Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 173



Thích Thái hậu sống ở hậu điện cung Càn Thanh.

Ban đầu bà sống ở cung Từ Ninh, xét thấy hoàng thượng khi vừa mới lên ngôi vẫn còn nhỏ, nội các liền mời Thích thái hậu chuyển đến cung Càn Thanh, tiện để chăm sóc Nguyên Hựu đế hàng ngày.

Tiên đế chỉ có hai người con trai, một người khi đó đã lập vương phong thổ, trong cung chỉ có một vị tiểu hoàng đế, vô cùng tôn quý, đương nhiên có thái hậu chăm sóc mới có thể yên tâm.

Thích thái hậu thật ra cũng chăm sóc con trai rất tốt, mấy năm nay Nguyên Hựu đế thậm chí phong hàn ho khan cũng không quá vài lần.

Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Nguyên Hựu đế trực tiếp đến hậu điện.

Thích thái hậu đang đọc kinh Phật, hai bên chỉ có hai vị cung nữ yên lặng đứng, trong phòng yên tĩnh như tờ.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.” Nguyên Hựu Hoàng đế đi vào, mỉm cười hành lễ.

Thích Thái hậu đã sớm đặt kinh Phật xuống, nhìn đứa con trai cao lớn đang đứng trước mặt mình, không chỉ có thân hình rắn rỏi giống với tiên đế, mà còn thừa hưởng những ưu điểm của bà và dung mạo của tiên đế, quả đúng là thiếu niên tuấn tú, nho nhã tôn quý.

"Ngồi đi."

Nguyên Hựu đế ngồi một bên Thích thái hậu, hai mẫu tử nhìn nhau, Nguyên Hựu đế chủ động nói: “Mẫu hậu, vừa rồi trẫm đã triệu kiến tiên sinh ​và Hà Các lão ở ngự thư phòng.”

Thích thái hậu: " Là vì chuyện thu thuế?"

Nguyên Hựu đế: "Vâng, trẫm muốn dùng cách của Hà Các lão, vừa nãy tiên sinh cũng đồng ý rồi."

Hắn nói với mẫu hậu chính xác những lời Trần Đình Nghiệm đã nói.

Thích thái hậu yên lặng xoay chuỗi hạt đàn hương trên cổ tay, nhìn đứa con trai nhỏ tuổi ý chí dâng trào, Thích thái hậu nói: “Như Trần Các lão đã nói, con đường này gian nan vô cùng, con không sợ, mẫu hậu rất vui vẻ thanh thản, chỉ là nguy hiểm dọc đường, bọn họ vẫn không dám nói rõ. Nếu khắp nơi có quân tạo phản, nếu có người trong số chúng lão luyện thực sự đe dọa đến triều đình, nếu tông thích, quan thân, bách tính, Kinh quan cùng mắng mỏ con, con có sợ không, có hối hận không?"

Nguyên Hựu đế: "Có lẽ sẽ sợ, còn về có hối hận hay không, phải xem cuối cùng là bọn chúng thắng, hay là trẫm thắng. Nếu trẫm thắng, dù phía trước có khó khăn phía sau sẽ vui vẻ, nếu trẫm thua, cùng lắm thì nhường thiên hạ này cho người khác, tóm lại cho dù không cải cách, dung túng tông thích, quan thân đàn áp bách tính, giang sơn của tổ tiên cuối cùng sẽ thành giang sơn của người khác, trải qua bao triều đại đều như vậy. "

Thích thái hậu: "Con nói đúng là dễ dàng quá."

Nguyên Hựu đế: "Trẫm hiểu được sự lo lắng của mẫu hậu, trẫm cũng biết bản thân còn trẻ tuổi mới dám không sợ hãi, nhưng hoàng vị đã truyền đến tay, cũng chỉ có trẫm dám thử, đến khi tiên sinh và Hà Các lão không còn nữa, còn có thể trông cậy vào ai có chủ trương ra cải cách như vậy nữa? Mẫu hậu, trẫm không muốn bị bách tính khắp thiên hạ mắng mỏ giống như hoàng gia gia, không muốn chìm đắm trong hậu cung tầm thường không làm gì như phụ hoàng, cho dù cuối cùng trẫm mất, người đời sau cũng chỉ tiếc sự bồng bột của trẫm, mà không phê phán trẫm sai."

Thích thái hậu: "Tổ tông sẽ mắng con, mắng con mất đi giang sơn của nhà mình.”

Nguyên Hựu đế: "Tổ tông sẽ không mắng con, họ sẽ mắng những phong vương tông thích lòng tham vô đáy kia, mắng những quan thân tham lam đàn áp bách tính.”

Thích thái hậu:..

Không thể không nói, tổ tông quả thực có tính tình như vậy, không chỉ như vậy, tổ tông còn sẽ trách mắng những con cháu bất hiếu đã phá hoại sự nghiệp của tổ tiên để lại.

Thích Thái hậu lại nghĩ đến Trần Đình Nghiệm.

Bà không biết nghĩa khí bồng bột của con trai mình có thể kéo dài bao lâu, nhưng bà tin, Trần Đình Nghiệm sẽ không lấy quốc sự ra làm trò đùa, nếu Trần Đình Nghiệm đã đồng ý, ông ấy nhất định sẽ dùng hết thân xác mình thay con trai ổn định giang sơn. Hai năm khó khăn nhất, sẽ là hai năm trước khi con trai tự mình chấp chính này, cho nên lúc này cải cách, bêu danh đều sẽ do Thủ phụ Trần Đình Nghiệm chịu trách nhiệm. Cho dù sau này cải cách thất bại, con trai cũng có thể đẩy nội các giao cho phong vương quan thân để trút xả, con trai chỉ cần thay nhiệm kỳ nội các, liền có thể tiếp tục làm một vị hoàng đế tiêu dao khiến phong vương quan thân lực bất tòng tâm, cả đời thì lại sống trong nhung lụa.

Đạo lí mà bà hiểu, Trần Đình Nghiệm càng hiểu rõ hơn.

Nhưng Trần Đình Nghiệm vẫn đồng ý cho con trai mình.

Thích thái hậu hơi ngẩng đầu, một lúc sau mới nói với con trai mình chuyện này, gằn từng chữ nói: "Nếu thực sự đi bước đường này, thực ra con vẫn có đường lui, nhưng Trần Đình Nghiệm, Hà Thanh Hiền sẽ giống như giương cung bắn rồi không thể thu lại tiễn, một khi con rút lui, bọn họ chắc chắn sẽ chết."

Nguyên Hựu Đế nghĩ đến Trần Đình Nghiệm, đối xử với hắn như người thầy người cha, nghiêm khắc dạy dỗ hắn, cũng hao tổn tâm huyết trải đường thay hắn.

Hắn cũng nghĩ đến Hà Thanh Hiền, cốt khí trung quân yêu dân, nhưng lại bị hoàng gia gia giam vào ngục bị phụ hoàng khinh thường, mãi đến triều của hắn cuối cùng mới có cơ hội thể hiện hoài bão của mình.

Hai ông già vì bách tính triều đình mà coi nhẹ bản thân, vậy thì, hắn cũng sẽ kiên định đứng sau lưng bọn họ.

"Trẫm sẽ không lùi bước, ta thà làm ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành."

Thích thái hậu mỉm cười: "Vậy thì cứ mạnh dạn làm đi, bất kể công hay tội, mẫu tử chúng ta sẽ cùng nhau gánh vác."

Sau Tết ông Táo, các quan viên lại được nghỉ lễ.

Hoa Dương đưa Trần Kính Tông về Trần phủ.

Trần Đình Nghiệm không có ở đó.

Tôn Thị: "Không biết đang bận cái gì, mỗi ngày trời chưa sáng đã tiến cung, trời tối mới quay về, ta thấy ông ấy thậm chí còn không nghĩ tới cái tết này."

Hoa Dương sao có thể tin rằng cha chồng không hề tiết lộ tin tức gì cho mẹ chồng, việc thi hành chính sách mới vào năm tới còn khó khăn gấp ngàn lần so với chế độ kiểm tra quan viên, đo đạc ruộng đất thiên hạ, còn chưa kể đến nội các, thời điểm này quan viên lục bộ cũng đang thức khuya dậy sớm tham gia sửa đổi quy định mới. Kể cả đệ đệ, buổi sáng Hoa Dương tiến cung, chỉ nhìn thấy mẫu hậu, nghe nói đệ đệ cũng ở trong nội các, mỗi ngày ba bữa đều cùng ăn với nội các.

Hoa Dương để ý được, tâm tình của La Ngọc Yến có chút phiền muộn.

Hôm nay nắng đẹp, khi ba tẩu muội tản bộ trong hoa viên, La Ngọc Yến cuối cùng cũng có cơ hội nói với Trưởng công chúa suy nghĩ trong lòng mình: “Tam gia nói, năm tới chàng được bổ nhiệm đến phủ Tùng Giang ở Nam Trực Lệ.”

Triều đình sắp thi hành chính sách mới, các địa phương có khả năng vẫn chưa nhận được tin, trong giới quan lại ở kinh thành đã có vài tin đồn rồi, cho nên cho dù Trần Hiếu Tông có nói không rõ ràng, La Ngọc Yến cũng có thể đoán ra, việc thi hành chính sách mới rất khó, có quan viên còn không dám làm, cha chồng liền cử con trai của mình đi, đến Giang Nam giàu có đông đúc nơi mà các thân sĩ đều chìm trong rối ren phức tạp.

Tham quan tới Giang Nam, đương nhiên sẽ được quan viên, sĩ thân cấp dưới kính biếu, ăn rất nhiều.

Trần Hiếu Tông muốn đấu lại bọn cường hào ác bá này, nguy hiểm trong đó…

La Ngọc Yến bật khóc tới nơi.

Nàng muốn cùng đi với Trần Hiếu Tông, Trần Hiếu Tông ở đó nói không đàng hoàng, hứa cái gì mà hắn sẽ không bao giờ lăng nhăng bên ngoài, tóm lại là không chịu đồng ý.

Du Tú lấy khăn tay ra, ôm lấy vai của La Ngọc Yến, nhưng nước mắt của nàng ấy cũng rơi xuống theo.

Hoa Dương nhớ rằng, ở kiếp trước cả Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông được bổ nhiệm đi xa, Trần Hiếu Tông làm Tri huyện ở phủ Tùng Giang huyện Hoa Đình, Trần Bá Tông tới Quảng Đông làm Tri phủ.

Nàng cũng không biết rõ hai huynh gặp phải bao nhiêu nguy hiểm ở bên ngoài, chỉ biết năm đó việc thi hành chính sách thuế và lao dịch đều tương đối triệt để, đến tháng 8 cha chồng lâm bệnh qua đời, hai huynh đệ phải gác lại công việc, hồi kinh để tang.

Tháng tám cha chồng được an táng yên nghỉ, tháng mười Thủ phụ Trương Bàn dẫn triều thần tố cáo ông, tháng mười một Trần Bá Tông chết trong ngục, tháng mười hai cả nhà họ Trần bị đày đi.

Hoàn toàn không muốn nghĩ tới, càng không nhìn được hai tẩu tẩu mềm yếu bên cạnh.

Hoa Dương rời đi.

La Ngọc Yến thút tha thút thít, có chút lo lắng hỏi Du Tú: “Trưởng công chúa có phải tức giận rồi không, bị chúng ta làm mất hứng?”

Du Tú: "Trưởng công chúa không phải là người như vậy, nhưng chúng ta cũng đừng như vậy nữa, triều đình đang đúng lúc cần người, chúng ta nên lượng thứ."

Hoa Dương không để Triều Vân, Triều Nguyệt đi theo, một mình đến ao sen trong hoa viên của Trần phủ.

Nàng ngồi trên phiến đá bên thành cầu hình vòm, đối mặt với mặt băng phản chiếu ánh nắng hồi phục tâm tình.

Không biết qua bao lâu, một hòn đá nhỏ đột nhiên sượt qua từ bên cạnh, trượt trên mặt băng một đoạn rất đai.

Hoa Dương ngơ ngác nhìn hòn đá nhỏ đang từ từ dừng lại.

Giọng nói của Trần Kính Tông từ trên cầu truyền đến: "Sao nàng lại trốn ở đây, giống như một nàng dâu bị chọc giận vậy."

Hoa Dương ngẩng đầu, nhìn thấy hắn nằm ở trên lan can, lưng hướng về phía mặt trời, khuôn mặt tuấn tú sáng ngời, tư thế cà lơ phất phơ, giống như đứa con ăn chơi trác táng.

Hoa Dương lườm hắn một cái.

Trần Kính Tông: "Chẳng lẽ đại tẩu, tam tẩu bắt nạt nàng sao?"

Chuyện hoàn toàn không thể, Hoa Dương lười biếng đáp.

"Ầm" một tiếng, Trần Kính Tông trèo qua lan can cầu nhảy thẳng xuống, khiến Hoa Dương toàn thân run lên, giây tiếp theo sợ hắn sẽ làm vỡ băng rơi xuống!

“Lên đây!” Nàng tức giận thúc giục.

Trần Kính Tông dẫm lớp băng dưới chân: "Nước trong ao nhỏ nhà chúng ta, còn không sâu đến lưng ta, bị ngã xuống cũng không sợ"

Hoa Dương chỉ lườm hắn.

Trần Kính Tông lúc này mới tới trước mặt nàng, quỳ một gối, một tay đỡ tảng đá mà nàng đang ngồi, một tay nâng cằm nàng.

Hoa Dương hất tay hắn xuống.

Trần Kính Tông nhìn vào mắt nàng: "Lại có vướng mắc nào rồi?"

Hoa Dương mím môi.

Trần Kính Tông: "Ta thấy đại tẩu tam tẩu cũng khóc rồi, vì chuyện năm sau đại ca tam ca đi bổ nhiệm sao?"

Hoa Dương: “Chàng không phải đi chơi cùng Đại Lang sao, sao lại nhìn trộm nữ quyến bọn thiếp?”

Trần Kính Tông: "Ta không cố ý đâu, trên đường trở về tự dưng nhìn thấy.”

Hoa Dương im lặng.

Trần Kính Tông: “Đại tẩu tam tẩu không nỡ chia tay phu quân nhà mình, là lẽ tự nhiên của con người, đệ muội như nàng có gì không nỡ chứ?"

Âm thanh châm chọc quen thuộc, bình giấm quen thuộc chỉ vì những chuyện nhỏ.

Hoa Dương: "Chàng thử nói một câu lung tung nữa xem?"

Trần Kính Tông: "Nói nghiêm túc, phụ thân đã bố trí cho mỗi người họ mười thị vệ, không phải lo lắng về an toàn, chỉ là phải bỏ ra chút đầu óc và miệng lưỡi, đây đều là sở trường của quan văn, mọi người thực sự không phải lo lắng đâu."

Hoa Dương cúi mắt: “Ta không lo lắng bọn họ, ta chỉ là kính phục phụ thân, rõ ràng có thể để đại ca, tam ca tiến vào lục bộ rèn luyện, lại phái bọn họ đi làm mấy chuyện khó khăn đắc tội người khác nhiều nhất.”

Trần Kính Tông: "Nàng đúng là, biết rõ lão đầu cay nghiệt nhất của ta rồi, còn nói như vậy."

Hoa Dương đẩy mạnh hắn một cái.

Trần Kính Tông liền ngồi trên mặt băng.

Đột nhiên trên đầu truyền đến mấy tiếng cười khúc khích, hai phu thê ngẩng đầu cùng lúc, liền thấy ba huynh đệ Uyển Nghi, Uyển Thanh, Đại Lang không biết từ lúc nào lẻn tới, năm cái đầu lớn nhỏ kề sát nhau trên lan can, giống như năm chú chim sẻ mũm mĩm.

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông vỗ quần đứng dậy, giơ tay quát bọn họ: "Không biết lớn nhỏ, sang bên khác đi!"

Uyển Nghi thấy Tứ thẩm Trưởng công chúa sắc mặt đỏ bừng, hình như lo lắng bọn họ nghe được những lời thân cận, mỉm cười giải thích: “Bọn ta vừa mới tới, không nghe thấy gì cả, chỉ là nhìn thấy Tứ thúc ngã nhào một cái."

Trần Kính Tông: …

Thể diện của Tứ thẩm quan trọng, thể diện của hắn không quan tâm nữa đúng không?

không cần lo lắng cho hắn đúng không?

"Đi đi đi đi, nếu không năm nay Tứ thúc sẽ không lì xì nữa!"

Uyển Nghi nháy mắt với Tứ thúc, dẫn các đệ đệ muội muội rời đi.

Trần Kính Tông nhìn cháu trai cháu gái đi xa, vừa định ngồi xổm xuống tiếp, Hoa Dương đã đứng dậy, điệu bộ sai khiến nói với hắn: "Giao thừa năm nay, chúng ta đi chùa Hoằng Phúc."

Trần Kính Tông: "Tại sao?"

Hoa Dương: “Năm mới thiếp muốn thắp nén hương đầu tiên.”

Chuyện xảy ra ba năm qua của Nguyên Hựu quá nhiều rồi, Hoa Dương muốn cầu nguyện cho đệ đệ chính sách mới thuận lợi, cũng cầu cho nhà họ Trần vạn sự như ý, cả nhà đều bình an vô sự.