Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 122: C122



Nhìn thấy chiếc Hummer dừng trước cổng trang trại, Lưu Chí muốn lao đến nhưng bị Lâm Yêm ngăn lại.

"Chị Hồng..." Cậu khó hiểu mà thấp giọng hỏi.

Lâm Yêm tựa lưng vào sườn dốc, tay kẹp điếu thuốc nhẹ nhàng vẩy tàn thuốc xuống đất.

"Đừng vội, dệt hoa trên gấm không ai nhớ, ngày tuyết đưa than sâu nghĩa tình, lúc này mà ra ngoài chỉ bị người khác xem là gián điệp thôi."

Lưu Chí vẫn còn chút nghi hoặc: "Lỡ như những gì Trần Phương nói là giả thì sao?"

Nàng ung dung phả ra một vòng khói: "Vậy xem như chúng ta đến góp vui đi."

Trong lúc hai người nói chuyện, Khố Ba đã xuống xe, thuộc hạ nhìn thấy hắn, lập tức đeo súng lên lưng, cung kính mở hàng rào gỗ ra.

"Nhị gia, mời."

Khố Ba trở lại chiếc Hummer lúc đầu, chậm rãi lái xe vào cổng, Tống Dư Hàng cúi đầu cùng những người khác đóng lại hàng rào gỗ, vô tình liếc thấy, nửa gương mặt đầy vết sẹo của ông lão phản chiếu qua tấm kính tối màu, trong đêm tối càng thêm phần đáng sợ.

Đây chính là người tung hoành ngang dọc ba nước, ông trùm m@ túy Đỉnh Gia gian trá xảo quyệt trứ danh khiến ai nghe tin đều phải khiếp sợ đó sao?

Tống Dư Hàng khẽ giật mình, nhìn chiếc Hummer rời đi, cô đưa tay vờ như phe phẩy nút áo, âm thầm ghi lại biển số xe người kia.

Chờ sau khi người kia vào trong, cô thừa cơ không ai để ý, cầm khẩu AK đi theo đội tuần tra.

May mà những tên này đều mặc bộ đồ camo giống nhau, chiếc khăn màu đen che kín đến mũi chỉ để hở đôi mắt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra li miêu đổi lấy thái tử.

*Li miêu đổi lấy thái tử: Hiểu nôm na là một cách nói ẩn dụ cho việc làm giả sự thật.

Bọn họ quân sự hóa việc quản lí, có cả hệ thống bàn giao, mỗi người một việc, không ít người thân hình vạm vỡ, vai rộng mũi tẹt, trên xuống dưới đều toát ra khí thế c ường bạo, thoạt nhìn chính là người tập võ.

Cách đó không xa, có mấy thiếu niên c ởi trần tụ tập ngồi trước một căn nhà gỗ chơi xúc xắc, nhìn qua đều không quá mười bốn, mười lăm tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn.

Trong đó có rất nhiều người xăm những hình thù kỳ quái trên mặt, chân gác lên bàn, tay cầm lon bia, còn có loại thức uống kia, kẹp thêm mấy tờ đô la bên dưới.

Không biết ai lại thua cược, mấy tờ tiền bị quét sạch một lượt, hắn điên tiết chửi ầm lên, xen lẫn bằng thứ ngôn ngữ cô nghe không hiểu, mấy tên còn lại nhào lên đẩy ngã hắn xuống đất, dùng chân thô bạo đá vào mặt hắn.

Người đi đầu đội tuần tra dùng tiếng Miến quát lớn, bọn thiếu niên kia mới lùi lại, hùng hổ nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.

Cục đờm đặc kia rơi xuống bên chân Tống Dư Hàng, cô nắm chặt khẩu súng trong tay, gần như muốn g iết chết tất cả bọn chúng, nhưng cô biết chuyến này nhiệm vụ quan trọng nhất không phải giết người, cũng không phải cứu những đứa trẻ lạc lối kia.

Mà chính là đem những thứ mắt thấy tai nghe hôm nay, quay chụp toàn bộ mang về không sót lại gì.

Tương lai, những thứ này sẽ trở thành bằng chứng trước tòa để quyết định sinh tử.

Tống Dư Hàng lặng lẽ thở ra một hơi, ổn định cảm xúc, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi tuần tra sơ lược toàn bộ doanh trại, trong lòng cô gần như đã có suy tính, nhưng cũng kinh hãi không thôi.

Toàn bộ doanh trại trên dưới có khoảng năm mươi người, một tay bắn tỉa chiếm đóng đài quan sát, chưa tính những người Đỉnh Gia mang đến, hơn một nửa trong đó đều là thanh thiếu niên và tầm mười tên lính đều là trẻ em.

Quy mô vũ trang khổng lồ như vậy trên vùng đất Giang Thành, ẩn mình trong núi sâu, ai đã cấp quyền cho bọn họ?

Có thể khiến Khố Ba và Đỉnh Gia đích thân đến đây, nhất định không phải người tầm thường, đêm càng khuya, an ninh trong trại càng thêm nghiêm ngặt, bầu không khí căng thẳng như một cuộc chiến sắp sửa xảy ra.

Tống Dư Hàng biết từng giây từng phút mình lãng phí thì khả năng an toàn ra khỏi đây lại càng nhỏ, nhưng nhìn mọi thứ trước mắt, băng nhóm tội phạm được tổ chức một cách trật tự, hàng nghìn hàng trăm thùng chứa m@ túy kiểu mới, người mua bí ẩn và ông trùm gần trong gang tấc, ý thức về sứ mệnh khiến cô do dự.

Không biết lần sau còn có cơ hội như vậy hay không, cũng không biết còn ai có thể liều mạng xông vào đây nữa.

Tội ác của bọn họ có thể phơi bày ra trước ánh sáng hay không, còn tùy thuộc vào tối nay cô mang về được bao nhiêu thứ.

Tống Dư Hàng cắn răng một cái, dùng tiếng Miến nửa nọ nửa kia vừa học được đến nói chuyện với một tên phía trước, chủ ý là mình muốn đi vệ sinh, sau đó lập tức rời khỏi hàng.



"Đỉnh Gia."

Cửa kho hàng mở ra, ánh sáng chiếu vào, ông chủ Long vốn đang ngồi trên thùng xăng nghỉ ngơi cũng phải đứng dậy.

Giữa đám thuộc hạ đang chen chúc nhau, ông lão chống gậy chậm rãi bước vào, tuổi đã hơn sáu mươi, tóc cũng không còn, đeo một cặp kính râm, dáng người không cao, thậm chí có chút thấp bé, nhưng tất cả những người có mặt ở đây tuyệt nhiên không ai dám xem thường.

Ông chủ Long nhìn vết sẹo trải rộng khắp cái đầu trọc của ông lão, thật giống những con rết, trong lòng cậu sợ hãi, tay cũng bắt đầu phát run, phải khó khăn dùng sức nuốt khan một cái mới tìm về được giọng nói của mình.


"Đây là tấm séc 50 triệu tiền đặt cọc, tôi muốn kiểm hàng."

Mấy người đi theo vây xung quanh cậu, súng đã sớm bị tước đi, giờ phút này chỉ có thể siết chặt nắm tay phô trương thanh thế, nhìn chằm chằm.

Khố Ba đỡ ông ngồi xuống một bên, Lão Hổ cầm súng canh cửa, một tên thuộc hạ khác mang theo một chiếc lồ ng vào đặt vào tay ông.

Tống Dư Hàng nhẹ nhàng mở mảnh ngói trên mái nhà lên.

Đỉnh Gia đặt thức ăn trong lòng bàn tay đút cho thú cưng yêu quý của mình, khóe môi cong một nụ cười.

"Tất cả bỏ súng xuống, đây là khách quý của chúng ta, người đâu, đem hàng đến cho ông chủ Long dùng thử."

Khẩu súng bị tước đi lúc đầu lần lượt ném trở lại trước mặt, thuộc hạ đang vây thành vòng nửa tin nửa ngờ nhìn ông rồi lại nhìn cậu, nhận được sự cho phép mới từ từ nhặt lên.

Trong lúc chờ lấy hàng, Đỉnh Gia chỉ chăm chăm cho vẹt ăn.

"Việc kinh doanh ở Singapore của cậu đang cực kì hưng thịnh, sao lại muốn đến Trung Quốc, kinh doanh ở đây không có dễ vậy đâu."

Thấy ông thả lỏng, cậu mới e dè ngồi xuống đối diện.

"Hừm, khắp nơi đều suy thoái kinh tế, tôi đến cầu trong cái rủi sẽ có cái may."

Hai bên đều đã điều tra lẫn nhau trước khi đến, cậu biết Đỉnh Gia là ông trùm m@ túy giết người không chớp mắt, Đỉnh Gia cũng biết cậu là người Singapore gốc Hoa, là người đại diện pháp lý cho doanh nghiệp tư nhân lớn nhất Singapore.

Đỉnh Gia bán lô hàng này cho cậu, cậu cũng có thể bán lại với giá gấp đôi, đây là cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi.

Đây là những thông tin mà hai bên đã biết về nhau trước khi đến.

Đỉnh Gia thấy cậu đối đáp lưu loát cũng không ngạc nhiên, ông cầm rơm khuấy hộp nước bên trong lồ ng chim, để thú cưng của mình đến uống.

"Nhiều năm trước, tôi từng có một vụ làm ăn với ba cậu." Đỉnh Gia hừ lạnh một tiếng, thấy vẹt không uống nước, ông tức giận đem rơm rạ ném hết vào trong lồ ng chim.

"Tôi đã phải bồi thường 20 triệu, ông ấy bây giờ sao rồi?"

Ông chủ Long mở chiếc vali bên cạnh, cọc tiền đô la tròn trĩnh xếp chồng lên nhau ngay ngắn.

"Nói thật với ông, ba tôi đã mất từ mười năm trước rồi, chuyện lần đó tôi cũng có nghe qua, là vì mấy anh em trong nhà tranh giành nhau mà gây ra, người, tôi cũng xử lý xong rồi."

"Số tiền này, xem như đền bù cho Đinh Gia."

Mười năm trước, căn bản không có vụ làm ăn nào cả, đây là đang lừa cậu, nhưng nếu vạch trần Đỉnh Gia trước mặt mọi người, e rằng hôm nay cậu không có khả năng sống sót rời đi.

Khóe môi ông lão cong lên một nụ cười, cầm khăn tay Khố Ba đưa tới lau vài cái.

"Kiểm hàng đi."

Những chiếc thùng giấy lần lượt được mang vào.

Tống Dư Hàng hơi nheo mắt lại, nhìn đám thuộc hạ của Đỉnh Gia mở ra thùng đầu tiên, ông chủ Long bật cười một tiếng, có chút khinh thường.

"Cái gì đây? Cocacola à? Đừng đùa nữa, tôi không phải nhân viên bán hàng..."

Vừa dứt lời, một đứa trẻ khoảng chừng 10 tuổi bước vào, theo yêu cầu của Khố Ba, đứa trẻ cầm lên một bình thức uống, mở nắp, ngửa đầu uống cạn.

Một lúc sau, đứa trẻ li3m môi, sắc mặt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, cơ thể nóng ran mà cào cấu quần áo.

Khố Ba vung tay lên, hai người đàn ông cao to nhào tới, hướng thẳng ngay ngực đứa trẻ đấm mạnh, mắt thường nhìn cũng thấy lồ ng ngực hõm cả vào trong.

Đứa trẻ loạng choạng lùi lại mấy bước nhưng vẫn không ngã, khóe miệng tràn ra bọt máu, nó nắm cổ tay của tên cao to khi nãy bẻ cong, đầu gối đá vào bụng hắn, tên cao to vội vàng lui về sau, vấp phải thùng giấy ngã lăn ra đất, đứa trẻ được nước lấn tới, hai mắt đỏ bừng, mặt mày hung tợn gầm lên rồi c ắn vào cổ họng hắn, sức lực mạnh đến mức khiến người khác nhìn vào chỉ có thể há hốc mồm.

Một tên thuộc hạ khác nhặt thanh thép dày như ngón tay cái đập vào đầu đứa trẻ, nó không tránh được, động tác chững lại một lúc, máu bắ n ra tung tóe dọc theo thanh thép, từng giọt lại từng giọt rơi trên đất.

Ông chủ Long trợn mắt nhìn mọi thứ diễn ra, ngay lúc nghĩ rằng đứa trẻ kia đã chết, nó lại lê lết từng chút đứng dậy, trên mặt toàn là máu, nó quay người gầm lên loạng choạng nhào về phía tên thuộc hạ.

Như thể có nguồn tinh lực vô tận, hoàn toàn không biết đau là gì.

Ông chủ Long sửng sốt, nhìn đứa trẻ kia áp đảo tuyệt đối, tên thuộc hạ ngã nhào đến bên chân, khoảng cách gần trong gang tấc, hàm răng trắng ngần nhuộm một màu đỏ, hắn co rụt lại, lăn xuống thùng dầu.

Một tiếng súng vang vạch phá bầu trời.


Khố Ba thổi hơi khói xót lại trên nòng súng: "Mang đi."

Đứa trẻ ngã quỵ trên đất cùng hai tên cao to mình đầy thương tích bị khiêng ra ngoài, vết máu khắp nơi nhanh chóng được lau dọn, như thể vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.

Lúc tỉnh dậy không còn xót lại dấu vết gì cả.

Ông chủ Long nuốt một ngụm nước bọt, được thuộc hạ đỡ từ dưới đất đứng dậy, Đỉnh Gia ngồi một bên cười lớn, nụ cười mang theo mấy phần điên cuồng cùng đắc ý.

"Thấy thế nào? Đây chính là Túy mộng số 1, có thể khiến người ta hưng phấn cực độ, điên cuồng, không biết mệt mỏi, luôn duy trì tinh lực tràn đầy và h@m muốn tấn công, thậm chí..."

Ông ngắt câu đầy ẩn ý: "Khả năng trong phương diện kia cũng tăng lên đáng kể, rất thích hợp cho những ông chủ giàu có như các người."

Lồ ng ngực Tống Dư Hàng phập phồng, trong lúc cảm xúc cuồn cuộn, móng tay vô thức cào lớp bụi đất trên mảnh ngói.

Cô cắn chặt răng, gần như không thể kiềm chế ý muốn lao vào gi ết chết bọn họ, mãi đến khi đầu lưỡi nếm được chút vị máu mới dừng lại.

Yết hầu của cô nhấp nhô lên xuống, hai mắt nhắm lại, nén cảm giác mất khống chế kia xuống.



Năm phút trước.

Ở bụi cỏ bên ngoài doanh trại, một nhóm người lặng lẽ bước đến.

Giọng nói mạch lạc bình tĩnh của người chỉ huy phát ra từ chiếc điện thoại vô tuyến: "Bao vây toàn bộ doanh trại, chờ tiếng súng vang lên, xông vào bắt sống Đỉnh Gia."

"Rõ, Tổ một vào chỗ."

"Tổ hai vào chỗ."

"Tổ ba vào chỗ."

"Tổ bốn vào chỗ."

"Cao điểm đã chiếm đóng."

Một bóng đen lặng lẽ leo lên tháp đèn hiệu, vòng qua điểm mù của tay bắn tỉa, vỗ nhẹ vai hắn, tay bắn tỉa quay đầu chuẩn bị nổ súng, người kia đã dùng dao đánh hắn bất tỉnh, nhét khăn bịt miệng rồi còng tay hắn vào lan can.



Ông chủ Long nuốt nước bọt hai lần, lần đầu tiên là ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, lần thứ hai nuốt nước bọt, gương mặt mang theo vẻ hưng phấn, như thể nhìn thấy một chồng tiền lớn trước mặt, cơ hồ gấp không chờ nổi.

"Đây là 50 triệu, ông cầm trước đi, còn đợt hàng tiếp theo khi nào có thể giao cho tôi?"

Một tên thuộc hạ mang chiếc vali đến, Khố Ba mở ra cho Đỉnh Gia xem, quả nhiên, séc ra séc, tiền mặt ra tiền mặt, mùi tiền đặc trưng phả vào mặt ông.

Đỉnh Gia rất hài lòng, cầm một cọc lên, đầu ngón tay chấm chút nước bọt, đếm tiền rồi bỏ lại vào trong vali.

Khố Ba đóng vali lại, đứng bên cạnh ông.

"Ông chủ Long thật biết giữ chữ tín, đương nhiên chúng tôi cũng vậy, số hàng còn lại bảy ngày nữa sẽ giao đến..."

Lời còn chưa dứt, bên ngoài nhà kho vang lên tiếng bước chân.

Đồng tử của Tống Dư Hàng co rút lại, nhìn tên thuộc hạ chạy vào nói gì đó với Lão Hổ.

Lão Hổ rút khẩu AK trên lưng xuống, nạp đạn lên nòng, nhấc chân đá tung cửa nhà kho.

Không ổn rồi! Có vẻ đã bị phát hiện!

Trong đầu Tống Dư Hàng vang lên hồi chuông báo động, cô trở mình leo từ trên nóc nhà xuống.

Nghe tiếng mảnh ngói vỡ trên mái nhà truyền đến, Khố Ba phản ứng cực nhanh, giật khẩu súng của người đứng bên cạnh hướng lên mái nhà bắn loạn một trận.

Tống Dư Hàng nhấc chân nhảy lên, nơi cô vừa đứng bị một viên đạn bắn thủng, mảnh ngói rơi tứ tung.


Cô còn chưa kịp định thần, xà nhà mục nát không chịu nổi gánh nặng, phát ra một tiếng "két" giòn vang, sau một trận mưa đạn cuối cùng cũng gãy tan tành.

Cô chỉ kịp nắm một phiến ngói rồi rơi theo tầng tầng lớp lớp bụi đất, trong lúc cơ thể đang mất trọng lượng, có người chĩa súng vào cô, một tay Tống Dư Hàng đưa ra sau lưng lấy khẩu súng AK đã nhặt được trước đó, cô gượng mở mắt ra giữa mịt mù bụi đất, dùng eo làm điểm tựa, nhanh chóng bóp cò, liên tiếp bắn loạn về hướng có tiếng súng.

Khố Ba đỡ Đỉnh Gia tránh sang một bên, lấy tay che đầu ông lăn vòng trên đất.

Mấy tên thuộc hạ trúng đạn ngã ra đất, Tống Dư Hàng rơi vào đống thùng dầu, vừa rồi chỉ lo xả đạn, chưa kịp làm bất kỳ động tác phòng thủ nào, lưng cô chạm đất, đau đến mức hai mắt tối sầm.

Mấy thùng dầu rỗng lăn xuống, Tống Dư Hàng tránh sang một bên, đạn trúng vào vỏ thùng dầu, tia lửa b ắn ra tung tóe.

Cô đứng lên chạy điên cuồng về phía lối ra.

Những cảnh sát bên ngoài hai mặt nhìn nhau hoang mang không biết ai nổ phát súng đầu tiên, cứ ngỡ tiếng súng ra hiệu, vài người đã xông lên.

Tên canh gác phía sau hàng rào gỗ đưa tay bắn cả một băng đạn về phía người đặc cảnh đang xông lên, máu văng tung tóe trên mặt cỏ, người đặc cảnh ngã xuống, súng trong tay rơi ra, khóe môi trào ra bọt máu, chết không nhắm mắt.

Tiếng súng này vang lên phảng phất như bật một cái công tắc, trong nhà gỗ, trên mái nhà, sau bao cát, càng lúc nhảy ra càng nhiều tên lính canh, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Lâm Yêm từ bụi cỏ đứng phắt dậy, nhìn đồng hồ, thời gian còn chưa đến, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Nghe tiếng súng cách đó không xa, ánh lửa sáng tối đan xen vào nhau, nàng khẽ cắn môi vung tay.

"Lên!"

Xa hơn một chút, ở một nơi bằng phẳng bên sườn núi đối diện đậu vài chiếc xe chỉ huy của cảnh sát.

Phùng Kiến Quốc cầm ống nhòm từ tay người khác, quan sát tình hình chiến đấu.

Vài đặc cảnh áp giải một người bị trói bước nhanh đến.

"Phùng cục, chúng tôi tìm thấy người này trong khu rừng phía sau trang trại, có vẻ là bị người khác đánh bất tỉnh."

Người bị trói ê ê a a, không ngừng gật đầu, ra hiệu thả mình ra.

Phùng Kiến Quốc vừa nhìn mặt hắn, toàn thân lập tức toát mồ hôi lạnh.

Hắn xuất hiện ở đây, vậy gián điệp bên trong trang trại kia là ai?



"Giết cô ta!" Vài người dùng nhiều thứ tiếng quang quác hét lên, Tống Dư Hàng lập tức bị mấy tên lính canh chặn lại, không nói một lời mà nổ súng.

Tống Dư Hàng nghiêng người lăn một vòng trên đất, viên đạn ghim vào nền xi măng, suýt nữa đã kề sát vào cơ thể cô.

Cô núp sau thùng dầu, thở hồng hộc, ngay lúc đang nghĩ cách trốn thoát, ngón tay cô chạm vào lớp bóng nhờn trên thùng dầu, hóa ra cũng không hoàn toàn là thùng rỗng, trong đầu cô chợt nhảy số.

Lại thêm một nhóm người khác vây quanh, Tống Dư Hàng nhặt khẩu súng lên, một thân một mình đối chọi với số đông, khóe mắt thoáng thấy Khố Ba đỡ Đỉnh Gia chuẩn bị tẩu thoát, không biết lấy khí lực từ đâu, cô hét lớn một tiếng, đứng lên cầm súng bắn phá.

"Không được đi, bỏ mạng lại đây!"

Khố Ba đẩy Đỉnh Gia về phía Lão Hổ: "Đưa Đỉnh Gia đi trước!"

Dứt lời hắn liền quay người, họng súng phát ra tia lửa, một băng đạn ầm ầm bắn về phía cô.

Tống Dư Hàng băng qua làn mưa đạn, không biết trên người bị thương chỗ nào, nhuộm bộ đồ camo của cô ướt đẫm, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy đau, hai chân nhanh chóng nhảy lên trốn vào sau thùng dầu, những viên đạn theo sau bắn thủng lớp vỏ thùng, dầu thô rỉ ra chảy xuôi trên mặt đất.

Có tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía cô, Tống Dư Hàng tựa lưng vào thùng dầu, rút băng đạn rỗng trong khẩu súng ném đi, từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh, bàn tay dính đầy vết máu nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng, khóe môi cong lên một nụ cười.

Cô ôm tấm ảnh vào lòng, một tay lấy chiếc bật lửa từ trong túi quần ra, bấm nút một tiếng tạch, đáy lòng thầm đếm: 1, 2, 3...

Khố Ba chộp khẩu súng chạy về phía cô đang trốn, dưới chân giẫm lên một dòng chất lỏng trơn trượt, toàn bộ kho hàng tràn ngập mùi hăng của dầu thô.

Hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, dừng bước, gọi đồng đội: "F*ck, quay lại nhanh!"

Không kịp rồi.

Tống Dư Hàng nghĩ thầm, dứt khoát đưa tay ném bật lửa ra ngoài, đôi mắt cô bùng lên ánh lửa, lông mày nhuộm một tầng sắc vàng.

Trong khoảnh khắc vụ nổ lật tung mọi thứ, Tống Dư Hàng chỉ nghĩ trong đầu: Cứ thế này đi theo cô ấy cũng tốt.

Nhưng ý nghĩa đó cũng chỉ lướt qua trong chốc lát, dù trong lòng cô rất muốn để mặc như vậy mà đi tìm vợ của mình.

Cô chưa thể chết, chứng cứ còn nằm trong tay, muốn chết cũng phải đợi sau khi bàn giao lại toàn bộ cho cảnh sát.

Cô phải phơi bày tội ác này ra trước ánh sáng, còn có cuộc giao dịch bảy ngày sau kia, một cuộc giao dịch ấp ủ biết bao nhiêu âm mưu, quyền lợi, tiền tài, tham vọng...

Lâm Yêm, Sơ Nam còn chưa được minh oan, cô vẫn... chưa thể chết.

Mọi chuyện còn lâu mới kết thúc.

Tống Dư Hàng dùng chút sức lực cuối cùng, ngay lúc ngọn lửa ập đến. cô xoay người trốn vào một cái thùng sắt rỗng, mặc cho biển lửa nhấn chìm hết tất cả.




"Đỉnh Gia, không sao chứ?" Lúc Lâm Yêm mang theo người của mình chạy đến, trận chiến đã đi đến hồi kết.

Thi thể trải đầy trên đất, hầu hết đều mặc đồ camo, thương vong nặng nề, cảnh sát đã tạm thời rút lui.

Lưu Chí kéo Lão Hổ và Đỉnh Gia ra từ trong đống xác chết.

Lão Hổ phun cát bụi trong miệng ra, đứng lên cầm súng chĩa vào đầu Lưu Chí chửi ầm lên.

"Mẹ nó, sao các người lại đến nhanh vậy?"

"Nếu chúng tôi không đến, Lão Hổ tiếng tăm lừng lẫy Đông Nam Á, nhà vô địch vang danh khắp thiên hạ, tối nay đã phải bỏ mạng ở đây."

Lâm Yêm đi qua núi thây biển máu, một chiếc áo khoác da màu đen bó sát bao phủ thân hình mảnh khảnh, tóc đen ngang vai được buộc đuôi ngựa gọn gàng, cả người toát lên vẻ đẹp lạnh lùng nguy hiểm.

Trong tay nàng cầm một khẩu súng lục nhỏ, đạn đã lên nòng, cô nhắm về phía hắn bóp cò, người chết là một viên cảnh sát nhỏ đang thoi thóp muốn đứng dậy gây hại cho Đỉnh Gia.

Ngọn lửa dập tắt, Tống Dư Hàng thoát được một kiếp, ngơ ngơ ngác ngác leo đến cửa nhà kho, rồi lại hoảng hốt khi nghe thấy tiếng súng nổ.

Cô vội vàng ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy cái người máu lạnh vô tình quen thuộc hướng về phía người đồng sự khi xưa bóp cò, thi thể bị vứt bỏ không ai ngó ngàng tới.

"Đừng..." Nước mắt cô lăn dài, ngón tay vô lực bấu chặt lớp bùn đất, tiếng kêu yếu ớt chìm nghỉm vào tiếng súng.

Lâm Yêm nghe thấy tiếng động, quay người lại: "Vẫn còn người sống."

Vừa dứt lời, Lâm Yêm đi tới túm tóc cô lên chạm mặt với mình, trong lòng nàng chấn động mạnh, sắc mặt tái nhợt.

Sao lại là chị.

Cả người Tống Dư Hàng phủ đầy bụi đất, gương mặt nhuộm đỏ, ngay lúc vụ nổ xảy ra cô đã kịp trốn vào thùng sắt nên miễn cưỡng thoát một kiếp, nhưng tay chân bị nhiệt cao bốc lên trong nhà kho thiêu đốt đến trầy da tróc thịt, máu me be bét, không ra hình người nữa.

Dù tình trạng đang vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt kia vẫn rạng ngời, nước mắt long lanh sáng rực.

Nàng đã từng rất yêu đôi mắt này, ấm áp như hổ phách, êm đềm như đại dương, dưới tảng băng trôi luôn ẩn giấu một dòng nước ấm, luôn ung dung điềm tĩnh, luôn tràn ngập tình yêu và bừng bừng sức sống.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại sự tĩnh lặng và nỗi hận thấu xương.

Bàn tay Lâm Yêm bắt đầu run rẩy.

Tống Dư Hàng nghiến răng nghiến lợi, hận mình không thể ăn tươi nuốt sống nàng, không thể giải tỏa được hận ý trong lòng.

"Cô... Cô giết cậu ấy... Tôi... Tôi giết cô!"

Vừa dứt lời, người kia dùng báng súng đập vào thái dương, Tống Dư Hàng bị đánh mạnh đến mức quay đầu sang một bên, màng nhĩ ong ong, nôn ra một ngụm bọt máu.

Khẩu súng trong tay Lão Hổ đã lên đạn nhắm vào đầu cô, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Chính là cô ta, từ đâu đột nhiên xông vào, một mình giết hơn hai mươi người, ngay cả Nhị Gia cũng..."

Không thể thoát được.

Tống Dư Hàng chậm rãi nhắm mắt lại.

Một tay Lâm Yêm nắm chặt họng súng của hắn: "Đợi đã."

Tống Dư Hàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy môi nàng mấp máy đôi ba cái, sau đó là một nụ cười lạnh lẽo.

Tay Lâm Yêm như chiếc đuôi của một con rắn độc, vuốt v e qua lại gương mặt Tống Dư Hàng, cuối cùng là nâng cằm cô lên, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn mình, rồi nàng lại thản nhiên cười.

"Cô ta tên là Tống Dư Hàng, cựu đội trưởng đội trinh sát hình sự thành phố Giang Thành, quả thực rất có năng lực, một lúc thủ tiêu hơn hai mươi người cũng không có gì lạ, nếu cô ta chết ở đây, đợi cớm quay lại tìm thi thể, mọi chuyện hôm nay sẽ lộ tẩy hết, đến lúc đó chỉ sợ..."

Ánh mắt lạnh lẽo của Lâm Yêm nhìn vào chiếc camera siêu nhỏ trên cúc áo của cô.

Hôm nay, bất kể là hắn, Khố Ba, hay Đỉnh Gia đều bị lộ mặt, một khi đoạn video này truyền ra ngoài, lệnh truy nã ban hành ra toàn thế giới, cảnh sát Trung Quốc liên hiệp với quân đội nhiều nước phát động vây quét, lúc đó cho dù mọc cánh cũng không thoát nổi.

Lão Hổ tìm ra được điểm mấu chốt, mồ hôi lạnh tuôn ướt đẫm lưng áo: "Ý cô là trên người cô ta có vật gì đó?"

Lâm Yêm gật đầu, cầm báng súng phẩy qua gương mặt cô.

"Đúng vậy, muốn chết cũng phải hỏi cho ra vật đó ở đâu rồi hẳn chết."



Ed: DORIS

- --------

[ to be continued ]

Gửi đến ed Doris: Không gì quý hơn những khi bản thân chùn bước chợt xuất hiện một ngọn gió thúc đẩy ta hãy tiếp tục, sự hữu duyên giữa người với người thật kỳ lạ, mong mọi điều may mắn sẽ đến với người ban phát hy vọng!

Gửi đại gia đình độc giả của Mỗ: Lại đón thêm một năm mới nữa rồi và bộ truyện của chúng ta cũng sắp đến hồi kết, cám mơn các bạn vẫn luôn đồng hành khích lệ Mỗ 🥹, Mỗ sẽ âm thầm dõi theo từng cảm xúc của mọi người. Happy new year!