Ta Tu Tiên Hoàn Toàn Nhờ Bị Động

Chương 89: Một con linh ngư



EDIT: zl_wing

⨳⨳⨳⨳⨳⨳

Chu Phụng suy nghĩ một chút, mở bức thư này ra.

- Hóa ra là người đứng sau Hàn Xí!

Đọc nội dung của bức thư, lông mày của hắn dịu xuống.

Bởi vì từ nội dung của bức thư, những người đằng sau Hàn Xí dường như không thể làm gì được hắn.

Hoặc là nói là không làm gì được Chu Phụng đang ở Dược Tháp.

Vậy thì vậy, hắn cũng không để lá thư này trong lòng.

Dù sao chỉ cần hắn ở Dược Tháp một ngày, hẳn là đều xem như tương đối an toàn.

Thừa dịp những ngày an toàn này, Chu Phụng vừa vặn có thể xử lý tốt những vết thương ngầm trong cơ thể.

Đồng thời đem các loại ẩn họa trong cơ thể giải quyết, hơn nữa đem Tử Ngọc Chung hoàn toàn biến thành pháp khí của hắn.

Thậm chí Chu Phụng tính toán ở nơi này của Dược Tháp bắt đầu luyện chế cổ trùng, làm thủ đoạn công kích của hắn.

Đương nhiên rồi, Nếu như có thể trở thành luyện đan sư thì tốt nhất là tốt nhất.

- Chỉ là không nghĩ tới người sau lưng Hàn Xí lại nhanh như vậy liền có thể tra được ta ở chỗ Dược Tháp!

- Xem ra ý tưởng tạm tránh là đúng!

Chu Phụng lúc này cảm thấy quyết định trước đó của hắn vô cùng chính xác.

Lúc trước hắn thật sự là quá liều lĩnh, có bảng kỹ năng, hắn có thể đạt được kỹ năng bị động vô hạn.

Điều này càng kéo dài, hắn càng tự nhiên mạnh mẽ, hoàn toàn không cần phải cấp tiến như vậy.

Dứt lời, hắn ném lá thư sang một bên, và sau đó nhặt cần câu vừa làm, chuẩn bị để đi câu cá.

....

- Thế nào? Liên lạc được chưa?

- Vẫn không có! Chỉ là ta nhờ người đưa thư đến tay Chu Phụng!

- Ta nghe nói Chu Phụng là dựa vào lệnh bài của Đại trưởng lão tiến vào Dược Tháp...

- Nếu.....

Lúc này, các tộc lão trong Hàn thị nhất tộc đều đã tề tụ cùng một chỗ.

Cùng thảo luận về chuyện Chu Phụng.

Nói thật, Hàn Minh lúc trước căn bản không nghĩ tới, Chu Phụng thế nhưng trốn đến chỗ Dược Tháp.

Lúc trước Hàn Minh vì đoạt lại Tử Ngọc Chung, đều đã tính toán bán đứng cả gia tộc, đổi lấy một đệ tử chân truyền ra tay.

Đệ tử chân truyền này là người cạnh tranh mạnh mẽ của tông chủ kế tiếp, tên là Hoàng Dương, thực lực là Linh Đài cửu trọng!

Hơn nữa còn là thể chất Viêm Dương đặc thù, một thân chiến lực bức thẳng trưởng lão bình thường.

Lúc trước cũng luôn ám chỉ Hàn thị nhất tộc đầu nhập vào hắn.

Chỉ là, ngoại trừ Hoàng Dương ra, trong tông môn còn có không ít đối thủ cạnh tranh, hơn nữa thực lực không kém Hoàng Dương, Hàn thị nhất tộc tự nhiên không có khả năng đặt cược sớm như vậy.

Nhưng nếu dùng cả gia tộc đầu nhập vào Hoàng Dương làm cái giá phải trả, đổi Tử Ngọc Chung trở về.

Điều này không phải là không thể chấp nhận được.

Nhưng Hàn Minh điều tra, phát hiện Chu Phụng lại trốn ở Dược Tháp, hơn nữa không hiểu sao lại trở thành học đồ.

Rắc rối!

Bởi vì Dược Tháp, cho dù là Hoàng Dương cũng không dám tùy ý tạo thứ.

- Xem trước tình huống như thế nào đã!

- Còn có điều tra một chút Chu Phụng có hảo hữu hay thân thích gì!

- Nếu thật sự không được....

- ......

Thảo luận nửa ngày, gia tộc Hàn thị cũng không thảo luận ra phương pháp tốt nào.

Chỉ cần Chu Phụng một ngày lui ở chỗ Dược Tháp, bọn họ rất khó động thủ.

Vì vậy, cuối cùng trở về với mối đe dọa của người thân và bằng hữu của Chu Phụng.

Hàn Minh thậm chí hạ lệnh, Muốn điều tra rõ ràng tất cả Chu Phụng, thậm chí ngay cả sự tích trước khi tiến vào tông môn cũng phải điều tra.

Tử Ngọc Chung một ngày không đến trong tay mình, Hàn Minh là một ngày đều bất an.

Đó chính là một kiện linh khí a!

- Có linh khí này! Nói không chừng ta còn có thể trực tiếp thoát khỏi trói buộc của gia tộc! Thậm chí là tông môn trói buộc!

Hàn Minh nhìn những tộc lão bên cạnh tràn đầy khí tức mục nát, trong lòng chính là một trận chán ghét.

.......

Chu Phụng lúc này cực kỳ thả lỏng, trong thời gian ngắn ngủi này.

Áp lực luôn quanh quẩn trong lòng đã biến mất.

Từ sau khi tiến vào Tam Cổ môn, một cỗ áp lực vô hình giống như một ngọn núi, đè lên vai hắn.

Bây giờ ngọn núi cuối cùng đã biến mất chỉ chốc lát sau.

- Câu cá!

Hắn tùy ý tìm một vị trí bên dòng suối, sau đó vung cần câu trong tay.

Móc câu sáng bóng rơi xuống nước.

Chu Phụng hơi điều chỉnh tư thế ngồi, vẻ mặt có chút thảnh thơi.

Đây là móc mà không có mồi, nói chung rất khó để có cá mắc câu.

Nhưng dưới sự gia trì của người câu cá, ngay lập tức có cá mắc câu!

- Nhanh như vậy?

Hắn vô thức kéo cần câu.

Một con cá lớn ngay lập tức ra khỏi nước, con cá này dài ít nhất bằng cánh tay của hắn, và cũng có một sừng.

Vảy hơi đen, răng sắc nhọn giống như răng cưa.

Quái ngư này vừa mới mắc câu, liền trực tiếp vung đuôi về phía Chu Phụng.

Đuôi mạnh mẽ thậm chí còn phát ra âm thanh trống rỗng trong không khí.

- Ta đi!

Chu Phụng trực tiếp điều động Tử Ngọc Chung trên linh đài.

Quang mang màu tím tôn quý mà trang nghiêm trực tiếp bao phủ thân thể của hắn, Tử Ngọc Chung thoạt nhìn có chút nhỏ nhắn cũng chậm rãi trôi nổi trên đầu hắn.

Keng!

Quái ngư này bị Tử Ngọc Chung đụng phải như vậy, thân thể trong nháy mắt vỡ ra.

Dưới sự cung ứng vô hạn lượng linh lực của Chu Phụng, Tử Ngọc Chung càng ngày càng thần dị.

Chu Phụng lúc này có loại cảm giác, đó chính là Tử Ngọc Chung giống như sống lại vậy.

Thật kỳ lạ!

Lúc này mới bao lâu? Tử Ngọc Chung biến hóa lớn như vậy?

- A? Bên trong bụng cá còn có cá?

Sau khi cơ thể cá kỳ lạ này vỡ ra, hắn đột nhiên nhìn thấy một con cá trong bụng cá giống như có một con cá.

- Dĩ nhiên là trong suốt?

Cá nhỏ trong bụng cá quái dị, chỉ lớn bằng ngón tay và trong suốt?

Con cá nhỏ trong suốt này ngoại trừ đầu, các bộ phận còn lại đều trong suốt, nếu không nhìn kỹ, rất khó để tìm thấy một con cá ở đây.

- Ta sẽ không kích hoạt xác suất cực nhỏ đó chứ!

Chu Phụng lúc này hoài nghi mình có phải là Ngư Thủ bị động đang kích hoạt hay không, câu lên bảo tàng rồi.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có, bởi vì dòng suối nhỏ như vậy, làm thế nào có thể có một con cá lớn như vậy.

Con cá kỳ lạ lúc nãy dài bằng cả cánh tay của hắn.

Chu Phụng cầm con cá nhỏ trong suốt này ngửi ngửi, một mùi thơm tỏa ra từ con cá nhỏ này.

Không có mùi tanh? Ngược lại là một trận hương thơm ngát? Đây không phải là một con linh ngư đó chứ!

Lúc hắn có chút do dự, Thôn Ma Cổ trong cơ thể hắn đã lâu không nhúc nhích đạn đột nhiên có phản ứng.

- Đây là thứ tốt? Nuốt trực tiếp?

Sau khi trải qua phương pháp tế luyện của bản mệnh cổ, Hiện tại Chu Phụng đã có thể cùng Thôn Ma Cổ tiến hành trao đổi đơn giản.

Thôn Ma Cổ nói cho hắn biết, con cá nhỏ trên tay này là thứ tốt.

Nếu nuốt trực tiếp, có thể mang lại cho hắn những lợi ích to lớn.

Chu Phụng vô cùng hiểu rõ Thôn Ma Cổ, chỉ có thứ tốt chân chính, mới có thể để cho Thôn Ma Cổ chủ động trao đổi với hắn.

Đặc biệt Chu Phụng đem Thôn Ma Cổ biến thành bản mệnh cổ, Thôn Ma Cổ cộng sinh cùng hắn.

Chỉ có hắn tốt rồi, Thôn Ma Cổ mới có thể tốt hơn.

Cho nên Chu Phụng đã xác định, con cá nhỏ trong suốt trên tay chính là linh ngư trong truyền thuyết.

Tùy tiện câu một cái liền câu được một con linh ngư? May mắn này....

- Ta chỉ muốn thư giãn một chút!

Chu Phụng thề, hắn đến đây câu cá chỉ để thư giãn một chút, để cho thần kinh của hắn không căng thẳng như vậy.

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, câu một câu này liền câu được một con linh ngư!