Kỳ nghỉ dài kết thúc, ngày đầu tiên sau khi đến trường, mọi người đã bị một tin tức có sức chấn động ngang với một quả bom hạng nặng làm cho choáng váng chóng mặt.
“Là... giải thưởng Luciano mà tớ biết ư?”
“Nếu không chẳng lẽ còn có cái khác nữa à?”
“Fuck! Thế thì ảo quá rồi!”
Đó là giải thưởng Alexandre Luciano đấy, vinh dự mà bao nhiêu họa sĩ cầu còn không được. Luciano được mệnh danh là “giải Nobel hội họa” được coi là giải thưởng hội họa cao nhất mang tính hàn lâm toàn cầu!
Đàm Hi là chú ngựa ô trong hơn ba trăm đối thủ cạnh tranh đến từ khắp nơi trên thế giới, vượt qua vòng vây trùng trùng, lọt vào top 8 vòng chung kết; cuối cùng, vượt qua các họa sĩ đến từ các nước khác nhau, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Hành trình này, có thể nói là kỳ tích! Từ trước đó, khi tin tức bức tranh sơn dầu của Đàm Hi có tư cách tham dự vòng loại giải thưởng Luciano lan truyền trong nước đã khiến mọi người cảm thấy không thể tin được rồi.
Phải biết rằng, cho đến nay, khắp Hoa Hạ này cũng chỉ có bốn người từng được lọt vào vòng lựa chọn chung cuộc. Đàm Hi là người trẻ tuổi thứ năm được lọt vào danh sách này.
Cho dù có nhận được giải thưởng chung cuộc hay không thì cũng đã là vinh dự không gì sánh bằng được rồi.
Hay nói cách khác, mọi người hoàn toàn không hề hy vọng sẽ giành được giải thưởng, bởi vì cơ hội quá nhỏ quá mong manh.
Vào năm 2007, họa sĩ Hoa Kiều sống tại Boston, Quách Lượng đã giành được giải thưởng lớn với tác phẩm mang chủ đề chủ nghĩa chủ quan mới tinh thuần chất phác, nhưng dù sao cũng là Hoa Kiều, chứ không phải là người Hoa Hạ thuần túy về mặt ý nghĩa. Cho nên, được vào vòng trong đã là sự khẳng định lớn nhất, còn giải thưởng mọi người đều không dám mơ tưởng đến.
Trường học cũng có thái độ như vậy, còn dự định nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, để đài truyền hình đến phỏng vấn Đàm Hi.
Nhưng không biết tại sao, đánh mấy tiếng sấm liên hồi như vậy mà không thấy trời mưa, cuối cùng lại tịch mịch không ai thăm hỏi.
Đàm Hi vẫn là Đàm Hi đó, một sinh viên khoa Nghệ thuật bình thường, danh tiếng và vầng hào quang dường như không hề liên quan gì đến cô vậy.
Nhưng có một câu nói thế nào ấy nhỉ?
Không bùng nổ trong im lặng thì sẽ diệt vong trong im lặng.
Sự thật chứng minh, sau sự tĩnh lặng là sóng to gió lớn nổi lên - Đàm Hi lại giành được giải thưởng thật sao?
“Sao tớ cứ thấy chóng mặt, cứ thấy không chân thực thế nào ấy.” “Tin tức giáo sư Phạm và giáo sư Khương đưa có khi nào là giả không nhỉ?”
“Không tin thì lên mạng kiểm tra đi, trên đó có tất cả thông tin về các tác phẩm được giải, bao gồm tên tác giả, lý do được giải, bình luận...”
“Fuck! Có thật này, mau lại đây xem đi!”
Tên: Sunrise.
Tác giả: Tan Xi.
Lời bình: This is great piece...
“Sao lại toàn là tiếng Anh thế này?”
“Giải thưởng quốc tế, trang web nước ngoài, không dùng tiếng Anh chẳng lẽ đi dùng tiếng Trung chắc?”
“Vậy thì tại sao... Thực ra cậu có thể chọn trạng thái xem trước bằng tiếng Trung mà”
“Ở ha” Lạnh lùng.jpg.
“Tên bức tranh này dịch ra có nghĩa là gì ấy nhỉ?”
“Sunrise... Mặt trời mọc?”
“Trước đây bạn học Đàm đã từng nói, tên nó là “Triều Dương”
“Kéo xuống dưới đi, có ảnh kìa!”
Chỉ nhìn thấy một mảng màu đỏ rực như trái quýt hiện ra trước mắt, tuần tự rõ ràng, mấy vòng quanh núi, một vòng mặt trời đỏ đang chậm rãi lên cao, quá trình dâng trào kịch liệt như thế, tươi đẹp tuyệt mỹ như thế, đã biểu hiện đến mức tận cùng tia nắng ban mai ấm áp. Trong một phút yên lặng, mọi người đều dùng góc độ chuyên môn để đánh giá bức tranh này, sau đó mỗi người phát biểu ý kiến của mình.
“Lạ thật... vì sao khi mới thoạt nhìn lại khiến người ta có cảm giác là ban mai, chứ không phải là... mặt trời chiều nhỉ?”
“Tớ nói bạn học này, cậu không phải là sinh viên chuyên ngành này đúng không?”
“Sao nào?”
“Câu hỏi cấp thấp như vậy mà cậu cũng dám hỏi, cậu đúng là ngơ không phải dạng vừa đâu. May mà giáo viên chuyên ngành không có ở đây, nếu không thì cậu đã bị mắng té tát rồi”
“He he... tớ học bên khoa Xây dựng dân dụng, đến đây hóng chuyện thôi. Bình thường tớ cũng vẽ tranh, nhưng tranh là bản vẽ thiết kế và bản vẽ thi công, không cần tô màu vào”
“Thực ra rất đơn giản, nhìn sự điều chỉnh màu sắc là biết rồi. Ban mai bình thường sẽ dùng màu cam đậm để tô, nhưng hoàng hôn lại dùng màu vàng kim để biểu đạt.” “Không chỉ có vậy, bức tranh này còn dùng lối tạo nền tối độc đáo. Các cậu xem đi, sau khi tô màu cam đậm, thì bắt đầu dùng màu lam để tô trên diện rộng. Còn màu lam thiên về màu lạnh, có thể biểu đạt tốt hơn trạng thái máy lạnh buổi sớm tan đi, gió thổi mây đi lúc hừng đông. Nếu như là hoàng hôn thì hình thức biểu hiện tuyệt đối điều chỉnh về màu ấm, chứ không phải là nóng lạnh kết hợp
Nghe giải thích chuyên môn xong, mọi người bừng tỉnh, không khỏi cảm thán trong lòng.
“Xử lý chi tiết có thể nói là hoàn mỹ.”
“Tư tưởng chủ đề cũng vô cùng tích cực”
“Tớ chỉ biết là bạn học Đàm vẽ tranh phác họa vừa nhanh lại vừa đẹp, không ngờ vẽ tranh sơn dầu cũng sở trường như vậy, có còn để cho người khác sống nữa không đây?”
“Thế này cũng được tiền thưởng giống như là được giải Nobel đúng không?” “Ừ, 5000 USD, ngoài ra có cơ hội mở triển lãm nghệ thuật ở trung tâm nghệ thuật Pelham”
“Bạn Đàm giỏi quá”
“Triều Dương” giành được giải thưởng, người vui nhất phải kể đến giáo sư Phạm và giáo sư Khương.
Vì cuộc bình chọn lần này, hai người đã bắt đầu ra nước ngoài từ tháng Sáu. Để bức “Triều Dương” có cơ hội đi ra ngoài xã giao, hai người đã tiêu tốn không ít tiền bạc và công sức. Ngoài chút chi phí chung ít đến đáng thương trường học cấp ra, toàn bộ đều là hai người tự móc hầu bao.
Đàm Hi đã từng nhắc đến chuyện sẽ gửi tiền cho họ.
Không ngờ Khương Mi dứt khoát từ chối, lý do vừa đơn giản lại thô bạo...
“Cô không thiếu chút tiền đó, em cứ yên tâm đi huấn luyện quân sự đi, biết chưa hả?”
Sau đó Phạm Trung Dương cũng thể hiện thái độ, “Chuyện bên này em không cần nhúng tay vào, tôi và giáo sư Khương sẽ xử lý ổn thỏa. Chỉ cần “Triều Dương có thực lực để giành giải thưởng, vậy thì những thứ còn lại đều không thành vấn đề! Tiền ấy à, cũng chỉ là giấy thôi mà!” Thấy hai người ai nấy đều thoải mái như vậy, đúng là không coi tiền ra gì, ngược lại còn an ủi lại cổ, Đàm Hi dở khóc dở cười.
Thực ra cô muốn nói là, cô không thiếu tiền, nhưng điện thoại đã vô tình bị tắt đi.
Thôi bỏ đi, đợi họ về rồi nói vậy.
Giữa tháng Mười, hai vị giáo sư về nước, còn chưa kịp về nhà đã kéo thẳng vali hành lý từ sân bay đến Đại học T, đồng thời còn mang về một chiếc cúp vàng chói sáng và thư chứng nhận trao thưởng của hội đồng giám khảo.
Chủ nhiệm khoa và hiệu trưởng nhận được tin tức đã đến văn phòng chờ từ sớm.
Đương nhiên, người được gọi đến còn có cả Đàm Hi.
Buổi sáng, mười giờ mười lăm phút, Phạm Trung Dương phong trần trở về, Khương Mi vội vã theo sau.
Trên gương mặt hai người hiện rõ sự mệt mỏi sau khi đi đường dài, nhưng tâm trạng vui vẻ, trong ánh mắt hiện lên sự nóng bỏng. Đặc biệt là Phạm Trung Dương, sự vui mừng trên mặt không thể che giấu được, khóe miệng cong lên, ý chí phơi phới. Ai không biết còn tưởng là bản thân ông được nhận thưởng. Đó gọi là – Già này giở thói trẻ ngông cuồng, trái giắt chó vàng, phải mang thương“.
*Trích Mật Châu Xuất Liệp (Tạm dịch: Đi săn ở Mật Châu) của nhà thơ nổi tiếng thời Đường Tô Đông Pha, ý chỉ tuy tuổi đã cao nhưng lại hưng phấn cuồng nhiệt như thanh niên, tay trái dắt chó vàng, tay phải cầm thương.
Đàm Hi đứng dậy, tiến về phía trước, ngoan ngoãn gọi, “Em chào thầy”
Ánh mắt nhìn về phía sau Phạm Trung Dương, rồi hơi gật đầu, “Giáo sư Khương”
Hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa lần lượt tiến lên, “Vất vả cho hai giáo sư rồi.”
Phạm Trung Dương và Khương Mi đồng loạt khước từ, “... Đừng nói đến những thứ này, xem cúp vàng trước đã.”
Đàm Hi trước giờ vốn mồm mép nhanh nhẹn đành cố nhịn lại. Cô chỉ đợi câu nói này, cô cũng thấy hơi mong chờ xem rốt cuộc “Cúp Luciano” trong truyền thuyết như thế nào. Chỉ thấy Phạm Trung Dương lấy một chiếc hộp nhỏ đã được khóa lại từ trong vali hành lý ra, rồi cầm lấy chìa khóa từ Khương Mi, cẩn thận tỉ mỉ như thể lính đặc công hành động.
Cúp Luciano có thể nhận thay, chỉ cần xuất trình chứng minh thư, chứng minh quan hệ và giấy ủy quyền của bản thân người được giải thưởng.
Nhưng rốt cuộc vẫn là nơi đất khách quê người, không có mối quen biết, không có tài nguyên, Phạm Trung Dương đã phải chạy đi chạy lại ở đại sứ quán không dưới mười lần.
Nhưng trong lòng vẫn nhiệt huyết sôi trào, chí khí dạt dào!
Đau nhức và vui sướng cùng song hành, có lẽ chính là trạng thái của ông vào lúc này.
Nguyên văn lời Khương Mi: “Sao trông ông cứ như được tiêm tiết gà thế?”
“Tôi vui, tôi thích thế, cần bà lo à?”
Đáp lại ông là một cái trợn mắt lườm của Khương Mi, nhưng nụ cười trên gương mặt không ít hơn ông bao nhiêu. Còn nhớ, đêm trước khi trao thưởng, hai người đã mất ngủ tập thể; sau khi trao thưởng, vẫn không ngủ được, bởi vì nằm mơ cũng bị bật cười đến tỉnh giấc.
Đàm Hi cầm chiếc cúp nặng trình trịch trong tay, cẩn thận bể lên, chỉ thấy bức tượng màu vàng kim đặt trên để màu vàng kim, hình dạng Alexandre lẫm liệt uy nghiêm.
Trước năm 2020, giải thưởng Luciano vẫn chưa thiết kế cúp, chỉ có một tờ giấy chứng nhận, một khoản tiền thưởng, và một cơ hội triển lãm tranh cá nhân.
Sau đó đã có thêm một chiếc cúp thưởng.
Nghe nói là được làm dựa theo nguyên tác một bức vẽ phác thảo Alexandre Luciano thích nhất trước đây do nhà điêu khắc tượng David Cisco chế tác nên, trải qua mấy tháng liền, từng mũi dao từng mũi đục điều tạc mà thành.
Đàm Hi lật đi lật lại mấy lần xem thử, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Phạm Trung Dương và Khương Mi cười: “Nặng quá” “Cũng đẹp nữa”
“Nhưng mà đầu hơi nhỏ một chút.”
Tất cả mọi người: “.”
Đàm Hi đi đến trước mặt Phạm Trung Dương, đặt giải thưởng nặng trình trịch vào trong tay ông.
“Nhóc con, em định làm gì..”
“Thưa thầy, giải thưởng này là của chung thầy và em” Sau đó giơ tay kéo Khương Mi còn đang đờ người ra, “Và cả giáo sư Khương nữa”
Đàm Hi đã sáng tác nên “Triều Dương”, nhưng nếu như không tham gia thi tuyển thì nó cũng vẫn chỉ đang chất bụi lên ở một góc nào đó trong phòng tranh, hoàn toàn không có cơ hội để tất cả thế giới nhìn thấy.
Vậy nên, cô vô cùng cảm kích.
Giáo sư Phạm và giáo sư Khương nhìn nhau. Họ bắt đầu nhìn thấy ánh lệ trào lên trong đôi mắt nhau.
Thứ họ cho rằng không thể chạm vào suốt cả cuộc đời này nhưng lại nhận được bằng phương thức như vậy. “Nhóc con.”
“Ôi ông thầy già của em, thầy đừng có khóc đấy nhé. Em không có khăn giấy để lau nước mắt cho thấy đâu.” “Đi đi đi, chỉ biết ăn nói khó nghe!”
Khương Mi quay đầu đi, lặng lẽ lau nước mắt, nghĩ lại những thành kiến ban đầu của mình với Đàm Hi, nhất thời cảm khái không thối.
Có ai ngờ được rằng, cô học sinh công khai khiêu chiến uy quyền của người làm giáo viên như bà lại trở thành chủ nhân giải thưởng Luciano chứ?
Chỉ than thế sự khó đoán.
Bà đã dự cảm được giới quốc họa trong nước tiếp theo đây đã nghênh đón một cơn chấn động lớn đến thế nào!
Nói một cách nghiêm trọng hơn, việc xóa bài lại là hoàn toàn không phải không có khả năng...