Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 706: Đại sư bói toán



Phương Vỹ Huyền đi một mạch về phía trước, Đường Thanh Hiền đi sát ở bên cạnh anh.

“Phương Vỹ Huyền, người lúc nãy… Thật sự không phải ma sao?” Đường Thanh Hiền vẫn còn sợ hãi mà hỏi.

“Không phải.” Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Đường Thanh Hiền một cái, nói.

“Nhưng vì sao trước đó người phục vụ lại không nhìn thấy anh ta?” Đường Thanh Hiền hỏi.

“Không phải lúc nãy gã nói rồi sao? Gã dùng thuật giấu hình.” Phương Vỹ Huyền hơi nhướng mày, nói.

Đường Thanh Hiền cái hiểu cái không mà khẽ gật đầu, đi được một đoạn, đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Phương Vỹ Huyền, có phải ngay từ đầu cậu đã nhìn thấy người đàn ông này rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Vậy là cậu… Cậu cố ý muốn nhìn tôi xấu mặt!” Sau khi Đường Thanh Hiền suy nghĩ cẩn thận, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ lại cảnh tượng lúc nãy bị dọa sợ đến mức cả người phát run, ôm Phương Vỹ Huyền khóc lóc thảm thiết, Đường Thanh Hiền lại cảm thấy xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ giống như quả táo.

Vừa mới ăn no, Phương Vỹ Huyền cũng không gấp rút trở về chung cư, định đi tản bộ một lát.

Đường Thanh Hiền đi ở bên cạnh Phương Vỹ Huyền.

Hai người dạo bước không nhanh không chậm, nhất là lúc này Đường Thanh Hiền vẫn còn đang trong cơn xấu hổ và giận dữ, hơi cúi đầu, khuôn mặt đỏ hồng.

Ở trong mắt của người qua đường, đây là một cặp đôi trẻ tuổi vừa mới yêu nhau, ngây ngô không thôi.

Qua một hồi lâu, Đường Thanh Hiền mới thoát ra khỏi cảm giác xấu hổ trong lòng.

Cô ta ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền bên cạnh một cái, nhỏ giọng hỏi: “Phương Vỹ Huyền, nếu cậu không học đại học, vậy muốn làm gì?”
Nghe thấy câu hỏi này, Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Đường Thanh Hiền một cái, nói: “Tôi có rất nhiều việc cần hoàn thành.”

“Độ tuổi giống như cậu, sao lại có rất nhiều chuyện cần làm được chứ? Học tập mới là việc quan trọng nhất!” Đường Thanh Hiền nghiêm túc mà nói.

Học tập?

Phương Vỹ Huyền đã học hết kiến thức từ mấy ngàn năm trước rồi, hiện giờ mấy cái kiến thức cấp ba đại học này, đối với anh mà nói cũng chỉ nàm chán giống như sách báo cho trẻ nhỏ vậy.

Lại đi một đoạn đường nữa, Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Đường Thanh Hiền, nói: “Tôi về nhà, cô đừng đi theo tôi.”

“Ai đi theo cậu!” Đường Thanh Hiền hừ một tiếng, nói: “Lúc nãy tôi đã gửi tin nhắn cho anh tôi để anh ấy tới đón tôi rồi, chắc là anh ấy sẽ đến nhanh thôi.”

Lời nói của Đường Thanh Hiền vừa mới nói xong chưa bao lâu, một chiếc xe Benz màu đen đã dừng lại ở ven đường.
Đường Chí Hòa từ trên ghế lái đi xuống, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, nhanh chóng đi lên trước.

“Thần y Phương, chào cậu.” Đường Chí Hòa cung kính mà nói.

Phương Vỹ Huyền khẽ gật đầu, không lên tiếng.

Đường Chí Hòa nhìn về phía Đường Thanh Hiền, mới phát hiện hốc mắt Đường Thanh Hiền hơi sưng đỏ, nhìn giống như đã khóc.

“Thanh Hiền, em sao vậy?” Đường Chí Hòa nghi ngờ nói.

“Lúc nãy cô ấy nhìn thấy ma, bị dọa sợ đến nỗi nước mắt nước mũi giàn giụa, nếu anh nhìn thấy tình cảnh ấy…” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.

“Phương Vỹ Huyền!” Đường Thanh Hiền tức giận đến mức dậm chân, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

“Tôi đi đây, nào rảnh gặp lại.” Phương Vỹ Huyền khẽ phất tay, xoay người rời đi.

“Thần y Phương, cậu có muốn tới nhà chúng tôi ngồi một lát không? Cách chỗ này cũng không xa…” Đường Chí Hòa ở phía sau lớn tiếng nói.
“Lần sau đi.” Phương Vỹ Huyền cũng không quay đầu lại, nói.

Bóng dáng của Phương Vỹ Huyền, dần dần khuất khỏi tầm nhìn.

Đường Chí Hòa quay đầu nhìn về phía Đường Thanh Hiền, quan tâm hỏi: “Thanh Hiền, thần y Phương nói lúc nãy em thấy…”

“Không có không có! Anh đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn!” Đường Thanh Hiền vừa thẹn vừa bực, tức giận mà dậm dậm chân, đi về phía xe hơi.

Vẻ mặt Đường Chí Hòa mờ mịt mà nhìn em gái nhà mình, không rõ nguyên nhân.

Phương Vỹ Huyền cũng không lập tức trở về chung cư, mà tiếp tục chậm chạp đi ở trên phố.

Anh đang tự suy ngẫm về tin tức thu được từ trong trí nhớ của Lương Quý Niên.

Thánh Nữ của Vu Thần Giáo, chấp hành một nhiệm vụ khá quan trọng…

Nếu Phương Vỹ Huyền đoán không nhầm, nhiệm vụ khá quan trọng này của Thánh Nữ Vu Thần Giáo, là nhằm vào anh.
Chỉ là, Phương Vỹ Huyền rất tò mò rốt cuộc thì đối phương muốn làm gì với anh.

Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không cần nóng vội, càng không cần chủ động ra tay.

Bởi vì đối phương nhất định sẽ dâng tới cửa lần nữa.

Đến lúc đó, Phương Vỹ Huyền sẽ có thể biết được tất cả về Vu Thần Giáo.

Phương Vỹ Huyền chậm rãi đi về phía trước, đi ngang qua một quán bar.

Vì lúc này mới hơn hai giờ chiều, quán bar bình thường đều chưa mở cửa.

Nhưng quán bar này lại không giống bình thường, tuy rằng đang là giữa trưa, nhưng quán bar đã mở cửa, hơn nữa còn có không ít khách khứa, ngoài cửa đỗ rất nhiều siêu xe sang trọng đắt đỏ cùng với một vài siêu xe máy đã được cải biến.

Phương Vỹ Huyền dừng bước ở cửa quán bar này, ngược lại đi vào bên trong quán bar.

Cũng không phải bởi vì muốn uống rượu, mà là bởi vì từ trong quán bar, truyền ra một hơi thở khác thường.
Luồng hơi thở này giống như là hơi thở của tu sĩ, nhưng lại cũng không hoàn toàn giống.

Đồng thời, luồng hơi thở này còn có sự dao động rất lớn, lúc thì mạnh, lúc thì yếu.

Phương Vỹ Huyền đi vào quán bar.

Vừa đi vào, là đã cảm nhận được bầu không khí khắc hẳn bình thường.

Tuy rằng ánh mặt trời bên ngoài rất chói chang, nhưng bên trong quán bar lại hiện ra một loại ánh sáng tối tăm.

Không gian của quán bar cực lớn, vị trí chính giữa là một cái sàn nhảy ánh đèn chói lóa, mà trước và bên cạnh sàn nhảy thì được đặt các loại ghế dài.

Nhưng lúc này, khách khứa trên ghế dài rất ít.

Gần như tất cả khách khứa đều ở trên sàn nhảy, nhưng bọn họ cũng không hề nhảy nhót, mà là đang túm tụm lại, vây xem gì đó.

Phương Vỹ Huyền đứng yên tại chỗ, thử phóng thần thức ra, nhìn thấy bên trong hơn mười vị khách nhân vây quanh thành hàng, là một người phụ nữ trung niên mặc một bộ áo dài màu lam nhạt, dùng mảnh vải đen cột tóc, chỉ lộ ra một khuôn mặt.
Tuy hơi thở kỳ lạ kia không phải từ người phụ nữ này phát ra, nhưng chuyện mà người phụ nữ này đang làm, lại khiến cho Phương Vỹ Huyền thấy hứng thú.

Trước mặt người phụ nữ này, bày một cái bàn nhỏ.

Trước bàn bày một bộ bài to bằng bàn tay, mà ở trước mặt của vị khách đối diện, thì lần lượt là ba tấm thẻ.

Bên trái của mấy tấm thẻ này có một hình vẽ ngôi sao đồng màu, còn lại thì toàn là màu đen.

“Mời rút một thẻ bất kỳ ở trong ba tấm thẻ này.” Người phụ nữ mở miệng nói.

Vị khách do dự một lát, cầm tấm thẻ ở giữa lên.

Người phụ nữ vươn tay nhận lấy tấm thẻ, nhìn thoáng qua, rồi sau đó lật tấm thẻ lại, cho vị khách trước mặt xem mặt chính của tấm thẻ.

Mặt chính tấm thẻ là một hình người, là một chiến sĩ giơ lá chắn và kiếm.

Mà ở bên dưới hình người, còn có một ký hiệu kỳ lạ.
“Đại sư, bà cũng không cần cho tôi xem mặt chính tấm thẻ đâu, dù sao tôi nhìn cũng không hiểu, bà cứ nói thẳng kết quả đi. Việc buôn bán mà tôi định làm gần đây ấy, có thể thành công không?” Vị khách sốt ruột gấp rút hỏi.

Người phụ nữ được gọi là đại sư, úp tấm thẻ lên trên mặt bàn, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào thẳng mặt vị khách.

Một lát sau, bà ta chậm rãi mở miệng nói: “Giữa chừng sẽ gặp phải một vài khó khăn, nhưng chỉ cần dựa theo suy nghĩ ban đầu mà làm, thì chuyện làm ăn này có thể thành công.”

“Thật tốt quá, cảm ơn đại sư đã chỉ bảo!”

Vị khách này mừng rỡ như điên mà đứng dậy, từ trong túi công văn mang theo bên người, lấy ra mấy xấp tiền mặt, đặt lên trên bàn.

“Đại sư, đây là thù lao cho bà, mong bà hãy cứ nhận lấy!” Người khách nói.
Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, tay nhẹ nhàng chặn ở phía trước, mấy xấp tiền mặt ở trên bàn kia liền biến mất không thấy đâu.

Ảo diệu như thế, càng khiến cho đám đông vây xem phát ra một tiếng hô lớn.

“Đại sư, xem thử giúp tôi đi, tôi muốn bói tình yêu!”

“Tôi trước! Tôi muốn bói tài vận! Gần đây tôi đang muốn mua vào một chỗ cổ phiếu…”

“Tất cả tránh ra, để tôi tới trước!”

Tình hình có chút hỗn loạn, khách khứa vây xem chen chúc nhau mà muốn bói toán.

Lúc này, trên ghế dài VIP tầng hai của quán bar, một người phụ nữ dáng người nóng bỏng, xinh đẹp quyến rũ, đang mặt không cảm xúc mà nhìn đám người điên cuồng ở trong sàn nhảy bên dưới.

Một người đàn ông tây trang giày da đứng ở bên cạnh cô ta, nhẹ giọng hỏi: “Bà chủ, từ sau khi người được gọi là đại sư này xuất hiện, mục đích của khách khứa tới quán bar chúng ta đều thay đổi… Không phải để uống rượu, mà là để bói toán tương lai… Chuyện này đối với quán bar chúng ta mà nói, có phải là không được tốt lắm hay không?”
Người phụ nữ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.

Bởi vì kẻ mắt, ánh mắt của người phụ nữ cực kỳ quyến rũ.

Mặc dù người đàn ông đã làm việc nhiều năm cho người phụ nữ, lúc này cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Thật là vật phẩm siêu hạng…

Người phụ nữ hé mở môi đỏ, dùng giọng nói tràn ngập từ tính nói: “Thu nhập mỗi ngày của vị đại sư này, 60% là của chúng ta, nếu không anh cho rằng vì sao tôi sẽ giữ bà lại ở đây?”

“60%? Tỉ lệ cao như vậy, vậy mà vị đại sư này cũng đồng ý…” Người đàn ông sửng sốt, nói.

“Đúng vậy, bà ta còn đồng ý cực kỳ sảng khoái, thế cho nên làm cho tôi có chút hối hận đã đòi hơi ít.” Người phụ nữ quyến rũ cười, nói.

“Vậy… 60% thu nhập một ngày của bà ta, là khoảng bao nhiêu?” Người đàn ông hỏi.
“Còn phải xem tâm trạng của bà ta, có đôi khi một ngày bà ta có thể bói cho mấy chục người, nhưng có những lúc, bà ta lại chỉ bói cho vài người… Có điều, sở dĩ tôi để bà ta ở lại chỗ này, thu nhập dĩ nhiên là khả quan. Bà ta ở chi nhánh này của chúng ta chưa đến mười ngày, đã thu vào cho chúng ta hơn hai trăm vạn. Đây còn là chỉ mỗi thu nhập, không cần bất kỳ phí tổn gì.” Người phụ nữ cười nói.