Tâm Cuồng

Chương 31: Săn quỷ (31)



Tâm cuồng (31)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: Bông | Beta: Andrew Pastel


Săn quỷ


31.


"Tây Nam? Là biên giới Tây Nam?" Minh Thứ nắm tay phải để lên môi, "Tại sao La Tường Phủ lại gửi ảnh chụp đến đến nơi như thế?"


Dịch Phi nói: "Đại Từ đã theo tổ ngoại cần (chuyên công tác bên ngoài cục cảnh sát) đến đó, nhưng giao thông ở biên giới Tây Nam thường rất khó khăn, Đại Từ cũng lo sẽ đánh rắn động cỏ, nên không dám tùy tiện nhờ cảnh sát địa phương, bây giờ vẫn còn chưa tới thôn Xà Đồ."


"Đánh rắn động cỏ?" Minh Thứ nắm được mấu chốt trong câu nói, "Anh cho rằng La Tường Phủ gửi ảnh là để cùng một thế lực nào ở trấn Xà Đồ hợp tác làm chuyện gì đó?"


Dịch Phi gật đầu, "Nói đúng thì, anh cảm thấy có thể là buôn người. La Tường Phủ chụp ảnh, đối chiếu, giống như là giúp cho người dân bản xứ sàng lọc mục tiêu. Trừ lý do này ra, anh không nghĩ ra được ông ta gửi ảnh với mục đích gì."


Minh Thứ lập tức cau mày, im lặng một lúc, "Khả năng buôn người qua biên giới cũng không nhỏ."


Dịch Phi giương mắt, "Hả?"


Minh Thứ lướt ngón tay cái trên màn hình điện thoại, tìm kiếm vị trí của trấn Xà Đồ, "Từ chỗ này vượt qua một ngọn núi thì ra nước khác rồi. Tôi đi qua khá nhiều thôn trấn ở biên giới, những người dân ở nơi này đều có những đặc điểm chung, là vẫn là không trung thành với nhà nước, cư trú hỗn tạp, phong tục tập quán của người dân địa phương bị ảnh hưởng rất nhiều từ nước láng giềng. Bây giờ phong tục đa thê ở nước láng giềng vẫn còn, trấn Xà Đồ, không, hẳn là thôn làng phía dưới trấn Xà Đồ, rất có thể cũng còn giữ phong tục đa thê."


Dịch Phi không rõ, "Vậy chúng ta cũng cùng chung phán đoán rồi, một chồng nhiều vợ, nhiều bà vợ cùng hầu hạ một ông chồng, vậy chỗ đó chẳng phải là nhu cầu phụ nữ cao hay sao?"


"Những nơi như thế này rất lạc hậu." Minh Thứ để điện thoại di động xuống, "Hơn nữa còn nghèo khó, họ có nhu cầu mua phụ nữ, nhưng lại không có đủ tiền để mua những phụ nữ đến từ các thành phố lớn."


Con ngươi Dịch Phi mở to ra.


"Anh nhận ra chưa? Người ở Trấn Xà Đồ có thể mua bán phụ nữ từ các nước láng giềng, cũng có thể đem phụ nữ từ nước mình bán sang nước khác --- có lẽ họ cũng không có đủ trình độ buôn bán lớn, chỉ là thói quen lâu đời ăn sâu vào máu thôi. Còn có một khả năng khác, là họ lợi dụng địa phương hẻo lánh tiến hành buôn bán phụ nữ." Minh Thứ nói tiếp: "Nhưng nếu là lừa bán người trong các thành phố lớn, em cảm thấy khả năng này vô cùng nhỏ. Phần tử tội phạm sẽ cân nhắc đến chi phí và tiền lời. Bây giờ ở thời đại này, để lừa gạt một người phụ nữ tự tin, xinh đẹp, có ăn có học, nữ công gia chánh đầy đủ của Đông Nghiệp để bán đến biên giới Tây Nam, khả năng thất bại quá cao, mà người trong trấn Xà Đồ có thể chi ra một khoảng kếch sù như thế để mua người, thì hoặc là "Vương tử" hoặc người đứng đầu ở địa phương đó thôi. Nếu anh là kẻ buôn người, anh có đi làm chuyện mua bán đầy may rủi vậy không?"


Dịch Phi day day trán suy nghĩ một chút, "Có lý, nhưng nếu như không phải là buôn bán người bất hợp pháp, thì La Tường Phủ gửi những bức ảnh đó để làm gì?"


"Đừng vội." Minh Thứ vỗ hai cái lên vai Dịch Phi, ngồi xuống, mở ra một cuốn sổ luôn mang theo trên người, vừa viết vừa nói: "Bây giờ chúng ta đã có nhiều manh mối hơn. Kẻ sát hai La Tường Phủ cũng giống như Lỗ Côn và Lý Hồng Mai, vì căm giận đám lão già chuyên chụp ảnh dạo, nên cho rằng La Tường Phủ đáng chết. Nhưng mà tên hung thủ này chuyên nghiệp hơn Lỗ Côn hay Lý Hồng Mai nhiều, Lỗ Côn gây án vì cảm xúc lấn át, Lý Hồng Mai thì phản kháng, có kế hoạch, nhưng cũng bị cảm xúc lấn át. Còn hung thủ này rất bình tĩnh, gần như che giấu mình đến mức hoàn mỹ, chưa từng lộ ra sơ hở, hắn đang có dấu hiệu đặc trưng của sát nhân liên hoàn."


Dịch Phi nói: "Đúng, trước giờ chúng ta luôn điều tra theo hướng này."


"Thứ hai, kẻ sát hại La Tường Phủ có liên quan đến người ở trấn Xà Đồ." Suy đoán của Minh Thứ ngày càng rõ ràng, "Nếu đúng là như vậy, thì suy luận của chúng ta từ trước đều hoàn toàn bị lật đổ. Khách quan mà nói, giả thiết thứ nhất tương tự như mò kim đáy biển, nhưng giả thiết thứ hai lại rất thuận lợi tìm kiếm hung thủ. Đúng rồi, chuyện La Tường Phủ gửi ảnh đến trấn Xà Đồ, Khang Ngọc có biết không?"


"Anh đã hỏi qua Khang Ngọc và La Tiểu Long, cả hai đều không biết." Dịch phi nói: "Nhưng mà Khang Ngọc cho chúng ta một tin tức có ích ---- đầu năm ngoái, La Tường Phủ có từng đi du lịch Tây Nam."


Minh Thứ hỏi: "Từng đến trấn Xà Đồ."


Dịch phi lắc đầu, "Khang Ngọc cũng không rõ lắm."


"Đi Tây Nam, lại gửi ảnh đến Tây Nam...." Minh Thứ đi qua đi lại, trong đầu bắt đầu hình tượng lại các phong tục và tập tục lạc hậu tại nơi đó, trước mặt chợt hiện lên những người phụ nữ xinh đẹp được La Tường Phủ chụp ảnh, bỗng nhiên nói: 'Tôi lại nghĩ đến một khả năng."



Thân là tổ trưởng tổ ngoại cần, thời gian Từ Xuân ở cục cảnh sát hình sự rất ít, lại vừa có một vụ án mới cho Tổ Trọng Án, anh phải làm gương cho cấp dưới, mang theo các anh em chạy ngược chạy xuôi bên ngoài.


Vùng đất Tây Nam này anh đã đi qua rất nhiều lần, điều tra manh mối buôn ma túy, nhập cư bất hợp pháp, buôn người.......Nói chung gần như rất quen thuộc, thậm chí con đường ngoằn ngoèo lên núi non trùng trùng điệp điệp cũng không cần mời tài xế địa phương.


Nhưng lần trở lại này, đi tới trấn Xà Đồ lại rất gian nan, ngay cả bản thân anh có kinh nghiệp phong phú lâu năm trong việc điều tra bên ngoài cũng khó khăn vô cùng.


Trấn Xà Đồ thuộc thành phố Liễu Kỳ, thành phố Liễu Kỳ trên danh nghĩa là thành phố, mà quy mô thì chỉ bằng một phần mười thành phố Đông Nghiệp, phát triển kinh tế thì đứng hạng bét toàn quốc.


Mà từ thành phố Liễu Kỳ đến trấn Xà Đồ, chỉ có năm đoạn đường cao tốc, còn lại tất cả đều là đường lộ, xe muốn lái vào phải vượt núi băng đèo.


Mùa hè ở Đông Nghiệp là mùa mưa ở trấn Xà Đồ, mưa to khiến cho con đường duy nhất bị phá hủy, trên đường toàn đá từ trên núi lăn xuống cùng các thân cây đứt gãy nằm ngổn ngang, đang buổi chiều trời lại đen kịt như muốn nhấn chìm tất cả.


"Tổ trưởng, làm sao bây giờ đây?" Một đội viên nói: "Đi vào nữa là căng lắm!"


Từ Xuân mở đèn xe nhích lên phía trước một chút, cuối cũng cũng ngừng lại, muốn báo cho Dịch Phi một tiếng, nhưng mở điện thoại di động lại không có tiếng hiệu: "Đệt! Giờ mà đi vào khác gì đi chết. Đến trấn Thiển Đàm gần đây nghỉ ngơi một chút, chờ bớt mưa thì lại tiếp tục."


Trấn Thiển Đàm là trung gian giữa trấn Xà Đồ và thành phố Liễu Kỳ, hoàn cảnh địa lý tốt hơn, không bị cách biệt như trấn Xà Đồ.


Người dân ở trấn Xà Đồ muốn đi từ núi lớn ra ngoài nhất định phải đi qua trấn Thiển Đàm, nên không ít người dừng chân lại trấn Thiểm Đàm nghỉ ngơi.


Tuy khoảng cách không xa, nhưng núi non trùng điệp như tách Xà Đồ và Thiểm Đàm thành hai xã hội khác nhau. Người ở trấn Thiểm Đàm rất ghét người ở trấn Xà Đồ, thậm chí còn coi họ là "dị giáo", sợ họ đem mấy tập tục quái lạ vào trấn mình.


Trời ngày càng tối, mưa như hút toàn bộ nước từ thế gian lên mà trút xuống.


Từ Xuân lái xe như đánh võng, các đội viên trên xe tái mét mặt mày, thỉnh thoảng có người hét lên: "Tổ trưởng, anh muốn hại chết chúng em à?"


Bỗng nhiên, xe việt dã thắng gấp một cái, tổ viên vừa oán giận suýt nữa ngã đụng vỡ đầu vào cửa kính, "Tổ trưởng, anh.........."


"Đằng trước có người." Từ Xuân kéo cửa sổ xe xuống, nước mưa như hàng ngàn cây kim sắt tạt vào bên trong xe.


Mọi người vội vàng quay ra ngoài cửa sổ, thấy cách đó không xa có một người phụ nữ đang nằm trên vũng bùn, chưa chết nhưng đang giãy giụa thoi thóp.


"Cứu người!" Từ Xuân hét lớn một tiếng, đẩy cửa xe xông vào màn mưa.


Người phụ nữ thoi thóp, không còn tỉnh táo, khi được đưa lên xe cứu, đôi môi trắng bệnh mấp máy, hơi thở mỏng manh nói: "La... thầy La......."


Các đội viên nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện duy nhất ở trấn Thiển Đàm. Trong khi làm thủ tục nhập viện, Từ Xuân tìm được giấy tờ tùy thân trong túi của cô, còn có một bức thư kèm theo ảnh.


Cô tên là Văn Lê.


Trên phong thư có viết địa chỉ gửi, đó là thành phố Đông Nghiệp.


Ba ngày trước, trấn Xà Đồ mưa to như trút nước.


Văn Lê khom người đứng trước sọt đựng thư của bưu cục thị trấn, lau mồ hôi lục lọi tìm kiếm trong sọt.


"Đừng tìm nữa, tay cô bẩn như vậy, còn có mồ hôi, làm bẩn thư của người khác thì sao, đã bảo không có rồi còn đến đây tìm." Một nhân viên công tác thấp bé không nhịn được nói: "Thư của thôn mấy người đều đã đưa đi ngày hôm trước rồi, không có là không có, cô bới hết thư ra như thế cũng không có được đâu. Tiết kiệm sức lực chút đi, trời nóng như vậy, đứng ở đây mãi bị say nắng bây giờ! Về sớm một chút đi, vài tiếng nữa là lại mưa to lắm, muốn về cũng không về được!"


Văn Lê nhìn kỹ từng phong thư một lần nữa, vẫn không thấy thư của thầy La gửi đến.


Cô đành phải đứng lên, không cam lòng nói: "Chị ơi, có phải phân phát sai rồi hay không, làng Mao Nhất của chúng em bị gửi nhầm sang thôn khác?"


"Này! Cô bị cái gì vậy? Ở đây mà chất vấn công việc của chúng tôi?" Người phụ nữ thấp bé từ ghế mây đứng lên, lia mắt đánh giá Văn Lê, "Tôi công tác ở chỗ này đã hơn hai mươi năm, chưa từng có sai lầm! Nếu cô không tin, đêm nay đừng quay về nữa, ở lại đây xem sáng mai chúng tôi chia thư gửi đi như thế nào!"


"Tôi không phải có ý này." Văn Lê cuống lên, "Mỗi tháng Thầy La luôn sẽ gửi thư cho các bé gái, cô phân nhiều thư như vậy, có thể có lúc xảy ra sai sót, mà tháng này ông ấy vẫn chưa có gửi thư đến, tôi......."


"Sao cô không tự mình đi mà hỏi?"


"Tôi không có phương thức liên lạc với anh ta."


"Đây mới là lạ nè, ông ta gửi thư đến thôn của cô, trên thư sao mà không có địa chỉ được?"


"Chỉ có địa chỉ của bưu điện. Thầy La có nói qua, không thích chúng tôi chủ động liên hệ với ông ấy."


Vân Lê cắn môi dưới, thật sự không tìm được thư, đành phải rời khỏi bưu điện.


Đang giữa mùa mưa, trấn Xà Đồ nóng đến khó tin, Văn Lê mặc quần áo dài tay, trên đầu mang mũ đan bằng lá tre, đi dưới ánh nắng mặt trời một chút thôi đã cảm thấy chịu không nổi, vội vàng chạy đến ngồi dưới một bóng cây, lấy từ trong ba lô ra một bình nước uống cho đỡ khát.


Trấn Xà Đồ cách nước láng giềng một ngọn núi, rời xa nền kinh tế phát đạt tại trung tâm thành phố, mọi người có điều biết điều không, tầm nhìn hạn hẹp, tình hình trong trấn thì tương đối tốt hơn, còn mấy làng nhỏ thì vẫn còn giữ các tập tục cổ hủ.


Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là nghèo mà không có kiến thức.


Là sẽ bị toàn bộ xã hội lãng quên.


Vân Lê không phải là người của trấn Xà Đồ, ba năm trước cô chủ động đến đây làm tình nguyện viên giúp đỡ người dân xóa đói giảm nghèo.


Lúc mới tới, cô khí thế bừng bừng, qua đi một tháng, cô dần hoài nghi mình không có năng lực trợ giúp cuộc sống của người dân ở đây.


Những năm này cô sống tại làng Mao Nhất, Mao Nhị, tận mắt nhìn thấy phụ nữ nơi đây bị bán đến các nước láng giềng, bị bọn đàn ông tùy ý sai khiến.


Hai cái làng đều có tập tục một chồng nhiều vợ, đi ngược lại với luật pháp, cũng không có người quản lý, rất nhiều dứa trẻ bị lấy làm vợ lẽ khi chỉ mới 14 tuổi, khi lấy chồng phải quỳ lạy chồng, phải trung thành với chồng.


Đối với các bé gái ở nông thôn này, quyền được đi học, quyền được đến trường như là nằm mơ giữa ban ngày, phụ nữ trong thôn hầu hết đều bị nhồi nhét văn hóa lâu đời, bị tẩy não, từ lâu đã không coi mình là con người.


Điều này có ý nghĩa là, các cô ấy sẽ không đấu tranh vì bất kỳ quyền lợi hay tương lai gì cho bản thân, thậm chí còn không phát hiện được mình là một người phụ nữ đẹp.


Văn Lê muốn giúp đỡ các cô, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.


Dân gian có câu châm ngôn, gọi là "Chỉ cho người khác câu cá chứ không phải cho họ cần câu". Mà Văn Lê đã từng đi quyên tiền cho các cô gái, cũng từng dạy họ đọc sách, thậm chí còn dạy các cô các nghề thủ công, nhưng trong mắt họ vẫn không có ánh sáng.


Văn Lê biết rất rõ ràng, nguyên nhân sâu xa là về mặt tư tưởng, các cô là nô lệ của nam quyền, tư tưởng không có sự thay đổi, thì chỉ cách câu cá cũng vô dụng.


Làm thế nào mới thay đổi được tư tưởng?


Đưa các cô đi ra thế giới bên ngoài xem sao?


Chỉ rõ cho các cô rằng một người phụ nữ nên sống như thế nào sao?


Ngay cả việc đầu tiên, là đưa các cô gái rời khỏi núi non trùng điệp này, cô cũng không làm được.


Nhưng có thể làm theo cách ngược lại xem sao.


Văn Lê không ngừng đem những thông tin về các cô gái ở thành thị cho các cô gái sống ở nông thôn này nghe, kể những cô gái cùng độ tuổi với họ hằng ngày sẽ làm gì.


Nhưng người nguyện ý lắng nghe cô nói thì rất ít, mà nghe xong có thể suy nghĩ thì không được bao nhiêu.


Đầu năm ngoái, Văn Lê đã rất tuyệt vọng với tình trạng hiện tại. Cô cảm thấy bản thân đã làm hết sức mình, nhưng vẫn không thể thay đổi được dù chỉ là một người.


Cô dự định sẽ rời làng Mao Nhất, Mao Nhị, từ đây về sau không bao giờ quay lại trấn Xà Đồ nữa.


Nhưng lúc cô muốn rời đi, trong thôn lại có một đoàn người già đến du lịch.


Họ đến từ khắp mọi nơi trong nước, tất cả đều là đàn ông năm mươi, sáu mươi tuổi, đến thành đoàn ở thành phố Liễu Kỳ, rất nhiều người mang theo máy ảnh xịn, bảo là muốn chụp những bức ảnh non nước hữu tình tại nơi này.


Trấn Xà Đồ có rất ít khách du lịch đến, Văn Lê lại là tình nguyện viên giúp đỡ người nghèo, trong trấn lại có rất ít người có thể nói lưu loát được tiếng phổ thông, nên được gọi đến để làm hướng dẫn viên.


Chí hướng của Văn Lê vốn đã không còn đặt lại trấn Xà Đồ, nên thái độ của cô rất miễn cưỡng, trên đường còn bị một người đàn ông họ La bắt chuyện rất nhiều lần.


"Cách ăn mặc của cô rất khác biệt, cô làm mẫu ảnh cho tôi nhé." Người đàn ông nói.


Vẻ mặt Văn Lê vô cùng đoan chính, tướng mạo này ở thành thị thì không được xem là hấp dẫn người khác, nhưng ở nông thôn núi cao sông dài lại chợt trở nên xinh đẹp.


Cô cũng không ngại việc chụp ảnh, chụp xong còn trò chuyện cùng người đàn ông vài câu.


Người đàn ông nói ông ta thích nhất là chụp ảnh dạo, chỉ cần có thời gian rảnh, ngày nào cũng đi chụp những cô gái xinh đẹp.


Văn Lê biết đến chụp ảnh dạo, nhưng khi nghe người đàn ông nói vậy, vẫn hơi kinh ngạc, "Ông khoảng chừng hơn 60 tuổi rồi phải không?"


"Hơn 60 tuổi thì thế nào?" người đàn ông vui vẻ nói, "Hơn 60 tuổi mà vẫn có thể phát hiện ra cái đẹp, vẫn có thể thưởng thức thẩm mỹ nha! Đối với tôi, nửa đời trước không có sở thích gì, chỉ biết kiếm tiền nuôi gia đình, để cho con cái và vợ không phải lo nghĩ chuyện tiền bạc. Chính tôi lúc ấy, đừng nói là chút ham muốn, ngay cả ý nghĩ đều không có. Sống đến cái tuổi này rồi, mới đột nhiên thông suốt, tôi phải có sở thích mong muốn của mình!"


Văn Lê mơ hồ mà bị cuốn theo.


"Này, cô gái trẻ, tôi cho cô xem ảnh tôi chụp." Người đàn ông bấm máy ảnh hiện ra một album, cho Văn Lê xem từng tấm, "Có đẹp không? Tôi chụp hết đấy, mỗi lần gặp các cô như thể như thể có thêm sức sống, cảm thấy bản thân cũng tràn đầy năng lượng!"


Văn Lê nhìn album toàn là ảnh các cô gái xinh đẹp rạng rỡ, đột nhiên nghĩ đến những ánh mắt ngây dại của các cô gái ở đây.


Cho đến giờ, cô tận tình giảng giải cho các cô gái hướng đến vẻ đẹp bên ngoài, miêu tả cuộc sống của các cô gái hiện đại.


Nhưng trong tay cô lại không có hình ảnh gì để miêu tả trực quan!.


Trên tivi chiếu những minh tinh vô cùng xinh đẹp lộng lẫy, nhưng họ quá xa vời, mà những điều quá xa vời thì không thể làm lay động lòng người.