Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 105: Đối đầu



Vì không muốn gây thêm phiền phức cho Quý Cảnh Hành, Tống Dư Hàng đã chuyển về nhà, Tiểu Duy vẫn còn chưa bình phục, mẹ Tống ở lại bên đó chăm sóc cho đứa nhỏ. Việc cô sống một mình, đối với họ mà nói sẽ an toàn hơn nhiều.

Tống Dư Hàng vừa bước vào cửa, đã bị khung ảnh bên cạnh di ảnh của ba và anh trai làm khoé mắt cay nồng, cô đặt đồ xuống, đi đến cầm lên như muốn phá vỡ nó nhưng cuối cùng lại không đành lòng, vành mắt dần đỏ lên, ôm bức di ảnh vào trong lòng, cọ gương mặt mình vào gương mặt lạnh lẽo của Lâm Yêm.

Một lúc lâu sau cô mới mang khung ảnh cẩn thận đặt lại chỗ cũ, thắp ba nén nhang cho cô gái đang cười tươi như hoa kia.

Chiếc vòng đặt trước hương án hấp dẫn ánh mắt cô, đây chẳng phải của mẹ cô sao?

Tống Dư Hàng cầm lên xoa xoa, khóe môi hiện lên một nụ cười lại chậm rãi đặt về vị trí cũ.

Trong ba ngày chờ đợi thông báo cô cũng không quá nhàn rỗi, nhín chút thời gian thu dọn nhà cửa, sắp xếp phòng ngủ thành một căn phòng tối tương tự căn gác mái trong biệt thự của Lâm Yêm.

Chiếc giường đơn đẩy vào phía trong cùng, một mặt tường trống đính một tấm bảng trắng, rèm cửa che nắng mua loại vải dày hơn, bên trong căn phòng không có ánh sáng sẽ thuận tiện hơn cho việc rửa hình, cũng khiến cô có cảm giác an toàn.

Ngoại trừ bàn ghế và tủ quần áo cần thiết, phòng ngủ cô gần như trống rỗng, chỉ giữ lại trên giường mấy con gấu bông mà Lâm Yêm đã ôm qua.

Cô ngồi trong căn phòng tối này cả ngày, khi đói thì gọi đồ ăn giao đến hoặc tùy tiện ăn ít mì gói, phần lớn thời gian hầu như không muốn ăn, cơm hộp để dưới đất cũng không động đến.

Thời gian nằm viện thật vất vả lắm tăng được vài cân thịt lại nhanh chóng giảm xuống, cả người gầy đến mức có thể thấy rõ đường gân xương.

Tống Dư Hàng nghĩ được gì đều viết lên bảng trắng, cô mất ba ngày để sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình, ba ngày sau các mốc thời gian chi tiết trên bảng trắng đã có thể thấy rõ ràng.

Vụ án đầu tiên ở trục khởi đầu mở ra hàng loạt vụ án này chính là "Án phanh thây ở bến tàu Phần Dương" năm 1994.

Nạn nhân: Trần Sơ Nam.

Quan hệ mật thiết với nạn nhân: Lâm Yêm.

Hung thủ: Không rõ.

Người "Không rõ" này ngay tại lúc đó phải có năng lực gây án nhất định, Lâm Yêm cũng đã nói phanh thây không phải gϊếŧ gà, phải cần có thể lực tốt cùng kỹ thuật điêu luyện.

Nếu "hắn" là một tên sát nhân biếи ŧɦái, cảnh sát cũng chưa bao giờ tiếp nhận một vụ báo án tương tự trong mười bốn năm qua.

Tống Dư Hàng nhìn vào khoảng hư không, đắm chìm trong suy nghĩ.

--- Điều gì đã cản trở bước chân muốn gϊếŧ người của hắn?

Một tên sát nhân biếи ŧɦái tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ việc gϊếŧ người mà đối với hắn đó là một thú vui.

Trừ khi hắn có lý do đặc thù nào đó, lập gia đình sinh con? Học hành? Công việc? Không có thời gian bận tâm đến?

Suy cho cùng, sống trên đời này, ăn uống mới là vấn đề mà ai cũng cần phải giải quyết, tên sát nhân cũng không ngoại lệ.

Tống Dư Hàng cầm cây bút trong tay, gục đầu lên tấm bảng trắng.

Nếu vậy người này tại sao lại gϊếŧ một học sinh cấp ba có mối quan hệ xã hội vô cùng đơn giản, thậm chí là không thù không oán?

Nhất thời kích động hay là...

Để diệt khẩu.

Tóc gáy sau lưng cô dựng đứng.

Tống Dư Hàng siết chặt bút, trước mắt thì đây là lời giải thích hợp lý nhất mà cô có thể nghĩ tới, đồng thời cũng có thể giải thích cho đủ loại trở ngại mà cô cùng Lâm Yêm gặp phải lúc điều tra vụ án này.

Có người không muốn vụ án này bị phơi bày.

Lại nói đến chuyện rơi xuống biển.

Hung thủ rõ ràng đã lấy được USB lại còn muốn đuổi cùng gϊếŧ tận, nhưng mà "hắn" chỉ gài bẫy Lâm Yêm, "hắn" biết nàng sẽ lái chiếc xe kia, cho nên từ đầu đến cuối mục tiêu chỉ có một.

Đó chính là muốn cô chết.

Tống Dư Hàng tra án nhiều năm như vậy, trong sáng ngoài tối đắc tội biết bao người không đếm xuể, người muốn cô chết cũng nhiều vô số, nhưng có thể tính toán lòng người đến mức này lại lác đác không có mấy ai.

Lâm Yêm không phải loại người bất cẩn, "hắn" có thể lấy danh nghĩa Lâm Yêm âm thầm động tay vào chiếc xe bên trong garage, cho thấy "hắn" ít nhất là quen biết Lâm Yêm.

Hơn nữa, lại có thể chuẩn xác không có bất kỳ sai lệch nào bắt mẹ Tống, Tiểu Duy, Quý Cảnh Hành, Quý Cảnh Hành bị bắt đi khi đang nói chuyện với cô, có một trận bạo lực tiếp xúc, mà mẹ Tống và Tiểu Duy lại cùng ngày xảy ra chuyện lúc đi dạo hội chợ, nơi có rất nhiều người. Cả gia đình đều là người hiểu luật, từ nhỏ đã quen thuộc với tư tưởng "không đi cùng người lạ", vậy nên Tiểu Duy sẽ không dễ dàng đi cùng những kẻ không quen biết, nếu như đối phương động thủ, một đứa bé khóc la ầm ĩ khó tránh việc không khiến người khác chú ý.

Theo như Phương Tân nói, có người đã trông thấy một người đàn ông ôm Tiểu Duy, mà Tiểu Duy đang cầm trong tay một cây kẹo hồ lô.

Cho nên, Tiểu Duy quen biết người này!

Lâm Yêm cũng biết.

Nói không chừng.... Cô cũng biết.

Tống Dư Hàng do dự, viết xuống tấm bảng trắng mấy cái tên, dùng bút bỏ khoanh tròn.

Đến lúc cô viết xong, chuông điện thoại trong phòng vang lên. Khoảng thời gian nghỉ ngơi này hầu như không có cuộc gọi đến, vì vậy mà cô luôn có chút phấn khích không thể giải thích khi nghe được tiếng chuông reo.

Lúc cô vội vàng tìm thấy điện thoại, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Tống Dư Hàng mở ra xem, là số của Cảnh cục thành phố, có chút thất vọng gọi lại, đối phương bảo cô đến cục thu dọn đồ đạc, thông báo điều cương vị đã được ban xuống.

"Được, tôi hiểu rồi." Tống Dư Hàng tắt điện thoại, tự giễu cười một tiếng, đứng dậy cầm chìa khóa ra ngoài.

Cục cảnh sát

Tống Dư Hàng đi đến văn phòng đầu tiên để lấy văn kiện của Đảng, cô còn chưa kịp đọc, tin tức về việc cô bị cách chức đã lan truyền nhanh như đám cháy rừng.

Đoạn Thành: "Tống đội, bọn buôn người đáng chết, em cảm thấy chị làm rất đúng, nếu là em chắc chắn cũng sẽ đánh hắn một trận, chị đừng buồn, Phùng cục cũng nói, điều cương vị chỉ tạm thời thôi, nói không chừng đợi một thời gian ngắn đã có thể trở về."

Phương Tân cũng mở miệng: "Tống đội..."

Tống Dư Hàng chống tay lên khung cửa, mỉm cười xoay ngườ lại: "Tôi không sao, mọi người ra ngoài trước đi, để tôi một mình thu dọn đồ đạc một lát."

Mấy người muốn nói lại thôi, nhưng vẫn nghe lời lui ra ngoài.

Phương Tân vừa đi vừa nhéo cậu một cái: "Đều là lỗi của cậu, chuyện gì không nói, lại nói chuyện này."

Văn phòng không lớn, cũng không nhiều đồ để dọn, Tống Dư Hàng chỉ mang đi mấy cuốn sách liên quan đến điều tra tội phạm, một cây bút máy, hai quyển ghi chép, một máy tính cầm tay.

Cô nhìn quanh một vòng, mơ hồ như còn có thể nhìn thấy vị pháp y xinh đẹp đẩy ngã cô lên sofa, ngồi trên người cô, nới lỏng cà vạt cô.

"Theo như lời cảnh sát Tống nói, trói tay, che mắt, bịt miệng hết thảy đều không thành vấn đề?"

Tống Dư Hàng ánh mắt nóng lên, kỳ thật thứ cô muốn mang đi nhất chính là ký ức.

Cô ôm thùng giấy quay người đi ra cửa, còn phải đến văn phòng tổ kỹ trinh một chuyến.

Bàn làm việc của Lâm Yêm còn sạch sẽ hơn những gì cô tưởng, khung ảnh giấy chứng nhận đặt trên mặt bàn sáng bóng.

Thấy cô đi đến, Đoạn Thành bỏ công việc chạy tới.

"Tống đội, chúng tôi lau dọn bàn làm việc của Lâm tỷ mỗi ngày, chỉ nghĩ đến—"

Nghĩ đến nếu cô ấy trở về sẽ không hét toáng lên việc bàn làm việc phủ đầy bụi bẩn.

Khóe môi Tống Dư Hàng khẽ cong, nụ cười có chút đắng chát: "Cảm ơn."

"Không cần không cần, tốt xấu gì cũng là đồng sự, bọn em giúp chị thu dọn." Phương Tân nói, vành mắt cũng đỏ hoe.

Trịnh Thành Duệ cũng rời mắt khỏi máy tính ngẩng đầu lên nhìn Tống Dư Hàng.

"Mọi người cứ làm việc đi, tôi tự mình làm là được rồi."

Tống Dư Hàng lịch sự từ chối ý tốt của bọn họ.

Đoạn Thành còn muốn nói gì đó, Phương Tân đã kéo cậu đi đến phòng thí nghiệm.

Văn phòng kỹ trinh rộng lớn trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng gõ bàn phím cũng dừng lại.

Tất cả mọi người đều rất ăn ý nhường lại không gian cho cô một mình hoài niệm về Lâm Yêm.

Tống Dư Hàng lần lượt thu dọn đống sách bừa bộn trên bàn của nàng bỏ vào thùng giấy, ngay cả tờ giấy ghi chú dán trên máy tính cũng không bỏ qua, trên đó là chữ viết tay của Lâm Yêm.

Lâm Yêm luôn nhắc nhở bản thân nhớ đến một chút việc nhỏ nhặt.

"Cà phê đừng quên bỏ đường, sẽ đắng."

"Tan ca sẽ đi uống rượu."

"Trung tâm thành phố mới mở một tiệm lẩu, ngày mai đi ăn."

...



Cũng có một vài lời nói linh tinh.

"Ngày đầu tiên đi làm, gặp người thần kinh."

"Cấp trên là cán bộ kỳ cựu làm sao bây giờ?"

"Tống Dư Hàng là cái đồ ngốc, hừ!!!"

Đằng sau là liên tiếp mấy biểu cảm tức giận nho nhỏ.

Tống Dư Hàng không nhớ nổi đã làm gì chọc giận Lâm Yêm, nhưng nhìn dòng chữ này thoáng như có thể nhìn thấy nàng tức giận nhíu mày, dáng vẻ ngạo kiều giậm chân, nhịn không được ngậm nước mắt nở nụ cười, đem mấy tờ giấy nhẹ nhàng bỏ vào trong thùng.

Trên bàn thu dọn sạch sẽ, cô lại mở ngăn kéo ra, đồ lặt vặt trong ngăn kéo hơn cô tưởng rất nhiều.

Có mấy hộp thuốc, cô vừa nhìn thấy liền đau lòng vô, cầm lên bỏ vào trong thùng giấy.

Còn có một vài cái kẹp tóc nhỏ, hoa cài đầu, dây da, cà phê gói, khẩu trang...

Chút đồ vật nhỏ bé này lại tràn ngập nhân gian yên hỏa khí để cô ngay lập tức nước mắt lưng tròng.

*Nhân gian yên hỏa khí: trích từ câu "Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm" ý chỉ "Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất", phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa. Khói lửa bình phàm chính là mỹ cảnh đẹp nhất đời người.

Tống Dư Hàng cầm lên từng thứ một, thậm chí những chiếc ghim trong khe hở ngăn kéo cũng không bỏ qua.

Mở ra ngăn kéo cuối cùng, một chiếc hộp gấm lăn xuống, cô nhặt lên mở ra xem, là huân chương chiến công cô đã đưa cho Lâm Yêm, nhưng Lâm Yêm lại chẳng thèm ngó đến.

Nó được bảo quản vô cùng tốt, một chút tro bụi hay trầy xước cũng không có.

Cô vuốt ve quốc huy màu vàng phía trên, nước mắt lăn dài rơi xuống , nâng tay lên lau đi, hít mũi một cái rồi bỏ vào bên trong thùng giấy.

Cuối cùng đem khung ảnh trên bàn của Lâm Yêm úp ngược bỏ phía trên cùng.

Tống Dư Hàng ôm thùng giấy bước ra ngoài.

Những người trong tổ kỹ trinh lần lượt đứng dậy.

"Tống đội."

"Tống đội."

"Tống đội."

.....

Lúc cô nhìn lại, Đoạn Thành đã đưa tay ngang một bên thái dương, những người khác cũng đều làm theo.

Cô quay người lại, đứng nghiêm, một tay ôm thùng giấy, dùng cách tương tự chào tạm biệt bọn họ.

Đoạn Thành ánh mắt nóng lên: "Tống đội, sau này chúng ta không làm việc cùng nhau nữa, nhưng có thể cùng nhau ăn lẩu không?"

Phương Tân: "Đúng vậy, nếu không phải Tống đội tận tình chỉ dạy, trình độ bắn súng của em sẽ không tiến bộ nhanh như vậy."

Trịnh Thành Duệ: "Tống đội, sau này có cần giúp đỡ cứ việc nói em biết."

Những người khác.

"Tống đội, dù sao đều ở chung thành phố Giang Thành, có thời gian rảnh rỗi chúng ta hẹn gặp nhiều hơn một chút, đừng quên chúng tôi."

Tống Dư Hàng cười: "Sao có thể, cảm ơn mọi người."

"Còn nữa, hoan nghênh những buổi hẹn, chúng ta... là bạn bè."

Dù thế nào đi nữa, khoảng thời gian cùng tổ kỹ trinh chiến đấu hết mình, khoảng thời gian cùng Lâm Yêm đồng sinh cộng tử, cô sẽ không bao giờ quên được.

Tống Dư Hàng ôm thùng giấy nhỏ đi ra ngoài, không nghĩ tới sẽ gặp Sư phụ trên hành lang.

Triệu Tuấn Phong hẳn là đến cục thành phố để chỉ đạo công việc, sau lưng một nhóm lớn người nam có nữ có vây quanh ông, Phùng Kiến Quốc đi theo bên cạnh.

Một đoàn người lướt ngang qua Tống Dư Hàng, Triệu Tuấn Phong dừng bước.

Tống Dư Hàng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, không ngờ ông lại đột nhiên lên tiếng.

"Mọi người nghỉ ngơi ăn trưa đi, đúng hai giờ chiều tập trung ở phòng họp lớn."

Triệu Tuấn Phong ra lệnh, những người khác chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Phùng Kiến Quốc liếc mắt nhìn Tống Dư Hàng.

"Triệu thính...."

Triệu Tuấn Phong vỗ vai ông: "Tôi biết, việc này là cô ấy làm sai, không trách anh, đi làm việc đi."

Đã nói đến như vậy, Phùng Kiến Quốc chỉ có thể tạm thời lui đi.

Đối phương rất nhiều người, Tống Dư Hàng cũng không thể tranh đường cùng mấy vị lãnh đạo, đành phải đợi bọn họ đi qua, mới tiếp tục bước lên phía trước.

Triệu Tuấn Phong gọi cô lại: "Thế nào, bây giờ thấy sư phụ cũng không lên tiếng chào hỏi?"

Tống Dư Hàng quay người lại: "Trên tay ôm đồ vật không tiện cúi chào, ngài mặc đồng phục cảnh sát, lại đang ở trong Cục thành phố, con nên gọi ngài một tiếng Thính trưởng."

"Thính trưởng." Nghĩ đến hai chữ này, đôi mắt đυ.c ngầu của Triệu Tuấn Phong hiện lên một chút phiền muộn.

"Quên đi, chuyện của con ta đều biết." Đây là chuyện nội bộ của Cảnh cục Giang Thành các người, ta không tiện xen vào, con yên tâm, chờ mọi chuyện lắng dịu, ta sẽ tìm cái cớ điều con trở về."

Tống Dư Hàng cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi giày da sáng bóng đến mức có thể chiếu rõ mặt.

"Không cần, cũng không phải con quá mức trông chờ."

Cô quay người đi, Triệu Tuấn Phong lại nói.

"Chuyện của Lâm Yêm ta đã biết, con...." Ngày đó ở tỉnh lúc nhắc đến Lâm Yêm, ông đã nói rất nhiều lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ gây chia rẽ, có lẽ cũng không nghĩ tới rằng một ngày nào đó nàng thực sự không còn tồn tại.

"Nén bi thương."

Nén bi thương, lại là nén bi thương, ai cũng muốn cô nén bi thương.

Nhưng lại không ai nói cho cô biết, làm thế nào mới có thể nén bi thương?

Tống Dư Hàng nhếch môi một chút: "Một ngày hung thủ vẫn còn chưa đền tội, con sẽ ăn không ngon ngủ không yên."

Triệu Tuấn Phong khẽ giật mình, cô đã từ từ đi xa.

Nhớ lại nụ cười cuối cùng của cô mười phần châm chọc, cùng với tia sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt, ông lão dần mím chặt khóe môi, vẻ mặt sâu xa không thể phân giải.



Sau khi được những người dân làng tốt bụng đưa qua hải quan, người phụ nữ miệt mài đi về phía bắc, vừa ra khỏi nhà ga đã bị một người ngồi chờ gần đó đánh bất tỉnh.

Bùi Cẩm Hồng không phản kháng, cơ thể cô hiện tại cũng phản kháng không nổi, dứt khoát phó mặc cho số phận.

Tỉnh lại phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một căn nhà gỗ, ngoài cửa có tiếng chim hót côn trùng kêu, đây hẳn là vùng ngoại ô.

Bùi Cẩm Hồng trở mình, tìm một tư thế nằm thoải mái hơn.

Cô nằm xuống chưa bao lâu, cánh cửa vang nhỏ một tiếng "Két", có người bước vào.

Cô nghe thấy có mấy giọng nói đang tranh cãi.

"Các người phải để tôi đưa cô ta về Miến Điện đi."

"Mắc gì, đây là nữ nhân của Vương ca bọn tao."

"Hay là gϊếŧ quách ả cho xong, ai biết cô ta có cấu kết với đám cớm hay không?"

...

Người đầu tiên nói chuyện đứng quay lưng về phía cô, dáng người cao lớn, mặc áo Camo, mang giày tác chiến, nghe giọng nói không giống người đại lục.

*Camo – Camouflage: có nghĩa là "ngụy trang", là họa tiết màu sắc được lấy cảm hứng từ trang phục của người lính trong chiến tranh, thường hay gọi là họa tiết rằn ri quân đội, sọc hổ...

Người thứ hai là một người đàn ông miệng nhọn hàm khỉ.

Bùi Cẩm Hồng hơi nheo mắt lại, thông tin về người kia nhanh chóng hiện ra trong đầu.

Lưu Chí, cánh tay đắc lực nhất của Vương Cường, theo nguồn tinh báo đáng tin cậy, hắn có một chút ý nghĩ không rõ ràng với Bùi Cẩm Hồng.

Người này có thể lợi dụng.

Cô nhanh chóng vẽ ra suy nghĩ.



Người thứ ba nói chuyện, cô hơi híp mắt nhìn khuôn mặt hắn, phát hiện trong những thông tin đã biết thế mà không có tên hắn ta.

Bùi Cẩm Hồng có chút mơ hồ.

Nghe giọng điệu, rõ ràng là có quen biết cô, nhưng cô lại không biết đối phương, nếu không khéo rất có thể sẽ lộ tẩy.

Cô phải nhanh chóng nghĩ ra được biện pháp đối phó.

Không đợi cô suy tính quá lâu, cánh cửa lại vang lên.

"Vương ca, Vương ca."

Mấy người vội vàng đến nghênh đón.

Người đàn ông mặc áo Camo cũng lùi lại một bước.

Vương Cường "Ừ" một tiếng, thuộc hạ đưa điếu xì gà qua, châm sáng một que diêm.

Hắn cầm lấy hít mấy hơi.

"Thế nào, tỉnh rồi sao?"

Lời này vốn định hỏi dò, người đàn ông mặc áo Camo kia lại sải bước đi tới túm tóc cô gái kéo lê mấy mét, ném cô xuống đất.

"Vương ca muốn hỏi chuyện cô."

Lần này thì Bùi Cẩm Hồng có bất tỉnh cũng phải tỉnh.

Cô cử động một chút tỉnh dậy, hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên là muốn khóc, nhào tới ôm lấy chân Vương Cường, mấp máy môi run rẩy cả người, nhìn người đàn ông mặc áo Camo kia.

"Vương ca, Vương ca cứu em! Có người muốn gϊếŧ em!"

Thái độ cô lảng tránh như tránh bọ cạp ngược lại làm cho những người bên phía Vương Cường nghi ngờ.

Lưu Chí trong lòng tràn đầy căm phẫn, rút khẩu súng từ bên hông thắt lưng ra, nạp đạn lên nòng.

"Ai?! Ai muốn gϊếŧ chị dâu, tôi là người đầu tiên phản đối!"

Thấy người dẫn đầu bên họ động thủ, người đàn ông mặc áo Camo cũng không chịu yếu thế, một tay rút vũ khí, cùng đối phương chĩa vào nhau.

Mùi thuốc súng nồng nặc trong không khí.

Bùi Cẩm Hồng nức nở, nhìn khuôn mặt người đàn ông kia biến chuyển lúc xanh lúc trắng.

"Vương tổng sẽ không vì một nữ nhân mà trở mặt với chúng tôi chứ?"

Vương Cường tinh nghịch vuốt ve cái bật lửa, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

Trên mặt của Bùi Cẩm Hồng vẫn còn vết máu ứ đọng, khóe mắt đỏ hoe, càng làm nốt ruồi quyến rũ bên cạnh lông mày thêm nổi bật.

Cô dường như gầy hơn ngày trước, đôi mắt ngập nước.

Không hiểu sao, Vương Cường nhìn gương mặt này luôn có một chút kỳ quái không thể nói được.

Hắn dùng móng tay cào nhẹ lên nốt ruồi kia, xoa tới xoa lui, như muốn xác nhận điều gì đó.

Theo tin tình báo, người nhìn thấy diện mạo thật Bùi Cẩm Hồng không nhiều, mỗi lần cô xuất hiện trước mặt cấp dưới đều đội mũ trùm đầu, tấm màn mỏng màu đen che gần hết khuôn mặt.

Cũng nhờ vậy nên cô ấy mới có cơ hội giả mạo, nhưng mà Vương Cường thì khác, Vương Cường là người đã từng tiếp xúc da thịt với cô.

Cô lại không tin rằng trên giường Bùi Cẩm Hồng vẫn còn đội mũ che mặt.

Đây là thời khắc mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc, cũng là thời khắc tìm đường sống từ trong cõi chết.

Tất cả phụ thuộc vào cách cô thuyết phục Vương Cường rằng cô là "Bùi Cẩm Hồng", tương tự như vậy, chỉ cần cô có thể lấy được sự tin tưởng của Vương Cường, những chuyện khác không là vấn đề.

Nữ nhân ngẩng đầu đón lấy tầm mắt hắn, không hề trốn tránh, đôi mắt kia vừa to vừa đẹp, chứa đầy đau thương.

Cô như một đóa hoa dần dần nở rộ trong lòng bàn tay hắn.

Bùi Cẩm Hồng khóc không thành tiếng: "Vương ca, mười bảy tuổi em đã đi theo anh, lúc đó anh nói, sau này nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt, để em được sống thật tốt... Em tin, mặc kệ anh muốn em làm gì em đều sẵn lòng. Em cũng không muốn khiến anh bị kẹt ở giữa khó xử, em từ Miến Điện trở về còn chưa kịp xuống thuyền đã bị tấn công, cũng không biết là ai muốn gϊếŧ em...."

Cô vừa nói, ánh mắt nhịn không được liếc nhìn phía sau lưng.

"Có thể là người da đen, cũng có thể là cảnh sát, cái này không thể nói chính xác, nhưng nếu thật sự là cảnh sát, ai đã tiết lộ tin tức..."

"Ai lại gấp không chờ được muốn lấy mạng em?"

Bùi Cẩm Hồng nhẹ nhàng thả rơi một câu.

Thân thể Vương Cường chấn động mạnh.

Cô đã lau khô nước mắt, đột nhiên nhào về phía họng súng của Lưu Chí, nhắm chặt mắt lại.

"Vương ca, ân tình của anh kiếp sau Cẩm Hồng nhất định sẽ báo đáp!"

"Đừng!" Vương Cường rốt cuộc vẫn niệm tình cũ, từng chút kéo người trở về.

Bùi Cẩm Hồng quỳ trên mặt đất nức nở khóc.

Vương Cường đỡ cô dậy, nhẹ nhàng quan tâm: "Được rồi, hơi một tí đã muốn sống muốn chết, em bên cạnh tôi lâu như vậy, có chuyện gì từ từ nói."

Người phụ nữ đang khóc trong lòng hắn lén lút trợn tròn mắt, mẹ nó, trong tình báo chỉ viết Bùi Cẩm Hồng gặp hắn năm mười bảy tuổi, chứ không có viết những lời nói với hắn vừa rồi kia, thật đúng là mèo mù vớ phải chuột chết.

--- Chẳng lẽ... Đây là những lời nhất định phải có dành cho mấy tên tra nam?

Người phụ nữ gật đầu trong lòng, có vẻ là như vậy.

Tên lùn bên cạnh Lưu Chí, cũng chính là người ban đầu nói muốn gϊếŧ cô, kỳ kỳ quái quái mà nói.

"Chị dâu cùng đại ca tình sâu nghĩa trọng, nhưng dù vậy, cũng khó thoát khỏi hiềm nghi gia nhập bọn cớm, những việc chúng ta làm đều là phóng hỏa gϊếŧ người, không ai muốn cứ như vậy mà ăn đạn, mọi người nói xem có đúng không?"

Mấy người bên phía Vương Cường nhìn nhau, trong mắt đều có chút do dự.

Lưu Chí tức giận chửi ầm lên: "Con mẹ nó, chẳng phải có lần chị dâu mắng nhiếc mày, bảo mày tránh xa cấp dưới chị ấy ra một chút nên mày ghi hận trong lòng sao? Tao nói cho mày biết, Triệu Thiết Trụ, mày là đồ cặn bã hẹp hòi, không xứng là một người đàn ông!"

Một câu nói mang lại lượng thông tin không ít.

Bùi Cẩm Hồng âm thầm ghi nhớ tên của người kia, cũng biết là người từng cùng "Cô" có xích mích, nếu như vậy, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến hành động sau này.

Cô tính toán trong lòng, đáy mắt lướt qua một tia tàn nhẫn.

Thu nạp không được, cũng chỉ có thể...

Nghĩ cách trừ khử.

Tên kia tức giận đỏ lên, cũng không chịu thua kém chửi lại.

Nhất thời từ ngữ thô tục bên tai không dứt, tổng thể đều xoay quanh những bộ phận nhạy cảm và mười tám đời tổ tông của loài người.

Mà Bùi Cẩm Hồng bên này vẫn luôn duy trì dáng vẻ nơm nớp lo sợ, nhẫn nhục chịu đựng.

Có lẽ là không còn kiên nhẫn để nghe, người đàn ông mặc áo Camo nâng tay làm một động tác, thuộc hạ bưng một cái rương từ bên ngoài đi vào.

Hắn cùng Vương Cường trao đổi ánh mắt, Vương Cường liếc nhìn cô một cái, buông vòng tay ôm eo cô ra.

Trong lòng Bùi Cẩm Hồng lộp bộp một chút.

"Đã như vậy, nghe nói "Cẩm kê" cũng là một nữ nhân tài giỏi, bậc thầy trong việc giám định chất độc, xin mời."

Chiếc rương mở ra, bên trong chứa đầy một dãy bình thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh lam.

Vương Cường nhìn cô, không lên tiếng, biểu hiện là ngầm đồng ý.

Tất cả mọi người im lặng, ngập ngừng nhìn gương mặt cô, mấy tên thuộc hạ mà người đàn ông mặc áo Camo mang tới siết chặt súng trong tay, họng súng chĩa về phía cô.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng, ngay cả Lưu Chí cũng không nói lời nào.

Cổ họng cô khô khốc, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

"Cái này......"

Người đàn ông kia cười cười, mở hàng trên cùng cái rương ra, để lộ mấy ống xi lanh bên dưới.

Chất lỏng bên trong so với loại phía trên đậm đặc và kết dính hơn, xem ra chính là loại thuốc phiện có độ tinh khiết rất cao.

Người đàn ông mặc áo Camo cầm một ống đứng lên, đi đến bên cạnh đưa cho cô: "Bùi tiểu thư, cô tự mình làm hay để chúng tôi làm?"