Hai người đánh ngất tuần tra viên gác đêm, lợi dụng không gian ẩn mình vào bóng tối.
Tống Dư Hàng cầm xẻng xúc lớp đất bùn dưới chân lên cho đến khi chạm đến chiếc quan tài được đúc bằng bê tông cốt thép.
Cô thở hổn hển, mất hồn nhìn bức di ảnh khắc trên tấm bia mộ.
Kinh Trập: "Hay là.... thôi đi."
Suy cho cùng những hành động thế này là đang quấy nhiễu nơi an nghĩ của người đã khuất.
Tống Dư Hàng cắn răng, đỏ mắt giật cái bình trong tay anh, bắt đầu đổ chất lỏng bên trong ra.
"Lâm Yêm muốn trách thì anh cứ đổ lỗi hết cho tôi, chờ đến khi vụ án kết thúc, chờ đến khi tôi lo liệu xong hậu sự của mẹ tôi, tôi sẽ theo bồi tội cùng cô ấy."
Đến lúc này, cô vẫn còn sót lại một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng người nằm trong quan tài không phải Lâm Yêm.
Lâm Yêm chỉ đang giả chết trốn ở đâu đó hoặc có rất nhiều lí do bất đắc dĩ không thể lộ diện gặp cô.
Axit đặc nhanh chóng ăn mòn lớp bê tông, âm thanh "xì xì xì" khe khẽ vang lên, một luồng hơi gay mũi bốc lên, bề mặt bê tông rắn chắc xuất hiện nhiều vết lõm.
Tống Dư Hàng cầm xẻng đập mạnh, lớp đất đá lần lượt đổ vỡ, Kinh Trập nhìn thấy cô như vậy chỉ có thể lắc đầu thở dài, giúp cô một tay.
Chẳng mấy chốc, chiếc quan tài đen ngòm trở nên rõ ràng trước mắt.
Kinh Trập cầm lấy cờ lê cạy ra mấy cái chốt phong bế, xẻng trong tay Tống Dư Hàng rơi xuống, cô run rẩy chạm vào quan tài.
Người nói mở quan nghiệm thi là cô, chậm chạp không dám đối mặt hiện thực cũng chính là cô.
Kinh Trập rút ra một điếu thuốc, bật lửa: "Tôi qua bên kia trông chừng."
Nói rồi anh bước sang một bên nhường lại không gian riêng tư cho Tống Dư Hàng.
Tống Dư Hàng đưa lòng bàn tay chạm vào quan tài lạnh lẽo vẫn còn vương lớp bùn đất ẩm ướt cùng vôi vụn, gỗ cũ mục nát còn phát ra mùi hôi thối nhàn nhạt.
Cô như đang dịu dàng vuốt ve người yêu, áp cái trán lên nắp quan tài, vành mắt đỏ hoe, lẩm bẩm một mình.
"Xin lỗi Lâm Yêm, xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của tôi...."
"Chờ phá xong vụ án, bắt được hung thủ, mẹ chúng ta sống đến trăm tuổi, tôi sẽ lập tức đến gặp em, em đừng sợ, đừng sợ."
"Nhanh thôi, chờ tôi chút nữa, tôi sẽ không để em một mình."
Tống Dư Hàng nghẹn ngào, cái trán cọ sát bên trên nắp quan tài rách da đỏ lên, nước mắt nức nở rơi xuống lớp bùn đất.
Cô cắn răng, đáy lòng kịch liệt đau nhức đẩy nắp quan tài ra.
Lúc này cô không nhắm mắt, cô muốn nhìn rõ người bên trong, khắc sâu dáng vẻ của Lâm Yêm vào xương tủy, để hồi ức cùng thù hận cuồn cuộn dâng lên trong lòng, nhiều lần mài giũa, cuối cùng trở thành sức mạnh chống đỡ cô tiếp tục sống.
Suốt quá trình này, trái tim cô như bị tra tấn từng chút một. Toàn thân tựa hồ đã trải qua ngũ mã phanh thây, cuối cùng xương cũng bị nghiền nát thành tro.
Cô quỳ xuống, che môi, móng tay cắm sâu vào da thịt, dù đã cố gắng kìm nén tiếng khóc, nhưng Kinh Trập canh giữ cách đó không xa vẫn nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ như con thú nhỏ co mình chống lại nổi sợ.
Anh dụi tắt tàn thuốc, thở dài nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đêm.
--- Đã biết sẽ như vậy, hà tất phải cố chấp làm gì?
Chỉ là anh vẫn đến nhắc nhở cô một chút, gần tới giờ tuần tra viên thay ca.
Kinh Trập đặt ngón trỏ lên môi, huýt sáo một tiếng.
Mùa đông nhiệt độ xuống rất thấp, quá trình phân hủy của thi thể tương đối chậm, nhưng cho dù vậy, khuôn mặt vốn người gặp qua sẽ không thể quên được cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Tống Dư Hàng vươn tay muốn chạm vào nàng, cuối cùng vẫn không đành lòng, thu tay về, cắn răng run rẩy.
Tiếng huýt sáo của Kinh Trập kéo chút lý trí còn sót lại của cô trở về, Tống
Dư Hàng thút thít cánh mũi, cởi bộ quần áo trên người nàng ra, vết sẹo to bằng miệng bát trên vai vẫn còn đó, đã chuyển sang màu đen, có vài con ấu trùng không biết tên ngọ nguậy bên trong.
Kia là vết sẹo do đạn bắn lưu lại, thuộc về ấn ký độc nhất của Lâm Yêm.
Tống Dư Hàng rũ tay, ngã ngồi xuống đất.
Cô không khóc được nữa, đầu óc hoàn toàn mê man.
Thế giới xung quanh đột nhiên quay mòng, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ:
Lâm Yêm chết rồi? Lâm Yêm chết rồi?
Lâm Yêm thực sự đã chết rồi.
Vợ của cô... không còn nữa.
Tống Dư Hàng lẩm bẩm, tâm trí xoay quanh khung cảnh thường ngày từ khi hai người quen biết đến lúc yêu nhau.
Kinh Trập đi tới: "Chúng ta phải đi thôi."
Tống Dư Hàng vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, khi khóc, khi lại cười.
Kinh Trập ngân giọng: "Tống tiểu thư!"
Tống Dư Hàng hoàn hồn lau nước mắt, nhìn nắp quan tài vẫn còn đang mở: "Cho tôi thêm vài phút."
Vừa nói cô vừa từ dưới đất bò dậy, quỳ gối đến bên cạnh nàng, rút hộp nhẫn trong túi lấy ra chiếc nhẫn kim cương sáng bóng, nhẹ nhàng nâng tay nàng lên, chậm rãi đeo vào.
Kinh Trập nhìn cô đeo chiếc nhẫn mà lệ rơi đầy mặt: "Thật xin lỗi Yêm Yêm, không cầu hôn em sớm một chút, giờ lại tới quấy rầy em an nghỉ, thế nhưng tôi thật sự rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ rất nhớ. Ở dưới đó, em đừng sợ cô độc một mình, đeo nhẫn rồi chính là người của tôi, Diêm Vương hỏi em là ai, em hãy nói em làm vợ của Tống Dư Hàng, Lâm Yêm. Em chờ tôi, chờ tôi đi tìm em, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ tiếp tục cùng nhau."
Tống Dư Hàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Yêm, đeo chiếc nhẫn vào khớp xương sưng tấy của cô ấy, khóc không thành tiếng.
"
Tống tiểu thư...." Kinh Trập nhìn đồng hồ thúc giục.
Tống Dư Hàng gật đầu, kéo bàn tay lạnh lẽo tái nhợt của nàng đặt lên môi hôn: "Tôi yêu em, Lâm Yêm."
Nhìn cảnh tượng nửa đêm mở quan tài hôn thi thể, tự dưng cả người rợn tóc gáy, nhưng trong mắt người biết rõ nội tình như Kinh Trập, anh chỉ cảm thấy đó là một dạng lãng mạn biếи ŧɦái.
Nhưng sự thật là bọn họ hiện tại không có nhiều thời gian, còn phải khôi phục hiện trường lại như cũ, ít nhất phải để tiểu thư an nghỉ.
Tống Dư Hàng đứng dậy, tránh sang một bên nhìn anh từng chút đóng lại ván quan tài.
Rốt cuộc, Lâm Yêm đã rời xa cô, đến một nơi khác không có bệnh tật cùng đau đớn, hy vong nơi đó cô ấy có thể sống thật tốt, không, làm sao có thể tốt, cô ấy không có cảm giác an toàn, lại rất sợ hãi khi ở một mình.
--- Nhưng không sao cả, Lâm Yêm, tâm nguyện chưa toại tôi sẽ giúp em hoàn thành.
--- Em đừng sợ, cố gắng đợi tôi, rất nhanh, rất nhanh thôi tôi sẽ đi cùng em.
--- Hy vọng đến lúc đó em còn có thể nhớ đến tôi, nhưng nếu quên cũng không sao cả.
--- Tôi sẽ khiến em lại một lần nữa yêu tôi, tôi hứa.
•
Sau khi ra khỏi nghĩa trang, Tống Dư Hàng trở lại biệt thự Thanh Sơn.
Cổng ngoài dán giấy niêm phong, khóa vân tay điện tử đã bị tháo gỡ. Cô khó khăn trèo lên trên cửa sắt, từ trên cao lật người lại, động tác vẫn chưa khôi phục nhanh nhẹn cho lắm, lại bởi vì tinh thần bị kích động không nhẹ, nắm không vững nên mất thăng bằng rớt ngã xuống đất, mắt choáng váng quay cuồng.
Cô nằm trên nền đất lạnh một lúc mới chậm rãi đứng lên, khập khiễng đi vào nhà.
Đẩy cửa kính phòng khách ra, trong phòng đã trống không, cô bấm công tắc đèn trên tường, đèn cũng không sáng, điện nước cũng đã bị ngắt.
Cô chậm rãi bước đến chỗ chiếc ghế sofa, trong bóng tối ôm đầu gối ngồi xuống.
"Không đến nỗi dám tấn công cảnh sát, nhưng gặp phải một nữ nhân tâm thần đυ.ng trúng người còn—"
"Hừm! Đừng nhắc nữa, sáng sớm vừa ra đường gặp phải hai kẻ điên không muốn sống, đâm thẳng vào xe tôi—"
"Anh ta không mua nổi nhẫn kim cương cho chị đâu, tôi thì có thể."
"Không cần, tôi không hứng thú với nhẫn của pháp y Lâm."
"Lâm Yêm chân chính đã chết vào năm sáu tuổi, người đang thay cô ấy sống cuộc đời còn lại, đang đứng trước mặt chị, chỉ là thân xác, là ma quỷ."
"Tôi không cam lòng! Thân xác cũng được, ma quỷ cũng chẳng sao! Tôi chỉ biết em là Lâm Yêm, một Lâm Yêm sống sờ sờ đứng trước mặt tôi, là chiến hữu đồng sinh cộng tử với Tống Dư Hàng!"
"Ai nha, còn không cho người ta nói, chị bao lớn rồi, sinh hoạt riêng tư chẳng phải thoải mái đến cỡ nào, vậy mà ở trước mặt người khác cởϊ qυầи áo thôi lại khiến chị ngượng ngùng bối rối vậy sao."
"Chưa từng trải thì đã sao, không ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy? Không chừng học đòi vẫn có thể khiến em dục tiên dục tử."
"Tôi hỏi em, ly rượu này, có tên là gì?"
"Tương.... Tương lai còn dài."
"Nhất định nó rất quan trọng với em, bỏ.... thì quá đáng tiếc."
"Tôi mang theo nó trong người là vì nó rất vừa tay, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác, chỉ đơn giản là một cây roi sắt thông thường, không.... không như chị nói.... quan trọng vậy đâu. Bất quá, hiện tại có rồi."
"Vừa rồi quá mức tôn nghiêm, tôi cảm thấy ở trước mặt tiền bối nói những lời đó không thích hợp cho lắm."
"Rối cuộc là gì, chị mau nói a."
"Chính là.... tôi muốn nói.... em cũng là tín ngưỡng của tôi."
"Vị hôn thê của tôi đâu?"
"Vẫn còn sống, ở bên cạnh chị đây."
.........
Nhớ lại quá khứ, Tống Dư Hàng cong môi cười, nhưng nụ cười lại nghẹn ngào, vùi đầu vào hai lòng bàn tay.
Thật kỳ lạ, với tính cách của Lâm Yêm, cô ấy chưa bao giờ mở miệng nói lời "yêu" với cô, lần duy nhất chân chính đáp lại lời cầu hôn cũng chỉ là một câu nói: "Vẫn còn sống, ở ngay đây."
Nhưng giờ thì Lâm Yêm đã không còn nữa, vĩnh viễn rời xa cô.
Một câu tỏ tình thay cho lời chia tay.
--- Lâm Yêm, em là đồ lừa đảo, đồ lừa đảo...
Tống Dư Hàng lẩm bẩm, nước mắt từng giọt rơi xuống đất.
Khoảng thời gian 2 người giận dỗi, cô đã từng hoài nghi Lâm Yêm liệu có thật sự thích mình hay không, nếu thích, cô ấy sẽ không ra ngoài nɠɵạı ŧìиɧ với người đàn ông khác.
Cô biết như vậy là không nên, nhưng cô không kiềm chế nổi suy nghĩ của bản thân, đến mức đêm hôm đó ngang ngược dày vò nàng.
Hóa ra Lâm Yêm không phải không yêu, cô ấy chỉ mang toàn bộ tình yêu chôn giấu dưới đáy lòng.
Lâm Yêm chính là một người vụng về như vậy, khẩu thị tâm phi, ngoài miệng cay độc nhưng lại là một người tốt bụng, nội tâm ấm áp vô cùng.
Tống Dư Hàng nhớ lại mọi thứ liên quan tới nàng, trong lòng hối hận xen lẫn
hoài niệm sâu sắc, cô cắn cổ tay mình, giống như một chú sói con nghẹn ngào nức nở trong gian phòng tối tăm.
•
Biên giới Trung Quốc - Myanmar
Một chiếc thuyền con lặng lẽ bình đạm lướt qua mặt sông.
Cũng trên chiếc thuyền đó, vài người đàn ông vạm vỡ cùng vài cô gái trẻ được đưa về từ miền bắc Myanmar, tất cả đều là hàng tươi mới được đưa đến cho các ông lớn thưởng thức.
Một người phụ nữ móng tay đỏ mở nón tre ra, hài lòng nhìn xem hàng của mình, thầm nghĩ chắc hẳn có thể bán được một cái giá hời, nụ cười càng thêm thích thú.
Người chèo thuyền đang cầm lái quay đầu dùng tiếng địa phương nói một câu: "Gần đây Trung Quốc thiết quân luật nghiêm ngặt, chúng ta chỉ có thể trốn trong rừng lén vượt biên."
Người phụ nữ nhướng mày trả lời bằng tiếng Miến Điện: "Càng sớm càng tốt, đừng để người mua sốt ruột đợi lâu."
*Miến Điện: tên gọi cũ của Myanmar.
Đối phương gật đầu chống thuyền qua ngã ba sông, dòng nước dần trở nên nhẹ nhàng, thuyền đi chậm lại.
Đoàn người biết đã sắp đến nơi, nhanh chân thu dọn đồ đạc, mấy cô gái bị trói tay, còn bị kéo lên một cách thô bạo.
Người cầm lái chèo thuyền cập bến, xoay người muốn dìu người phụ nữ xuống.
Người phụ nữ nhìn tảng rừng rậm đen ngòm, không hiểu sao có một tia dự cảm không lành, thì thào nói: "Trước đây tôi chưa từng đến nơi này."
Vừa nói, cô vừa đưa tay tóm cổ tay hắn, người cầm lái nhắm mắt nhướng mày, khẽ gật đầu.
Nhờ ánh trăng, cô nhìn thấy dưới chiếc mũ tre rộng vành kia là khuôn mặt mày rậm mắt to, một gương mặt lạ lẫm.
Người phụ nữ trong lòng giật thót, ánh mắt rơi xuống hổ khẩu của hắn, kén súng!
*Hổ khẩu: khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.
*Kén súng: vết chai sần, phồng rộp da do dúng súng lâu ngày.
Cô mềm nhũn tựa lại gần: "Ôi, lắc quá, đỡ tôi."
Người lái thuyền vòng tay qua eo cô, người phụ nữ từ phía sau rút ra một khẩu súng, ngay khoảnh khắc cô lấy ra, người lái thuyền cũng động đậy, một tay chống chuẩn bị đỡ cô xuống, người phụ nữ đưa tay bắn một phát.
Tiếng súng đánh bay trong rừng khiến lũ chim sợ hãi tán loạn, con thuyền lắc lư, người lái thuyền ngã ngửa rơi xuống dòng sông giáp ranh giới, dòng máu đỏ nhạt loang ra trôi theo dòng nước.
Theo tiếng súng của cô vang lên, phảng phất như bật mở công tắc, khu rừng đen tối bừng lên ngọn lửa.
"Cộc cộc cộc——" tiếng súng tiểu liên không ngừng vang lên, người trên thuyền cũng bắt đầu đánh trả, nhưng cuối cùng hỏa lực không dày đặc bằng đối phương, bị áp chế đến không đường lui. Mấy cô gái nhỏ hét lên thất thanh.
Người phụ nữ tiện tay kéo một người qua thay mình đỡ đạn, nhìn lại, tất cả người đi theo cô hoặc đổ gục trên thuyền, hoặc là bị bắn rơi ngã xuống sông.
Cô cắn răng, từng chút đem những tên đã chết đẩy ra, "Phịch" một tiếng nhảy xuống dòng sông.
Người trong rừng rút súng, một tiếng hét lớn: "Đuổi theo!"
Người phụ nữ không biết trôi nổi theo dòng sông lạnh giá bao lâu, cho đến khi kiệt sức, xung quanh bốn bề yên tĩnh không còn dấu vết của những kẻ truy đuổi.
Cô ho khan mấy tiếng, chật vật bò lên bờ, không ngờ vừa ngẩng đầu lên thì một họng súng lạnh lẽo áp thẳng vào trán.
Ánh mắt cô lạnh đi nhìn đám thanh niên to cao vạm vỡ, dùng tiếng Trung phổ thông hỏi.
"Ai phái các người đến đây? Quân đội Miến Điện hay Lào hay là—"
Cô dừng lại một chút: "Cảnh sát Trung Quốc?"
Đối phương cầm báng súng đập tới: "Cái này cô không cần biết."
•
Buổi sáng khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống sàn nhà, người đã mất ngủ một đêm Tống Dư Hàng ngẩng đầu lên khỏi vòng tay.
Cô từ trong hộp lấy ra chiếc nhẫn lẻ loi còn lại, chậm rãi đeo vào ngón áp út.
Cô nhìn căn phòng trống vắng thì thầm: "Lâm Yêm, em có thấy không? Chúng ta... đã kết hôn."
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh nắng chiếu vào khóe mắt cùng đuôi lông mày, sưởi ấm thân thể lạnh buốt.
Tống Dư Hàng cong môi cười cười, di chuyển cơ thể cứng đờ đứng dậy, khập khiễng bước ra cửa lớn.
Cô đi thẳng đến một cửa hàng điện thoại, nhìn bên trong dãy điện thoại rực rỡ muôn màu đến ngây ngẩn.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu cho cô: "Tiểu thư muốn dùng điện thoại thế nào? Chúng tôi có một chiếc điện thoại mới ra—"
Cô nhân viên líu lo không ngừng, miệng lưỡi rất nhanh nhẹn, nhưng ánh mắt của cô lại nhìn chằm chằm vào một chiếc điện thoại cũ kỹ tận cùng bên trong tủ kính, giống hệt cái trước kia cô từng dùng.
Tống Dư Hàng chỉ chỉ, khàn giọng nói: "Tôi muốn cái kia."
Nhân viên cửa hàng nhếch miệng, lén lút trợn mắt, vốn tưởng rằng sáng sớm đã có một mối làm ăn lớn ai ngờ lại là một người nghèo, hơn nữa còn nhìn trúng mẫu đã lỗi thời từ mấy năm trước.
Tống Dư Hàng đợi nhân viên đóng gói phụ kiện đưa cho cô, đối phương hỏi tiếp một câu: "Tiểu thư, có cần thẻ sim mới không?"
Cô suy nghĩ một chút: "Tôi làm mất thẻ cũ, tôi có thể báo mất và khôi phục thẻ được không? Tôi muốn dùng số cũ của mình."
Dù bị mất điện thoại, mất gần hết hình ảnh và nội dung trò chuyện, nhưng con số này mang quá nhiều câu chuyện cùng mối thâm tình của hai người.
Cô vẫn mang một hy vọng xa vời, nếu như, nếu như có tồn tại một khoảng thời không song song, nếu như, nếu như một ngày nào đó Lâm Yêm muốn gọi cho cô thì sao.
Nếu đổi số, cô ấy sẽ không thể tìm thấy cô.
Nhân viên cửa hàng bày ra một vẻ mặt rất không kiên nhẫn, Tống Dư Hàng im lặng từ trong túi lấy ra vài tờ tiền màu đỏ đặt lên quầy.
Đối phương vui vẻ ra mặt: "Được chứ, vui lòng đưa thẻ căn cước cho tôi."
Nửa giờ sau, Tống Dư Hàng cầm chiếc điện thoại mới ra ngoài, bắt taxi đi thẳng đến Cục cảnh sát.
Đang là giờ hành chính, cô vừa xuất hiện ở cửa liền rước lấy vô số ánh mắt, đủ cung bậc biểu cảm vây quanh cô.
"Tống đội, thân thể không tốt đừng vội đi làm."
"Tống đội, cô... thật không có chuyện gì chứ?"
"Tống đội, chuyện này chúng tôi đều nghe nói qua, cô.... bớt đau buồn."
....
Đối mặt với ý tốt của đồng nghiệp, Tống Dư Hàng sớm đã đau lòng đến chết lặng.
Cô chỉ cong môi cười một cách máy móc, nụ cười kia chưa bao giờ khó coi đến vậy.
"Không sao, không có việc gì đâu, mọi người đi làm việc đi, Phùng cục đâu?"
"Phùng cục sáng sớm đã đi họp, vẫn chưa về."
Tống Dư Hàng gật đầu đi thẳng vào vấn đề: "Kẻ bắt cóc Tiểu Duy lần trước vẫn còn sống, đã bắt được chưa?"
Đám người hai mặt nhìn nhau, Tiết Duệ do dự muốn nói lại thôi.
"Đã bắt được...."
Tống Dư Hàng cắt ngang: "Giam ở đâu?"
Một viên cảnh sát nhỏ nói tiếp, giọng điệu ngập ngừng: "Phùng cục tự mình thẩm vấn, không cho chúng tôi nói."
Lời còn chưa xong, cũng không biết đã chạm vào dây thần kinh mẫn cảm nào của Tống Dư Hàng, cô túm chặt lấy cổ áo anh ta, hai mắt đỏ ngầu: "Thế nào, tôi còn chưa bị đuổi việc vậy mà đã phòng tôi như phòng trộm?"
Tiết Duệ: "Tống đội, bình tĩnh, bình tĩnh, tâm trạng của cô chúng tôi có thể hiểu, nhưng mệnh lệnh của Phùng cục, thực sự.... đừng làm khó chúng tôi."
Tống Dư Hàng buông tay, đẩy anh ta ra: "Được, tôi không làm khó các người, tôi tự mình tra xét."
Nói xong cô sải bước đi ra ngoài.
Tiết Duệ vỗ trán: "Xong rồi, mau báo cáo cho Phùng cục."
Trên đường từ văn phòng đến cổng Cảnh cục, Tống Dư Hàng nhớ lại chi tiết về lần tiếp xúc với tên béo cùng nơi có khả năng giam giữ hắn.
Trong đầu cô chợt lóe lên hình ảnh lỗ kim trên cánh tay hắn, Tống Dư Hàng mở cửa xe taxi.
"Tài xế, trung tâm cai nghiện bắt buộc Giang Thành."
Tống Dư Hàng đến trước cổng bị bảo vệ ngăn lại, cô trực tiếp đưa giấy chứng nhận áp trước mặt đối phương.
Đây là việc mà trước kia chỉ có Lâm Yêm mới làm.
"Đội trưởng đội trinh sát hình sự Cảnh cục Giang Thành - Tống Dư Hàng, mở cửa, tôi muốn thẩm vấn phạm nhân."
Con dấu đóng bên trên giấy chứng nhận kia là thật, mấu chốt là việc thẩm vấn phạm nhân cần phải có thủ tục bằng văn bản.
Cai ngục liên tục kêu lên: "Tống đội, Tống đội, cái này..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị đẩy ra, Tống Dư Hàng xông vào, tên cai ngục cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tốt xấu gì đây cũng là lãnh đạo, hắn cũng không dám đắc tội.
"Tống đội, Tống đội, trước tiên nói cho tôi biết cô muốn thẩm vấn phạm nhân nào, tôi đi gọi người đến, thủ tục có thể xử lý sau cũng được..."
Hắn vốn định kéo dài thời gian một chút, chờ Cục trưởng đến giải quyết mọi việc, nhưng Tống Dư Hàng lại làm như không nghe thấy, một đường đi thẳng, gần như chạy đến lần lượt từng song sắt để quan sát.
Cai ngục muốn chặn đường: "Tống đội!"
Tống Dư Hàng nghoảnh mặt làm ngơ, nghĩ hắn vướng chân, một tay đã đẩy hắn ra.
Cai ngục lảo đảo lui lại hai bước, va vào lan can, cao giọng nói: "Tống đội, Tống đội, cô còn như vậy tôi sẽ gọi người đến!"
Tống Dư Hàng chạy qua một cánh cửa sắt, lại đi ngược trở về, mở ra song sắt.
Cai ngục vốn tưởng rằng cuối cùng cô đã bình tĩnh, ai ngờ cô quay lại với ánh mắt nhắm vào chiếc chìa khóa treo bên hông hắn.
"Đưa chìa khóa cho tôi."
Cai ngục gắt gao nắm chặt chùm chìa khóa lui về sau: "Tống đội, Tống đội, cái này không được, là trái... quy định."
Tống Dư Hàng túm cổ áo hắn nhấc lên rống: "Tôi con mẹ nó vợ cũng không còn nữa thì quản chi mấy cái quy định quái quỷ kia!!!"
Thừa lúc hắn đang ngây người, Tống Dư Hàng giơ tay đánh một quyền, tên cai ngục nhỏ che mặt lại. Cô thế nhưng thoáng giả vờ ra chiêu, rồi lại rút chùm chìa khóa trên thắt lưng hắn, bước nhanh lên vặn mở cửa, trước khi đại quân đuổi đến thì cửa đã "Rầm" một tiếng đóng lại, đồng thời phá hỏng ổ khóa từ bên trong.
Mặc cho bên ngoài có tiếng đập cửa ầm ĩ, cô cũng làm ngơ như không nghe thấy.
Đây là một căn phòng đơn chật hẹp, tường kín bốn phía, chỉ có một cái song sắt để thông khí. Tên béo đang ngủ, nghe thấy động tĩnh lập tức nhảy dựng lên, cả người run rẩy co rụt lại, nhìn cô từng bước một tới gần, thân ảnh cao lớn che khuất ánh nắng.
"Cô.... Cô muốn làm gì? Cô không phải.... Không phải cảnh.... Cảnh sát sao?"
Bởi vì sợ hãi nên giọng nói của hắn có hơi chói tai.
Căn phòng chỉ lớn có bấy nhiêu, phía sau lưng hắn đã chạm vào bức tường kiên cố, căn bản không có đường lui.
Tống Dư Hàng siết chặt tay: "Anh còn có thể ngủ? Anh thế mà còn có thể thoải mái đi ngủ? Mẹ kiếp anh còn có thể ngủ được sao?"
Cô nghiến răng nghiến lợi, thốt ra từng chữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.
"Cứu... Cứu mạng!" Tên béo bị còng tay, cũng không còn sức lực phản kháng, vừa hướng về phía cửa vừa gào khóc muốn chạy trốn.
Tống Dư Hàng một đòn đá hắn lăn xuống đất, vươn tay kẹp cổ phắn, sức lực phát ra rất mạnh, đến nổi các khớp xương đều chuyển màu xanh trắng.
"Nói, ai phái anh đến bắt cóc Tiểu Duy? Nói, ai phái anh dẫn chúng tôi tới nơi đó?"
Trong mấy ngày này, cô cố nén nỗi đau để suy nghĩ và sắp xếp lại dòng thời gian.
Kẻ có tiền án bắt cóc trẻ em xuất hiện trước lễ tết, xe của Lâm Yêm bị người khác cào xước, có người biết nàng chắc chắn sẽ đổi xe, cho nên đã động tay với chiếc Audi kia, đây cũng là nguyên nhân gián tiếp khiến cô rơi xuống biển, khiến Lâm Yêm liều mạng cứu cô.
Chưa kể trước đó Tiểu Duy bị bắt cóc, cô bị đối phương chơi đùa buộc phải đi theo tiết tấu của hắn, thêm việc ai đó đã đóng lại cánh của thép chống đạn bên trong xưởng gỗ, mục đích là để bẫy chết bọn họ, trong đó có cả Lâm Yêm.
Cùng với tay bắn tỉa sau đó, nhanh hơn một bước bắn chết tên bắt cóc cao gầy cũng bởi vì hắn ta sắp nói cho cô biết chân tướng đằng sau.
Nghĩ kĩ lại một chút thì, coi như cuối cùng tay súng bắn tỉa không thể gϊếŧ được hai người, nhưng nếu cô dùng chiếc xe có vấn đề kia đuổi theo chúng chắc chắn chết không nghi ngờ, con đường nguy hiểm như vậy, tuyết rơi phủ đầy, mặt đường trơn trượt vô cùng.
Như vậy, mục đích duy nhất chính là——
Tống Dư Hàng không rét mà rung, cục diện này là rõ ràng là muốn đưa cô vào cửa tử, nhưng lại bị Lâm Yêm dùng tài trí phá giải - một cơn lốc bụi bạo nổ.
Nhưng nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, cô thà rằng nàng không thông minh như vậy, cứ đợi ở trong xưởng vĩnh viễn đừng ra ngoài.
Tống Dư Hàng hận đến nghiến răng, kẻ chủ mưu phía sau vì muốn lấy mạng cô không tiếc lụy rất nhiều người vô tội.
Mẹ, chị dâu, cháu gái..... Lâm Yêm....
Tống Dư Hàng nóng bừng hai mắt, cánh tay hắn bị siết càng thêm chặt, khàn cả giọng gào lên: "Nói?! Là ai sai anh làm như vậy? !"
Tên béo giãy giụa, hai tay bất lực bấu chặt sàn nhà, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn trắng: "Tôi... Tôi không biết... Khụ... Khụ khụ... Cứu... Cứu mạng..."
Hắn vẫn còn sót lại một tia chờ mong cuối cùng nhìn ra ngoài cửa.
Tống Dư Hàng là cảnh sát, sẽ không gϊếŧ hắn ở trong ngục giam.
"Có phải anh cho rằng tôi chưa từng gϊếŧ người?" Cô đứng trong bóng tối, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
Tên béo nhìn thấy trong mắt cô đủ sự tàn nhẫn, có sự tuyệt vọng, có nỗi oán hận, cuối cùng đều hóa thành một tràng sát khí lạnh băng.
Hắn còn chưa kịp thất thanh kêu lên thành tiếng đã bị một nhồi giấy bịt miệng lại, cô đem những cuốn sách mà bình thường tù nhân dùng để học viết chữ xé tan thành từng mảnh, một tờ lại một tờ dán lên mặt hắn, rồi tạt nước lên người...
"Anh cho rằng tôi thật sự không dám gϊếŧ anh sao?" Tống Dư Hàng thấp giọng lặp lại một lần, xé một tờ giấy thấm nước, vỗ vỗ lên.
"Biết tại sao không? Đó là bởi vì tôi muốn. . ."
"Từ từ tra tấn anh."
"Biết cái này gọi là gì không?" Cô lạnh nhạt xé tiếp một tờ giấy đắp lên, nhìn xem nét mặt hắn bị giấy ướt che kín, tên béo thởi hồng hộc, nói không nên lời.
"Cái này gọi là dùng giấy ướt che mặt cho ngạt chết, một cực hình đã được lưu truyền ba ngàn năm, người xưa gọi tên là 'Thϊếp gia quan', dán một lớp liền thăng làm cửu phẩm quan, vừa thăng quan lại vừa phát tài, anh không phải muốn tiền sao?"
Tống Dư Hàng lẩm bẩm, chậm rãi cười cười, lại xé ra một tờ giấy khác dán lên: "Nào, cho anh, cho anh, đều cho anh!"
Cô bỗng dưng nghiến răng nghiến lợi, đem toàn bộ giấy trong tay một mạch đập vào mặt hắn, giơ tay hất cả cốc nước lên đó.
Chất lượng giấy rất tốt, kín không kẽ hở, khiến tình trạng thiếu oxy càng trầm trọng hơn.
Tên béo run lên bần bật, tờ giấy mỏng như cánh ve cứ phập phồng theo từng nhịp thở của hắn.
Rất nhanh hắn đã không thở được bởi vì thiếu oxy, hơi thở nặng nề như kéo ống bễ, sợ hãi đan xen lại thêm phản ứng sinh lý trước khi chết, chẳng mấy chốc quần hắn đã ướt một mảng lớn, bốc mùi khó ngửi.
Tống Dư Hàng lại bắt đầu xé sách, bên tai vang lên âm thanh xoẹt xoẹt.
Tên béo ngã quỵ trên đất, khó khăn nâng lên một ngón tay.
Tống Dư Hàng một đòn đem người đạp lăn, xốc lớp giấy trên mặt hắn lên: "Nói!"
Tờ giấy vừa được nhấc lên, tên béo đã nước mắt giàn giụa, van ông nội cầu bà cố: "Bà cô, tôi nói tôi nói, đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi!"
Tống Dư Hàng nắm cổ áo hắn kéo lên: "Nói, ai phái anh bắt cóc nó?"
"Tôi cũng không biết, không biết, chính là lấy tiền làm việc.... Lấy tiền làm việc!"
"Người kia dáng dấp thế nào?"
"Nam, cao khoảng 1,7m, dáng người cao gầy, ăn mặc rất chỉnh tề, đeo một chiếc đồng hồ trông khá đắt tiền, trên cổ tay phải có một vết bớt to bằng móng tay!"
Tên béo thở hổn hển, nói thẳng một hơi, lưu loát nôn sạch sẽ còn hơn trước mặt Phùng cục.
"Làm sao có thể tìm được hắn?"
"Hộp đêm Hoan Ca, chúng tôi mỗi lần gặp mặt đều là ở nơi đó!"
"Các người bắt cóc trẻ em rồi bán đi đâu?"
"Bán cho Chị Hồng, một người phụ nữ gọi là Chị Hồng! Còn cô ta bán cho ai tôi không biết."
Tống Dư Hàng đẩy hắn ra đứng dậy, lửa giận chưa nguôi, xoay người hung hăng đá vào mặt hắn mấy cái, đôi giày tác chiến kia khảm đinh tán, lại là loại đế dày.
"Tên buôn người chết tiệt!"
Tên béo thảm thương kêu lên một tiếng, máu mũi vẩy ra, kêu cha gọi mẹ.
"Anh còn dám kêu cứu, còn mặt mũi à! Mẹ kiếp anh câm miệng cho tôi!" Tống Dư Hàng còn muốn ra tay, lại bị cai ngục thô bạo phá cửa xông vào ba chân bốn cẳng nhấn ngã trên đất.
"Cạch" một tiếng, còng tay đã đeo lên cổ tay.
Tống Dư Hàng không kháng cự, mặc cho người khác áp cô ra ngoài lên xe cảnh sát. Chỉ là đôi mắt đỏ hoe quay đầu gắt gao nhìn tên béo, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, đến khi không nhìn thấy nữa mới thôi.
Tên béo không rét mà run, ôm đầu cuộn tròn lại một góc, thầm nghĩ, cái ngục giam chết tiệt này cũng không an toàn.
Cánh cửa sắt khẽ đóng lại, Phùng Kiến Quốc ho nhẹ một tiếng, ngồi đối diện với cô, nhìn cô đang cúi đầu im lặng.
"Phùng cục, hỏi thế nào đều không nói, ngài xem..."
Nhìn cái gì đây, không thể dùng hình tra tấn nghi phạm đối với cô.
Phùng Kiến Quốc đè ép lửa giận: "Các người ra ngoài đi."
Đây chính là muốn một mình thẩm vấn cô.
Một số điều tra viên nhìn nhau rồi cầm sổ ghi chép lui ra ngoài.
Đợi đến khi mọi người đều rời đi, Phùng Kiến Quốc mới mở miệng: "Nói đi, tại sao lại chạy đến đó?"
Tống Dư Hàng miễn cưỡng nhấc mi mắt, nhìn camera trên tường, nở nụ cười bất cần.
Thường ngày cô tuyệt đối sẽ không cười như vậy, đây là biểu cảm thường thấy của Lâm Yêm.
Phùng Kiến Quốc giật mình, mặt không biểu cảm đi tắt camera, màn hình giám sát một màu đen kịt.
"Bây giờ có thể nói không?"
Tống Dư Hàng nghiêng người về phía trước: "Tôi không có gì để nói, tôi đánh hắn là để trút giận cho Lâm Yêm. Hôm nay Phùng cục giam giữ tôi, cùng lắm chỉ là bắt được một tù nhân, nhưng nếu thả tôi ra, tôi nguyện phá giải vụ án chấn động này, mang lại thành tích khó mà so sánh được, ít nhất có thể để cho ngài dùng công lao đó lấy được cái vị trí mong muốn kia."
Phùng Kiến Quốc lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt màu nâu nhạt ẩn hiện bên trong nhiều điều ông không thể hiểu được.
Thường ngày nhất định cô cũng không nói những lời này, thậm chí những vấn đề này cô cũng không tình nguyện suy nghĩ đến.
Phần lớn tâm tư cô đều dồn hết vào việc phá án, là một người vô cùng trong sáng thanh liêm.
Chính vì sự xuất hiện của Lâm Yêm khiến cô trở nên sinh động, giống như một "người" sống hơn, cũng chính vì cái chết của Lâm Yêm khiến cô trở nên phức tạp, trở nên bớt tính "người" hơn.
Phùng Kiến Quốc lặng lẽ thở dài, cũng không biết nước cờ này là đúng hay sai.
"Làm sao cô biết tôi muốn gì, nếu tôi thực sự chỉ muốn bảo vệ chính nghĩa thì sao? Cho dù cô là đồ đệ của Triệu thính, là bộ mặt của Cảnh cục Giang Thành, nhưng phạm sai lầm không thể không phạt."
Tống Dư Hàng kéo khóe môi mỉm cười: "Khi tôi đảm nhận chức vụ đội trưởng đội hình sự, tôi nhận ra rằng, quyền lợi, tiền tài, không ai không muốn, khác nhau chỉ là cách thức đạt được thôi."
"Tôi giúp ngài thăng chức, ngài cho tôi cơ hội phá án, vô cùng công bằng."
Như thể nghe thấy một trò đùa vui nào đó, ông nâng tách trà lên cười khẩy một tiếng, sau đó lại đặt xuống, đan hai tay vào nhau, lẳng lặng nhìn cô.
"Tôi có thể giúp cô--"
Tống Dư Hàng liền giật mình.
Ông lại nói tiếp: "Nhưng chắc chắn không phải vì tôi muốn được thăng chức, tôi không vô dụng đến mức cần dựa vào công lao của người khác mà leo lên, lý do tôi giúp cô chỉ có một."
"Đó là hy vọng những kẻ phạm tội sẽ bị đưa ra trước công lý, chính nghĩa sẽ được thực thi."
Tống Dư Hàng cánh mũi cay xè, nước mắt lưng tròng: "Vì cái gì, ngài không phải vẫn luôn chán ghét Lâm Yêm sao?"
Lão nhân vuốt râu trừng mắt: "Ai nói tôi ghét cô ấy?"