Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 128



Năm ngoái, giữa tháng mười hai âm lịch, Thích Cẩn theo đại quân quay lại kinh thành, lúc đó vết thương của y đã khá hơn rồi. Giữa tháng, Thích thái phu nhân lại đề cập đến vấn đề con nối dõi, lúc này Thích Cẩn mới thu một lượt hai nha hoàn thông phòng (*).

(*) Là những nha hoàn chịu trách nhiệm về chuyện giường chiếu cho chủ nhân.

Đến tháng ba, hai nha hoàn thông phòng kia lần lượt chẩn ra hỷ mạch.

Đối với Thích thái phu nhân và Hầu phu nhân mà nói, dù cho nha hoàn thông phòng có mang thai cũng chỉ là thứ tử nhưng cuối cùng Thích Cẩn đã có người nối dõi rồi. Đây là một tin tức tốt.

Chỉ có duy nhất Điền thị là khó xử nhưng đối với mẫu thân của Thích Cẩn – Hầu phu nhân mà nói, bà cảm thấy Điền thị vẫn mãi chậm trễ chuyện mang thai. Thích Cẩn kéo dài cho đến bây giờ mới thu nạp nha hoàn thông phòng đã là rất để ý đến tâm trạng của Điền thị rồi. Điền thị cũng không nên có lời oán trách nào, kể cả chuyện này có truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ không chỉ trích nhi tử của bà.

Khiến cho cả Thích gia không ngờ tới là Điền thị ban đầu còn nhu thuận lại đột nhiên muốn hòa ly.

Thích Cẩn là người đầu tiên đồng ý. Sau khi Thích Cẩn đồng ý, Điền thị lập tức chuyển về nhà mẹ đẻ. Sau cùng, nhờ các trưởng bối đến Thích gia lấy thư hòa ly chính thức.

Nhưng Thích thái phu nhân, Vũ Thanh hầu, Hầu phu nhân đều cảm thấy mối hôn sự này còn có thể giữ lại nên không cho phép Thích Cẩn viết thư hòa ly.

Thích gia là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, cữu gia của Hoàng đế. Càng là như vậy, Thích gia lại càng phải giữ gìn bổn phận, hạn chế xảy ra phiền phức làm ô uế thanh danh gia tộc.

Bên phía Thích gia còn muốn cùng Điền gia duy trì mối quan hệ thông gia này. Lại không ngờ tới Điền thị đột nhiên đến phủ Trưởng Công chúa một chuyến, thông báo chuyện này cho phía Hoa Dương.

Hoa Dương biết chuyện có nghĩa là không lâu nữa Thích Thái hậu cũng biết chuyện.

Vì thế, Điền thị vừa mới từ phủ Trưởng Công chúa đi ra thôi đã nghe thấy tin tức Thích thái phu nhân tiến cung cầu kiến Thích Thái hậu.

Lúc này Nguyên Hựu đế còn đang ở thư phòng đọc sách, Thích thái hậu ở Tây Noãn các trong hậu cung Thanh Triều chiêu đãi mẫu thân.

Các cung nhân đều canh giữ bên ngoài, chỉ có mẫu tử hai người ở bên trong nhỏ tiếng nói chuyện.

Liên quan đến chuyện Thích Cẩn thích Hoa Dương. Năm đó Thích Thái hậu cũng chỉ nói với mẫu thân vài lời. Yêu cầu Thích thái phu nhân phải nhanh chóng chỉ định hôn sự cho Thích Cẩn, khiến y hoàn toàn từ bỏ mối tình đơn phương này.

Cả hai đều biết rõ nội tình. Lúc đó Thích thái phu nhân cũng nói thẳng ra suy đoán của mình cho nữ nhi nghe: “Lúc đầu mặc dù Thích lang lấy Điền thị nhưng ta cũng nhìn ra được. Nó không hề có tình cảm với Điền thị kia. Suy cho cùng Điền thị đặt lên bàn cân so sánh với Bàn Bàn thì cũng chẳng có điểm nào có thể sánh được. Ta chỉ trông mong Điền thị có thể chậm rãi làm cho nó rung động hoặc là thời gian dài lâu, bản thân nó sẽ dần buông bỏ. Nhưng Thích lang nhìn thì ôn hòa, dễ nói chuyện nhưng lại là người có tính tình quật cường, nhiều năm như thế, nó vẫn không thích Điền thị, cũng không thu nha hoàn thông phòng nào. Chung quy lại, nó vẫn chưa từ bỏ được Bàn Bàn.”

“Năm ngoái Dự vương tạo phản. Bàn Bàn đi theo quân đội, ngoại trừ nói chuyện đại sự ra, có lẽ Bàn Bàn cũng lo lắng cho Phò mã nhỉ?”

Thích thái hậu gật đầu. Sao bà có thể không hiểu nữ nhi của mình được. Nếu như không phải vì Phò mã, nữ nhi trước nay luôn sống trong nhung lụa cũng sẽ không làm bản thân phải ấm ức như vậy.

Thích thái phu nhân: “Bọn chúng ở bên ngoài năm tháng trời, Bàn Bàn với Phò mã ân ái. Thích lang chắc chắn nhìn ra được. Trên người nó bị trúng tên của phản quân, trong lòng lại chịu mũi tên Bàn Bàn tự tay cắm vào, mũi tên này mới triệt để cắt đứt tưởng niệm của nó. Sau đó mới có chuyện nó thu nha hoàn thông phòng.”

Sắc mặt Thích Thái hậu bình thản: “Cắt đứt cũng tốt, nếu không chỉ có bản thân nó khổ, từ đầu đến cuối, Bàn Bàn không hề biết tâm tư của nó.”

Thích thái phu nhân: “Đúng vậy, ban đầu là Thích lang cố chấp, không liên quan gì đến Bàn Bàn. Chính vì thế, ta không dễ dàng gì mới mong ngóng được Thích lang từ bỏ, mong nó sống tốt với Điền thị. Bên phía Điền thị bởi vì hai nha hoàn thông phòng đều có thai nên không chịu được, cứ nằng nặc đòi phải hòa ly. Bên phía chúng ta còn đang thương lượng với Điền gia, xem xem chuyện có thể cứu vãn được không. Điền thị vậy mà lại đi tìm Bàn Bàn, đây là có chuyện gì chứ?”

“Vì sao nàng ta lại tìm Bàn Bàn, lẽ nào nàng ta nhìn ra tâm tư của Thích lang?”

“Vậy cũng không phải, đến cả mẫu thân của Thích lang còn không biết. Điền thị sao có thể nhìn ra được, Thích lang cũng không thể nói cho nàng ta. Là Bàn Bàn lương thiện, lúc Điền thị mắc bệnh nặng đã khuyên nàng ta phải yêu quý lấy thân thể. Tám chín phần mười là Điền thị hy vọng Bàn Bàn lại một lần nữa ban phát lòng tốt, nhờ Điền Điền khuyên nhủ chúng ta chăng?”

Thích thái hậu: “Nếu đã không sống tiếp với nhau được nữa, ly thì ly thôi, những năm nay Điền thị cũng không dễ dàng gì.”

Thích thái phu nhân: “Không phải là ta sợ người ngoài nói chúng ta ỷ vào con và Hoàng thượng, bắt nạt Điền gia sao...”

Thích thái hậu: “Người ngoài không biết chuyện, sẽ chỉ cảm thấy Điền thị vì sự hổ thẹn trong lòng nhiều năm nay nên mới tự mình xin rời đi. Suy nghĩ thế nào cũng không dính lên Thích lang và Thích gia đâu.”

Thích thái phu nhân: “Vậy hôn sự tiếp theo của Thích lang phải làm sao? Hai nha hoàn thông phòng đều đã mang thai. Bây giờ cũng không phá được, quá tổn hại âm đứng, nhưng đều để sinh ra, lỡ như là Thế tử thì đề thân (*) lần nữa quá không màng thể diện rồi.”

(*) Chủ động xin cưới hỏi.

Thích thái hậu: “Thích lang còn trẻ, lại là một nhân tài có quân công, không sợ không có người chủ động đề thân. Lần này người đừng dụng nó, bảo nó cứ chậm rãi xem xét. Chung quy cũng phải chọn một người nó thuận mắt, hai phu thê mới có thể sống tốt được.”

Lần trước là bà vội vàng, sợ bên phía nữ nhi phát hiện ra rồi đòi gả cho Thích Cẩn.

Bây giờ nữ nhi với Phò mã ân ái, Thích Thái hậu cũng không muốn chất tử ấm ức thêm một lần nữa.

Vừa nghe nói suýt nữa Kim Ngô Tiền Vệ không bảo toàn được, chất tử cũng trúng một mũi tên, Thích Thái hậu cũng lo lắng một hồi. Đại ca là độc đinh trong nhà, chất tử cũng chỉ có một. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì đến hậu duệ cũng không còn nữa, như thế bảo bà chịu thế nào đây?

Biết thái độ của nữ nhi, Thích thái phu nhân cũng yên tâm xuất cung. Thuận tiện đến phủ Trưởng Công chúa của Hoa Dương một chuyến.

Hoa Dương cũng tiếp đón ngoại tổ mẫu chu đáo.

Chuyện của Thích Cẩn với Điền thị, Hoa Dương hoàn toàn đứng bên phía Điền thị nhưng nàng cũng không ngốc đến mức vì Điền thị mà oán giận tôn tử bảo bối duy nhất của ngoại tổ mẫu.

Thích thái phu nhân rất hổ thẹn: “Bàn Bàn này, biểu tẩu của con gần đây đang muốn hòa ly với biểu ca con, vừa rồi nàng ta đến đây là để kể khổ với con sao?”

Hoa Dương: “Không thể nói là kể khổ được. Cùng lắm cũng chỉ là giải thích nguyên do với con, hy vọng con không trách tội nàng ta.”

Nói xong, nàng chủ động trần thuật lại lời Điền thị một lần, sau đó biểu đạt sự nghi hoặc: “Ngoại tổ mẫu, nếu biểu ca đã không thích biểu tẩu, tại sao lúc đầu lại đồng ý cưới nàng ta?”

Đương nhiên Thích thái phu nhân không thể nói sự thật, bà ta thở dài: “Chỉ có thể nói là dưa xanh hái không ngọt. Lúc đó ta với cữu mẫu của con đều nhìn trúng Điền thị, cảm thấy trong những khuê tú danh môn chốn kinh thành có tuổi tác thích hợp thì Điền thị là tốt nhất. Lúc ấy mới cứng rắn ép biểu ca con cưới nàng, nào có nghĩ tới nó là sống chết không nhìn trúng Điền thị đâu. Cứ vậy làm lỡ dở người ta nhiều năm như thế, haiz, cũng trách mấy lão bà ngoan cố bọn ta, luôn cho rằng ánh mắt nhìn người của mình mới là tốt nhất, người trẻ tuổi không biết tốt xấu.”

Hoa Dương cũng ngại nói tiếp.

Thích thái phu nhân: “Cuối cùng nhân duyên của hai đứa nó đi đến đường này rồi, quay về ta sẽ bảo biểu ca con viết thư hòa ly cho Điền thị. Bàn Bàn, con yên tâm đợi ở nhà nhé, đừng lo lắng cho bọn họ.”

Hoa Dương cũng thực sự lười lo lắng, dù sao thì ngoại tổ mẫu không đến đây, nàng cũng sẽ không vì chuyện này mà đến hầu phủ xen vào mấy loại chuyện này.

...

Chập tối, Trần Kính Tông hồi phủ, lúc đến Tê Phượng điện, biết Hoa Dương đã ăn cơm tối xong, đi hoa viên tản bộ, bây giờ còn chưa quay lại.

Ban ngày bắt đầu dài hơn rồi, cảnh trí trong hoa viên rất đẹp, Trần Kính Tông đoán có lẽ nàng bị cảnh vật thu hút nên tận hưởng quên đường về.

Trần Kính Tông nhanh chóng ăn cơm xong, súc miệng rồi đến hoa viên tìm Hoa Dương.

Hoa Dương đang ở phía vườn mẫu đơn.

Giữa vừa mẫu đơn có một đình thưởng hoa. Bởi vì Trưởng Công chúa không muốn rời đi, Ngô Nhuận gọi tiểu thái giám thắp hoa đăng rồi treo ở bốn góc đình.

Màn đêm bắt đầu che phủ, ánh sáng mờ nhạt từ hoa đăng chiều sáng từng cụm mẫu đơn bốn phía quanh đình. Trưởng Công chúa trong chiếc váy trắng mềm mại không xương ngoài ra lan can, cùng thưởng thức một cụm diêu hoàng chớm nở ngoài đình.

Sau khi Trần Kính Tông đến đây, Ngô Nhuận với Triều Vân đều tự giác lui về phía xa.

Trần Kính Tông ngồi xuống cạnh Hoa Dương, thấy một tay nàng gác lên thành lan can để dựa lưng, cằm tì lên mu bàn tay, một tay khác vờn quanh đóa mẫu đơn lụa, sắc mặt sầu muộn không vui.

“Ta không phải đã làm gì chọc nàng không vui chứ?” Trần Kính Tông tự ngẫm nghĩ một lúc, Uyển Nghi ngoan như thế, sẽ biết dỗ nàng vui vẻ. Người duy nhất trong phủ có khả năng khiến nàng không vui chỉ có mình hắn thôi.

Hoa Dương lắc đầu, mặt ủ mày chau nhìn đóa mẫu đơn bên dưới.

Dáng vẻ như bị mưa vùi dập, Trần Kính Tông đột nhiên dang tay ôm nàng vào lòng mình.

Ngô Nhuận từ phía xa nhìn thấy, trực tiếp dẫn đám nha hoàn hầu hạ rời đi.

Màn đêm như nước, ánh đèn lờ mờ, Hoa Dương gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Trần Kính Tông, nàng ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy gương mặt anh tuấn và ánh mắt thăm dò của hắn.

Lúc này Hoa Dương mới giải thích: “Biểu ca, biểu tẩu của ta sắp hòa ly rồi.”

Trần Kính Tông bấy giờ mới lộ ra sự nghi hoặc nên có: “Tại sao đột nhiên lại làm căng đến thế?”

Hoa Dương không thể nói chuyện riêng của phu thê nhà người ta ra được. Nàng chỉ nói mối hôn sự này lúc đầu là do trưởng bối cưỡng ép, bây giờ Điền thị không muốn tiếp tục bị vây trong Thích gia nên đương nhiên muốn hòa ly.

Trần Kính Tông yên lặng nghe xong rồi nói: “Nếu đã là phu thê bất hòa, hòa ly đều tốt cho cả hai. Biểu tẩu nàng có thể gả cho một nam tử thật lòng yêu thích nàng ta, biểu ca nàng cũng có thể lấy được một cô nương y thật lòng mến mộ. Nếu vậy vì sao nàng lại không vui? Đau lòng cho biểu tẩu bị lạnh nhạt nhiều năm như thế hay là đau lòng cho biểu ca làm bản thân y ấm ức nhiều năm như vậy?”

Hoa Dương: “Hai người họ, chắc chắn là ta đồng tình với Điền thị hơn. Biểu ca không thích Điền thị, huynh ấy còn có thể sủng ái tiểu thiếp thông phòng ung dung vui vẻ nhưng Điền thị lại không thể nào giải trừ cô đơn lại còn phải chịu đau khổ.”

Trước đây Hoa Dương rất yêu thích biểu ca của mình. Nàng cảm thấy biểu ca văn võ song toàn, ôn hòa nho nhã, công tử chân chính trong sách cũng chỉ đến như thế.

Nhưng khi biết biểu ca vậy mà vừa lạnh nhạt với Điền thị nhiều năm. Còn làm cho nha hoàn thông phòng mang thai. Hoa Dương nhớ đến biểu ca, bây giờ trong đầu chỉ còn lại bốn chữ ra vẻ đạo mạo.

Quân tử chân chính nhất định sẽ không đối xử với một nữ tử nhu nhược như thế.

Có điều, khiến cho Hoa Dương sa sút là khi nàng bất mãn với biểu ca cũng đồng thời đột nhiên nhớ đến nàng với Trần Kính Tông.

Nói ra thì kiếp này, lúc nàng gả cho Trần Kính Tông là cam tâm tình nguyện nhưng kiếp trước, nàng đối xử với Trần Kính Tông cũng hơi một tí là lạnh mặt. Có phải khi đó nàng cũng giống như biểu ca đối xử với Điền thị bây giờ không?

Mặc dù lúc đó Trần Kính Tông cũng có một đống tật xấu, còn lâu mới ngoan ngoãn như Điền thị nhưng ai bảo Trần Kính Tông chết sớm như vậy chứ?

Hoa Dương không nhịn được mà so sánh Trần Kính Tông với Điền thị, nàng càng đồng tình với Điền thị thì lại càng cảm thấy Trần Kính Tông kỳ lạ.

Nàng là Công chúa, nàng cho Trần Kính Tông thứ gì thì hắn phải nhận thứ đó, giống như Điền thị không cách nào phản kháng lại biểu ca có thân phận tôn quý hơn nàng ta.

“Lúc ta với chàng vừa thành thân, ta không đặt chàng vào mắt, có phải chàng cũng buồn lắm không?”

Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông, cụp mắt hỏi.

Trần Kính Tông:...

Nàng xem hắn thành Điền thị thứ hai sao?

Hắn nghĩ một lát rồi nâng cằm nàng lên, nhìn vào mắt nàng rồi vô cùng đứng đắn nói: “Ban ngày còn tốt, tối đến nàng không cho ta chạm vào. Ta thực sự rất khó chịu.”

Hoa Dương:...

Nàng tái mặt muốn từ trên người hắn ngồi dậy.

Trần Kính Tông ôm chặt không buông, hôn nàng một cái rồi nâng gương mặt đỏ hồng của nàng lên, đứng đắn giải thích: “Là ta ngốc nghếch, chúng ta so sánh với bọn họ làm gì. Thứ nhất, ta không nhu nhược như Điền thị, bị nàng lạnh lùng thì sẽ tâm tình suy sụp, trằn trọc trăn trở. Thứ hai, nàng cũng không đáng ghét khó ưa như biểu ca của nàng. Chỉ cần nàng đứng đó, ta nhìn thấy nàng rồi trong lòng có cục tức nào cũng sẽ tan biến, trừ phi nàng chủ động bỏ ta. Nếu không ta vĩnh viễn không có khả năng hòa ly với nàng.”

Hoa Dương: “Bây giờ chàng được sống như ý muốn đương nhiên sẽ nói vậy rồi. Nếu như ba, bốn năm nữa mà ta vẫn không cho chàng sắc mặt tốt, cũng không cho nàng đạt được ý xấu vài lần, chàng có hối hận vì cưới một Công chúa như ta không?”

Nàng càng muốn biết kiếp trước, lúc hắn lẻ loi chết đi bên Bạch Hà Lĩnh, hắn có hối hận khi kết với nàng một mối nhân duyên lạnh lùng thế không? Liệu lúc đó hắn có giống Điền thị, bị nàng làm tổn thương khoét rỗng trái tim không?

Trần Kính Tông: “Không đâu, ta nhất định sẽ nghĩ cách khiến nàng cho ta vài lần. Tốt nhất là cam tâm tình nguyện mà cho ta.”

Hoa Dương:...

Mặc dù nghe thì rất không có tiền đồ, nhưng Trần Kính Tông hai kiếp đều thực sự là như thế.

Bất luận là hắn tức giận bao nhiêu thì chỉ cần có thể dẫn nàng lên giường. Hắn sẽ lập tức nguyện ý cung phụng gọi nàng tổ tông.

Kết quả của cuộc nói chuyện trong đình là tối đó, trước khi ngủ, Trần Kính Tông nhân lúc “tổ tông” ngốc nghếch mềm lòng, sửa soạn được đài sen đúng như ý nguyện.