Lúc luận bàn với Tần Kỳ, Trần Kính Tông mặc quan phục tam phẩm Chỉ huy sứ, sau khi Tần Nguyên Đường ra sân, Trần Kính Tông cởi áo quan ra, chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng.
Vì vừa rồi đánh rất hăng nên trước ngực và sau lưng áo của hắn đều thấm mồ hôi, áo mỏng dán lên người tôn lên những thớ cơ rắn rỏi.
Tần Nguyên Đường vừa cởi ngoại bào ra thấy vậy bèn cười nói: “Để công bằng, ta cũng đánh với người khác một trận trước đã, phò mã nghỉ ngơi một lát đi.”
Trần Kính Tông tỏ thái độ sao cũng được.
Các võ quan đứng bên cạnh xem so tài hết sức hưng phấn, nhất là các Kinh vệ Chỉ huy sứ đi theo Nguyên Hựu Đế từ kinh thành tới đây, ai ai cũng muốn được đánh thử với Tần Nguyên Đường.
Thích Cẩn cũng muốn đánh.
Nguyên Hựu Đế bảo Tần Nguyên Đường tự chọn đối thủ.
Tần Nguyên Đường nhìn về phía Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ: “Tần Kỷ và phò mã là người cùng trang lứa, mạt tướng cũng chọn một người cùng thế hệ với mình.”
Vừa rồi Lưu Thủ cũng xin được tỷ thí, nghe vậy lập tức tươi cười ra mặt, cởi áo ngoài ném cho đồng liêu đứng bên cạnh rồi ra sân.
Tần Nguyên Đường: “Nghe nói Lưu đại nhân am hiểu dùng đao, mạt tướng lại dùng thương, vậy chi bằng trận này ta và ngài chỉ so quyền cước thôi, ngài thấy sao?”
Lời này của Tần Nguyên Đường có ý lấy lòng Lưu Thủ, nói cách khác, danh tiếng của Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ đã lan xa tới tận tai tướng sĩ ngoài biên thùy.
Lưu Thủ cười, chắp tay nói: “Vậy tại hạ xin đa tạ!”
Hai võ tướng ở độ tuổi ngũ tuần tỷ thí quyền cước không đặc sắc bằng đấu thương nhưng đấu vật càng bộc lộ rõ nét hơn sự dũng mãnh và cường tráng của các võ tướng.
Ma xui quỷ khiến, Hoa Dương lại nhớ tới cảnh mình nhìn thấy ở phủ của cô mẫu kiếp trước.
Khác nhau ở chỗ, lần ở phủ cô mẫu có phần không đứng đắn, cố ý cho hai thị vệ cởi áo ra để trêu ghẹo lòng xuân của cô cháu gái thủ tiết, hy vọng nàng cũng học được cách hưởng thụ thú vui của một nữ nhân, tránh đêm dài đằng đẵng cô quạnh. Lúc ấy, bản năng của Hoa Dương cũng thực sự bị khơi gợi nhưng khi nhìn những thị vệ xa lạ, nàng lại nghĩ tới Trần Kính Tông đã mất được ba năm.
Nghĩ đến đây, Hoa Dương chuyển mắt nhìn Trần Kính Tông đang đứng ở góc phía tây võ trường xem hai người tỷ thí.
Hắn đứng nghiêm, khoanh hai tay, cây trường thương được hắn phóng khoáng kẹp dưới nách.
Nắng mùa thu trong veo soi sáng khuôn mặt anh tuấn của hắn, trán hắn lấm tấm mồ hôi.
Đột nhiên, đôi mắt sắc bén của hắn nhìn sang bên này.
Hoa Dương giật mình, bất giác lùi lại để Triều Vân đứng bên cạnh che cho mình.
Sau đó, Hoa Dương không dám nhìn về phía đấy nữa.
Trên sàn đấu, Tần Nguyên Đường và Lưu Thủ túm chặt cánh tay của đối phương, Tần Nguyên Đường thử gạt chân Lưu Thủ, Lưu Thủ rất khỏe, hai chân đứng vững trên mặt đất, không hề nhúc nhích. Lưu Thủ cố gắng vật Tần Nguyên Đường ngã xuống nhưng Tần Nguyên Đường lại sững sững như núi cao.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng hai người nhìn nhau cười một tiếng, đồng thời buông tay ra, đôi bên khen ngợi nhau mấy câu.
Suy cho cùng, một người là người thân tín nhất bên cạnh Hoàng đế, một người là Đại tướng Hoàng đế phái đi trấn thủ biên quan, ai thua cũng rất mất mặt.
Nguyên Hựu Đế hài lòng với màn thể hiện vừa rồi của hai người nhưng Hoàng đế trông chờ vào màn so thương của Tần Nguyên Đường và phò mã hơn.
Trần Kính Tông xách thương ra sân, Tần Nguyên Đường cũng bắt được vũ khí thuộc hạ ném cho, đây là cây thương Thần Uy Liệt Thủy đã theo ông ấy hơn hai mươi năm chinh chiến sa trường được làm từ thiên thạch, cán thương đen như mực, mũi thương làm bằng thép pha ánh lên ánh sáng lạnh lẫm liệt.
Cây thương Thần Uy Liệt Thủy vừa ra sân, mọi người lập tức ồn ào khen hay.
Hoa Dương nhìn mũi thương sắc nhọn, toàn thân rét run.
Hai người đã bắt đầu tỷ thí.
Thương pháp của Tần Kỷ do thân phụ dạy nhưng cũng là thương pháp ấy, khi Tần Nguyên Đường sử dụng, tốc độ và sức mạnh đều vượt xa Tần Kỷ.
Trần Kính Tông nghiêm túc không hề sợ hãi, tấn công dũng mãnh, phòng thủ chặt chẽ, cho dù dần dần bị rơi vào thế hạ phong nhưng không hề hoảng loạn, vẫn nắm bắt được cơ hội để phản công.
Trần Đình Giám đứng bên cạnh Nguyên Hựu Đế, Hà Thanh Hiền đứng bên cạnh Trần Đình Giám.
Hà Thanh Hiền thấy vậy, vuốt râu, khen ngợi: “Thương pháp của phò mã rất xuất sắc, điều đáng quý nhất là tâm tính vững vàng, thắng bại là chuyện thường của nhà binh nhưng có mấy ai có thể thực sự bình tĩnh chấp nhận thua trận. Không ngờ phò mã vẫn còn ít tuổi mà đã làm được điều này.”
Trần Đình Giám đang định khiêm tốn giùm nhi tử mấy câu thì Hà Thanh Hiền bỗng nhiên đổi giọng, khen Trần Đình Giám: “Đây đều là công lao của ông, phò mã có một người cha nghiêm khắc như ông, bị chửi suốt từ nhỏ tới lớn, có người càng bị mắng thì càng tự ti, nhát gan nhưng cũng có người càng bị mắng thì càng ngang tàng, không sợ hãi, phò mã được tiên đế coi trọng chọn làm phò mã chứng tỏ hắn là người có phúc, bởi vậy nên mới chọn theo con đường thứ hai.”
Trần Đình Giám:...
Nguyên Hựu Đế đứng bên cạnh dỏng tai lên nghe trộm lặng lẽ nhếch khóe môi.
Hoàng đế rất thấu hiểu nỗi khổ mà phò mã phải chịu hồi nhỏ!
Trong lúc bên này thì thầm nhỏ tỏ, trên võ trường, Trần Kính Tông bỗng nhiên trở mình bật nhảy né tránh trường thương của Tần Nguyên Đường nhưng khi hắn tiếp đất chưa kịp đứng vững thì cây thương Thần Uy Liệt Thủy của Tần Nguyên Đường đã chuyển hướng nhanh tới độ khó có thể quan sát bằng mắt thường, đâm thẳng tới chỗ Trần Kính Tông.
Luận võ chỉ dừng ở luận bàn, đương nhiên không thể gây tổn thương tới tính mạng, Tần Nguyên Đường vốn chỉ định đánh bay cây thương của Trần Kính Tông.
Với hiểu biết của Tần Nguyên Đường về thân thủ của Trần Kính Tông thì chắc chắn Trần Kính Tông có thể cảm nhận được đòn đánh của ông ấy và cũng đã đoán trước được Trần Kính Tông không thể né tránh được chiêu này, bắt buộc phải giơ tay xin hàng.
Thế nhưng, điều khiến Tần Nguyên Đường hết sức bất ngờ là tiểu tử này lại bất ngờ xoay người lại, liều mạng, lỗ mãng và bướng bỉnh, lao thẳng bả vai về phía mũi thương của ông ấy, đồng thời đâm thương của mình về phía ông ấy!
Trong chớp mắt, Tần Nguyên Đường nghiến răng, thầm nghĩ, thà rằng chịu nhát thương này để đôi bên cùng bị thương còn hơn là phò mã bị thương còn ông ấy không bị làm sao, khiến Trần Đình Giám tức giận!
Tần Nguyên Đường không tránh nhưng mũi thương của Trần Kính Tông lại dừng lại khi đâm rách áo của ông ấy.
Cảnh tượng trước mắt mọi người bây giờ là, phò mã gia quỳ một gối xuống đất, vai áo trắng dần nhuộm đỏ màu máu nhưng hắn vẫn cười ngạo nghễ, cây trường thương trong tay chỉ thẳng vào tim Tần Nguyên Đường, nói: “Nếu thương của ta đâm vào thật thì Đại tướng quân sẽ thế nào?”
Tần Nguyên Đường:...
Ngươi dám nói, sao ngươi không dám đâm! Thế này chẳng phải là gây phiền toái cho ta rồi sao!
“Ngươi, ngươi, chỉ luận bàn thôi mà, cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ!”
Tần Nguyên Đường có muốn bị thương cũng không được nữa rồi, ông ấy vứt cây thương trong tay đi, xót xa còn hơn tự tay làm con trai mình bị thương, vội vàng chạy lại dìu Trần Kính Tông dậy.
Ông ấy muốn chăm sóc Trần Kính Tông nhưng Trần Kính Tông lại đẩy ông ấy ra, một tay che vết thương, nhìn thẳng về phía Trưởng công chúa trong đám đông đang vây xem, vẻ mặc đắc ý như thể muốn nói: “Xem đi, ta thậm chí có cả bản lĩnh làm Tần Đại tướng quân bị trọng thương, ta với Tần Kỷ thì ai hơn?”
Chỉ có điều, hắn chẳng oai phong được bao lâu, cơ thể bỗng lảo đảo.
“Phò mã!” Tần Nguyên Đường hoảng sợ đỡ củ khoai lang bỏng tay này!
Hoa Dương siết chặt tay, mọi người nhìn về phía nàng thì thấy nàng không chỉ lo lắng cho phò mã mà hơn hết thảy là vẻ giận dữ lộ rõ qua nét mặt của nàng.
Trần Kính Tông là phò mã của nàng, hắn bị đánh bị thương trước mặt mọi người, sao Trưởng công chúa có thể không tức giận cho được?
Trần Các lão nổi tiếng là điềm tĩnh đến độ núi Thái Sơn có sụp cũng không biến sắc đã tái mét mặt kể từ lúc mũi thương của Tần Nguyên Đường đâm trúng người nhi tử, lúc này, người ông ấy lảo đảo, may mà Hà Thanh Hiền kịp thời đỡ được.
Nguyên Hựu Đế thấy vai tỷ phu chảy máu, không khỏi hoảng hốt, quát to: “Mau gọi thái y!”
Sau một hồi rối tung rối mù, Trần Kính Tông được nhanh chóng đưa tới chỗ ở tạm thời của Thủ phụ ở gần đó, mọi người cũng cuống quýt chạy theo.
Tuy nhiên, chỉ có Nguyên Hựu Đế, Hoa Dương, Trần Đình Giám, Tần Nguyên Đường và mấy vị Các lão là có thể đi theo vào tới nội thất xem thái y chẩn trị cho phò mã.
Thái y kiểm tra vết thương ở vai cho phò mã gia trước.
Chỗ đó toàn máu là máu. Nhìn thấy cảnh ấy khiến Hoa Dương lo lắng nên nàng phải quay lưng đi.
“May quá, may quá, phò mã chỉ bị mất máu nhiều quá thôi, không bị thương nghiêm trọng.”
Sau khi xác định bệnh nhân không gặp nguy hiểm tới tính mạng, thái y thở phào nhẹ nhõm, làm sạch vết thương rồi nhanh tay cầm máu cho phò mã.
Tần Nguyên Đường còn nóng ruột hơn cả Trần Đình Giám: “Vậy sao lại ngất?”
Thái y: “Phò mã tỷ thí liên tiếp hai trận nên đã kiệt sức, lại bị trọng thương nên ngất vì mệt thôi, không có gì đáng lo ngại.”
Tần Nguyên Đường toát mồ hôi lạnh.
Trần Đình Giám bình tĩnh trở lại, khuyên ông ấy: “Tất cả là tại phò mã trẻ tuổi làm việc thiếu suy nghĩ lại hiếu thắng, nó bị thương như vậy không phải là lỗi của Đại tướng quân, Đại tướng quân không cần phải tự trách mình.”
Tần Nguyên Đường đang định nói chuyện thì bỗng nhiên gần đó vang lên một tiếng hừ lạnh.
Các nam nhân đứng vây quanh giường đồng loạt quay đầu lại nhìn, trông thấy mặt Trưởng công chúa lạnh như kết sương, nhìn chằm chằm vào Trần Đình Giám, nói: “Các lão nghĩ thật thoáng, nếu như hôm nay người bị thương là Đại ca, Tam ca thì ngài cũng có thể lạnh nhạt như vậy chứ?”
Trừng mắt với Trần Đình Giám xong, nàng lại lạnh lùng liếc nhìn Tần Nguyên Đường.
Lưng Tần Nguyên Đường toát mồ hôi lạnh, ông ấy chỉ mới nghĩ tới chuyện nhận tội với thân phụ của phò mã mà quên mất phò mã còn có Trưởng công chúa làm chỗ dựa!
Trần Đình Giám từng bị Trưởng công chúa nhắc nhở rất nhiều đạo lý nhưng dù sao đi nữa, Trưởng công chúa cũng vẫn luôn lễ phép, hôm nay là lần đầu tiên Trưởng công chúa nổi nóng với ông ấy.
Ông ấy tự hỏi lòng, cho dù là trưởng tử, tam tử bị thương, chỉ cần không phải Tần Nguyên Đường cố ý, ông ấy đều sẽ làm như vậy, tuyệt đối không phải ông ấy thiên vị đại ca và lão Tam, ghẻ lạnh lão Tứ.
Thế nhưng, rõ ràng là Trưởng công chúa đang giận quá mất khôn, giờ ông ấy có nói gì cũng đều sai.
Trần Đình Giám đành cúi người xin lỗi.
Tần Nguyên Đường quỳ xuống trước mặt Trưởng công chúa, một lần nữa xin thứ tội vì làm phò mã bị thương.
Hoa Dương ngoảnh mặt đi, không muốn quan tâm.
Nguyên Hựu Đế đành phải đứng ra hòa giải, nói đỡ lời thay cho Trần Đình Giám, Tần Nguyên Đường, đây chỉ là một tai nạn, Tần Nguyên Đường không có lỗi, Trần Đình Giám cũng chỉ nói chuyện không xuôi tai, an ủi người khác mà không để ý tới tâm trạng của tỷ tỷ.
“Mọi người ra ngoài đi, người là của ta, sống chết không liên quan gì tới mọi người.”
Hoa Dương bước đến bên giường, đưa lưng về phía mọi người.
Nguyên Hựu Đế hiểu rõ tính tình của tỷ tỷ, nháy mắt ra hiệu Trần Đình Giám, Tần Nguyên Đường đi ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại mình thái y chăm sóc cho phò mã và tỷ đệ Hoa Dương.
Hoa Dương không muốn ảnh hưởng tới thái y nên đứng vào một góc bình phòng.
Nguyên Hựu Đế đi lại chỗ tỷ tỷ thấy tỷ tỷ khóc.
Nguyên Hựu Đế ngây người, ngoại trừ lần phụ hoàng băng hà, hắn ta rất ít khi thấy tỷ tỷ khóc.
Khi Hoàng đế cho rằng tỷ tỷ khóc vì quá đau lòng cho phò mã thì tỷ tỷ lại lấy khăn ra, khẽ nức nở: “Tất cả là tại ta, nếu như hôm đó ta không khen ngợi Tần Kỷ trên tường thành thì chàng đâu có ghen? Chàng vốn là người lỗ mãng, hôm nay chỉ vì so bì một chút mà bất chấp cả mạng sống, may mà chàng không bị làm sao, nếu chàng thực sự có mệnh hệ gì, mọi người sẽ nói ta như thế nào đây? Sử quan sẽ viết về ta như thế nào?”
Lúc này, Nguyên Hựu Đế mới hiểu, hóa ra tỷ tỷ sợ chuyện này.
Đúng vậy, nếu như Trần Kính Tông thật sự chết dưới thương của Tần Nguyên Đường thì nguyên nhân sâu sa tất nhiên là do tỷ tỷ, đến lúc đó, người khắp thiên hạ và người đời sau đều sẽ lên án tỷ tỷ là hồng nhan họa thủy.
Nguyên Hựu Đế vội vàng an ủi tỷ tỷ: “May mà chỉ là sợ bóng sợ gió thôi, tỷ tỷ đừng buồn.”
Hoa Dương ấm ức: “Tính chàng như vậy, chẳng lẽ sau này ta không được khen nam nhi khác hay sao?”
Nguyên Hựu Đế: “... Phò mã quá quan tâm tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng thấy thái độ của Trần Các lão rồi đó, quá trình trưởng thành của phò mã thật chẳng dễ dàng gì, tỷ tỷ tốt với hắn một chút được không?”
Hoa Dương lau nước mắt, cúi đầu đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói: “Được thôi, sau này ta sẽ chú ý một chút.”