Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 49: Chương 49




Chủ trạch.

Tôn thị lớn tuổi, hai ngày nay cũng chịu không ít tội, nhưng bà là chủ mẫu phải xử lý một đống chuyện, không thể muốn nằm nghỉ là có thể nằm nghỉ.

Khó khăn lắm mới phân phó xong mọi chuyện, Tôn thị vừa nằm sấp xuống giường để nha hoàn đấm bả vai cho bà thì Trần Đình Giám hậm hực đi tới.

Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, phu thê hai người chắc chắn phải nói chuyện, Tôn thị có hơi không muốn mà để nha hoàn lui xuống.

Trần Đình Giám ngồi xuống giường, ông thấy bà chuẩn bị ngồi dậy, vẻ mặt hơi dịu đi, nói: "Nàng nằm đi, cơ thể nàng vốn không tốt.


"Tôn thị không bị bệnh nặng, nhưng cũng sắp năm mươi tuổi, lại sinh bốn người con, mỗi khi vất vả, đủ loại vấn đề lớn nhỏ sẽ ập đến.

Tôn thị đổi thành nằm nghiêng, bà nhìn đôi mắt chứa tơ máu của trượng phu, trong lòng bà đau xót, bà cầm lấy khăn lau mắt: "Nếu chàng tự trách về chuyện mẫu thân, ta là dâu trưởng cũng có trách nhiệm, năm đó mẫu thân không chịu được thời tiết ở Kinh Thành, ta nên trở về với bà ấy, ở bên cạnh bà ấy báo hiếu thay chàng.

"Trần Đình Giám nhíu mày, ông cầm tay bà nói: "Nói chuyện này làm gì, ta và nhi tử đều ở Kinh Thành, nàng muốn về, mẫu thân cũng sẽ không đồng ý.

"Im lặng một lúc, Trần Đình Giám rũ mắt nói: "Ta chỉ hối hận vì đã hoàn toàn giao chuyện tổ trạch cho Nhị đệ.

"Tôn thị ngồi dậy, bà ôm lấy bả vai của ông: "Chàng có chỗ khó của chàng, nếu cần nhờ đến nhà Nhị đệ chăm sóc mẫu thân, là huynh vẫn nên phái nhũ mẫu, quản sự đến đó, chuyện lớn chuyện nhỏ chàng đều nắm trong tay, chứ không phải mặc kệ nhà Nhị đệ, chàng sợ Nhị đệ khó chịu trong lòng nên mới không làm vậy.

Trên quan trường phải suy đoán lòng người, người nhà thì phải để tâm đến cảm xúc của nhau, chàng cũng không làm sai.

"Trần Đình Giám cứng đờ ngồi tại chỗ.

Quả thật là ông để ý đến cảm xúc của Nhị đệ, nhưng lại biến thành hại mẫu thân.


Ông cho rằng Tề thị lựa chọn Nhị đệ là muốn sống những ngày tháng yên bình với Trần gia, Tề thị nhận một ít quà biếu cũng không ảnh hưởng đến thanh danh, nhưng không ngờ dã tâm của Tề thị lại không thua kém một số tham quan ở địa phương, càng không ngờ Tề thị dám tính kế với mẫu thân ông.

Có cái gì đó nhỏ giọt trên mu bàn tay Tôn thị, bà nhìn rồi đưa khăn tay của mình cho trượng phu.

Trần Đình Giám ngẩng đầu lên, ông lấy khăn che mặt.

Tôn thị nhẹ nhàng dựa vào lưng ông.

Trần Đình Giám cũng không thất thố lâu, ông lấy khăn tay đã ướt một nửa, vô ý gấp nó lại.

Tôn thị nói sang chuyện khác: "Nhị đệ thế nào rồi?"Vẻ mặt Trần Đình Giám phiền muộn: "Trừ khóc thì chính là khóc.


"Ông vừa thương xót người đệ đệ này yếu đuối, nhưng cũng vừa hận vì Trần Đình Thực không tranh không giành, nói một đống đạo lý, người đã một bó tuổi những vẫn khóc sướt mướt, cũng không biết có nghe vào tai hay không.

Có đôi khi Trần Đình Giám hy vọng rằng đệ đệ đối đầu với ông như lão Tứ, chứ không muốn nhìn đệ đệ rơi nước mắt.

Tôn thị thì không có tình cảm sâu nặng với tiểu thúc tử này, bà không kìm được tức giận: "Những chuyện khác hắn đều nghe Tề thị cũng không sao, nhưng mẫu thân sinh bệnh phải bốc thuốc, hắn phải để tâm một chút, chứ không phải để Tề thị thành công dùng thương lục để lừa gạt! "Trần Đình Giám cắt ngang bà: "Bỏ đi, đừng nói nữa.

"Ông không thích nghe, Tôn thị cũng bộc phát tình tính, bà đẩy cánh tay của ông ra, trừng mắt nhìn ông nói: "Chàng chỉ thương huynh đệ mình, nhưng lại đối xử với lão Tứ như thế nào? Nếu không có lão Tứ, không biết chuyện này bị giấu đến lúc nào!"Trần Đình Giám sờ trán, ông định nói đạo lý: "Nói thế nào đi nữa hắn cũng là vãn bối! "Tôn thị khinh thường: "Đừng nói chuyện này với ta, chàng chính là muốn thể hiện mình là huynh trưởng trước mặt đệ đệ của mình, muốn để người ngoài biết các lão chàng chưa từng khinh thường đệ đệ, chàng chỉ quan tâm đến danh tiếng của mình, nhi tử phải chịu khổ hay không đâu liên quan gì đến chàng đâu!"Trần Đình Giám: "Cố tình gây sự, hắn đánh thân thúc, nói thế nào đi nữa hắn cũng đuối lý!"Tôn thị: "Đúng, nhi tử ta đuối lý, còn đệ đệ ngươi che chở cho thê tử hại chết mẫu thân, còn vướng mắc bảo vệ bà ta như bảo bối mới là đại trượng phu, đúng không?"Trần Đình Giám: "! ".