Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 153



Tháng chạp luôn là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất trong kinh thành, hiện giờ đang gần cuối năm, các thương nhân cũng như bá tánh đều ồ ạt tràn vào kinh khiến khung cảnh trên đường càng trở nên phồn hoa hơn bao giờ hết.

Ngày nghỉ Tết đầu tiên, Trần Kính Tông cứ nằng nặc đòi dẫn Hoa Dương đi mua hàng Tết.

Trời còn chưa sáng mà hai người đã bắt đầu “đấu đá” với nhau trong ổ chăn.

Hoa Dương nói: "Chàng muốn mua cái gì thì cứ nói một tiếng với Ngô Nhuận là được rồi, cần gì phải tự mình đi cho lạnh cóng người chi vậy."

Trần Kính Tông đáp: "Nàng đó, toàn chỉ ra vẻ thích cái này cái kia thôi, bình thường cứ toàn than ngắn thở dài là ở trong cung không được thoải mái, thích cảm giác tự do sung sướng ngoài cung hơn, kết quả mỗi lần trời quá nóng hay quá lạnh là nàng cứ trốn riết trong phủ không chịu đi đâu cả, thật không biết nàng ở một mình trong phủ như vậy có gì vui nữa."

Hoa Dương: "Thế chàng nghĩ bây giờ đi dạo phố thì sẽ vui chắc? Cho dù số người buôn bán có nhiều hơn thì cũng toàn là những mặt hàng kém chất lượng thôi, nếu ta không mua thì cần gì phải chen chúc giữa một đám người tới lui làm gì?"

Trần Kính Tông đáp: "Nhưng ta muốn đi mà, người một nhà vui vẻ đi chung để mua hàng Tết thì nó mới có không khí của năm mới chứ."

Hoa Dương: "Vậy chàng dẫn đám Đại Lang đi đi, đảm bảo đủ “không khí Tết” mà chàng thích."

Trần Kính Tông: "Điệt tử là điệt tử, nàng là nàng, giữa ta và bọn họ vẫn có một khoảng cách nhỏ, chỉ có nàng mới là người một nhà chân chính mà thôi."

Hoa Dương mím môi.

Trần Kính Tông đột nhiên ghé sát vào tai nàng và cười nói: "Trừ phi nàng vẫn còn nhớ thương lời ta nói lúc trước, chỉ muốn ở trong nhà và cùng ta..."

Hắn mới nói ra một chữ, Hoa Dương đã lập tức xốc chăn lên rồi dùng nó đè lên đầu hắn.

Bởi vì cách một lớp chăn cho nên giọng nói của Trần Kính Tông trở nên ồm ồm: "Đừng tưởng rằng nàng là Trưởng Công chúa thì có quyền giết phu quân nhé, Lão đầu tử nhà ta không dễ chọc đâu!"

Hoa Dương: "..."

Hẳn là cả đời này cha chồng cũng không biết thật ra Trần Kính Tông cũng không hoàn toàn ghét ông ấy, hơn nữa còn thường “mượn dùng” mối quan hệ phụ tử của cả hai, có điều không lần nào dùng ở nơi nghiêm túc mà thôi.

Đợi đến khi ánh mặt trời ấm áp hơn một chút, Hoa Dương mới chịu rời khỏi phủ với Trần Kính Tông, hắn chỉ hóa trang bằng cách thay đổi quần áo thường, còn Hoa Dương vì muốn tiện cho nên đổi thành đồ nam.

Xe ngựa rời khỏi phủ Trưởng Công chúa, bắt đầu lăn bánh chạy về phía con đường lớn Tiền Môn nhộn nhịp và phồn hoa nhất ở kinh thành.

Trần Kính Tông không thèm ngồi trên chiếc ghế dài của mình mà lại ngồi ở phía đối diện hơi xéo với Hoa Dương, tầm mắt của hắn như dính chặt lên mặt nàng.

Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn mấy cái.

Trần Kính Tông: "Nàng mặc như thế này rất tuấn tú đấy, trông giống mấy thiếu niên nhà giàu môi hồng răng trắng còn chưa trổ mã."

Hoa Dương: "Lúc chàng mười ba mười bốn tuổi cũng giống như thế này à?"

Trần Kính Tông: "Ta cường tráng hơn thế này nhiều, hơn nữa khi đó ta hay chạy vào trong núi chơi, mặt và cổ bị ăn nắng đến mức đen thui, đến khi vào kinh thành mới dần nhả nắng ra và trắng lại."

Hoa Dương: "Nếu chàng đen luôn thì tốt rồi, bởi vì ta nhất định sẽ chướng mắt một kẻ mặt mũi đen nhẻm như thế."

Trần Kính Tông: "Cho nên mới nói ta và nàng rất có duyên."

Hoa Dương dựa gần cửa sổ xe rồi đẩy hé cửa, ngỏ ý không thèm quan tâm tới hắn.

Trần Kính Tông nhích người đến bên cạnh nàng, bởi vì Hoa Dương búi gọn tóc dài lên đỉnh đầu và đang trong tư thế nhìn trộm ra bên ngoài cho nên phần cần cổ trắng nõn thuôn dài của nàng lộ hẳn ra.

Hai tay của Trần Kính Tông đè nhẹ lên bả vai của Hoa Dương, sau đó cúi người xuống hôn nàng.

Bàn tay đang vén rèm của Hoa Dương giống như bị ai rút cạn sức lực, tuy là khe hở của rèm rất hẹp, nhưng nàng vẫn sợ người đi đường bên ngoài nhìn thấy hành vi của Trần Kính Tông, cho nên cuối cùng chỉ đành buông tay ra.

Trong xe ngựa lập tức tối sầm xuống, nàng nhỏ giọng quở trách: "Chàng mau buông ra."

Trần Kính Tông: "Còn phải đi ít nhất là một khắc nữa, cho ta ôm thêm một chút đi mà."

"Đêm qua chàng ôm chưa đủ à?"

"Ban ngày có cái thú riêng của ban ngày mà."

"Ngày mai ta sẽ vào cung bảo đệ đệ rút ngắn thời gian nghỉ Tết của mấy người các chàng, để chàng ở lại Vệ Sở một thời gian cho rồi."

"Trưởng Công chúa tốt bụng như cô tiên vậy, làm sao nỡ khắt khe quan viên trong thiên hạ, đúng không?"

Bởi vì sợ bị phu xe nghe thấy cho nên hai người đều nói chuyện rất nhỏ, nhưng càng thủ thỉ như thế thì lại càng có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm.

Mãi đến khi tiếng huyên náo ở đường lớn Tiền Môn càng lúc càng gần thì Trần Kính Tông mới chịu thả Hoa Dương ra, nàng vươn tay nhấc nhẹ rèm cửa lên, một cơn gió lạnh ùa vào thổi tan bớt sắc ửng hồng trên gương mặt của Hoa Dương.

Nàng khó chịu lấy một chiếc khăn ra, dùng một ít nước ấm tẩm ướt nó rồi bắt đầu lau sạch phần sau tai và cổ.

Trong ngăn kéo có để sẵn loại cao dưỡng ẩm mặt mà nàng hay dùng, Trần Kính Tông lấy một cái bình sứ trắng ra, dùng tay quệt một ít cao dưỡng không màu và có mùi thơm thoang thoảng rồi giúp nàng thoa lên mặt.

Lòng bàn tay của hắn có một lớp chai mỏng, khi thoa cao dưỡng, chúng nhẹ nhàng cọ xát lên làn da non mềm của Trưởng Công chúa.

Hoa Dương khẽ rủ hàng mi dài, cố kìm nén cảm giác rung động trong lòng, âm thầm hối hận khi đã để hắn bôi giúp. Đôi tay kia của hắn, cho dù chạm phải nơi nào của nàng thì cũng có thể gợi lên ham muốn nóng bỏng của Hoa Dương.

Chờ khi xe dừng hẳn, sắc mặt của Hoa Dương đã trở lại như thường.

Trước khi xuống xe, nàng còn không quên cảnh cáo hắn: "Hiện tại ta đang mặc đồ nam, chàng nhớ chú ý cử chỉ hành vi của mình đi nhé."

Trần Kính Tông: "Chẳng lẽ ý nàng là khi nàng mặc đồ nữ thì ta muốn làm gì thì làm ư?"

Hoa Dương: “...”

Bọn họ đi ở đằng trước, Triều Vân và Chu Cát theo sát phía sau, ngoài ra còn có một ít thị vệ âm thầm đi theo cách đó một khoảng, trừ nhiệm vụ bảo vệ Hoa Dương ra thì chút nữa bọn họ còn phải kiêm luôn chân chạy vặt giúp xách đồ giúp cho Trưởng Công chúa và Phò mã gia.

Hoa Dương thật sự không biết phải mua cái gì, nàng chưa từng có kinh nghiệm tự mình lên phố mua hàng Tết.

Cũng vì lẽ đó mà Trần Kính Tông đứng ra phụ trách dẫn nàng đi.

"Chúng ta mua một ít hạt dưa và quả hạch đi, để làm món ăn vặt trên đường đến núi Thang."

Trong cửa hàng bán sản vật rừng núi, thấy loại quả hạch nào mà hợp khẩu vị của nàng thì Trần Kính Tông đều mua tận hai cân, hắn trả tiền, Chu Cát thì phụ trách xách hàng hóa đi ra ngoài và giao cho một thị vệ khác.

Trần Kính Tông nhìn Chu Cát vài lần, trên đường đến cửa hàng tiếp theo, hắn thuận miệng hỏi: "Ngươi cũng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi rồi nhỉ, trong nhà có sắp xếp chuyện hôn nhân cho ngươi chưa?"

Chu Cát đỏ mặt đáp: "Thưa, đã xong hết rồi ạ, mấy ngày nữa họ hàng hai bên sẽ đưa nàng ấy tới kinh thành, chúng ta sẽ thành thân ở bên này."

Trần Kính Tông rất ngạc nhiên, thấy Hoa Dương vẫn bình tĩnh, hắn lập tức đoán được nàng đã biết tin này từ trước.

Hắn tiếp tục hỏi Chu Cát: "Mấy năm nay hình như ngươi chưa từng xin nghỉ dài hạn mà, mặt mũi của vị hôn thê của ngươi ra sao, ngươi đã từng gặp qua nàng ấy chưa?"

Chu Cát: "Thưa chưa gặp qua ạ, nhưng nương của ta có viết thư tới, nói là nàng ấy khá xinh đẹp."

Trần Kính Tông: "Ngươi không sợ bọn họ gạt ngươi, tìm cho ngươi một thê tử xấu xí sao?"

Chu Cát: "Chắc không đến nỗi đâu, hơn nữa ta cũng không kén chọn, chỉ cần không phải quá xấu là được."

Trần Kính Tông: "Ừ, nếu ngươi thành thân trước năm mới thì nhớ nói với ta một tiếng, ta sẽ đến nhà các ngươi uống rượu mừng."

Chu Cát vừa mừng vừa lo, với thân phận của hắn ta, nếu Phò mã gia chịu tới thật thì đúng là vinh hạnh cho cả nhà của họ.

Cuộc tán gẫu kết thúc, Trần Kính Tông bắt đầu chăm chú dẫn Hoa Dương đi dạo khắp các cửa hàng, cả hai mua một đống đồ, nào là ăn, mặc, dùng, chờ tới khi hai người trở về xe ngựa thì Chu Cát và các thị vệ đều đã kín tay vì đống hàng hóa.

Chờ sau khi lên xe, Trần Kính Tông mới bắt đầu tính sổ với Hoa Dương: "Nàng biết Chu Cát sắp thành thân mà sao không nói cho ta biết?"

Hoa Dương: "Chuyện hắn ta sắp thành thân thì có liên quan gì đến chàng đâu, vì sao ta phải nói cho chàng biết?"

Trần Kính Tông: "Nàng nói cho ta sớm được ngày nào thì ta sẽ an tâm sớm được ngày đó, bởi vì nếu như vậy thì ta có thể chắc chắn nàng không có ý gì khác với hắn ta."

Hoa Dương phớt lờ hắn.

Trần Kính Tông: "Nhưng Chu Cát thật thà quá thể, một cô nương mình chưa từng gặp mà hắn ta cũng dám cưới."

Hoa Dương: "Đâu còn cách nào khác, quê của hắn ta ở tận Bình Lương Phủ, nơi đó cách nơi này quá xa, đi qua đi lại cũng không dễ dàng gì."

Trong số con cháu của quan lại trong kinh thành, những ai không chọn theo con đường khoa cử thì đa phần sẽ xin một công việc nhàn nhã trong các Vệ Sở, nhưng dù gì công việc này cũng tính là làm công cho triều đình, bởi vậy ít nhiều gì cũng còn có hy vọng trong tương lai. Nhưng những người làm thị vệ cho các Công chúa như nàng, cao lắm cũng chỉ leo tới được vị trí của Chu Cát mà thôi, cho nên những nam tử có thế lực sau lưng đa phần chẳng ai thèm làm. Cũng vì thế mà khi chọn thị vệ cho nàng, phụ hoàng đã loại hết đám con cháu nhà quyền quý, người trúng tuyển chỉ toàn là những nam tử nhà nghèo, tuổi trẻ sức lớn, thông thạo võ nghệ nhưng lại không có dã tâm.

Nói thật, nàng được như thế là vì phụ hoàng cưng chiều nàng, chứ đổi thành một cô công chúa khác không được yêu thương cho mà xem, phụ hoàng sẽ không tuyển cho người đó những thị vệ cường tráng như thế này đâu, bởi vì quá lãng phí.

Hoa Dương có ba trăm thị vệ, nàng không hiểu hết về mỗi người, chỉ biết Chu Cát thật lòng trung thành với nàng.

Chuyện làm thị vệ cho công chúa này, có người cho rằng đây là một công việc tốt, bởi vì vừa có bổng lộc không tồi mà lại còn không cần phải ra chiến trường mạo hiểm, có thể nói là vô cùng ổn thỏa, nhưng những người có niềm tin rằng mình có thể lập công thăng chức trên chiến trường hay ở Vệ Sở thì lại không cho là thế, cho nên họ né “công việc tồi” này như né tà.

Trần Kính Tông đã biết trước về xuất thân của Chu Cát rồi, Trần gia cũng không phải nhà giàu có hay quyền quý gì, cho nên Trần Kính Tông không hề xem thường Chu Cát, hắn chỉ kinh ngạc vì sự thật thà của tiểu tử này mà thôi.

Hoa Dương: "Chàng nghĩ ai cũng giống như chàng chắc, không bao giờ chịu để lời của phụ mẫu trong lòng."

Trần Kính Tông: "Ai bảo ta không để trong lòng? Bọn họ bảo ta vào cung xem mắt với nàng, ta cũng ngoan ngoãn đi đó thôi."

Hoa Dương: "Chàng không dám không đi thì có, đổi lại thành một tiểu thư nhà quan bình thường xem, chàng ngẫm lại thử đến lúc đó chàng có chịu nghe lời của phụ thân không?"

Trần Kính Tông: "Đương nhiên là không nghe rồi, cho nên mới nói hai ta đúng là rất có duyên."

Hoa Dương: “...”

Xe ngựa dừng ở ngoài cửa của phủ Trưởng Công chúa.

Ngô Nhuận đứng trước cửa đón bọn họ, sau đó đi ở phía bên trái của Trưởng Công chúa, vừa đi vừa nói: "Nghe nói bên nhà của biểu công tử lại có thêm thành viên mới, là hai tiểu thiếu gia sinh đôi."

Hoa Dương gật đầu, ý bảo mình đã biết.

Dường như Trần Kính Tông không nghe thấy, chờ đến khi đi vào Tê Phượng Điện rửa tay rửa mặt xong, thấy trong phòng chỉ còn phu thê bọn họ thì Trần Kính Tông mới cười nói: "Chỉ trong tháng chạp mà đã có ba tôn tử béo múp ra đời, chắc bây giờ ngoại tổ mẫu của nàng đang cười không khép được miệng nhỉ?"

Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn một cái.

Biểu ca đã hòa ly với Điền thị, tạm thời y chưa thành thân với người khác. Một người còn chưa có chính thất mà đã tòi ra ba đứa thứ tử như thế, chỉ cần là nhà nào coi trọng mặt mũi thì sẽ không gả nữ nhi tới đây làm gì.

Ngoại tổ mẫu ôm được tôn tử thì đương nhiên là vui rồi, nhưng mất mặt thì vẫn mất mặt thôi, bởi vậy vào đầu tháng chạp, lúc thông phòng của biểu ca sinh được thứ trưởng tử, cữu cữu và cữu mẫu đều không cho người tới chúc mừng, ngay cả lần tắm ngày thứ ba và đầy tháng cũng không mở tiệc thết đãi khách, chỉ có người trong nhà quây quần ăn một bữa cơm cực kỳ đơn giản thôi, bởi thế lần này tuy sinh được một cặp sinh đôi cũng là việc vui thật, nhưng nhà họ cũng không tiện mở tiệc chiêu đãi khách khứa.

Nếu Thích gia đã không cho người tới báo tin vui thì Hoa Dương cũng không cần phải chuẩn bị quà cáp làm gì.

Nhưng nói gì thì nói, Thích gia vẫn là phía bên ngoại của Hoa Dương, Trần Kính Tông đứng đây châm chọc như thế thì Hoa Dương vui vẻ mới là lạ.

Trần Kính Tông: "Biểu ca của nàng cũng tài thật đấy, không sinh thì thôi, đã sinh thì hai lần mang thai sinh ra ba đứa, lại còn toàn là con trai."

Hoa Dương nhướng mày: "Sao, chàng hâm mộ lắm à?"

Trần Kính Tông đang lén lút khinh bỉ Thích Cẩn thì lại nghe nàng nói như thế, hắn lập tức trả lời một cách nghiêm túc: "Có gì tốt đâu mà hâm mộ, con trai chưa chắc sẽ hiếu thảo mà, lỡ như tính nó giống ta, suốt ngày chỉ biết chọc nàng tức giận thì thôi thà rằng không sinh còn hơn."

Hoa Dương: "Nếu chàng tự biết tính xấu của bản thân thì sao không chịu thay đổi đi?"

Trần Kính Tông: "Lão đầu tử chưa từng làm tốt vai trò của phụ thân thì sao ta phải làm nhi tử ngoan của ông ấy? Trừ phi lão đầu tử chịu nhận sai trước, còn không thì đừng mơ ta biến thành đứa con hiếu thảo trước mặt ông ấy."

Hoa Dương im lặng.

Trần Kính Tông: "Có phải nàng cảm thấy ta nói rất có lý không?"

Hoa Dương: "Câu trước đúng là rất có lý."

Trần Kính Tông: "Nãy giờ ta nói một đống, ý nàng là câu nào?"

Hoa Dương: "Là câu “nếu nhi tử mà giống chàng thì thà rằng không sinh” đó."

Nàng tự nhận mình không tốt tính và kiên nhẫn như bà mẫu, một tên Trần Kính Tông đã đủ làm nàng mệt rồi, nếu lại có thêm một tên oắt con vô lại không biết quan tâm tới người khác nữa thì...

Thấy nàng nhíu mày, gương mặt lộ vẻ ghét bỏ sâu sắc, Trần Kính Tông kiểu: “...”

Hắn tự ghét bỏ bản thân thì không nói đi, nhưng sao nàng ấy cũng nghĩ như thế vậy?

Nếu hai người bọn họ thật sự có con trai giống tính hắn, hai phụ tử sẽ thi nhau hầu hạ nàng đến tận chân răng kẽ tóc, đáng lý ra nàng phải vui đến mức trong mơ còn cười mới đúng chứ!