Sắc mặt anh ta khôi phục lại bình thường, bóng đen to lớn sau lưng thu về trong cơ thể.
“Mặt nạ Tử Linh đã tới tay, tiếp theo…”
Đầu óc Trần Cao Hạc xoay chuyển nhanh chóng.
Anh ta có được toàn bộ trí nhớ của kiếp trước, chỉ cần nghĩ lại cẩn thận là có thể nghĩ ra còn có báu vật gì chưa xuất hiện.
Kế hoạch ban đầu của anh ta là trước hết sẽ thu gom hoàn toàn ba chiếc nhẫn linh quan trọng nhất, đồng thời cũng dễ dàng xuất hiện sơ hở nhất, sau đó mới đi tìm kiếm những báu vật khác.
Mà sự thật cũng giống như suy nghĩ của anh ta.
Quả nhiên quá trình thu gom ba chiếc nhẫn linh đã xuất hiện vấn đề.
Nhẫn linh Không đã rơi vào tay người khác.
Nhưng Trần Cao Hạc cũng không sốt ruột.
Anh ta đã có được hai trong ba chiếc nhẫn linh, muốn tìm nhẫn linh Không cũng phải quá khó khăn. Nhẫn linh Thổ và nhẫn linh Thủy sẽ sinh ra cộng hưởng với nhẫn linh Không.
Chỉ cần anh ta đột phá đến Nguyên Anh kỳ là có thể hoàn toàn kích hoạt hai chiếc nhẫn này, đồng thời định vị nhẫn linh Không.
“Dám nuốt mất nhẫn linh Không của tao, nhất định tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Trần Cao Hạc nhớ tới tên lính đánh thuê kia, lửa giận trong lòng dấy lên.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, anh ta đều chưa từng bị người ta lừa gạt như vậy!
“Tiếp theo, trước hết là lấy được truyền thừa của đạo nhân Vô Cực, sau đó tiện thể đột phá đến Nguyên Anh kỳ… Kế đó mới tìm kiếm nhẫn linh Không.” Vẻ mặt Trần Cao Hạc lạnh lẽo, dưới chân động một cái, cơ thể lập tức bay về nơi xa.
…
Sắp hết tháng tám, các trường học của Hoa Hạ lần lượt khai giảng.
Phương Vỹ Huyền nhận được tin nhắn của Quách Đức Dung, biết được thời gian khai giảng chính xác của Học viện Văn học là ngày mùng 2 tháng 9, mà tiết dạy đầu tiên của Phương Vỹ Huyền được xếp vào buổi chiều thứ Tư của tuần thứ hai. Mấy ngày gần đây, Phương Vỹ Huyền đều ở trong nhà, tiếp tục tiến hành cải tiến Phệ Linh quyết.
Còn Giang Tôn Đình của cung Tử Viêm, anh đã bảo Tần Lăng Thường và Hạ Kiều Y giúp anh tìm kiếm người nắm giữ bí pháp Tử Diễm ở trong phạm vi toàn Hoa Hạ, nếu có tin tức, anh sẽ lập tức lên đường.
Ngày mùng 1 tháng 9, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Đường Thanh Hiền.
“Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc là dạo này cậu đi đâu thế? Tại sao gọi điện thoại mà lúc nào cũng không có ai nghe máy…” Đường Thanh Hiền đặt câu hỏi liên tục.
Phương Vỹ Huyền không trả lời những câu hỏi này, chỉ hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“… Tôi đăng ký vào Học viện Tài chính của Đại học Nam Đô, cậu thì sao? Cậu học ở học viện nào?” Đường Thanh Hiền hỏi.
“Tôi không đăng ký học viện nào hết.” Phương Vỹ Huyền nói. “Hả? Có ý gì?” Đường Thanh Hiền sửng sốt, hỏi.
“Ý là, tôi không học đại học.” Phương Vỹ Huyền nói bằng giọng điệu ung dung.
“…” Đầu tiên là Đường Thanh Hiền im lặng một lát, sau đó mới phản ứng được, vô cùng kích động mà nói: “Cậu, ý của cậu là?”
“Tôi không đăng ký đại học, không học nữa.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Sao lại không học? Cậu thi đại học được điểm cao nhất toàn khối, cậu được tùy ý lựa chọn những trường đại học danh giá khắp toàn Hoa Họa, thế mà cậu lại chọn không học? Cậu, cậu…” Đường Thanh Hiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức đến nỗi thở hổn hển.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tôi, tôi…” Đường Thanh Hiền bị tức đến choáng váng, nhất thời quên mất mình định nói gì.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp đây.” Phương Vỹ Huyền nói. “Đừng! Bây giờ cậu còn ở Nam Đô không?” Đường Thanh Hiền vội vàng hỏi.
“Còn.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Bây giờ tôi cũng ở Nam Đô, cậu… lát nữa có rảnh không?” Giọng của Đường Thanh Hiền chợt nhỏ lại, hỏi.
“Làm gì? Cô muốn mời tôi ăn cơm à? Nếu là ăn cơm thì tôi có thể cân nhắc đi một chuyến, không có cơm ăn thì không đi đâu.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Ừ! Tôi đang định gọi cậu ra ăn chút gì đó… tiện thể…” Đường Thanh Hiền không nói tiếp.
“Đi ăn ở đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Ừm… Bên cạnh chỗ tôi ở có một nhà hàng Tây hình như khá được, tên là nhà hàng tây Vũ Hà, ở ngay khu trung tâm Nam Đô, dễ tìm lắm.” Đường Thanh Hiền nói.
“Được.” Phương Vỹ Huyền cúp điện thoại rồi đi ra khỏi phòng.
Anh đã làm ổ ở trong căn hộ hơn một tuần rồi, đúng là nên ra ngoài đi dạo một lát. Một bên khác, Đường Thanh Hiền đặt điện thoại di động xuống, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên một chút ửng hồng.
…
Hơn bốn mươi phút sau, Phương Vỹ Huyền đi vào nhà hàng tây Vũ Hà.
Đường Thanh Hiền đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong nhà hàng, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thì vội vàng vẫy tay.
Phương Vỹ Huyền đi đến phía trước, ngồi xuống trước mặt Đường Thanh Hiền.
Thấy cảnh này, những người đàn ông vẫn luôn lặng lẽ để ý đến Đường Thanh Hiền đều hơi thay đổi sắc mặt, trong lòng thở dài một tiếng.
Vốn tưởng rằng người đẹp này không có bạn đi cùng, đang chuẩn bị đi lên bắt chuyện một phen.
Nhưng sau khi Phương Vỹ Huyền xuất hiện thì chỉ có thể xóa bỏ loại ý nghĩ này.
Đường Thanh Hiền nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mắt, đôi mắt đẹp lấp lánh, nói: “Phương Vỹ Huyền, chúng ta không gặp mặt hơn hai tháng rồi đấy!” “Có lâu như vậy sao? Tôi không có cảm giác gì.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Hừ! Đồ vô tình như cậu tất nhiên là không có cảm giác gì.” Đường Thanh Hiền hừ một tiếng, nói.
Lại nhìn thấy Phương Vỹ Huyền một lần nữa, tâm trạng của Đường Thanh Hiền bỗng trở nên tốt hơn.
Nhưng nghĩ đến quyết định của Phương Vỹ Huyền, cô ta lại hơi tức giận.
“Phương Vỹ Huyền, cậu thật sự không đăng ký đại học ư? Cậu đang lừa tôi đúng không?” Đầu của Đường Thanh Hiền nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào mặt Phương Vỹ Huyền và hỏi.
“Không lừa cô đâu, đúng là tôi không đăng ký nguyện vọng.” Phương Vỹ Huyền nhún vai đáp.
Đường Thanh Hiền lập tức xì hơi, vẻ mặt oán thán ảo não nói: “Sao cậu lại không đăng ký chứ? Cậu được điểm cao như vậy, sao lại không học đại học, quá lãng phí…” Lúc Đường Thanh Hiền nói lải nhải luyên thuyên, Phương Vỹ Huyền gọi nhân viên phục vụ đến, gọi hai suất bò bít tết.
“Tôi không muốn ăn, cậu tự gọi suất của cậu là được rồi.” Đường Thanh Hiền nói.
“Tôi đang gọi suất của mình mà.” Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại, nói.
Đường Thanh Hiền cắn đôi môi hồng, tâm trạng có chút phức tạp.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng bốn năm đại học vẫn có thể làm bạn học với Phương Vỹ Huyền.
Nhưng bây giờ ý nghĩ này đã tiêu tan.
Trước đó cô ta còn lo lắng Phương Vỹ Huyền không đăng ký Đại học Nam Đô, mà đi thẳng đến Kinh Thành.
Thật không ngờ rằng, Phương Vỹ Huyền còn không đăng ký cả nguyện vọng!
Phương Vỹ Huyền nghi ngờ nhìn Đường Thanh Hiền, hỏi: “Cô thở dài làm gì? Tôi không học đại học ảnh hưởng rất lớn đến cô à?” “Tất nhiên là lớn!” Đường Thanh Hiền đáp không chút nghĩ ngợi.
“Lớn ở chỗ nào?” Lông mày của Phương Vỹ Huyền nhíu lại, hỏi.
“Thì, chính là…” Đường Thanh Hiền đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy mặt của Phương Vỹ Huyền thì lập tức ngậm miệng lại, gương mặt trắng nõn xuất hiện hai rặng hồng.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.
“Thôi, không nói nữa. Có nói cậu cũng không hiểu đâu.” Đường Thanh Hiền cầm lấy nước chanh ở trên bàn trước mặt, ngửa đầu uống một ngụm.
Không lâu sau, hai suất bò bít tết mà Phương Vỹ Huyền gọi đã được đưa lên bàn.
Phương Vỹ Huyền cúi đầu xuống bắt đầu giải quyết hai miếng bò bít tết, còn Đường Thanh Hiền thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ với tâm trạng phức tạp.
Lúc này, Đường Thanh Hiền đột nhiên để ý thấy ở vị trí bàn ăn bên ngoài nhà hàng có một người đàn ông đeo kính râm đang nhìn thẳng vào mình chằm chằm. Đường Thanh Hiền thường gặp ánh mắt tương tự như vậy nên đã không còn cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng hành động tiếp theo của người đàn ông này lại khiến Đường Thanh Hiền thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy người đàn ông bỏ kính râm trên mặt xuống, để lộ một gương mặt coi như là tuấn tú.
Nhìn từ khuôn mặt, người đàn ông này khoảng chừng ba mươi tuổi, có một đôi con ngươi màu hổ phách không giống người thường.
Gã ta nhìn Đường Thanh Hiền chằm chằm, nháy mắt mấy cái, sau đó quăng cho Đường Thanh Hiền một nụ hôn gió.
Đây là lần đầu tiên Đường Thanh Hiền gặp phải hành động lớn mật như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, quay đầu lại.
Phương Vỹ Huyền vẫn đang vùi đầu ăn bò bít tết.
Đường Thanh Hiền cúi đầu xuống chơi điện thoại một lát, một hai phút sau lại lén liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đàn ông kia vẫn đang nhìn cô ta chằm chằm!
Quá đáng!
Đường Thanh Hiền có chút nổi nóng, quay đầu gọi nhân viên phục vụ đến.
“Thưa cô, xin hỏi cô có chuyện gì không?” Nhân viên phục vụ hỏi.
Đường Thanh Hiền đang muốn nói rõ tình hình với nhân viên phục vụ, lúc này người đàn ông kia lại đột nhiên dời ánh mắt đi.
Nhưng Đường Thanh Hiền vẫn nói: “Người đàn ông bên ngoài kia cứ nhìn tôi chằm chằm, anh có thể nói với anh ta…”
“Không thành vấn đề, thưa cô, xin hỏi người mà cô nói là anh nào ở bên ngoài ạ?” Nhân viên phục vụ hỏi.
Đường Thanh Hiền chỉ ra vị trí mà người đàn ông kia ngồi ở ngoài cửa sổ, nói: “Chính là người đàn ông mặc âu phục kia!”
Nhưng lúc này, trên mặt nhân viên phục vụ lại có vẻ mặt nghi ngờ, nói: “Cô ơi, vị trí kia… không hề có người ngồi ạ!” Nghe thấy câu này, sắc mặt của Đường Thanh Hiền lập tức thay đổi, cô ta mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, người đàn ông kia vẫn ngồi ở chỗ đó!
“Gã ta ngồi ở ngay chỗ đó đó! Sao anh lại nói là không có người?” Đường Thanh Hiền lại chỉ ra ngoài cửa sổ, nói.
Nhân viên phục vụ không hiểu ra sao, không biết Đường Thanh Hiền có ý gì.
Trong tầm mắt của anh ta, vị trí đó trống không, không có người ngồi.
“Cô ơi, hay là cô chỉ nhầm người?” Nhân viên phục vụ kiên nhẫn hỏi.
Đường Thanh Hiền nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, người đàn ông kia đột nhiên quay đầu lại, nhếch miệng cười một tiếng với Đường Thanh Hiền.
“A!”
Đường Thanh Hiền bị nụ cười này dọa đến nỗi toàn thân run lên, thét lên một tiếng.
Khách ở mấy bàn xung quanh đều bị tiếng thét chói tai này thu hút, quay đầu nhìn về phía Đường Thanh Hiền. Lúc này, mặt Đường Thanh Hiền trắng bệch.
Rõ ràng trên chỗ ngồi ngoài cửa sổ có một người đàn ông đang ngồi, người đàn ông này còn nhìn chằm chằm vào cô ta.
Nhưng nhân viên phục vụ lại không nhìn thấy người đàn ông này?
Loại tình tiết này cực kỳ giống với phim kinh dị mà trước đây cô ta từng xem!
Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, tình tiết này sẽ xảy ra ở trong hiện thực!
“Cô ơi, xin hỏi có phải là cô không được khỏe hay không? Có cần trợ giúp không?” Nhân viên phục vụ cũng có chút sợ hãi.
Bởi vì biểu hiện của Đường Thanh Hiền trông không được bình thường cho lắm.
“Cô ấy không sao, anh đi làm chuyện của anh đi.” Phương Vỹ Huyền ăn hết bò bít tết trong đĩa, ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ.
“… Được ạ.” Nhân viên phục vụ khẽ gật đầu, quay người rời đi. Thấy Phương Vỹ Huyền đã ăn bò bít tết xong, Đường Thanh Hiền như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, nắm lấy tay Phương Vỹ Huyền hỏi với vẻ vô cùng căng thẳng: “Phương Vỹ Huyền, cậu mau nhìn ra ngoài cửa sổ, có phải vị trí kia có một người đàn ông đang ngồi không?”
Phương Vỹ Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hơi híp mắt lại, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Đường Thanh Hiền thì ý muốn đùa dai xông lên đầu.
“Không có gì cả.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Cậu cũng không nhìn thấy…”
Đường Thanh Hiền đã hoàn toàn sụp đổ.
Rõ ràng người đàn ông kia đang ngồi yên ở ngoài cửa sổ, còn đang cười với cô ta!
Nhưng ngoài cô ta ra thì không ai nhìn thấy người đàn ông này!