Tống Dư Hàng hai ba đũa đã ăn sạch thức ăn trong bát: "Con no rồi, ra ngoài một chút."
Mẹ Tống đứng dậy, giọng buồn bã gọi tên cô: "Dư Hàng, con đừng đi nữa, đừng đi nữa... đừng khiến mọi người lại lo lắng."
Tống Dư Hàng quay đầu lại, nồi lẩu trên bếp vẫn đang sôi ùng ục, hương vị tỏa ra khắp phòng
Đồ ăn rửa sạch sẽ đặt trên đĩa vẫn còn đọng nước.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, yên bình như vậy.
Lâm Yêm cũng nên ngồi đây tận hưởng sự ấm áp này mới phải.
Nhưng nàng đã không còn nữa, không còn được ăn món lẩu mà mình yêu thích nữa rồi.
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Mẹ, xin lỗi, con có thể hứa với mẹ không làm bất cứ điều gì tổn thương bản thân, sẽ sống thật tốt, nhưng nếu mẹ muốn con thờ ơ xem như không có chuyện gì xảy ra, con không làm được."
Sau khi Tống Dư Hàng rời đi, mẹ Tống ngẩn người nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc đến khi Quý Cảnh Hành gắp một đũa rau luộc bỏ vào bát của bà.
"Mẹ, để em ấy đi đi, ít ra có thể làm chút gì đó giúp em ấy khuây khỏa, những ngày sau này còn rất nhiều thứ để trông chờ."
Tiểu Duy cắn đũa, mặc dù nghe không hiểu mọi người đang nói gì, nhưng thấy mẹ mình gắp thức ăn cho bà nội, mà bà nội đang khóc, nên đứa nhỏ cũng đưa miếng thịt trong bát mình cho bà.
Đứa nhỏ vẫn không thích nói chuyện, nhưng hành động đáng yêu này cũng đủ để cho mẹ Tống nín khóc mỉm cười.
"Ngoan, mau ăn đi, đồ ăn còn nhiều như vậy, Cảnh Hành, con cũng ăn đi."
"Vâng, mẹ nếm thử này đi."
•
Hộp đêm Hoan Ca
Tòa nhà cổ hai tầng ẩn mình bên trong phố xá sầm uất, ngói xanh mái cong, vô cùng tráng lệ, trên tường trang trí đèn màu, ánh sáng nhấp nháy, gần như chiếu sáng cả con đường.
Biển hiệu làm bằng chất gỗ hoa lê, treo cao trên nóc nhà.
Vài thanh niên tuấn tú mặc âu phục đi giày da đứng ở cửa, vừa thấy có xe chạy tới lập tức bước ra mở cửa, khom người khoác eo nghênh đón những vị khách bước vào.
Tống Dư Hàng đứng bên kia đường, rít xong điếu thuốc sau đó dập tắt tàn thuốc bước tới
Không ngoài dự đoán, cô bị chặn lại.
"Xin chào quý cô, vui lòng cho tôi xem thẻ hội viên."
Chàng trai mặc âu phục mang giày da dùng một thái độ xa cách nói với cô.
Tống Dư Hàng: "Nghe nhạc cũng cần thẻ hội viên sao?"
"Đúng vậy, hội quán chúng tôi áp dụng hệ thống hội viên để hoạt động, chỉ có làm thẻ trước mới có thể vào."
Xem ra Phùng Kiến Quốc nói không sai, nơi này chỉ chiêu đãi khách quen.
Tống Dư Hàng ngẩng đầu nhìn biển hiệu lộng lẫy: "Mất bao nhiêu tiền mới có thể vào?"
Chàng trai đánh giá cô một vòng, thấy cô mặc một bộ quần áo bình thường, trên người cũng không có trang sức đắt tiền nào, thậm chí bởi vì đầu tóc bù xù, áo khoác không cài khuy, đôi bốt cũng không buộc dây, toàn thân trên dưới tràn ngập "phóng khoáng" hai chữ.
Thoạt nhìn, xem ra chính là quỷ nghèo, tia khinh thường hiện lên trong mắt chàng trai kia.
"Thẻ hội viên 100.000 tệ, còn có mức chi phí tối thiểu mới được vào."
Tống Dư Hàng vốn tưởng rằng cắt cổ lắm cũng chỉ có năm ngàn, ai biết lại ném ra một con số khổng lồ như vậy.
--- Đây là hội quán giải trí hay chợ đen buôn lậu vậy?
Cô đút tay vào túi mò tìm thẻ cảnh sát, nhưng rồi lại buông ra.
Quên đi, không thể đánh rắn động cỏ.
"Tôi muốn vào tìm người hẳn là không cần nhiều tiền như vậy?"
Cô định là thử thăm dò, ai biết đối phương nghe cô nói muốn tìm người, đã lập tức trở nên cảnh giác.
Chàng thanh niên liếc một ánh mắt, mấy tên vệ sĩ khác ở cửa lặng lẽ vây quanh cô.
"Nếu như không đóng phí, thật xin lỗi, mời cô về."
Tống Dư Hàng hậm hực trở về, đám thanh niên kia tản ra hết, cô liếc nhìn lại, đột nhiên quay người, đẩy người đàn ông nói chuyện với mình ra, nhấc chân trực tiếp xông vào.
Không đợi cô chạm đến cánh cửa, hai chân không địch lại bốn tay, bị đánh đến mặt mũi bầm tím ném ra ngoài.
Tống Dư Hàng nằm trên đường, xe cộ chạy qua bấm còi inh ỏi, cô ôm vai khập khiễng đứng dậy đi sang bên kia đường, nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi liền đi vào mua một gói thuốc lá và một bình rượu trắng.
Thuốc lá cũng là loại quen thuộc Lâm Yêm hay dùng.
Tống Dư Hàng đôi mắt đỏ hoe run rẩy gõ nhẹ vào nó, ngửi được hương vị quen thuộc của nàng khiến cô mơ hồ cảm nhận được một chút ấm áp.
Cô đi dọc theo chân tường, vừa đi vừa khóc, rất nhanh đã đi đến cửa sau của hộp đêm.
Vẫn như thường lệ có vài người canh gác nơi đây, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn cô.
Cô nhấp một ngụm rượu trắng, lau khóe môi, ngã ngửa chạm vào bức tường phía sau, tự hỏi liệu rằng có thể trèo qua được hay không.
Vài cảnh sát trong xe tuần tra ven đường thấy cô, đèn báo hiệu nhấp nháy.
Tống Dư Hàng nhếch môi, tay vịn trên tường buông xuống, cầm bình rượu lảo đảo đi về phía trước.
Xe cảnh sát chạy theo cô mấy trăm mét, thấy không có hành động gì bất thường mới rời đi.
Cứ như vậy, cô cất gói thuốc lá vào túi, mang theo bình rượu ngơ ngác đi về trước, vô tình đã đi đến phòng luyện tập thường ngày của mình.
Đã quá giờ làm việc, ban đêm thường không có ai ở đây, bên trong chỉ mở một ngọn đèn tường mờ ảo.
Tống Dư Hàng leo lên võ đài, trượt chân ngã nhào rượu đổ khắp người, cô cũng không thèm quan tâm, uống hết vài ba ngụm còn sót lại trong bình, ném cái bình lăn vòng ra sàn.
Đập vào mắt chỉ có cái bao cát lủng lẳng, cô trèo lên, nhào tới tung ra một nắm đấm, vừa đánh vừa đá, từ sâu trong cổ họng phát ra tiếng gào thét giận dữ.
Bao cát đung đưa, không biết mệt mỏi dội ngược lại sau mỗi lần đánh tới.
Tống Dư Hàng cũng không biết mệt, một đấm lại một đấm đánh ra phát tiết nỗi đau của mình.
Hơi men khiến cô gần như điên cuồng.
Mồ hôi rất nhanh thấm đẫm quần áo, mái tóc đen ẩm ướt dính trên trán, nhỏ giọt chảy xuống.
Cô đấm xuống một đòn, cánh tay khẽ run, giọt nước trên bao cát cũng rơi theo.
Tống Dư Hàng thở hổn hển, cúi đầu, nước mắt từng hạt lại từng hạt rơi trên sàn nhà.
Nắm tay siết chặt bao cát, cô không nhúc nhích, phòng tập trống vắng chỉ có tiếng thở dốc cùng tiếng nức nở.
"Những năm gần đây, em là người duy nhất mà nó đưa đến trước mặt chúng tôi với tư cách là một người bạn."
"Thật lâu trước đây tiểu thư đã từng nói với tôi, nói cô ấy yêu một người, một cô gái tên gọi Tống Dư Hàng."
"Cô ấy nói mục đích sống của mình chỉ vì muốn báo thù, cô ấy cũng không biết mình có thể sống bao lâu, cho nên không dám động tâm."
"Viện kiểm sát nhân dân Giang Thành, chủ nhiệm pháp y Cảnh cục Giang Thành Lâm Yêm đã mất, theo luật sẽ niêm phong tất cả tài sản thuộc quyền sở hữu riêng đứng dưới tên Lâm Yêm..."
"Di vật của tiểu thư, vật hoàn cố chủ."
"Tống đội, bớt đau buồn đi."
...
Cô nhớ lại những gì Phùng Kiến Quốc đã nói với cô lần trước.
"Sau khi chiếc xe rơi xuống biển, Lâm Yêm đã nhảy xuống theo, chúng tôi.... không kịp ngăn cô ấy lại."
"Thật ra lúc từ dưới đáy biển lên thì tình trạng của cô ấy đã rất tệ rồi, cô cũng biết.... Bệnh của cô ấy không thể để bị thương được, trước khi xe cứu thương đến, cô ấy kiên trì hơn nửa giờ làm hồi sức tim phổi giữ lại cho cô chút ít hơi thở."
Đôi mắt của Phùng Kiến Quốc ươn ướt khi nhớ lại cảnh đó.
Trong lúc Lâm Yêm cứu cô, cánh tay dùng sức rất nhiều, vết thương trên vai liên tục rỉ máu.
Mùa đông ở phương bắc thời tiết cực kỳ khắc nghiệt, nàng quỳ gối trên bãi cát ẩm ướt lạnh lẽo, bị gió lạnh thổi đến run rẫy, đôi môi tím tái.
Về sau, đến lúc được bác sĩ cấp cứu bọn họ mới biết khi đó nàng vì mất máu quá nhiều mà không trụ được, cũng không hoàn toàn chỉ vì rét lạnh.
"Cô ấy không muốn ai động vào cô cho đến khi tận mắt nhìn thấy ngực cô phập phồng, sờ đến động mạch cổ của cô nhảy đập mới yên tâm giao phó cô cho bác sĩ."
"Bản thân cô ấy lại.... không thể đứng dậy nữa."
Trong bóng tối, một đôi chân nép sát bức tường, xuyên qua khe cửa nhìn Tống Dư Hàng từng đấm trút giận lên bao cát, đến khi cả người mất hết sức lực quỳ xuống, ôm bao cát khóc nức nở
Người đứng sát vách tường cũng muốn chết lặng theo, không thể không dùng hết sức lực siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cắn chặt môi đến khi nếm được mùi máu tươi mới miễn cưỡng kiềm chế suy nghĩ muốn lao vào ôm cô.
Không phải chưa từng gặp qua những lần sinh ly tử biệt, nhưng nàng cũng chưa từng thấy cô khóc đến tê tâm phế liệt thế này.
Trong ấn tượng của nàng, Tống Dư Hàng luôn biết kiềm chế, bình tĩnh, lý trí, đôi khi tiếp xúc da thịt còn có một chút phóng túng.
Tống Dư Hàng tính tình hung hãn, mỗi lần đều muốn giày vò nàng đến tận xương tủy, nhưng chỉ cần nàng có chút biểu cảm chực khóc, người đó sẽ mềm lòng dỗ dành.
Cô hiếm khi hoàn toàn mất kiểm soát chứ đừng nói đến dáng vẻ cuồng loạn chật vật như bây giờ.
Nàng không dám nhìn nữa, vội dời ánh mắt đi nơi khác ngẳng đầu tựa vào tường, che môi ngấm ngầm rơi nước mắt, nước mắt chảy dài trên mặt, vừa khóc lại vừa cười.
Nàng khom lưng cúi xuống, ngăn không cho mình khóc ra tiếng.
Không ngờ, bên trong lại phát ra động tĩnh.
Tống Dư Hàng cao giọng: "Lâm Yêm, là em sao? !"
Cô còn chưa kịp đẩy cửa ra, nữ nhân kia đã nhấc chân chạy mất.
Chờ cô lảo đảo bước đến ngoài cửa đã không thấy bóng ai.
Cô giống như một con thú bị mắc bẫy đi lòng vòng tại chỗ.
"Lâm Yêm, em ra đây! Tôi vừa mới... vừa mới... Tôi rõ ràng vừa mới nghe thấy thanh âm của em... Là em... Là em đang khóc đúng không?"
Phòng tập vắng lặng không ai trả lời cô.
Tống Dư Hàng cắn răng chạy một mạch ra đường, đèn giao thông nhấp nháy, xe cộ qua lại rất đông, người đi đường chen chúc nhau.
Cô nắm vai cô gái trước mặt xoay lại: "Lâm——"
"Làm gì vậy?! Điên à?!"
"Thật xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Cô nhìn thấy một người nào đó mặc váy giống với Lâm Yêm, phấn khích vỗ vai người đó.
"Lâm Yêm!"
Bạn trai đối phương trừng mắt nhìn cô một cái: "Làm gì?! Muốn ăn đòn phải không?"
"Thật xin lỗi, nhận nhầm người."
Cô chạy qua con phố dài, rẽ qua cầu vượt, băng qua vạch kẻ đường, đi qua rất nhiều vỉa hè, gặp rất nhiều "Lâm Yêm", thế nhưng bọn họ đều không phải là Lâm Yêm mà cô muốn tìm.
Lại một lần nữa bị bạn trai đối phương xô ngã xuống đất, Tống Dư Hàng cười cười, nước mắt lăn dài.
Cô đứng dậy, quần áo xộc xệch đầy bụi đất, rách ươm, mặt mày lấm lem thẫn thờ bước về trước dưới ánh mắt chỉ trỏ của người qua đường.
Lần này cô lại không làm phiền ai cả.
Cô không biết mình nên đi đâu, cũng không muốn về nhà khiến mẹ lo lắng, cứ như vậy vô thức bước lên một chiếc xe buýt đang dừng trước mặt.
Trạm cuối cùng là biệt thự Thanh Sơn.
Cô ngơ ngác trả tiền rồi tìm một ghế trống ngồi xuống.
Chuyến xe cuối cùng đi đến vùng ngoại ô lúc đêm khuya không còn ai cả.
Tài xế dừng xe ở trạm cuối, tốt bụng nhắc nhở cô: "Tiểu thư, chẳng lẽ cô đi nhầm đường rồi? Trạm này không còn xe nữa, tôi còn một chuyến quay về, nếu không tiện đường—"
Tống Dư Hàng từ chối ý tốt của bác tài: "Không cần, cảm ơn, nhà tôi ở đây."
Cô nói, nhảy xuống xe, dọc theo con đường núi dài đằng đẵng, chỉ cô mới biết mình có bao nhiêu hy vọng sau khi đi qua ngã rẽ trước mặt, có thể nhìn thấy căn biệt thự sáng đèn.
Cõi lòng cô tràn đầy mong chờ, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào hư không.
Tống Dư Hàng ngồi xổm xuống ven đường, nhìn căn nhà tối đen trước mắt, lấy ra một bao thuốc lá nhàu nát vuốt lại mấy cái r cầm điếu loại dành cho nữ ngậm vào môi, ấn bật lửa châm thuốc.
Làn khói thuốc lượn lờ, ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm, vài con muỗi tháng tư bay vòng quanh cô.
Cô cứ như vậy ngồi xổm hút thuốc cả đêm.
Có một điều Tống Dư Hàng không biết, bên trong chiếc ô tô đỗ cách đó không xa, một người đang yên lặng dõi theo cô, theo suốt cả một đêm.
Cho đến khi hướng đông lộ ra sắc trời trắng bạc, bên chân Tống Dư Hàng rơi đầy tàn thuốc.
Tài xế thúc giục: "Phải đi rồi."
Người phụ nữ lấy lại tinh thần: "Đi thôi."
Nàng nói rất chậm, giọng nói rất mơ hồ.
Ngay lúc xe khởi động, nàng không ngừng quay đầu nhìn lại, nhìn hàng lông mày rối bù, đôi mắt đỏ bừng, tay cầm điếu thuốc, mái tóc đen nhánh, nhìn mọi thứ về cô. Cho đến khi tất cả đều biến thành một cái chấm nhỏ không thể nhìn thấy nữa mới thôi.
Xuyên suốt quá trình, tim nàng như dần dần bị xé nát, phần quá khứ đã qua kia cách nàng càng lúc càng xa rồi triệt để kết thúc.
Người phụ nữ ngửa mặt lên, nước mắt chậm rãi lăn xuống.
Thế gian này đã không còn Lâm Yêm nữa rồi.
•
Ba ngày sau.
Biên giới
Một chiếc jeep đang chạy băng qua khu rừng.
Con sông giáp ranh cách đó không xa chậm chậm chảy xuôi, phát ra tiếng nước róc rách.
Đêm qua trời mưa, đất xốp mềm, xe jeep phóng nhanh qua bụi cỏ ven đường lấm tấm bùn đất.
Chiếc xe rẽ vào một góc, từ trên xe một người phụ nữ lăn xuống, lạo xạo đạp gãy một mảng bụi cây lớn.
Địa hình nơi này trũng thấp, người phụ nữ lăn xuống đầu đập vào cây cọ bên đường, cơ thể trượt ngã, cô cố gắng muốn trèo lên trên, cuối cùng lại chỉ kéo rơi vài cây dây leo, một mạch té xuống.
Một trận trời đất quay cuồng, rốt cuộc cô không thể bắt được thứ gì nữa, ngã xuống vũng nước bên cạnh con sông giáp ranh.
Thủy triều lên xuống.
Vài chiếc thuyền đánh cá chạy đến.
Một người dân làng tốt bụng giăng lưới nhưng không di chuyển được, lật lên xem xét thì vô cùng sửng sốt.
"Mau đến, có người ở đây!"
Nhiều người vội vàng nhảy vào vũng nước cạn, ôm người lên thuyền.
"Cô gái, cô gái, tỉnh dậy đi!"
Người phụ nữ cau mày, ho nhẹ vài tiếng, sặc ra nước đọng trong phổi, từ từ tỉnh dậy, ánh mắt vẫn đề phòng.
"Các người.... Các người là?"
"Chúng tôi là ngư dân ở một làng chài gần đây."
Tiếng phổ thông với chất giọng của người phương nam.
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm: "Nơi này là?"
"Lãnh thổ của Trung Quốc, băng qua con sông phía trước chính là một làng chài nhỏ."
Nhìn người phụ nữ rơi xuống nước mặt mũi bầm tím sưng vù, có vẻ như cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, nhìn cô toàn thân ướt sũng, trên người có thương, mấy ngư dân không đành lòng quấn một chiếc chăn lông phủ quanh người cô.
Người phụ nữ ngồi dậy nói lời cảm ơn.
Người đàn ông cứu cô lên nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, nhịn không được đỏ mặt hỏi: "Cô tên gì? Sao cô lại ở đây?"
Người phụ nữ mở ra nắp ấm điện vô cùng bẩn mà mấy ngư dân đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước nóng, khóe môi toát ra một tia cười quỷ dị.
Nhưng cô che giấu rất tốt, ít nhất khi ngẩng đầu lên nói chuyện, dáng vẻ đã là một người phụ nữ rất đau khổ, bị chồng bán sang Đông Nam Á, muốn tự mình lén quay trở về, lại không may trượt chân rơi xuống nước.
"Tôi tên là Bùi Cẩm..."
Cô và người đàn ông kia trao đổi tên tuổi cho nhau.
Người đàn ông trung niên trên đầu thuyền không chút dấu vết quay đầu nhìn cô một cái, nháy mắt nháy mắt với những người bên cạnh.
Người kia cầm lưới đánh cá đi vào trong khoang thuyền.
Người phụ nữ biết, hiện tại khắp nơi đều đang tìm kiếm "Cẩm kê", cô thậm chí không cần phải làm việc dư thừa nào, chỉ cần đem tin tức này truyền ra, tự nhiên sẽ có người tìm đến tận nhà.
Tất cả những gì cô phải làm bây giờ, chính là chờ đợi.
Người phụ nữ đặt nắp ấm điện sang một bên, híp mắt thoải mái tận hưởng ánh nắng mặt trời.
Lại thấy được ánh mặt trời cảm giác thật tốt.
Dường như cô vẫn còn đây.
•
"Lâm Yêm thực sự chết rồi?!" Người đàn ông vội vàng lại thẳng thừng hỏi.
Lâm Hựu Nguyên nép mình trên chiếc xe lăn, thân người gầy gò, trên mình chỉ mặc duy nhất một bộ quần áo bệnh nhân xanh trắng.
Trong mũi ông gắn một ống truyền oxy, đặt bên cạnh là máy thở, giọng nói vừa buồn bực vừa nghẹn cứng, hơi thở nặng nề như kéo ống bễ.
"Chết rồi."
Ông nhẹ nhàng nói ra hai chữ này, liền bắt đầu ho khan dữ dội, kéo giá truyền dịch lung lay như sắp đổ.
Quản gia vội vỗ lưng giúp ông điều chỉnh hơi thở, đeo mặt nạ dưỡng khí vào cho ông.
"Lão gia, bình tĩnh, chớ kích động."
Người đàn ông lùi lại một bước, dường như không thể tin được.
Lâm Hựu Nguyên dừng lại một lúc, ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Ngươi không phải đã... Khụ khụ... Đã biết rồi sao?"
Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Anh ta còn chưa kịp trả lời, khóe môi Lâm Hựu Nguyên cong lên một tia cười trào phúng: "Tiễn khách."
"Mời." Quản gia thân cận của Lâm Hựu Nguyên ở trước mặt anh cũng duy trì đủ cung kính, hơi khom người, làm ra động tác xin mời.
Người đàn ông liếc nhìn lão một cái, sải bước rời đi.
Đến khi bước tới hành lang, anh mới hỏi: "Bệnh gì?"
Lâm Hựu Nguyên không muốn giấu anh ta, nếu không sẽ không để người đi vào trong, quản gia hơi cúi đầu, khàn giọng nói.
"Ung thư phổi thời kỳ cuối."
Người đàn ông thân thể chấn động mạnh, tựa hồ đã già đi rất nhiều, môi run run.
"Không cần tiễn, chăm sóc chủ nhân ông đi."
Cùng lúc đó.
Hai lá thư mật đồng thời đưa đến tay Khố Ba và Vương Cường.
"Tìm thấy Cẩm Hồng rồi?!" Người đàn ông giật mình, từ vòng tay của người phụ nữ ngồi dậy, vỏ nho còn dính trên môi.
Người phụ nữ muốn lau nó cho hắn, nhưng lại bị gạt đi.
"Nói cụ thể một chút, chuyện là như thế nào."
Khố Ba đưa tờ giấy đến.
Hắn nhìn một lượt, ném nó sang một bên.
"Cùng lắm chỉ là một kẻ môi giới, chết cũng không sao."
Khố Ba do dự một lúc, vẫn quyết định nói thẳng.
"Mặc dù là con kiến, nhưng hàng của chúng ta đều là từ cô ta mà có, nếu mất đi đoán chừng doanh thu của chúng ta sẽ hao tổn một nửa, huống chi còn có mấy người đẹp kia..."
Hắn cười lạnh một tiếng, tách hạt dưa đút cho con vẹt trên vai ăn.
"Nói cho cùng, vẫn là chuyện của phụ nữ."
Khố Ba vội vàng lùi lại một bước, chấp tay hành lễ bày tỏ lòng trung thành tuyệt đối.
"Không dám...."
Người đàn ông vừa tách hạt dưa vừa nhìn thẳng về phía trước, con vẹt trên vai ông thò đầu ra nhìn.
"Nghe nói con sông giáp ranh gần đây cũng không yên ổn, biến mất lâu như vậy, cũng không biết..."
Khố Ba sắc mặt khẽ biến: "Tôi lập tức đi thu xếp."
Hắn đặt hạt dưa vào trong đĩa: "Lâm Khả gần đây đang làm gì?"
Khố Ba gãi gãi đầu, hình như có chút khó hiểu: "Gần đây tôi không ra ngoài nhiều, người tôi phái đi nói anh ta... anh ta..."
"Thế nào?"
Khố Ba vỗ trán một cái, nhớ lại.
"Trà không uống cơm không ăn, cực kỳ bi thảm!"
Người đàn ông cầm tách trà trên bàn lên dừng lại một chút, lập tức đặt xuống, nắp trà bị lật úp.
"Ngu ngốc."
•
"Vương ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Người hầu cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn.
Cô ca sĩ kia còn chưa kịp hiểu đầu đuôi câu chuyện, đã bị kéo xuống đuổi ra ngoài.
Vương Cường mặt một bộ tây trang màu đen, đi đi lại lại trong phòng.
Đối thủ của Bùi Cẩm Hồng kỳ quái nói: "Gần đây dòng sông ranh giới cũng không yên bình, chính vào ngày chị Hồng trở về, còn nổ ra một cuộc xung đột vũ trang, ai biết có phải là người của bọn cớm hay không, chị Hồng sớm không quay lại muộn không quay lại, tại sao lại trở về vào lúc này, khó tránh khỏi có chút quá trùng hợp đi." .
Những lời này ám chỉ Bùi Cẩm Hồng rất có khả năng gia nhập cùng bọn cớm.
Vương Cường đột nhiên dừng bước, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn.
"Tôi tự mình đi đón cô ta, nếu cô ta thật sự thông đồng cùng bọn cớm, thì..."