Vùng Hỉ Phong Khẩu này núi non hiểm trở nhưng không cao lắm, chỉ tầm bằng những ngọn núi ở Hoằng Phúc Tự của kinh thành nên Hoa Dương rất tự tin mình có thể tự leo lên đến đỉnh núi.
Sau một đêm ngon giấc, sáng ra, nàng được Triều Vân, Triều Nguyệt đánh thức, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối.
Triều Vân nói: “Phò mã đã chờ ở ngoài rồi ạ.”
Hoa Dương nghĩ, Trần Kính Tông không thích phong hoa tuyết nguyệt nhưng lại rất chung tình với cảnh mặt trời mọc.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Hoa Dương mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng ngà, cột tóc theo kiểu của nam tử, đeo mũ miện bằng bạch ngọc.
Triều Vân vui vẻ ngắm Trưởng công chúa nhà mình: “Có ngài ở đây, chẳng nam nhi nào dám nhận mình phong lưu phóng khoáng.”
Mặc dù Triều Nguyệt không nịnh bợ nhưng ánh mắt nhìn Trưởng công chúa cũng ngập tràn kiêu hãnh.
Hoa Dương rất vui, cười nói: “Các ngươi nên hạ thấp tiêu chuẩn cái đẹp xuống, nếu không thì làm sao ta có thể chọn hôn phu cho các ngươi được?”
Triều Vân lập tức nói: “Ai thích gả thì gả, cả đời này nô tì nhất định phải đi theo ngài.”
Lấy chồng có gì hay đâu, ở bên Trưởng công chúa cả đời mới là sung sướng nhất, ăn ngon mặc đẹp, không lo bị ai ức hiếp.
Triều Nguyệt cũng nghĩ như vậy, sau đó đi ra ngoài lấy bữa sáng.
Nàng ấy vén rèm đi ra khỏi trướng, Trần Kính Tông nhân đó đi vào trong, trông thấy lối ăn vận của Trưởng công chúa, ánh mắt hắn gần như không rời khỏi nàng dù chỉ một lần, cuối cùng hắn nói: “Còn thiếu một chiếc áo choàng nữa, trên núi gió lớn.”
Triều Vân cười nói: “Phò mã quả là chu đáo.”
Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương.
Hoa Dương ngồi thẳng sống lưng bên chiếc bàn nhỏ, đang định tự rót cho mình một bát nước ấm thì một bàn tay dài với tới rót giúp cho nàng.
Người kia chỉ rót đầy bảy phần chén nước rồi nói vừa nghiêm chỉnh lại vừa thiếu đứng đắn: “Mời Trưởng công chúa dùng.”
Cuối cùng, Hoa Dương vẫn phải lườm hắn một cái.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người lên đường.
Quân doanh đóng quân ở một vùng đất bằng phẳng bên dưới Trường Thành, đi về phía bắc một đoạn là tới lối đi lên Trường Thành. Nơi này có lính gác đứng trông giữ, sau khi xác minh thân phận của Công chúa và phò mã, bọn họ mới cung kính cho hai người đi lên.
Mới đầu việc leo núi khá nhẹ nhàng nhưng càng đi lên trên, những bậc thang lát bằng đá bồ tát* cực kỳ dốc, đường núi ở Hoằng Phúc Tự thực sự chẳng là gì so với nơi này.
*Đá bồ tát hay còn gọi là tràng thạch là đá Felspat kết tinh từ mắc-ma thuộc nhóm khoáng vật silicat.
Trần Kính Tông lo Hoa Dương không may sẩy chân nên cầm tay nàng.
Dẫy vậy, mới leo lên đến phong hỏa đài đầu tiên, hai chân Hoa Dương đã mỏi nhừ, không leo nổi nữa.
Trần Kính Tông leo lên trước xem thử, chỉ tay lên Trấn Viễn Lâu ở tít trên cùng, nói: “Còn phải trèo thêm năm trạm phong hỏa đài nữa.”
Hoa Dương mím môi.
Trần Kính Tông cười, bước lùi ra sau hai bậc thang, quay người lại, đưa lưng ra cho nàng.
Hôm nay, Nguyên Hựu Đế sẽ leo Trường Thành nên cứ cách một quãng trên Trường Thành lại có hai người lính đứng gác, tất cả đều là vệ binh mang từ kinh thành tới.
Mặc dù những người lính này đều đứng hướng mặt về phía Trường Thành, đưa lưng về phía họ nhưng Hoa Dương vẫn không muốn để cho bọn họ nhìn thấy cảnh này.
“Ta vẫn còn có thể đi được.” Nàng từ chối.
Trần Kính Tông: “Đại quân diễn tập đều ở phía dưới, trời lại tối, không ai nhìn thấy nàng và ta đâu.”
Hoa Dương cứ thế leo lên tiếp.
Trần Kính Tông đành phải đi cùng với nàng, một tay vịn tay nàng, một tay ôm thắt lưng của nàng, giúp nàng đỡ tốn sức.
Đến khi Hoa Dương mệt không đi nổi nữa, hai người dừng lại nghỉ một lát. Vì quá nóng nên Hoa Dương đã cởi áo choàng ra đưa cho Trần Kính Tông giữ.
Hai người họ cứ thế trèo qua hết phong hoả đài này tới phong hoả đài kia, trèo được một cái là lại gần thêm được một đoạn, mục tiêu đã cận kề trước mặt, việc kiên trì cũng trở nên dễ dàng hơn.
Thế nhưng, càng leo lên cao, Hoa Dương gần như phải dựa hẳn người vào người Trần Kính Tông để hắn nửa ôm nửa nhấc nàng lên.
Cuối cùng, khi họ lên được tới Trấn Viễn Lâu, các lính canh trong lầu chủ động lui ra ngoài, Trần Kính Tông ôm Hoa Dương đi tới cửa đông, dựa vào tường thành, Hoa Dương thở hổn hển dựa vào người hắn. Ở chân trời xa xa, vầng mặt trời đỏ đang chầm chậm nhô lên khỏi mặt đất, ánh nắng bình minh êm dịu mà rực rỡ soi sáng muôn dặm giang sơn cả bên trong lẫn bên ngoài Trường Thành, đồng thời cũng soi sáng dãy Trường Thành tựa như một con rồng đang nằm uốn lượn không nhìn thấy đâu là tận cùng này.
Nhịp tim đập như nổi trống của Hoa Dương dần bình thường trở lại, trong lòng nàng dấy lên cảm xúc hào hùng.
Trần Kính Tông nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, kéo tay áo thấm mồ hôi ở trán và chóp mũi cho nàng.
Phía dưới còn có bọn thị vệ, Hoa Dương lườm hắn một cái, quay người đi vào trong lầu.
Nơi này không có ai, Trần Kính Tông lại không thỏa mãn chỉ dừng lại ở việc lau mồ hôi cho nàng, hắn ghì nàng lên bức tường thành sừng sững ngàn năm không đổ, hôn nàng từ đuôi mày xuống tới cổ áo, cuối cùng hôn tới đôi môi mềm của nàng.
Sau một khắc đồng hồ, hai người lại quay trở ra bên ngoài Trường Thành.
Bên phía bắc của Trường Thành là một vùng hoang mạc, khác với tưởng tượng về một thảo nguyên xanh biếc của Hoa Dương.
Trần Kính Tông chỉ tay về phía phương xa nói: “Trước đây, cách nơi này một ngàn dặm vẫn là đất của nhà nàng, kể cả vùng đất đông bắc mà hiện giờ quân Hậu Kim đang chiếm đóng cũng là lãnh thổ của bản triều.”
Hoa Dương biết rõ về đất nhà mình hơn hắn nhiều, nàng biết rõ vùng giang sơn bên ngoài biên ải được các đời tổ tiên giành được kia đã bị mất từng tấc đất một như thế nào.
Nàng chống hai tay lên tường thành, Trần Kính Tông bỗng cầm tay trái của nàng.
Hoa Dương nhìn sang.
Trần Kính Tông dõi mắt nhìn xa xăm, nói với nàng: “Đợi tới khi ta biến thành ông cụ, có lẽ ta đã giúp nhà nàng lấy lại được vùng đất bên ngoài kia rồi.”
Nắng sớm soi sáng khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn của hắn, gió thu của phương bắc thổi ù ù qua như thể cười nhạo sự ngông cuồng của người thanh niên này.
Trong mắt Hoa Dương, hắn không đáng tin cây như Tần Đại tướng quân nhưng Tần Đại tướng quân đã ngoài ngũ tuần, đã sắp già rồi, Trần Kính Tông còn rất trẻ, tuổi trẻ có nghĩa là có vô vàn khả năng.
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, Hoa Dương nói: “Nếu như thực sự có ngày đó thì dù chàng có rám nắng đen hơn cả mặt đất, ta cũng không chê chàng.”
...
Hoa Dương rất hứng thú với chuyện xây dựng tường thành nên đứng nói chuyện với một người lính ở trên này.
Ánh nắng ấm dần. Phía bên dưới, cuối cùng đoàn người của Nguyên Hựu Đế cũng bắt đầu leo lên trên này, thỉnh thoảng Hoa Dương lại ngoái nhìn đệ đệ mặc long bào vàng, sáng lấp lánh.
Mấy năm nay, Nguyên Hựu Đế liên tục kiên trì luyện võ, thiếu niên Đế vương mười lăm tuổi cao ráo, chân dài, không có vẻ gì là mệt mỏi, thậm chí Hoàng đế còn dư sức dìu Trần Các lão đi bên cạnh.
Trần Kính Tông đột nhiên thì thầm vào tau Hoa Dương: “Nàng xem đi, quan văn có gì hay đâu.”
Hoa Dương quay lại liếc hắn một cái, nói: “Chàng đi đón một chút đi.”
Trần Kính Tông: “Đón ai?”
Hoa Dương: “Tùy chàng.”
Hoàng đế tới, đáng lẽ ra Trần Kính Tông cũng nên đi tiếp giá. Hắn đi từ trên Trấn Viễn Lâu xuống, có khi bước bậc một, có khi bước mấy bậc một lần, thân hình đầy mạnh mẽ.
Nhóm của Nguyên Hựu Đế mới tới được phong hoả đài đầu tiên, đang nghỉ ngơi một chút, Trần Kính Tông đã xuống tới nơi, hắn hành lễ với Nguyên Hựu Đế trước.
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Sao lại xuống đây?”
Trần Kính Tông: “Trưởng công chúa có lòng tốt, lo lắng có vị Các lão nào đó không leo nổi nên lệnh cho thần xuống dưới này dìu ông ấy.”
Nguyên Hựu Đế cười nhìn về phía Trần Đình Giám. Lúc này, nếu như Trần Kính Tông nói rằng hắn xuống tiếp giá Hoàng đế thì trái lại, Nguyên Hựu Đế lại không thích.
Trần Đình Giám hậm hực nhìn nhi tử, kiếp trước chắc hẳn ông ấy đã mắc nợ tên tiểu tử này nên chẳng bao giờ được nghe một câu nào lọt tai.
Không ngờ, Trần Kính Tông lại đứng thẳng người lên, bước tới bên cạnh Lữ Các lão lớn tuổi nhất trong nội các: “Lát nữa trèo lên trên, ngài chớ khách sáo với vãn bối.”
Lữ Các lão:...
Trần Đình Giám:...
Hà Thanh Hiền đột nhiên cười phá lên, Nguyên Hựu Đế cũng lắc đầu bất đắc dĩ.
Mọi người tiếp tục lên đường. Trần Kính Tông thực sự luôn theo sát bên cạnh Lữ Các lão, dìu ông ấy như ban nãy dìu Hoa Dương, mãi tới khi thấy Nguyên Hựu Đế định dìu ông cụ nhà mình, Trần Kính Tông mới miễn cưỡng bước tới, nói: “Hoàng thượng đừng để bản thân phải mệt mỏi, cứ để thần làm cho.”
Nguyên Hựu Đế có lòng tốt muốn giúp hai cha con họ giảng hòa nên buông tay ra.
Trần Đình Giám liếc nhìn lão Tứ đã lớn cao hơn ông ấy từ lâu, mím môi, không nói gì thêm.
Với tuổi tác của Trần Đình Giám thì việc trèo lên hai phong hỏa đài đầu tiên là chuyện nhỏ nhưng đoạn còn lại đường càng ngày càng dốc, không chỉ riêng gì Trần Đình Giám mà ba vị Các lão khác cũng đều cần có quan võ đi cùng dìu, chỉ có Hà Thanh Hiền là sống lưng vẫn thẳng tắp, cho dù cũng thở phì phò nhưng từ đầu đến cuối luôn đi theo bên cạnh Nguyên Hựu Đế.
Nguyên Hựu Đế khen: “Thân thể của Hà Các lão quả là rắn rỏi, không thua gì người trẻ tuổi.”
Hà Thanh Hiền cười: “Bên cạnh Hoàng thượng toàn là các thư sinh già như Trần Các lão nên mới thấy đây là điều lạ, thực ra các cụ ông, cụ bà thường xuyên làm nông mà trèo lên dãy núi này thì chắc còn trèo nhanh hơn thần nhiều, chẳng qua bọn họ đã dồn toàn bộ tâm sức để chăm sóc hoa màu rồi, ít có khi nào rảnh rỗi leo lên cao để mở rộng tầm mắt của mình.”
Thư sinh già Trần Đình Giám:...
Trần Kính Tông nhìn ông cụ ban đầu còn khách sáo với hắn, giờ đã tì hẳn nửa người lên người hắn, phụ họa theo: “Đúng vậy, lúc tổ mẫu của thần ngoài năm mươi tuổi còn khỏe hơn Thủ phụ đại nhân.”
Trần Đình Giám vừa tức vừa đau, nhớ đến mẫu thân không kịp gặp mặt lần cuối, khóe mắt lại đỏ hoe nhưng vì ông ấy đi gần đầu đoàn người nên chỉ có Nguyên Hựu Đế và vài người nhìn thấy.
Nguyên Hựu Đế liếc nhìn Trần Kính Tông, ý bảo, thỉnh thoảng chọc tức một chút thì còn được nhưng lỡ làm ông ấy tức sinh bệnh thật thì sao?
Trần Kính Tông không nói thêm gì nữa.
Vừa lên được tới Trấn Viễn Lâu, Trần Đình Giám lập tức hất tay nhi tử ra, đứng bên cạnh Nguyên Hựu Đế.
Mấy vị Các lão đều mệt mỏi, mặt mày đỏ gay. Hoa Dương thấy tinh thần của đệ đệ vẫn còn tốt bèn tỏ ra ngạc nhiên và khen ngợi.
Nguyên Hựu Đế cười nói: “Sáng nay tỷ tỷ có kịp ngắm mặt trời mọc không?”
Hoa Dương: “Có, rất lộng lẫy, hoành tráng, hôm nào đó, hoàng thượng và chư vị Các lão cũng có thể thử xem sao.”
Hà Thanh Hiền nhìn Trần Đình Giám bằng ánh mắt chế giễu: “Nếu như Trần Các lão có nhã hứng thì ta chắc chắn sẽ phụng bồi.”
Trần Đình Giám vờ như không nghe thấy gì hết.
Nguyên Hựu Đế gọi Tần Nguyên Đường tới, tiếp tục hỏi han việc xây dựng Trường Thành. Tần Nguyên Đường trả lời trôi chảy, đồng thời giới thiệu cho mọi người biết tường chắn, tường nhánh, tường cản ngựa là gì.
Thời gian diễn tập đã điểm, mọi người không nói chuyện nữa, Tần Nguyên Đường mời Nguyên Hựu Đế tự tay nhóm lửa báo động làm hiệu lệnh.
Gió bấc thổi quanh ngọn lửa bốc cao ngùn ngụt, “quân địch” giả trang bên ngoài tường thành cưỡi chiến mã xông tới dưới chân thành với khí thế đầy hùng dũng.
Trong thành lập tức vang lên tiếng trống báo hiệu, “quân coi giữ” chia làm mấy đội, một đội leo lên tường thành để phòng thủ nhanh như tên bắn, một đội xông tới cửa thành nghênh đón quân địch, một đội mai phục, phối hợp tác chiến, một đội cố thủ trận địa.
Kỵ binh của quân địch mạnh mẽ xông tới, nhanh chóng giáp mặt với chiến xa doanh của quân ta, những chiếc xa xếp thành hàng tựa như một bức tường thành di động, chiến xa doanh đi đến đâu, kỵ binh chạy trối chết đến đó, quân ta được chiến xa doanh yểm hộ nhanh chóng truy kích.
Mặc dù chỉ là diễn tập nhưng binh lính ở Kế Trấn như thể đang thực sự ở trên chiến trường, quân địch dốc hết toàn lực, quân ta cũng anh dũng giết địch.
Nguyên Hựu Đế đứng theo dõi, cảm xúc dâng trào, hai tay bám chặt vào tường thành trước mặt.
Sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng Thích Cẩn tâng bốc Tần Nguyên Đường: “Từ lâu đã nghe nói Tần gia quân có kỷ luật rất nghiêm minh lại dũng mãnh thiện chiến, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Cho dù ở bên dưới hai phe quân đội đang giao chiến hăng say thì trên này vẫn có thể nghe rõ tiếng của Thích Cẩn, ít nhất là Hoa Dương đứng bên trái Nguyên Hựu Đế cũng nghe thấy.
Nàng im lặng tiếp tục theo dõi tình hình bên dưới, thoáng liếc thấy đệ đệ mắt nhìn thẳng, khóe môi hơi cong lên.
Sau lưng, Tần Nguyên Đường lập tức đáp: “Tần gia, Lý gia gì chứ, mạt tướng chỉ dốc lòng phụng sự Hoàng thượng, trăm nghìn tướng sĩ này đều là tướng sĩ của triều đình.”
Thích Cẩn nhận ra mình nói lỡ lời, vội xin lỗi.
Thế nhưng, vì ba chữ “Tần gia quân” mà ít nhiều bầu không khí cũng trở nên lúng túng.
Hoa Dương đột nhiên chỉ tay về một hướng, hỏi: “Vị tướng quân trẻ tuổi mặc giáp bạc kia là ai?”
Nguyên Hựu Đế nhìn theo hướng tỷ tỷ chỉ, trông thấy vị tướng quân mặc áo giáp bạc đó cưỡi chiến mã xông ra khỏi cửa thành, vung thương chém giết “quân địch” đang chạy trốn, bốn năm tên lính bao vây hắn ta nhưng bị hắn ta lia thương một nhát đánh rơi tất cả vũ khí, trông hết sức oai hùng.
Không chỉ thương pháp đẹp mắt mà dáng dấp của người này còn ngập tràn khí phách, chẳng trách lại thu hút sự chú ý của tỷ tỷ.
Nguyên Hựu Đế: “Đó là trưởng tử của Tần Đại tướng quân, Tần Kỷ.”
Hoa Dương ngạc nhiên nói: “Hóa ra là hắn ta.”
Nguyên Hựu Đế: “Tỷ tỷ từng nghe uy danh của hắn ta rồi sao?”
Hoa Dương: “Chẳng phải hôm chúng ta mới tới đây, phò mã bị hắn ta đánh bị thương hay sao? Sau lưng bị một vết bầm rất dài, lúc đó ta còn hơi giận một chút nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến sự uy vũ của Tần đại công tử thì mới thấy quả nhiên phò mã thua cũng không oan.”
Nguyên Hựu Đế giải thích thay tỷ phu: “Phò mã không thua, hai người hòa nhau.”
Hoa Dương: “Nhưng hắn bị thương như vậy, chứng tỏ không giỏi bằng người ta.”
Nàng vừa nói vừa tiếp tục nhìn dán mắt vào Tần Kỷ.
Nguyên Hựu Đế:...
Hoàng đế nhìn phò mã bằng ánh mắt thương hại.
Trần Kính Tông tái mét mặt, hung dữ nhìn về phía Tần Kỷ.