Mùng ba tháng sáu, sắc trời vẫn còn tối, từng con ngựa đơn độc nhanh chóng chạy ra khỏi cổng kinh thành, đem theo công văn ghi tiên đế băng hà, thái tử kế vị đi khắp nơi phủ quan tước, dòng dõi hương thân.
Hà Nam tiếp giáp với kinh thành, trong vòng một ngày, tin tức này liền truyền khắp trong thành Hà Nam, từ quan đến dân đều biết, từ đó thay quần áo tang, bắt đầu để quốc tang.
Trong đó, phủ Nhữ Ninh nằm ở phía nam Hà Nam, làm cho Cảnh Vương ở đây mãi đến chiều mới nhận được công văn.
Cảnh Vương là đệ đệ cùng cha khác mẹ của Cảnh Thuận Đế, chú ruột của tỷ đệ Hoa Dương.
Cảnh Vương năm nay bốn mươi bảy tuổi, tuy rằng không tính là còn trẻ, nhưng bình thường hắn cũng hay tập võ, thân hình cao lớn cường tráng, ở chỗ này rất có uy nghiêm.
Hắn kinh ngạc nghe tin dữ Cảnh Thuận Đế băng hà, Cảnh Vương cao to dũng mãnh lại ngất xỉu tại chỗ, sau khi được thân tín bên cạnh bấm vào nhân trung mới tỉnh lại, Cảnh Vương cũng kêu la không ngừng, đến cả mấy gia đình trái phải cũng có thể nghe được tiếng khóc của hắn.
Khóc đủ rồi, Cảnh Vương được người dìu vào trong phòng nghỉ ngơi.
Đợi màn đêm buông xuống, Cảnh Vương lập tức gọi thêm mấy vị phụ tá trong phủ đến thư phòng, âm thầm bàn bạc đại sự.
"Tân đế tuổi còn trẻ, lòng người trong kinh lại bất ổn, lúc này Vương gia động thủ, chính là cơ hội trời ban!”
"Chỉ sợ là Trần Đình Giám không dễ đối phó như vậy."
"Hắn là một quan đã già đời, đất nước thái bình thì mới có thể mượn cáo, giả hổ để thị uy, nhưng chỉ cần đại quân chúng ta đi thẳng một đường phía bắc, công phá kinh thành, nội các cũng phải ngoan ngoãn giao tiểu hoàng đế ra, cúi đầu gọi thần với Vương gia!"
"Khởi binh dù sao cũng phải có cái cớ, nếu không sẽ bị quy vào bất nghĩa, tại sao lại mượn sức tướng lĩnh quan viên địa phương?"
Đám phụ tá nghị luận sôi nổi, có người gấp đến mức xoa xoa tay, hận không thể lập tức khởi binh, giương cờ tạo phản, có người lại cẩn thận từng ly từng tí, cho rằng còn cần phải lên kế hoạch nhiều hơn.
Cảnh Vương rũ mắt xuống, kỳ thật hắn cũng đã cân nhắc.
Bắt đầu từ ngày đó, hắn đã có dã tâm tranh đoạt đế vị, chỉ là lúc vừa lập vương phủ, hắn chỉ có ba trăm thân binh, không hề có căn cơ.
Đã hơn hai mươi năm nay, một bên Cảnh Vương tích góp tài phú, một bên cẩn thận chiêu binh mãi mã, để người chia ra, phân tán khắp Hà Nam đi chiêu mộ người, đến nay đã nuôi được một đội quân tinh nhuệ năm vạn người. Hắn cũng rất cẩn thận, hắn chỉ khống chế thủ lĩnh của đám người kia, năm vạn binh lính tinh nhuệ kia căn bản không biết chủ nhân chân chính của bọn họ là hắn, nhưng một khi hắn khởi chuyện, nhất định năm vạn người này sẽ ủng hộ hắn.
Ngoài ra, Cảnh Vương còn nuôi một đám ám vệ, lệnh cho các ám vệ theo dõi những vị quan viên giữ vai trò quan trọng trong lãnh thổ Hà Nam, vơ vét chứng cứ tham ô phạm tội của bọn họ hoặc bí mật khác không thể công khai cho mọi người, nhất là ba chức quan đứng đầu như quan bố chính sứ, quan giám sát, đô chỉ huy sứ đại nhân, không cần biết triều đình thay đổi bao nhiêu lần, chỉ cần là người, đều sẽ có chỗ thiếu sót.
Giống như ba quan viên thống lĩnh Hà Nam lúc này, bố chính sứ Trương Thái vẻ ngoài đạo mạo thực chất là ham mê nữ sắc, cùng mẹ kế trẻ tuổi của thê tử thông dâm với nhau, quan giám sát Dương Minh Quang tự mình giữ mình trong sạch, nhưng cha ruột lại ở quê lại không việc gì không dám làm.
Quan trọng nhất, là đô chỉ huy sứ Quách Kế Tiên thống lĩnh mười bảy vệ sở trong lãnh thổ Hà Nam, với tổng cộng hơn chín vạn tướng sĩ.
Quách Kế Tiên là một viên đại tướng, nếu không cũng sẽ không được Trần Đình Giám coi trọng, điều hắn đến bên này.
Trên người Quách Kế Tiên hầu như cũng không có bất kỳ tật xấu nào có thể bị người ta nắm bắt, quyền tài sắc hắn cũng không dính.
Trùng hợp chính là, Quách Kế Tiên vẫn còn là một tiểu tử thối chưa dứt sữa mẹ, từng theo mẫu thân và tỷ tỷ của hắn chạy nạn đến lãnh thổ Nhữ Trữ, mẫu thân hắn vì muốn nuôi sống con trai, đem bán tỷ tỷ vào Vương phủ làm thị nữ, sau lại bởi vì tư sắc xuất chúng được Cảnh Vương coi trọng, đưa lên làm thiếp thất.
Cảnh Vương sủng hạnh Quách thị, nhưng mẹ con Quách thị cùng Quách Kế Tiên đã chia lìa ba năm, cho dù Cảnh Vương muốn sủng thiếp, muốn giúp thiếp tìm được người nhà, cũng không biết nên đi nơi nào tìm kiếm.
Quách Kế Tiên vẫn nhớ rõ tỷ tỷ này, nhớ rõ tỷ tỷ dùng chính bản thân, đổi bạc để mua cơm ăn cho hắn.
Sau khi mẫu thân chết, Quách Kế Tiên trằn trọc ra biên ải tong quân, năm tháng trôi qua, Quách Kế Tiên cũng từ một tiểu binh đầu chỏm tóc trưởng thành một vị đại tướng quân.
Quan càng lớn, Quách Kế Tiên càng hiểu được không thể để cho triều đình biết một đại tướng như hắn lại có quan hệ thông gia với Phiên vương, cho nên Quách Kế Tiên chưa bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai rằng hắn còn có một vị tỷ tỷ làm thiếp ở Cảnh Vương phủ.
Khi Quách Kế Tiên tiếp nhận chức vụ đô chỉ huy sứ Hà Nam, Cảnh Vương cũng sớm quên mất đứa em mà Quách thị chia lìa nhiều năm cũng gọi cái tên này, đến khi trong một lần hắn trong lúc vô tình nhắc tới đô chỉ huy sứ đại nhân mới ở trước mặt Quách thị, Quách thị đột nhiên kích động rơi lệ, nhất định phải xác nhận vị đô chỉ huy sứ đại nhân này có phải là đệ đệ ruột của nàng hay không.
Cảnh Vương lập tức nhìn thấy được cảnh trùng phùng.
Ông ta không tiện rời khỏi phủ, để Quách thị cải trang là dân phụ bình thường rồi để Quách thị đi gặp Quách Kế Tiên, hai tỷ đệ ôm đầu khóc, bí mật nhận nhau.
Nhưng Cảnh Vương cũng không lập tức liên lạc với Quách Kế Tiên, dựa vào quan hệ thông gia của hai người, dựa vào việc Quách thị đã hạ sinh được cho ông ta ba hài tử, Cảnh Vương tin tưởng, chỉ cần ông ta đi tìm Quách Kế Tiên nhất định, Quách Kế Tiên sẽ thần phục hắn, nếu không Quách Kế Tiên sẽ phải đối mặt với cảnh tỷ tỷ và cháu ngoại chịu khổ, hắn cũng sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan bị đình cũng nghi ngờ.
Hiện giờ hắn muốn binh có binh, muốn tướng có tướng, chỉ thiếu lương thực có thể cung ứng đại quân, cùng với một cái lý do để đối mặt với triều đình!
Ba ngày sau, Cảnh Vương bí mật đi tới Lạc Dương, muốn gặp cháu trai tốt của hắn là Dự vương, trưởng tử của Cảnh Thuận Đế, ca ca ruột của Tân Đế!
Mấy ngày nay Dự vương rất buồn bực, tuy rằng phụ hoàng không chịu lập đứa con lớn như hắn làm Thái tử, trong lòng hắn vẫn tồn tại oán trách, nhưng lần này phụ hoàng đi, hắn sẽ là người không còn phụ thân, lỡ như Thích thái hậu muốn đối phó hắn, hắn cũng không còn phụ thân che chở.
Thương tâm thì thương tâm, nhưng nghe nói có một vị phú thương muốn hiến vật quý cho hắn, Dự vương vẫn có chút chờ mong cho triệu kiến vị phú thương này.
Dáng vẻ phú thương đường hoàng, Dự vương càng thêm tin tưởng hắn có vật quý tốt.
Cảnh Vương cũng đang đánh giá Dự vương, thấy Dự vương hai mươi lăm tuổi đã có được cái bụng của người năm mươi hai tuổi, tai to mặt lớn, Cảnh Vương lại nghĩ đến Lâm quý phi trước đây.
Hắn đã gặp qua Lâm quý phi, là một nữ nhân đẹp nhưng lại rất ngu xuẩn, đã sớm nghe nói đầu Dự vương không đủ thông minh, nhưng không nghĩ tới hắn ngay cả dung mạo của Lâm quý phi mà hắn cũng không thể kế thừa.
Chờ kẻ hầu người hạ của Dự Vương lui ra, Cảnh Vương trực tiếp đem vương ấn của mình ra.
Dự Vương: …
Hắn không hiểu vì sao Vương thúc lại phải mạo hiểm bị triều đình trị tội chạy tới tìm hắn.
Vẻ mặt Cảnh Vương bi thống: "Hoàng huynh mới năm mươi ba tuổi, bình thường sức khỏe vẫn rất tốt, cũng không thấy ai truyền tai nhau hoàng huynh có bất kỳ mầm bệnh, hiền chất cũng không hoài nghi lý do hoàng huynh qua đời là do có ẩn tình khác sao?”
Thật đúng là Dự vương không hoài nghi.
Cảnh Vương phẫn hận nói: "Ngay trong tết đoan ngọ năm nay, Hoàng huynh từng gửi một bức thư mật cho ta, nói Thích hậu cùng Trần lão liên thủ nắm giữ triều chính, mơ hồ có thế bức cung. Hoàng huynh cực kỳ lo lắng, trong cung lại không ai tin, chỉ có thể kể cho ta sầu rầu, Hoàng huynh còn nói, hắn muốn cải lập hiền chất làm Thái tử, nhưng lại sợ nội các phản đối, bởi vậy mới mãi không thể xuống tay, hạ quyết tâm.”
Nói xong, Cảnh Vương còn lấy ra bức thư giả mạo của Cảnh Thuận Đế.
Dự vương xem xong, lập tức tin!
Bộ dạng Trần Đình Giám kia giống chó, không chỉ một lần mẫu phi hoài nghi Thích hậu có tư thông với Trần Đình Giám, trước kia phụ hoàng bị hai người này che mắt, đến bây giờ, rốt cục cũng phát hiện manh mối.
"Cho nên, hai người bọn họ phát hiện phụ hoàng muốn lập ta, nên đã xuống tay trước với phụ hoàng?"
"Chính là như thế, bởi vì bọn họ làm chuyện xấu nên bị chột dã, nên mới ở trong văn thư bịa ra di ngôn trước khi lâm chung Hoàng Thượng muốn Thái tử kế vị!"
Tức giận thì tức giận, nhưng một chút biện pháp Dự vương cũng không có, Thái tử cũng đã đăng cơ, hắn còn có thể làm như thế nào?
Cảnh Vương như thể vì hắn mà đưa ra chủ ý.
Dự vương do dự nói: "Nếu muốn khởi binh, trong tay ta cũng không có binh đâu.”
Cảnh Vương: "Ta nghe nói đô chỉ huy sứ Quách Kế Tiên cương chính trung quân nhất, ta nguyện vì hiền chất đi thăm dò ý nghĩ của hắn, nếu hắn chịu ủng hộ hiền chất, đại sự này, hiền chất có thể làm!”
Dự vương: "Nếu như hắn không chịu, mà là vạch trần chúng ta với triều đình thì sao?”
Cảnh Vương: "Hiền chất yên tâm, ta nắm chắc mười phần có thể thuyết phục hắn, nếu không Vương thúc cũng không dám tự mình đi gặp hắn.”
Dự vương vẫn lo lắng.
Cảnh Vương: "Hiền chất ngẫm lại, đám người Trần Đình Giám còn dám hãm hại Hoàng Thượng, đợi qua một thời gian triều đình ổn định lại, khẳng định bọn họ còn muốn xuống tay với ngươi, khởi sự thì hiền chất còn có thể vì bản thân mà tranh thủ chút cơ hội sống, nếu cái gì cũng không làm, chẳng phải là ngồi chờ chết sao?”
Rốt cục Dự vương cũng bị khuyên can!
Cảnh Vương bảo hắn phải giữ bí mật, lại lấy thân phận phú thương đi gặp đô chỉ huy sứ Quách Kế Tiên.
Đúng như Cảnh Vương dự đoán, nếu Quách Kế Tiên không ủng hộ Cảnh Vương, sớm muộn gì cũng sẽ bị tầng quan hệ thông gia này liên lụy, nếu phụ tá Cảnh Vương thành công, ngược lại Quách gia có thể nhảy vọt trở thành tân quý của kinh thành!
Binh sĩ quan trọng nhất đã có, bia ngắm là Dự vương cũng đã ổn, Cảnh Vương lập tức phát động tất cả ám vệ ra tay.
Quan địa phương trong lãnh thổ Hà Nam, phàm là những ai bị Cảnh Vương nắm được nhược điểm đều nhao nhao lật ngược, thêm cả binh lính quan phủ cộng lại, lại lên đến mấy vạn binh mã.
Cảnh Vương đã tóm được Dự vương, Quách Kế Tiên lại đi vận động Trịnh vương, Chu vương lại chờ sáu vị Phiên vương, muốn bọn họ ủng hộ Dự vương.
Tạo phản là chuyện lớn, Phiên vương này nào dám dễ dàng quy thuận, nhưng Cảnh Vương buông lời tàn nhẫn, bọn họ không theo, đại quân Dự vương sẽ san bằng mấy tòa vương phủ này trước.
Bởi vậy, sáu vị hầu vương chỉ có trong tay ba trăm binh lính này phải đối mặt với sự đe dọa này cũng chỉ đành ngoan ngoãn hiến bạc cùng lương thực, ngậm ngùi ghi danh cho Dự vương.
Hết thảy chuẩn bị xong, sáng mùng chín tháng bảy, Dự vương đột nhiên xuất hiện trên tường thành phủ Khai Phong, cao giọng liệt kê hai mươi vạn đại quân cùng dân chúng trong thành mấy tội trạng Thích Thái hậu, Trần Đình Giám đầu độc Tiên đế, mũi kiếm hướng về kinh thành, thề sẽ báo thù cho tiên đế, vì triều đình mà diệt trừ Thích thái hậu, Trần Đình Giám và các gian nịnh khác!
Kinh Thành.
Lúc này linh cữu của Cảnh Thuận Đế đã được chôn cất vào Hoàng Lăng, Tân Đế cũng tổ chức đại điển đăng cơ, bởi vì phải đợi sang năm đổi niên hiệu, dân chúng tạm thời gọi là Thiếu Đế.
Hoa Dương được phong làm trưởng công chúa, mà từ lúc túc trực bên lăng cữu cho tiên đế, Hoa Dương đã chính thức dọn ra khỏi Trần phủ.
Dù sao nàng cũng là nữ nhi của phụ hoàng, cũng phải vì phụ hoàng giữ hiếu một năm, nếu như nàng tiếp tục ở lại Trần gia, mọi người Trần gia còn muốn mở tiệc chiêu đãi hay không?
Hơn nữa đệ đệ tuổi còn trẻ đăng cơ, cha chồng lại nắm quyền lực trong tay, không giống với lúc còn phụ hoàng ở đây, cho nên Hoàng tỷ Hoa Dương này nên bảo trì khoảng cách với Trần phủ, tận lực làm mờ tầng thân phận phía họ nhà ngoại với Trần gia này.
Khi tức trực linh cữu trong cung, Hoa Dương và Trần Kính Tông rất ít khi gặp mặt, mà có gặp mặt cũng không có cơ hội nói gì.
Đợi mãi từ sau khi phụ hoàng băng hà lần đầu tiên Hoa Dương rời cung vào phủ trưởng công chúa, rốt cục hai phu thê mới có thể ở chung với nhau.
Khi đó đã cách thời gian Cảnh Thuận Đế băng hà nửa tháng.
Hoa Dương trong mắt Trần Kính Tông đã gầy đi nhiều, nhưng vẫn không gầy gò tiều tụy như lúc tháng ba cố ý giả bệnh, ánh mắt của nàng cũng coi như bình tĩnh, làm cho hắn muốn an ủi cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Hắn đứng trước mặt Hoa Dương, yên lặng nhìn nàng.
Bởi vì xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa như vậy, bởi vì trong khoảng thời gian này chia cách hơn nửa tháng, tựa hồ giữa hai người lại trở nên xa cách hơn.
Hoa Dương không có cảm giác gì, phụ hoàng băng hà sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa nàng và Trần Kính Tông, nhưng nàng có thể lý giải sự trầm mặc của Trần Kính Tông, hắn sợ nàng còn đau lòng khổ sở, sợ không cẩn thận nói sai sẽ lại chọc cho nàng không vui.
Kể cả đám người Ngô Nhuận, Triều Vân, thời gian này ai cũng rất cẩn thận nói chuyện với nàng, phảng phất nàng thật sự biến thành một đóa hoa mẫu đơn, một chút phong sương cũng không chịu nổi.
Cho nên, Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông cười cười, vỗ vỗ vào khoảng trống giường bên cạnh: "Lại đây đi, đứng ở nơi đó làm cái gì, trước kia chàng cũng không câu nệ như vậy.”
Nàng có thể cười, Trần Kính Tông không buồn cười, cũng cười không nổi.
Năm nhị ca qua đời vì bệnh tật, hắn ở Lăng Châu, thư của mẫu thân tới, hắn một mình chạy lên núi đợi ba ngày ba đêm.
Tình cảm phụ tử hơn hai mươi năm, chắc chắn sâu nặng hơn so với tình huynh đệ mười mấy năm của hắn.
Hắn ngồi cứng ngắc bên cạnh nàng.
Hoa Dương liếc mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi dựa vào trong ngực hắn.
Cả người Trần Kính Tông bỗng nhiên thả lỏng, giơ tay ôm lấy nàng.
Hoa Dương thấp giọng nói: "Ta không có việc gì, các người không cần khẩn trương như vậy, phụ hoàng vốn đã có bệnh, ta cũng đã có chuẩn bị, cũng chưa từng hy vọng xa vời rằng phụ hoàng thật sự có thể sống thọ trăm tuổi.”
Trần Kính Tông văn vê tóc mềm mại của nàng, nghĩ đến hồng thủy mà nàng dự đoán, sổ sách của thím Hai, cũng nghĩ đến việc đột nhiên nàng chạy đi ngắm hoa cũng trùng hợp gặp Tương vương.
Nàng tự cho là cẩn thận, không chê vào đâu được, kỳ thật vẫn luôn có sơ hở.
Thứ nhất, hắn không tin lời quỷ thần, sự tình trùng hợp đến đâu hắn cũng không tin. Thứ hai, nếu như không phải nàng muốn cho Tương vương cơ hội đến gần, làm sao đám người Châu Cát có thể để cho nàng bị người bên kia Tương vương vây quanh, làm sao có thể để Tương vương nói ra lời điên cuồng với nàng.
Kể cả ngay cả hắn cũng không biết bệnh tình của lão đầu tử kia, thế nhưng nàng lại đưa theo Lý thái y trở về, thay lão đầu tử giải quyết căn bệnh đau đớn.
Người khác nhìn không ra, là bởi vì bọn họ cách xa, mà hắn ở bên cạnh nàng, sớm đã rõ ràng tính cách của nàng.
Khi nàng cố ý nhảy vào lỗ băng, Trần Kính Tông đã suy đoán rằng có thể nàng đã biết điều gì đó trước.
Hắn tức giận, không phải tức giận vì nàng giấu diếm, mà là tức thà rằng nàng chà đạp bản thân như vậy, cũng không tin hắn sẽ có biện pháp giúp nàng.
Sau đó nàng nói là vì ngăn cản Cảnh Thuận Đế tuyển tú, Trần Kính Tông tin.
Nhưng tận mắt nhìn Cảnh Thuận Đế ngã xuống ngai vàng, Trần Kính Tông mới thực sự hiểu được, nàng là dự đoán trước một màn này, mới không tiếc lấy thân mạo hiểm.
Trước kia Trần Kính Tông muốn hỏi nàng, hỏi xem rốt cuộc nàng cất giấu bí mật gì.
Nhưng khi nàng chịu đựng nỗi đau mất phụ thân ở trong lòng hắn khóc ra tiếng, Trần Kính Tông bỗng nhiên không muốn hỏi.
Cái gì cũng không quan trọng, nàng hạnh phúc là được.