Cửa hàng hoa “Góc phố” Phương Bách Giao đang cắt tỉa những lá cây cho gọn gàng xinh đẹp hơn thì từ xa hai cô gái nhìn chầm chầm vào cô xì xầm to nhỏ “này cô gái đó có phải là Phương Bách Giao không ảnh hậu một năm trước đã giải nghệ ngay sau ngày trao giải..” cô nhíu mày khó hiểu nhìn lại thì hai cô gái kia giật mình rời đi ngay.
Kỳ Tranh cầm một tờ báo chạy ra nói lớn “chị Mẫn chị xem này…em gái tổng thống bị thất lạc đấy..người này giống hệt chị…” Phương Bách Giao cầm tờ báo lên coi thử, quả thật chân dung người trong hình y hệt cô…quá là khó tin cả bà chủ cũng cầm lên xem há hóc mồm và nhìn sang Phương Bách Giao “này..Mẫn Mẫn con xem có phải con chính là..” “Dì à..làm sao có thể chứ” cô cắt ngang lời thờ ơ nói khiến Kỳ Tranh và bà chủ cửa hàng cũng không nói thêm nữa. Đây là chuyện rất hệ trọng…em gái tổng thống mất tích và được tìm lại đã được lên đầu tất cả mặt báo còn kèm theo tin nóng hơn cô gái đang được tìm kím cũng chính là bạn gái của ông trùm tài chính Âu Duật Phong.
Bà chủ kéo kéo Kỳ Tranh vào trong nhà nhỏ tiếng “là thật sao…con bé mất trí nhớ có khi nào thật sự là nhân vật đang được tìm kím không” Kỳ Tranh len lén nhìn ra phía Phương Bách Giao rồi nhỏ giọng nói “con làm sao biết được…lúc con gặp chị ấy thì chị ấy không nhớ gì hết cả” cả hai im lặng nhìn nhau rồi nhìn sang cô rồi lại nhìn xuống trang đầu mặt báo thở dài.
Cung điện “Cảnh Vương” nơi sống và làm việc của tổng thống đương nhiệm Kim Quốc Truỵ.
Kim Quốc Truỵ tuy mới ba mươi hai tuổi nhưng trong lĩnh vực quản trị kinh doanh cũng rất thành công đáng kể, người này tâm tư không rõ bao nhiêu nhưng vị trí tổng thống đâu phải ai cũng có thể ngồi nếu không có cái đầu suy tính quỷ kế chứ. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Hắn nhìn Lữ Minh thư kí của hắn điềm đạm nói “đã có tin gì về Giao Nhi chưa ?”. Lữ Minh cung kính trả lời vô cùng cẩn thận “thưa ngài, vẫn chưa có tin gì mới”.
Âu Duật Phong và Cung Tử Mặc đang trên đường đi đến một cuộc họp thì đột nhiên xe lại bị bể bánh xe rồi tắt máy. Cung Tử Mặc thở dài chán nãn nhìn sang Âu Duật Phong “thấy chưa…tôi đã bảo lấy xe của cậu đi là tốt rồi” xe này là xe của Cung Tử Mặc trong một lần ở hộp đêm hắn say đến mức lái xe tông vào viền sắt bên đường mặt dù đã được sửa chữa nhưng cũng có chút vấn đề. Vì đang vội nên Âu Duật Phong sẵn tiện đi xe của Cung Tử Mặc luôn thay vì quay về dinh thự đổi xe chuông điện thoại đột nhiên reo lên “alo..sếp cuộc họp có chút vấn đề, họ bảo là bên họ có việc đột xuất nên đã đề nghị chuyển thời gian họp…chúng ta có cần huỷ họp đồng..”” không cần cứ thế mà làm đi” hắn lạnh giọng trả lời rồi cúp máy, Cung Tử Mặc đột nhiên hét toát lên “Duật Phong…cậu..cậu nhìn bên kia kìa..cửa hàng hoa ấy” “thì sao..cậu thích hoa từ khi nào vậy” sự thờ ơ của Âu Duật Phong khiến Cung Tử Mặc tức điên quát hắn “người bán..là Phương Bách Giao đấy..nhìn kĩ vào…” hắn giật mình nhìn theo hướng Cung Tử Mặc chỉ, quả nhiên là cô…phút chốc hắn như bị chết đứng nhưng nhanh chóng mở cửa xe đi xuống ngay.
“Xin chào, anh muốn mua hoa gì..” cô nhẹ nhàng rồi nhìn hắn mỉm cười cứ như một thiên thần vậy. Hắn có thể lầm sao…là cô là người con phụ nữ của hắn, cuối cùng cũng gặp được rồi. Cả người hắn như bị sững ra đó một lời cũng khó nói được hắn đang vui mừng đến mức nào “Giao Giao…là em thật sao..” hắn chỉ nói tên rồi ôm trầm lấy cô khiến cô giật mình đẩy mạnh hắn ra lớn tiếng “anh là ai vậy…buông tôi ra..” Cung Tử Mặc từ xa chạy lại kéo Âu Duật Phong ra rồi nhìn cô “đây là Âu Duật Phong đấy…cô không nhìn ra sao” cô khó hiểu nhìn hai tên này chán ghét nói “tôi không quen ai có tên này cả, các người nếu không đi tôi sẽ gọi cảnh sát đó” Kỳ Tranh từ bên trong nhà chạy ra “chị Mẫn có chuyện gì vậy”. Âu Duật Phong đẩy Cung Tử Mặc ra một bên nắm lấy tay của cô nói tiếp “Giao Giao là anh mà em không nhớ ra anh sao…em bị sao vậy” Phương Bách Giao nghe được giọng nói của hắn khi gọi người tên “Giao Giao” thì đau đầu dữ dội ngã quỵ xuống sàn ngất xỉu. <script type="text/javascript" async="async" src="//widgets.outbrain.com/outbrain.js"></script>