Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 186



Vào tháng chạp, lục bộ quan viên trong kinh thành lại bắt đầu lu bu với công việc, bắt đầu tổng kết chiến tích cuối năm như mọi năm.

Chẳng sợ kết quả cuối cùng còn chưa có, khi Hoa Dương tiến cung, cũng nhận được tin tức từ chỗ đệ đệ, bởi vì hai chính sách mới thi hành, tông thân, quan thân cùng nạp lương và bãi bỏ thuế đầu người, năm nay lợi nhuận của quốc khố ít nhất cũng có 800 vạn lượng bạc trắng!

Đây còn mới chỉ là năm thứ nhất, về sau hàng năm đều như thế, hàng năm quốc khố đều có 800 vạn lượng bạc trắng tiến trướng, triều đình có bạc luyện binh cứu tế, có bạc gia cố biên giới, nghiên cứu chế tạo hỏa khí, có gì phải lo không thể quốc thái dân an?

Cho dù Nguyên Hựu đế muốn biểu hiện ổn trọng một chút ở trước mặt tỷ tỷ, nhưng hắn ta cứ là không che giấu được ý cười nơi khóe mắt và đuôi lông mày, che giấu không được sợi khí phách hăng hái kia.

Hoa Dương vui vẻ vì tân chính thuận lợi, cũng vì nhìn thấy đệ đệ vui mừng như vậy.

Đời trước đệ đệ lưu đày toàn tộc Trần gia, nhìn như cuối cùng cũng xoay người, rốt cuộc cũng thoát khỏi sự khống chế của mẫu hậu và cha chồng, nhưng đệ đệ cũng không có bao nhiêu đắc ý, trên người hắn ta trước sau đều bị một loại hơi thở buồn bực nặng nề bao phủ, không có một chút cảm giác thiếu niên ngây ngô nào, càng giống một Đế vương cô đơn tối tăm hơn.

Hoa Dương chắc chắn, khi đó đệ đệ và Trần gia là lưỡng bại câu thương, người vui vẻ chỉ có những tham quan ô lại, quan thân cường hào phản đối tân chính đó mà thôi.

“Mấy năm kế tiếp, có phải chỉ cần củng cố tân chính là được hay không?”

“Chưa hết, tiên sinh nói, còn phải chỉnh đốn thương nhân, ra lệnh cấm biển, bao gồm khắp nơi trong vệ sở, cũng giống như lúc trước phò mã chỉnh đốn Lăng Châu, hoàn toàn tiêu trừ đủ loại tệ nạn đã từng có.”

Hoa Dương kinh ngạc nói: “Nhiều chuyện như vậy, vậy các đệ bận thật đấy.”

Nguyên Hựu đế không để bụng: “Không bận chính là hôn quân, làm Hoàng đế nên cải chính, cải chính mới có thể hưng quốc.”

Hoa Dương cười khanh khách nhìn đệ đệ.

Nguyên Hựu đế tự nhiên nóng mặt: “Tỷ tỷ làm gì mà nhìn ta như vậy?”

Hoa Dương: “Ta vui vẻ đó, Thái tử đệ đệ bé bỏng của ta đã thật sự trưởng thành rồi, chẳng những có thể làm chỗ dựa cho ta, cũng đáng được thần dân trong thiên hạ tin cậy dựa vào.”

Hoàng đế trẻ tuổi mới gần 17 tuổi đã bị lời ngon tiếng ngọt của tỷ tỷ làm đỏ mặt, nói chuyện cũng có chút lộn xộn: “Đây, đây vốn dĩ chính là chuyện ta nên làm, còn có, trẫm tuyên vài vị tướng trấn biên hồi kinh ăn tết đã được nhiều ngày, nếu không có gì bất ngờ thì sắp vào kinh rồi.”

Hoa Dương: "Tháng trước Tần Đại tướng quân tháng trước mới tặng đệ một con Hải Đông Thanh, lần này có phải sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ hay không?”

Nguyên Hựu đế cười nói: “Ai hiếm lạ Hải Đông Thanh của hắn đâu, ta chỉ trêu đùa nhiều chút trong chốc lát, mẫu hậu đã lo xa nhắc nhở ta chớ có mê muội mất cả ý chí, thay vì đưa mấy thứ này, ta càng chờ mong hỏa khí chỗ hắn nghiên cứu chế tạo lại có tiến triển mới.”

Hoa Dương cười mà không nói.

Minh quân cũng là người, cũng sẽ có sở thích riêng, cũng sẽ tìm chút việc vui sau khi bận rộn xong quốc vụ, đệ đệ thích Hải Đông Thanh cũng được, vẫn tốt hơn sớm sa vào nữ sắc.

Không ai biết, ngày ấy lúc đệ đệ vui vẻ phấn chấn mà chạy tới nói với nàng, nói Tần Đại tướng quân tặng Hải Đông Thanh cho hắn ta, khi Hoa Dương nghe thấy chữ “Hải”, tim lập tức như bị treo lên.

Còn tốt, là Hải Đông Thanh không phải thận hải cẩu!

Mùng mười tháng chạp là ngày nghỉ tắm gội.

Sáng sớm, Trần phủ, Xuân Hòa Đường.

Còn có thể lại nằm trong chốc lát, Tôn thị chọc chọc lão nhân bên cạnh: “Tối hôm qua Lão Tứ còn phái Phú Quý tới đây, nói hôm nay vợ chồng son bọn họ sẽ về nhà ăn cơm, còn chỉ đích danh muốn chàng tiếp khách, chàng nói, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Trần Đình Giám: “Chắc chắn có chuyện, chỉ là không hề có manh mối, đoán cũng không có tác dụng, qua thêm một hai canh giờ nừa tự nhiên sẽ biết.”

Tôn thị hừ hừ: “Mấy người mẹ chồng con dâu chúng ta an phận thủ thường, cũng chỉ có chàng có khả năng đắc tội với người ta ở bên ngoài, có phải Trưởng Công chúa lại muốn kêu chàng chơi cờ hay không?”

Trần Đình Giám sờ sờ râu, chuyện chọc Hoàng thượng không vui vẻ hình như đều đã bị Hà Thanh Hiền ôm hết đi rồi mà, Trưởng Công chúa còn có thể chỉ điểm cái gì?

Nhưng Trần Đình Giám cũng không thể bài trừ khả năng này.

“Ai, đứng lên đi.”

Nghĩ như vậy, Trần Đình Giám cũng không còn tâm tình mà ngủ nướng, xốc chăn lên ngồi dậy.

Tôn thị vẫn nằm như cũ, liếc ông ấy cười: “Mấy năm nay trừ bỏ ngày sinh bệnh phong hàn, ngày nào chàng không rời giường từ lúc trời còn chưa sáng? Nếu không phải chàng vừa mới thở dài, ta còn tưởng rằng mệnh chàng là trời sinh lao lực, thức dậy càng sớm chàng càng vui.”

Trần Đình Giám mặc áo trên xong, nghiêng đầu, liền thấy thê tử cười đến hai mắt cong cong, giống khi còn trẻ như đúc, rất dễ dàng bật cười, cũng rất dễ tìm việc vui cho mình.

Trần Đình Giám không lấy bận rộn làm vui, nhưng quan càng lớn, gánh nặng trên vai càng nặng, ông ấy chỉ có thể dậy sớm.

Ông ấy chỉ thẹn với thê tử.

Tôn thị thấy trượng phu nhìn chính mình trong chốc lát, đột nhiên cúi xuống, ở hôn một cái trên mặt bà ấy.

Tôn thị:……

Trần Đình Giám cười.

Tôn thị lấy lại tinh thần, đẩy ông ấy một phen, trong miệng thấp giọng mắng: “Già rồi còn không đứng đắn!”

Hai vợ chồng trước sau rời giường, một người ăn cơm sáng xong liền đến học đường kiểm tra các tôn bối học tập, một người mang theo hai con dâu, chuẩn bị nghênh đón Trưởng Công chúa.

Thân cận thì thân cận, ở trước mặt Trưởng Công chúa vẫn không thể thất lễ.

Khi mặt trời lên cao, xe ngựa của Trưởng Công chúa chậm rãi ngừng ở trước cửa Trần phủ.

Mọi người trong Trần gia chờ từ trước.

Ở trong ánh mắt mỉm cười của mọi người, Lão Tứ, tiểu thúc, Tứ thúc căn bản không cần bọn họ lao tâm khổ tứ nghênh đón nhảy xuống xe trước.

Vốn dĩ không có gì hiếm lạ, nhưng Trần Đình Giám phát hiện, khi ánh mắt Lão Tứ đảo qua ông ấy, bên trong ẩn ẩn có ý cười.

Chuyện này quá kỳ quái, mặc dù trong lòng nhi tử cũng không phải thật sự hoàn toàn bất kính với phụ thân là ông ấy này, nhưng bất kể là trước đây hay bây giờ, nhi tử vẫn có tư thái kiệt ngạo không thích với ông ấy, sao lại nhìn ông ấy cười?

Nhưng vào lúc này, Trưởng Công chúa cũng ra khỏi xe ngựa.

“Chậm một chút.” Trần Kính Tông dọn ghế nhỏ xong, vững vàng đỡ lấy Trưởng Công chúa.

Đây cũng là chuyện hắn quen làm, trừ môi đỏ Trưởng Công chúa hơi nhấp, mọi người trong Trần gia vẫn không phát hiện cái gì không đúng.

Hai bên đáo lễ xong, liền phải đi vào trong.

Kết quả Trần Kính Tông lại tiến đến bên người Hoa Dương, khi Hoa Dương nhấc chân bước qua ngạch cửa, một tay đỡ lấy cánh tay trái của nàng, một tay ôm lấy bả vai nàng: “Chậm một chút.”

Tuy là Hoa Dương bởi vì gần mực thì đen mà da mặt cũng dày hơn một ít, nhưng vẫn bị ba tiếng “Chậm một chút” này của Trần Kính Tông làm đỏ mặt.

Tôn thị, Du Tú, La Ngọc Yến:……

Trần Đình Giám:……

Ông ấy nên làm bộ không hiểu, hay là thế nào?

Uyển Nghi đã tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi, hiểu biết hơn một ít, hơn nữa lúc đường muội Uyển Thanh sinh ra nàng ấy cũng biết, biểu hiện của Tứ thúc lại rõ ràng như thế, Uyển Nghi chỉ trộm cười.

Từ cửa chính đến thính đường, phải đi qua mấy cái ngạch cửa.

Trần Kính Tông vẫn luôn canh giữ ở bên người Hoa Dương, lần lượt nhắc nhở.

Tam Lang chịu không nổi: “Hôm nay sao Tứ thúc kỳ kỳ quái quái vậy, Tứ thẩm cũng không phải không biết đi đường, còn cần thúc tới nhắc nhở à.”

Trần Kính Tông: “Con hiểu cái rắm.”

Đôi mắt hắn nghiêng nhìn mẫu thân.

Tôn thị cười mắng hắn: “Chúng ta đều đã hiểu có được hay không? Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của con kìa!”

Nói xong, Tôn thị kéo nhi tử ra, tự mình đỡ lấy con dâu.

Hoa Dương:……

Trưởng Công chúa có thai, Trần Đình Giám mang Lão Tứ đi, Uyển Nghi cũng kéo các đệ đệ muội muội đi mất, để tổ mẫu làm bạn với Tứ thẩm của các nàng.

Hoa Dương liền lắng nghe hết lời dặn của một buổi sáng tràn đầy kinh nghiệm.

Sau buổi trưa, Trần Kính Tông dẫn nàng trở về Tứ nghi đường.

Khi Hoa Dương rửa tay rửa mặt xong, nằm trên giường Bạt Bộ chuẩn bị nghỉ trưa, Trần Kính Tông đi tới, một nam nhân cao lớn đĩnh bạt thẳng tắp đứng ở mép giường, dùng ánh mắt ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm Trưởng Công chúa.

Hoa Dương suy đoán hắn sẽ không nói được gì đứng đắn, trừng hắn một cái, lại nằm vào trong.

Trần Kính Tông cười: “Biết ta nghĩ cái gì không?”

Hoa Dương nhàn nhạt nói: “Không biết, cũng không có hứng thú.”

Trần Kính Tông: “Ta đây càng muốn nói cho nàng nghe, ta nhớ đến đêm động phòng hoa chúc của hai ta, đêm đó chúng ta cũng ngủ ở trên cái giường này.”

Hoa Dương:……

Trần Kính Tông nằm xuống, ôm lấy thân nàng tóc nàng: “Lúc ấy sao ta có thể nghĩ đến, Trần Kính Tông ta còn có thể chờ đến hôm nay.”

Hoa Dương: “Câm miệng đi!”

Trần Kính Tông cũng biết không thể làm gì, ôm một lát liền thành thật nằm ở bên cạnh, đôi tay gối sau đầu, xuất thần nhìn lên nóc giường, thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười nhẹ chỉ có chính hắn mới hiểu được.

Hoa Dương bị những tiếng cười đó làm ngứa ngáy trong lòng, rồi lại không thể giải quyết, bực mình trở tay đánh hắn một cái.

Trần Kính Tông: “Ta cười còn không được?”

Hoa Dương: “Không được, đi xuống đất nằm, ngay cả tiếng thở của chàng ta cũng không muốn nghe thấy.”

Trần Kính Tông:……

Hắn cắn lỗ tai nàng: “Ngang ngược như đêm đó vậy.”

Hoa Dương lại muốn đánh hắn, Trần Kính Tông nhanh chóng nhảy xuống giường, biến thành một miếng gạch ốp sàn.

Qua mấy ngày, kinh thành lại có một trận tuyết lớn bay lả tả như đời trước, chỉ là lần này, không còn có ai mang xiềng xích bị sung quân đến biên cương, cũng không có xe ngựa lẻ loi đưa tiễn trong tuyết.

Một đêm kia, Hoa Dương dựa vào trong lòng ngực Trần Kính Tông, ngủ một giấc an ổn.

Nàng cũng không có lại bệnh đến nằm trên giường không dậy nổi, chỉ là bắt đầu có một chút phản ứng nôn nghén, may mắn là không nghiêm trọng lắm.

Mười tám tháng giêng, Du Tú, La Ngọc Yến phải rời khỏi kinh thành, một người đến Giang Nam cậy nhờ Trần Hiếu Tông, một người đến Quảng Đông đoàn viên cùng Trần Bá Tông.

Trước hôm đó Hoa Dương đã mang theo Trần Kính Tông tới Trần phủ, buổi sáng tỉnh lại, phát hiện bên ngoài tuyết lại rơi.

Trần Kính Tông: “Thời tiết này, đưa đại tẩu, tam tẩu ra cửa là được, không cần đưa đến ngoài thành.”

Hoa Dương: “Ta cứ phải đưa đến ngoài thành.”

Chuyện Trưởng Công chúa muốn làm, phò mã có thể phản đối?

Đừng nói hắn, người mẹ chồng là Tôn thị cũng không khuyên can được, Du Tú, La Ngọc Yến ở một bên bị thâm tình hậu nghị của Trưởng Công chúa cảm động đến nước mắt lưng tròng, cũng không khuyên được.

Cuối cùng, Trần Kính Tông khoác áo khoác cưỡi ngựa, ba chị em dâu ngồi cùng một chiếc xe ngựa chậm rãi ra khỏi cửa thành.

Khi xe ngựa dừng lại, thời khắc chia ly cũng tới rồi.

“Đại tẩu, tam tẩu chớ khóc, ta chỉ vui vẻ vì các tẩu có thể đoàn tụ với đại ca, tam ca, cũng không phải luyến tiếc các tẩu.” Hoa Dương nhìn hai tẩu tử vành mắt đỏ bừng, lại một lần nói ra lời nói trong lòng.

Du Tú chỉ lau nước mắt, La Ngọc Yến hít mũi nói: “Trưởng Công chúa không cần giải thích, bọn tẩu đều hiểu!”

Hoa Dương biết các nàng cũng không hiểu.

Tiếng Trần Kính Tông trêu chọc từ ngoài xe vang lên: “Đại tẩu tam tẩu luyến tiếc Trưởng Công chúa như thế, không bằng quay xe trở về, không đi nữa?”

Du Tú, La Ngọc Yến:……

Trưởng Công chúa tuy tốt, nhưng các nàng càng muốn gặp trượng phu đã xa cách một năm hơn.

Vội vàng lau khô nước mắt, hai người lục tục xuống xe.

“Trưởng Công chúa đừng xuống dưới, chúng ta cũng lập tức lên xe.”

Hoa Dương chỉ duỗi tay với Trần Kính Tông.

Tuyết lớn tung bay, trên đường căn bản không có ai, Trần Kính Tông trực tiếp ôm Trưởng Công chúa xuống dưới.

Hoa Dương khoác áo choàng, không muốn thấy hai tẩu tử lại khóc, thúc giục các nàng mau lên xe.

“Trưởng Công chúa mau trở về đi thôi, bọn tẩu đi đây!”

Một lát sau, Du Tú, La Ngọc Yến đều ló đầu ra từ cửa sổ xe, phất tay với Trưởng Công chúa như một cánh mẫu đơn đứng ở ven đường mỉm cười nhìn các nàng.

Trần Kính Tông:……

Hắn cũng đứng ở chỗ này nè!

Hoa Dương cũng vẫy vẫy tay, kêu xa phu lái xe.

Đoàn xe chậm rãi xuất phát, càng lúc tuyết lớn càng làm khiến những khuôn mặt đằng xa mờ đi.

Trần Kính Tông nhìn qua Hoa Dương, thấy nàng còn đang cười, ngọt ngào giống như được ăn kẹo, buồn bực nói: “Nàng như vậy, cứ như không thích đại tẩu tam tẩu, mong các nàng đi nhanh hơn vậy.”

Hoa Dương nhìn hắn, nói: “Ta là đang vui vẻ thay đại ca, tam ca.”

Trần Kính Tông:……

Hoàn chính văn.