Tống Dư Hàng bắt một chuyến xe buýt khứ hồi trở về thành phố, cô tìm một bốt điện thoại công cộng gần trạm xe, nhìn xung quanh một lượt, nhấc ống nghe lên rồi quay số.
Sau một tiếng.
Buổi chiều, tốp ba tốp năm khách hàng ngồi trong quán thức ăn nhanh, Tống Dư Hàng về nhà trước, vội vàng tắm rửa rồi cầm theo đồ đến ngồi đợi, dù vậy nhưng trên gương mặt vẫn ngập tràn vẻ mệt mỏi, chưa kể đến chiếc mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, trên trán còn có một vết thương.
Lúc Phương Tân vừa nhìn thấy cô thì hơi giật mình: "Tống đội..."
"Không sao, lại đây ngồi đi." Tống Dư Hàng vẫy tay gọi, căn dặn người phục vụ mang thức ăn lên.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chờ mọi người trong nhà hàng rời đi gần hết, người phục vụ cũng đều về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này Tống Dư Hàng mới lấy ra hai chiếc túi nhựa PVC trong suốt, đặt lên bàn ở phía đối diện, thấp giọng nói.
"Tôi không biết phải nhờ ai, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có em mới giúp được, giúp tôi kiểm tra xem DNA trên mảnh vải này có tương đồng với sợi tóc này hay không."
Sợi tóc nâu kia đương nhiên là của Lâm Yêm.
Phương Tâm sửng sốt: "Đây là..."
Tống Dư Hàng lắc đầu, dáng vẻ hốc hác tiều tụy, vành mắt thâm quầng, đôi môi khô nứt.
Phương Tân không đành lòng hỏi thêm: "Được rồi, đợi tan tầm chiều nay em sẽ vụng trộm làm, nhanh nhất cũng phải ba ngày nữa mới có kết quả."
Trong mắt Tống Dư Hàng tràn ngập vẻ cảm kích: "Cảm ơn, cảm ơn..."
"Cám ơn cái gì, chị Lâm cũng là bạn của em, chị ấy chết không rõ nguyên nhân, chúng em đều rất đau buồn, nếu có việc gì cần giúp thì chị cứ nói."
Không nhắc đến thì không sao, nhưng vừa nói tới đây, vành mắt Tống Dư Hàng liền đỏ hoe, người phục vụ muốn đến thu dọn thức ăn, Phương Tân nhanh tay cất tài liệu kiểm tra vào trong túi.
Tống Dư Hàng lau khóe mắt: "Hôm nay trước mắt cứ như vậy đi, làm phiền em rồi."
Phương Tân đứng dậy nhìn đồng hồ: "Được, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em về trước đây."
Vừa đi được hai bước, Phương Tân xoay người lại nhìn vào gương mặt cô.
"Tống đội, em nghĩ chị vẫn nên đến bệnh viện thì tốt hơn."
Tống Dư Hàng cười cười lắc đầu: "Không sao, vết thương nhỏ thôi, đi nhanh đi, đừng để muốn."
Sau khi Phương Tân rời đi, cô lấy ví tiền ra để thanh toán, không đợi người phục vụ thối tiền xong đã đội mũ lên đi ra ngoài.
•
Cô lái xe đi thẳng đến Lâm Trạch.
Lâm Hựu Nguyên đang làm trị liệu nghe được tin này, miễn cưỡng nhấc cơ thể mình lên, quản gia giúp ông tháo máy thở xuống.
"Không, không gặp..." Lâm Hựu Nguyên th ở dốc, môi run rẩy.
"Được, được, lão gia nằm xuống đi, tôi đến nói chuyện."
Đây là lần đầu tiên Tống Dư Hàng đến biệt phủ Lâm gia, lần trước đón Lâm Yêm cũng chỉ đứng ở cửa nhìn vào, vẻ đẹp vàng son lộng lẫy lúc đó khiến cô vô cùng ấn tượng, qua đi hơn nửa năm, nơi này không hề nhộn nhịp như cô đã nghĩ, khu vườn mọc um tùm cỏ dại vì không ai chăm sóc, một mảng hoang tàn lạnh lẽo.
Ánh mắt Tống Dư Hàng lướt qua một vòng, quản gia đi đến.
"Tống tiểu thư, mời cô về, lão gia không muốn gặp cô."
"Tôi có chuyện quan trọng muốn hỏi ông ấy, xin hãy thông báo lại lần nữa, nếu không được, tôi chỉ có thể..."
Cô nhẹ tiến lên một bước, hơi nâng cầm, ánh mắt từ trên nhìn xuống.
"Xông vào."
Lâm quản gia thở dài bất lực.
"Cô hà tất phải như vậy!"
Khóe miệng Tống Dư Hàng cong lên, bắt đầu bày trò ăn vạ.
"Thiếu chút nữa tôi phải gọi một tiếng ba, chú Lâm không thể không nể mặt mà từ chối, chỉ gặp mặt một lần thôi, xem như tôi thay Lâm Yêm tận hiếu."
Cô vừa nói, vừa lấy quà đã chuẩn bị sẵn trên xe ra đưa cho quản gia.
Vừa đấm vừa xoa, vừa bày trò ăn vạ, cũng không biết là học từ ai.
Lâm quản gia bó tay toàn tập, nào dám nhận đồ của cô, đối với Lâm Hựu Nguyên việc này là điều cấm kỵ.
Nhận đồ của cô chẳng khác nào khẳng định cô là "con rể" của Lâm gia, hừ, không được!
Con dâu? Sao cảm giác nó cứ kỳ quái thế nào nhỉ???
Hai người giằng co qua lại, ngươi một câu ta một câu, cuối cùng quản gia không nhịn được nữa, giậm chân nói: "Được rồi được rồi, tôi đi báo lại lần nữa, có gặp hay không do lão gia quyết định."
Trở lại gian phòng, Lâm Hựu Nguyên đã thức dậy, ngồi tựa vào đầu giường, nhìn toàn cảnh mọi chuyện vừa xảy ra qua cửa kính bên cạnh.
"Lão gia..." Lâm quản gia nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Lâm Hựu Nguyên hơi nhắm mắt lại, khóe môi kéo lên một nụ cười, thân hình gầy gò, gương mặt Hữu Viễn nhắm mắt lại, nhếch khóe miệng mỉm cười, thân hình gầy gò, gương mặt chảy xệ, cơ bắp mềm nhũn.
"Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ không đến."
"Tôi thấy cô ấy thực sự rất chân thành với tiểu thư."
"Thật tốt, nhưng đáng tiếc..." Lâm Hựu Nguyên nói rồi kịch liệt ho khan, cầm khăn tay che miệng.
"Khụ khụ, để cô ấy vào đi, đến phòng khách đợi tôi."
"Vâng." Lâm quản gia khẽ cúi đầu lui ra ngoài, lúc quay lại định dìu ông đứng dậy, lại bị ông vẫy tay ngăn lại.
Lâm Hựu Nguyên nhìn về phía tủ quần áo: "Chọn một bộ đồ vest vừa người giúp tôi."
•
Tầng hầm u ám, mấy cô gái đang quỳ bên trong căn phòng nhỏ.
Lâm Khả nâng cằm nhìn kỹ từng người một, những người xung quanh đều cúi đầu khom lưng.
"Lâm tổng, đều dựa theo yêu cầu của anh mà tìm đến, anh thấy thế nào?"
Ngón tay thon dài nâng cằm cô gái cuối cùng lên, một gương mặt không mấy ưa nhìn đập vào mắt.
Hắn tẻ nhạt thu tay lại.
"Đừng gọi như vậy, hiện tại vẫn chưa phải."
"Cái đó cũng nhanh, nhanh thôi, chờ... vừa chết, tất cả đều là của anh không phải sao."
Hắn đi đến trước mặt cái tên đang lẩm bẩm kia.
Lâm Khả khẽ cười một tiếng, tháo găng tay ném lên bàn, sau đó tùy ý gọi một cô gái tới.
"Được rồi, chọn người này đi, những người khác tùy ý xử lí."
"Được, được." Người đàn ông nở một nụ cười giống như chó xù, nửa đem nửa đẩy đuổi mấy cô gái kia ra khỏi phòng.
Trước khi đến đây đã được dạy bảo phải làm gì khi nhìn thấy hắn.
Cô gái rất thức thời, quỳ xuống, dùng răng cắn mở khóa quần của hắn.
Lâm Khả hơi ngẩng đầu lên, tay đặt trên bàn cuộn lại thành nắm đấm.
Cô gái nhỏ rất cố gắng, nhưng lại càng sợ hãi hơn, bởi vì cô phát hiện...
Cảm giác có nước mắt rơi trên người mình, Lâm Khả túm tóc buộc cô phải ngẩng đầu lên.
"Phế vật."
Hắn lạnh lùng nói, nước mắt trào ra không ngừng từ đôi mắt có mấy phần giống Lâm Yêm kia, cô khóc lóc cầu xin hắn.
"Thiếu gia, đừng, đừng..."
Vừa dứt lời, liền bị người kia túm cổ xách lên, hai chân dần cách xa mặt đất.
Cô gái vùng vẫy vô ích giữa không trung, sắc mặt dần trở nên tái nhợt.
Một lúc sau, hai tay rũ xuống, đầu mềm nhũn quay sang một bên.
Lâm Khả nắm tóc của cô kéo đi sâu vào tầng hầm, sau khi nghiệm chứng vân tay, bước qua một cánh cửa, bên trong có một căn phòng khác, chứa đầy các loại thiết bị y tế và dụng cụ giải phẫu.
Đó là một phòng thí nghiệm sinh hóa nhỏ nhưng được trang bị rất đầy đủ.
Không lâu sau, trong tủ kính dùng để trưng bày mẫu vật có nhiều thêm một thứ.
•
Tống Dư Hàng ngồi đợi một lúc, quản gia mới đẩy Lâm Hựu Nguyên vào ngồi xuống ghế chính giữa, sau đó đi thẳng vào vấn đề.
"Có chuyện gì?"
Trong tang lễ của Lâm Yêm, Tống Dư Hàng còn đang bị thương và nằm liệt giường, vậy nên mới không kịp đến gặp nàng lần cuối, đương nhiên cũng không thể nhìn thấy Lâm Hựu Nguyên, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi nàng chết.
Lâm Hựu Nguyên rõ ràng già nua hơn rất nhiều, có lẽ vì sợ gió, ông đội một cái mũ chóp đơn giản, lông mày lấm tấm sương trắng, râu ria có chút bù xù, bộ vest rộng lớn bao phủ cả người, dù bên ngoài có chỉnh chu đến đâu thì vẫn có mấy phần bất hợp lí, cảm giác cứ như một đứa trẻ mặc quần áo người lớn.
Lúc đó Tống Dư Hàng không biết mấy phần bất hợp lí xuất phát từ việc ông mang bệnh nặng, người gầy như que củi.
Cô vội ho một tiếng, đứng dậy tỏ vẻ tôn kính đưa quà đến.
"Đây là thực phẩm tăng cường sức khỏe tặng chú."
Lâm Hựu Nguyên liếc qua, cười lạnh: "Mang cả người và vật ném ra ngoài cho tôi."
Vừa dứt lời, vài người đàn ông lực lưỡng xông vào cửa muốn kéo cô đi.
Tống Dư Hàng lách mình tránh thoát, đẩy người vệ sĩ đứng gần nhất về sau, người kia lập tức lảo đảo lùi lại ba bốn bước.
"Liên quan đến cái chết của Lâm Yêm, tôi có chút manh mối, chú không muốn nghe thử sao?"
Lâm Hựu Nguyên cầm khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, hơi nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm, như đang muốn dò xét dụng tâm của cô.
Một lúc sau, ông đột nhiên cau mày, ngón tay hơi cử động.
Người vệ sĩ đứng gần cô nhất bất ngờ tiến lên, dùng cùi chỏ đánh vào sau lưng, người cô cong vút lại.
Những người còn lại cũng chen nhau lên đẩy cô xuống trước mặt Lâm Hựu Nguyên.
Đầu gậy của ông lão chạm vào trán cô, từ trong cổ họng phát ra tiếng ho khẽ, th ở dốc nghiến răng nói.
"Cô có tư cách gì nhắc đến nó trước mặt tôi, nếu không phải tại cô, nó đã không chết!"
Tống Dư Hàng ngẩng đầu, không tránh né, mặc cho đầu gậy cọ vào trán đến đỏ bừng.
"Đúng vậy, tôi nợ cô ấy một cái mạng, cho nên tôi muốn tìm ra hung thủ thật sự, không thể để cô ấy chết oan uổng như vậy được."
"Cho dù chết cũng không tiếc sao?"
Tống Dư Hàng kéo khóe môi cong lên một nụ cười.
"Vậy coi như tôi đem cái mạng này trả cho cô ấy."
Lâm Hựu Nguyên kích động ho khan, cây gậy cầm trong tay nâng lên muốn đánh vào đầu cô: "Trả lại thế nào, Lâm Yêm cũng không quay về được!"
Một cơn gió thoảng qua, Tống Dư Hàng nhắm mắt lại, hơi nghiêng đầu, mặc người chém giết.
Đây hẳn là điều cô phải nhận.
Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng cây gậy kia không hề đánh xuống, cô ngẩng đầu lên, đám vệ sĩ khi nãy đều đã biến mất, chỉ còn lại Lâm quản gia nhẹ nhàng vỗ lưng giúp ông thuận khí.
Có vẻ như từ lúc vào nhà đến giờ ông ấy cứ ho không ngừng.
Tống Dư Hàng nghi hoặc: "Chú.."
Lâm Hựu Nguyên xua tay, ra hiệu cho Lâm quản gia ra ngoài.
"Lão gia..."
Lâm Hựu Nguyên cầm khăn tay lấy sức ho hai lần, ổn định hơi thở nói.
"Không sao, cứ đi đi."
Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Hựu Nguyên cũng không để ý đến cô, Tống Dư Hàng tự mình đứng lên, nhìn ấm nước trên bàn, cô đến rót cho ông một cốc nước nóng.
Lâm Hựu Nguyên không nhận, ngồi trên xe lăn khụt khịch một tiếng, hốc mắt trũng sâu, con ngươi vẩn đục nhìn cô.
"Nói thử suy nghĩ của cô đi."
"Tôi nói rồi chú đừng giận."
Lâm Hựu Nguyên hừ lạnh không trả lời.
Tống Dư Hàng bắt đầu diễn giải, càng nói sắc mặt càng khó coi.
Đặc biệt là khi nói đến.
"Nhiều năm Lâm Yêm bí mật tra án, nhưng luôn bị một thế lực vô hình cản trở, nhất định là từ chú mà ra, tôi đã từng hoài nghi, liệu cô ấy có phải con gái ruột của chú không, hoặc là, chú có lí do khó nói nào đó mà ép mình hổ dữ ăn thịt con."
Đôi môi Lâm Hựu Nguyên run rẩy, lồ ng ngực vì kích động mà phập phồng lên xuống, hai tay siết chặt thành ghế xe lăn.
Tống Dư Hàng vẫn không ngừng lại, đem tất cả suy đoán của mình một mạch nói ra.
"Về phần tại sao chú lại kiên quyết ngăn cản cô ấy điều tra vụ án Sơ Nam, tôi nghĩ đằng sau nhất định có liên quan đến chú. Mọi chuyện xảy ra cũng bắt đầu từ đó, cho nên hôm nay tôi đến, chỉ là muốn biết chân tướng sự việc năm đó, dù sao..."
Cô dừng lại một chút: "Chú cũng là người trong cuộc không phải sao?"
Nếu cô không hỏi, Lâm Hựu Nguyên cũng không muốn nhớ lại ngày đó cha con quyết liệt một trận.
Vào một đêm tháng Sáu, trời mưa rất to.
Toàn thân Lâm Yêm ướt sũng về đến nhà, quỳ trước mặt ông.
"Ba, con muốn vào học viện cảnh sát, sau này trở thành cảnh sát."
Ông quơ tay cầm chén trà đập tới, mảnh sứ vỡ lướt qua khóe mắt cào xước đuôi lông mày của nàng, dòng máu đỏ chầm chậm rỉ ra.
"Cút! Nguyện vọng tao đã đăng kí cho mày rồi, học quản trị kinh doanh, sau này làm tổng giám đốc thì có gì không được!"
Lâm Yêm ngước mắt, cười lạnh mỉa mai ông.
"Giống như ông chỉ kiếm được vài đồng tiền dơ bẩn, nhu nhược cả một đời, tầm thường vô vị vậy sao?"
Cây gậy của Lâm Hựu Nguyên đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.
"Đừng tưởng tao không biết mày muốn làm gì, muốn báo thù cho người bạn kia của mày phải không?"
Ông cười chế nhạo, đem lòng tự trọng của cô gái nhỏ chà đạp thành từng mảnh.
"Đừng mơ tưởng nữa, xem lại bản thân mình đi, đánh thắng được ai, mặc gì, ăn gì, thứ gì cũng đều mua bằng đồng tiền bẩn mà mày nói, nếu như xem thường nhà họ Lâm này, xem thường tài sản của Lâm gia, vậy thì biến đi, biến ra khỏi đây, đừng quay về nữa"
Đôi mắt non nớt của Lâm Yêm đỏ hoe, ở cục cảnh sát thì bị người ta lạnh nhạt đuổi đi, về nhà lại bị ba mình khiêu khích châm chọc.
Nàng đơn giản chỉ muốn tìm ra sự thật lấy lại công bằng cho bạn mình.
Lâm Yêm biết, bước ra khỏi cánh cửa này, sẽ không có ai nhận ra nàng, không có ai nể mặt nàng, tất cả mọi người đối xử tốt với nàng, tiếp cận nàng, nịnh nọt nàng, đều là vì Lâm Hựu Nguyên.
Lúc đó nàng một thân một mình, không có gì, cũng chẳng là gì cả.
Dù trong lòng vô cùng oán hận cái vầng hào quang cùng xiềng xích mà gia đình này mang đến, nhưng cuối cùng nàng vẫn phải cúi đầu trước người ba này.
Nàng gọi một tiếng "Ba", cũng là lần đầu tiên quỳ xuống khấu đầu cầu xin hắn.
"Ba, ba, con sai rồi, van xin ba, giúp con một lần thôi, bọn họ đều không nói cho con biết vì sao Sơ Nam lại chết, còn chỉ muốn tìm ra sự thật cho cô ấy, cô ấy đã đến nhà chúng ta, ba đã gặp rồi, cô ấy chỉ mới mười tám tuổi thôi, thành tích rất tốt, có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, cô ấy vừa ưu tú vừa tốt bụng, không nên chết oan uổng như thế..."
Lâm Yêm khấu đầu, quỳ xuống trước mặt ông bật khóc.
"Không phải ba qu3n biết rất nhiều người sao? Giúp con một lần này thôi có được không? Con chỉ xin điều này, chỉ một điều này thôi."
Nàng quỳ gối lết tới, hai tay ôm chặt chân ông.
Đó là lần thân cận duy nhất giữa hai cha con bọn họ.
Nhìn nàng khóc nấc đến nghẹn ngào, tay Lâm Hựu Nguyên run run, thật sự rất muốn đưa lên sờ đầu nàng, đúng lúc này có người nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, gọi một tiếng: "Chú Lâm".
Bàn tay hướng về phía đầu Lâm Yêm lại hạ xuống.
Ông khẽ gật đầu: "Tiểu Khả về rồi à."
Sau đó lập tức đổi sắc mặt nghiêm nghị nhìn Lâm Yêm, cầm cây gậy hất văng nàng ra.
"Đi đi, chuyện này tao không giúp mày được."
Lâm Yêm té ngã ra đất, một lúc lâu cũng không thể đứng lên.
Lâm Khả vội vàng bước tới đỡ nàng dậy: "Sao vậy, chuyện gì thế?"
Cây gậy của Lâm Hựu Nguyên chỉ thẳng: "Con hỏi nó đi, cơ ngơi bề thế không lo xây dựng, lại muốn vào học viện cảnh sát."
Lâm Yêm cong môi, đáy lòng nguội lạnh, gạt tay Lâm Khả ra, quay người rời đi.
"Việc của tôi tự tôi quyết định, không cần nhờ ông."
"Tao cho mày hai lựa chọn, một, ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của tao đến học tài chính kính tế, hai, hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không còn quan hệ gì với nhà họ Lâm nữa."
Lâm Khả đứng ngoài xem trận cũng thấy hoảng sợ, đến kéo góc áo nàng.
"Nói gì đó đi!"
Thấy nàng không trả lời, Lâm Khả lại đi tới chỗ Lâm Hựu Nguyên: "Chú, cho dù Lâm Yêm phạm phải sai lầm gì thì cũng là người một nhà, có gì từ từ nói, xảy ra chuyện gì chúng ta ngồi xuống bàn bạc lại, đừng đuổi em ấy đi."
Nhìn vẻ sốt ruột lo lắng trên mặt đứa cháu này, khóe môi Lâm Hựu Nguyên lộ ra chút vui mừng.
"Con đừng quan tâm, vừa mới từ Mỹ trở về không phải còn bị chênh lệch múi giờ sao, về nghỉ ngơi đi."
Lâm Hựu Nguyên làm người thập toàn thập mỹ, bên ngoài là một doanh nhân thiện tâm, bên trong là một người chú nghĩa tình luôn thiện đãi với chị dâu và cháu trai, duy chỉ đối với nàng, ông không phải một người ba tốt.
Lâm Yêm cười khẩy, siết chặt nắm tay.
"Lâm Khả, chuyện này không liên quan đến anh, mau về đi."
Nàng quay lại đón tiếp ánh mắt sắc bén của người kia.
"Hôm nay tôi nhất định phải ra khỏi cánh cửa này!"
"Được, được lắm." Lâm Hựu Nguyên không khỏi tán dương sự dũng cảm này, ra lệnh cho cấp dưới nhanh chóng soạn thảo một bản hợp đồng đưa đến trước mặt nàng.
"Ký đi, ký tên, in dấu vân tay vào, từ nay về sau mày không còn liên quan gì tới Lâm gia nữa, ngoài cái tên này ra thì mày chẳng có gì cả, đương nhiên, thành người lớn rồi, đổi tên hay không là do mày lựa chọn."
Bỏ đi cái tên của mình đồng nghĩa với việc, Lâm Hựu Nguyên không cho nàng một đồng nào, học phí bốn năm đại học, phí sinh hoạt, phí du học, chi tiêu hằng ngày, toàn bộ đều phải tự mình lo liệu.
Hôm đó cách sinh nhật mười tám tuổi của nàng chỉ có mấy ngày.
Lâm Yêm cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng.
Lâm Hựu Nguyên nhìn nàng giống như một con dã thú hung bạo mang đầy hận thù, nhưng ông vẫn kiềm chế, thản nhiên nói.
"Chiếc đồng hồ của mày, Lục Thủy Quỷ trị giá 90.000 tệ, là quà sinh nhật năm ngoái tặng mày."
"Đôi giày thể thao mang trên chân, là mẫu mới nhất mua vào ngày Tết thiếu nhi."
"Còn quần áo trên người mày, có đứa trẻ nào mới lớn thế này đã mặc được trang phục cao cấp của Armani, tất cả đều dùng tiền của Lâm gia, để lại hết đi."
Không hổ là cha con, cả hai đều biết cách chọc giận đối phương đến mức tối đa.
Lâm Yêm chỉ đưa ra một yêu cầu cuối cùng.
"Đưa đơn nguyện vọng cho tôi, tự tôi điền vào."
Lâm Hựu Nguyên đưa tay ra lệnh, quản gia đưa tài liệu tới, như thể hoàn thành một nghi lễ bàn giao nào đó.
Lâm Yêm vội vàng ký tên, ngòi bút sắc nhọn làm xước trang giấy, sau đó cầm giấy bút đưa ra trước mặt, tháo chiếc đồng hồ trên tay đập vỡ thành từng mảnh dưới chân ông.
"Trả lại cho ông!"
"Lâm Yêm!" Lâm Khả vội vàng đến ngăn cản nàng cởi áo khoác.
"Em nhận sai với chú Lâm một tiếng, vậy là xong chuyện rồi, ngoan đi!"
"Anh làm gì vậy!" Lâm Yêm hung dữ đẩy người kia ra, cởi áo khoác ném xuống đất, mái tóc đen xõa tung, cứ như vậy đi chân trần, mặc một kiện áo phong phanh đi về phía cửa, bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã.
Trong tay nắm chặt tờ đơn nguyện vọng.
Cuối cùng nàng quay đầu lại, hỏi người đàn ông cao cao tại thượng kia.
"Con là con ruột của ba sao? Ba, ba có bao giờ yêu con không?"
So với việc khàn giọng chất vấn, loại bình tĩnh này càng khiến người khác kinh hãi hơn.
Một lúc lâu sau, Lâm Yêm không đợi câu trả lời đã lắc đầu mỉm cười, như thể đang chế nhạo suy nghĩ của mình.
Khoảnh khắc đó, ông nhìn thấy bóng dáng mẹ Lâm Yêm từ trên người nàng. Cô bé tóc tai rối bời đứng dưới mưa, vừa mảnh khảnh vừa gầy yếu, lúc đưa về chỉ là một đứa trẻ, bây giờ vóc dáng đã cao gần bằng ông, ngũ quan nẩy nở, khuôn mặt kinh diễm, tinh xảo lại thanh tú.
Một tia sét xé toạc bầu trời khiến ông giật mình.
Con gái ông đã trưởng thành, không còn bị ông khống chế hay ép buộc nữa, thậm chí bẻ gãy cánh chim cũng không tiếc dũng khí xông ra khỏi lồ ng.
Lâm Yêm cứ như vậy đi từng bước, không quay đầu lại, đi về phía tương lai vô định.
Lâm Hựu Nguyên muốn ra ngoài đuổi theo, loạng choạng hai bước, cả người và gậy cùng té ngã trên đất.
Đương nhiên đây là việc mãi sau này Lâm Yêm cũng không biết.
Nàng còn không biết bản hợp đồng đoạn tuyệt quan hệ kia không được đóng dấu, đồng nghĩa với việc nó không hề có hiệu lực pháp lý.
Nàng vẫn là người nhà họ lâm, Lâm Hựu Nguyên vẫn là ba của nàng.
Ông lão run rẩy lấy ra tờ giấy được bảo quản kỹ càng, Tống Dư Hàng khó tránh có chút xúc động.
"Chú vẫn còn giữ."
"Giữ đấy, thật ra tôi đợi nó trở về lấy bản hợp đồng này đi, đợi nhiều năm rồi, nhưng nó..."
Không về được nữa.
Đôi mắt Tống Dư Hàng ửng đỏ, ngồi xổm xuống nắm bàn tay thô ráp của ông, lần đầu tiên thấy đồng cảm với ông lão gần đất xa trời này.
Ở một mức độ nào đó, có lẽ bọn họ mới là người thấu hiểu nhau nhất.
"Sau đó thì sao?" Tống Dư Hàng hỏi, trong lòng vẫn muốn biết nhiều hơn về quá khứ của nàng.
"Sau đó..." Lâm Hựu Nguyên khẽ mỉm cười, đặt tờ giấy ố vàng lên bàn.
"Muốn vào học viện cảnh sát không dễ như vậy, thể lực của nó không vượt qua được bài kiểm tra, nên mới đổi hướng chuyển sang trường y."
Nghe nhiều như vậy, Tống Dư Hàng vẫn có chút nghi hoặc.
"Tại sao chú lại cố gắng ngăn cản cô ấy nộp đơn vào học viện cảnh sát, làm cảnh sát có gì không được sao?"
Cô vừa hỏi đến, nụ cười trên khóe môi ông lão dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ hoài niệm quá khứ, ông nhẹ nhàng vuốt v e chiếc nhẫn màu xanh trên ngón tay cái, không nói câu nào.
•
Sau khi Tống Dư Hàng rời đi, Lâm quản gia bước vào.
"Lão gia, mọi việc đều đã chuẩn bị xong, một phần tiền được chuyển vào tài khoản ở nước ngoài, một phần đã được rửa sạch."
Lâm Hựu Nguyên ho khan vài tiếng, trên khăn tay lấm ta lấm tấm vết máu, ông run rẩy đưa bản hợp đồng đến.
"Giữ cẩn thận, sau khi mọi chuyện kết thúc, đem trả lại cho nó."
"Lão gia..." Lâm quản gia không đành lòng.
"Sao không nói sự thật cho Tống tiểu thư biết."
Lâm Hựu Nguyên càng ho kịch liệt.
"Không, không nghe cô ấy nói sao? Tối qua bọn họ gặp nguy hiểm... Đây là... Đây là có người... Khụ khụ... Khụ... Không muốn để yên cho bọn họ..."
Lâm quản gia lo lắng, vỗ lưng giúp ông ổn định hô hấp, nhanh chóng đẩy ông về phòng bệnh, đeo lên máy thở, một lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
Lâm Hựu Nguyên run rẩy đưa tay lên.
"Đi, đi gọi Lâm, Lâm Khả đến đây, tôi... có chuyện muốn nói với nó."
Ed: Doris
- ----------------
[ to be continued ]