Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 415



Chương 415

Trời hoàn toàn đen xuống, thế gió vẫn vậy, nhưng nhiệt độ lại giảm xuống theo từng phút, thì nên vốn là mồ hôi đầy người, giờ đã lạnh cóng đến mức phải xoa tay.

Bảo Ngọc không nghĩ ra nơi nào sẽ có mức chênh lệch nhiệt độ cao như thế. Cô chỉ biết rằng sa mạc Sahara có mức chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng chưa từng nghe qua hòn đảo cũng như nó vậy. Theo nhiệt độ mà cơ thể cảm nhận được, từ nhiệt đồ tầm ba bốn mươi độ ở ban ngày, đến đêm lập tức giảm xuống dưới không độ. Hơn nữa, theo tình hình này, có thể sẽ càng ngày càng thấp. Bây giờ Bảo Ngọc mới hiểu được, tại sao người kia lại nói ở đây có nguy hiểm, chỉ với khí hậu thế này, đã làm cho người ta không thể nào thích ứng được rồi.

Bảo Ngọc cắn răng, vòng vo một vòng quanh lâu đài, thoạt trông lâu đài cũng không quá lớn, bốn phía cũng không có người trông coi, chỉ có hàng rào sắt cao mười mấy mét, cực kì cổ xưa. Lối đi hình tròn đó, nối liền với cửa sau của lâu đài, bốn phía gió thổi không lọt, không tìm được một cánh cửa. Nói cách khác, đây là lối đi duy nhất để vào lâu đài.

Cô thấy rất kì lạ, là ai xây một nơi kì lạ thế này? Dùng để làm gì chứ?

“Hắt xì…” Bảo Ngọc hắt hơi, người cực kì run rẩy. Xem ra, trước khi tìm ra cửa, cần phải tìm một nơi tránh rét mới được.

Tiếng gió gào thét, chỉ một lát, trên đầu đã có hoa tuyết bay bay.

Bảo Ngọc ngẩng đầu, trợn to mắt không dám tin, giơ tay ra, nhìn bông hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay, gương mặt hơi vặn vẹo.

Có cần phải huyễn hoặc như thế không?

Rất nhanh chóng, dưới chân trở thành một vùng trắng muốt, Bảo Ngọc mặc quần ngắn màu trắng, gian nan bước đi. Nhiệt độ thay đổi nhanh như thế, làm cho cơ thể cô nhất thời khó mà thích ứng, hơn nữa không ăn gì trong một thời gian dài, thể lực suy giảm cực kì, đầu óc nặng nề choáng váng, lúc nào cũng có thể té ngã.

Bảo Ngọc cũng không còn sức để đi nữa, dựa vào gốc cây lớn ngồi xuống, cuộn người lại, mí mắt càng ngày càng nặng, vừa mệt vừa buồn ngủ, rất muốn cứ vậy ngủ thiếp đi.

Cô vỗ lên mặt mình vài cái, nhắc nhở bản thân không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ, một khi ngủ trong đêm giá lạnh như này thì cô sẽ không tỉnh lại được nữa…

Cô nhớ Tiêu Mặc Ngôn, nhớ người đàn ông chỉ khóc vì cô, cười vì cô, liều mạng chống đỡ.

Cô nói với mình, nếu không có cô thì Tiêu Mặc Ngôn sẽ không sống nổi, cô không thể cho người đàn ông kia hy vọng cuộc đời rồi lại dập tắt một lần nữa.

Trương Bảo Ngọc, kiên cường lên, mày làm được!

Vì Tiêu Mặc Ngôn…

Gió lạnh thổi tới, hoa tuyết hoa tán loạn, tóc cô, lông mày, lông mi đều phủ một màu trắng xoá.

Cô chống đỡ, liều mạng chống đỡ, không cho mình cứ vậy mà ngủ.

Cô không ngừng gọi tên Tiêu Mặc Ngôn để anh trở thành chỗ dựa duy nhất cho mình.

Nhưng cô rất lạnh, thật sự rất buồn ngủ…

Cô khép hờ mi mắt, toàn thân lạnh cóng đầy sương, từ từ ngã xuống, nằm trên đất.

Trong đầu không ngừng có một giọng nói mê hoặc cô, nhẹ nhàng nói với cô, chỉ cần một lát, ngủ một lát là được rồi…

Lúc này một bóng đen chậm rãi đi về phía cô, dừng trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống.

Đôi tay lạnh như băng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô sau đó anh cởi áo gió đen trên người xuống, quấn lấy cơ thể lạnh băng của cô rồi bế ngang cô lên, ôm chặt vào lòng.

Bảo Ngọc gắng gượng mở mắt ra, nhìn người trên đỉnh đầu, đôi mắt mê hoặc, dần dần trở nên ẩm ướt: “Tiêu Mặc Ngôn…”