được không phải chuyện gì đứng đắn, cũng không hỏi nữa.

Sau đó vào giường Bạt Bộ, Trần Kính Tông ôm Hoa Dương, vừa hôn nàng vừa nói: “Tính tình Công chúa của nàng chính là vỏ quả vải, người là thịt quả vải.”

Hoa Dương: “…… Ta là quả vải, chàng là cái gì?”

Trần Kính Tông vén vạt áo trung y của nàng lên: “Đương nhiên là người lột quả vải.”

Trong cung.

Cảnh Thuận đế cũng không phải một Hoàng đế thích thượng triều, nếu không có đại sự, ông sẽ chỉ khai triều hai ngày là mùng một, mười lăm mỗi tháng.

Nhìn như lười, nhưng ông có người cha tiên đế đã hai mươi năm không thượng triều, so sánh hai cha con, hồi ông mới đăng cơ gần như ngày nào cũng thượng triều, mấy năm nay mới đổi thành một tháng thượng triều hai lần, cũng là một Hoàng đế rất cần mẫn!

Nhưng mà sâu trong nội tâm, Cảnh Thuận đế cũng không muốn thượng triều hai lần này, đặc biệt hiện tại mùa hè nóng bức, ông chỉ muốn ở trong đại điện ôm mỹ nhân!

“Hoàng thượng, lại nằm một lát đi.”

Mỹ nhân trẻ tuổi vươn cánh tay ngó sen ra, ôm vòng lấy eo Cảnh Thuận đế từ phía sau.

Cảnh Thuận đế thở dài, ông đã tỉnh ba mươi phút, thật vất vả mới bức bách mình dậy nổi!

Cũng đã nổi lên, Cảnh Thuận đế đẩy mỹ nhân ra, kêu Mã công công tiến vào hầu hạ.

Mỹ nhân e thẹn trốn vào chăn.

Cảnh Thuận đế đi ba bước thở dài một lần mà đi thượng triều.

Trong đại điện cũng còn tính là mát mẻ, chỉ là các đại thần ong ong không ngừng tranh chấp còn làm người ta bực bội hơn ve kêu trên ngọn cây.

Cảnh Thuận đế rất muốn nằm ườn vào long ỷ, phía sau lưng ông cũng thiếu chút nữa thật sự dựa vào lưng ghế long ỷ, Trần Đình Giám đứng ở đằng trước văn võ bá quan đột nhiên khụ khụ. Truyện Tiên Hiệp

Cảnh Thuận đế đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Trần Đình Giám, Trần Đình Giám đã rũ mi mắt xuống.

Cảnh Thuận đế biết thủ phụ phát hiện hắn thất nghi, đành phải tiếp tục nâng cao tinh thần.

Nhưng các đại thần đều nhìn ra được Hoàng Thượng rất phiền, không có vạch trần thôi.

Triều hội giằng co hơn một canh giờ, rốt cuộc cũng kết thúc.

Đủ loại quan lại nhóm cúi đầu, cùng kêu cung tiễn Hoàng Thượng.

Cảnh Thuận đế thích nghe câu này nhất, đôi tay chống tay vịn long ỷ, chống người đứng lên.

Nhưng mà trong nháy mắt thân thể đứng thẳng, trong óc đột nhiên như có nhiệt lưu cuồn cuộn, đủ loại quan lại trước mắt đại điện cũng đều quay cuồng theo trời đất.

Văn võ bá quan đang rũ mắt đột nhiên nghe được một tiếng “Phốc”, ngay sau đó là tiếng kêu sợ hãi của Mã công công!

Mọi người đột nhiên ngẩng đầu, lại thấy chỗ cằm râu, trước ngực Cảnh Thuận đế toàn là máu, cả người mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực Mã công công!

“Hoàng thượng!”

Các đại thần chen chúc tiến lên, Trần Đình Giám đứng đầu Nội Các thiên thời địa lợi chạy lên nhanh nhất, Trần Kính Tông, Thích Cẩn tuổi trẻ mạnh mẽ lại là Hoàng thân không cố kỵ chỗ nào, cũng nhanh chóng vượt qua các văn thần khác.

Mã công công đã ôm Cảnh Thuận đế ngồi ở trên mặt đất, cả người hắn ta phát run, rơi lệ đầy mặt.

Trong miệng Cảnh Thuận đế còn đang không ngừng phun máu.

Ông không biết vì sao mình lại như vậy, nhưng ông hiểu, ông không được.

Sống chết trước mắt, Cảnh Thuận đế nhớ tới ba chuyện.

Ông nắm chặt cánh tay Trần Đình Giám: “Truyền ý chỉ của trẫm, trẫm đi rồi, Thái tử kế vị.”

Trừ bỏ Trần Đình Giám và mấy Các lão khóc nhìn Đế Vương, trừ Trần Kính Tông, Thích Cẩn thần sắc ngưng trọng quỳ gối bên cạnh, những đại thần khác đều quỳ xuống đất dập đầu.

“Cái thứ hai, Thái Tử niên thiếu, còn phải nhờ vào tiên sinh dạy dỗ phụ tá, đại sự ủy thác hoàn toàn vào Nội Các.”

Câu này, Cảnh Thuận đế nói với Trần Đình Giám.

Trần Đình Giám nghẹn ngào đồng ý.

Cuối cùng ánh mắt Cảnh Thuận đế rơi xuống trên mặt Trần Kính Tông, mắt ông đầy chua xót, gian nan nói: “Trẫm thất hứa, ngươi phải chăm sóc tốt cho…”

Hai chữ “Bàn Bàn”, Cảnh Thuận đế chỉ có thể phát ra khí âm.

Không đợi Trần Kính Tông đồng ý, ánh sáng trong mắt Đế Vương, bỗng nhiên vụt tắt.

Giữa năm Cảnh Thuận thứ 23, mùng một tháng sáu, Hoàng đế băng hà trước mặt toàn thể triều thần.