Tâm Cuồng

Chương 35: Săn quỷ (35)



Tâm cuồng (35)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: HÈ | Beta: Andrew Pastel


Săn quỷ


35.


Minh Thứ ngồi ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn Tiêu Ngộ An, "Chúng ta đang đi đâu vậy anh? Đừng nói là đi hẹn hò thật nha?"


Tiêu Ngộ An nhắc nhở: "Thắt dây an toàn trước đã."


Minh Thứ ngoan ngoãn làm theo, ấn khóa một cái cạch, "Xong rồi. Anh, mình đi hóng gió đi?"


Tiêu Ngộ An nghiêng đầu, mỉm cười, "Vụ án còn chưa giải quyết xong mà em đã muốn đi hóng gió rồi. Tổ trưởng Minh, em không thấy cắn rứt lương tâm à?"


"ĐM!" Minh Thư kích động, cố ý vỗ vỗ ngực, "Là ai rủ đi hẹn hò? Ai nói phải thắt dây an toàn? Là ai lúc em làm việc vất vả, vừa định ngủ một chút, thì bị anh trăm phương ngàn kế bắt em phải ra đây? Em không thấy cắn rứt mà người cắn rứt phải là anh ấy! Sếp Tiêu, Cục phó Tiêu!"


Cái tên bạn trai họ Tiêu này!


Tiêu Ngộ An cười cười, "Nóng nảy ghê ta?"


"Sao không nóng cho được?" Minh Thứ giả bộ tức giận, nhưng thật ra thì không hề tức giận chút nào, "Anh được phép đùa giỡn mà em lại không được phép tức giận à?"


Tiêu Ngộ An lại cười, không để ý đến cậu, lái xe rời khỏi Cục, hòa vào dòng xe cộ đang tấp nập, dưới bầu trời mùa hè mới chập tối.


Minh Thứ lại hỏi: "Anh, rốt cuộc là chúng ta đang đi đâu vậy? Anh không nói làm em lo quá đó. Em còn muốn quay về làm việc tiếp."


"Làm việc không nhất thiết phải ở trong văn phòng." Tiêu Ngộ An nói.


Minh Thứ hỏi: "Vậy chúng ta đang đi đến hiện trường ư? Khu công viên trò chơi khoa học Tây Thành?"


Tiêu Ngộ An lại nói: ""Cũng không nhất thiết phải đến hiện trường vụ án."


"Má! Vậy rốt cuộc là chỗ nào?"


Minh Thứ rống lên, từ ghế trước trừng mắt nhìn Tiêu Ngộ An.


Nhưng trừng một lúc, ánh mắt cậu chợt dịu đi.


Tiêu Ngộ An không thường lái xe, nói đúng hơn là không thích lái xe, nhưng thật ra chỉ là anh không thích lái xe trong thành phố.


Mặc dù đường trong thành phố bằng phẳng và rộng rãi, nhưng cho dù xe có tăng tốc nhanh đến đâu, thì đối với một người quen lái xe việt dã quân dụng như Tiêu Ngộ An cũng không thấy hài lòng.


Minh Thứ đã từng nhìn thấy Tiêu Ngộ An lái xe việt dã quân dụng, cũng đã nhìn thấy anh lái xe hơi bình thường.


Người ít khi ngồi ghế điều kiển xe như Tiêu Ngộ An, vẫn có thể dễ dàng khiến cho Minh Thứ mê đắm không thôi.


Tay áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay, lộ ra phần cổ tay rắn khỏe mà vẫn rất dẻo dai, đường gân chạy dọc cánh tay có màu xanh nhạt, vừa dễ nhìn mà không tạo cảm giác đáng sợ, ngón tay thon dài nắm lấy vô lăng, ngón áp út thỉnh thoảng đeo một chiếc nhẫn.


Năm thứ hai sau khi xác định quan hệ, họ đã mua một cặp nhẫn cưới lúc ở nước ngoài.


Cả hai đều là công chức nhà nước, việc kết hôn ở nước ngoài cũng không thực tế cho lắm. Nếu coi hôn nhân như một tờ khế ước, vậy thì cặp nhẫn của họ cũng có thể trở thành khế ước.


Sau khi nhận được nhẫn cưới, dưới sự chứng kiến của nhiều người qua đường, Minh Thứ đã bất ngờ quỳ một chân xuống đất "cầu hôn" Tiêu Ngộ An.


Tiêu Ngộ An nắm lấy tay cậu, trong mắt tràn ngập niềm vui và sự dịu dàng, rồi anh đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cậu.


Bọn họ khá ít khi đeo cặp nhẫn cưới này trên tay, chỉ đeo khi cả hai được nghỉ phép cùng nhau, mới lấy ra mang một thời gian.


Minh Thứ còn nhớ có một lần Tiêu Ngộ An mang nhẫn khi đang lái xe, cậu thì ngủ ở ghế phó lái, lúc tỉnh dậy thì thấy tay Tiêu Ngộ An đang nắm vô lăng, trên tay là chiếc nhẫn chứng kiến tình yêu của hai người, bỗng nhiên não bộ bùng nổ, cậu ngồi dậy, muốn hôn lên chiếc nhẫn và hôn cả môi của người yêu hơn tuổi này nữa.


Xe vẫn đang chạy trên đường, và hành động này hiển nhiên là đang "quấy rối" người lái xe.


Minh Thứ mới vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn chút mơ màng, hành vi dựa vào bản năng, nghĩ là muốn làm. Tiêu Ngộ An nhìn sang cậu, rồi từ từ đậu xe bên đường, ôm cổ cậu, kéo cậu về phía mình.


Nụ hôn dài và ấm áp nhưng Minh Thứ vẫn chưa hài lòng, anh nắm tay Tiêu Ngộ An đặt lên môi mình và hôn chúng một cách trìu mến.


Tiêu Ngộ An xoa mặt cậu, rồi nói cậu "Đừng nghịch."


"Anh, thật ra anh thích nhất là được em quậy anh." Minh Thứ lười biếng nói: "Anh thích chết đi được mà còn làm bộ!"


Tiêu Ngộ An cười mà không đáp.


Xe băng qua khu phố cũ lạnh lẽo của thành phố.


Quay về với con đường tắc nghẽn, nhích từng chút một của thành phố Đông Nghiệp.


Minh Thứ vẫn còn chìm đắm trong ký ức đến độ cong cả khóe môi, trông vô cùng ngoan ngoãn,không giống với người vừa nãy mới chửi "ĐM" chút nào.


Tuy lơ đãng nhưng cậu vẫn mơ hồ nghe thấy Tiêu Ngộ An đang nói gì đó.


Tiêu Ngộ An nghiêng đầu qua, lườm một cái, nói lại: "Chúng ta đi trung tâm thương mại Hoa Vận."


"Hả?" Minh Thứ trố mắt rồi cười rộ lên, "Không tồi nha?"


Trung tâm thương mại Hoa Vận là một trong năm trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố Đông Nghiệp, nằm ở khu Bắc Thành, nơi tập trung nhiều cửa hàng mua sắp cao cấp và nhiều nhà hàng nổi tiếng, đây còn là nơi lý tưởng nhất để giới trẻ mua sắm, tụ tập hay hẹn hò.


Trung tâm mua sắm M.E.S trực thuộc trung tâm Hoa Vận.


Sau vụ giết người ở quán cà phê, việc kinh doanh của M.E.S và trung tâm Hoa Vận đã bị ảnh hưởng rất nhiều, tuy nhiên thời gian gần đây Hoa Vận cũng đã dần lấy lại được tiếng tăm của mình.


Minh Thứ thường đi đến đây một mình vào ngày nghỉ, hơn một nửa số quần áo ở nhà của cậu đều được mua từ nơi này.


Cậu thích chơi đá bóng cùng với các anh em, nhưng không thích đi mua sắm cùng họ, nguyên nhân là vì cậu không thích vẻ mặt khi đi mua quần áo của anh em mình. Lục Nhạn Chu đã từng mạnh dạn xung phong đi cùng cậu tới trung tâm Hoa Vận, nhưng chưa được nửa ngày đã bồi dưỡng kiến thức cho cậu về những anh trai thẳng tuấn tú, từ lần đó trở đi, dù Lục Nhạn Cho có cầu xin thế nào, cậu cũng không đồng ý đi cùng nữa.


Tuy đi một mình thì tự do tự tại, nhưng những lúc mỏi chân ngồi một mình trong quán cà phê, trong lòng vẫn có chút tủi thân.


Những lần không rõ Tiêu Ngộ An đang chấp hành nhiệm vụ ở đâu, cậu đã từng mong có ngày được cùng Tiêu Ngộ An đi mua quần áo ở Hoa Vận, buổi sáng đến, buổi tối về, lúc chạng vạng thì cùng nhau dùng bữa tối lãng mạn ở một nhà hàng Tây trong giai điệu du dương của âm nhạc.


Cậu đã từng đề cập đến mong ước này với Tiêu Ngộ An, tất nhiên chỉ qua điện thoại, sau này Tiêu Ngộ An cũng từng với Tiêu Ngộ An đến thành phố Đông Nghiệp vài lần, nhưng chính cậu cũng quên mất chuyện này, cả ngày chỉ có ở nhà dính lấy Tiêu Ngộ An, không muốn rời nửa bước, chỉ ước gì có thể lớn lên trên người Tiêu Ngộ An luôn.


Hiện tại, đột nhiên Tiêu Ngộ An chủ động nhắc tới chuyện này, làm cậu thực sự xúc động.


Nhưng những lời tiếp theo của Tiêu Ngộ An lại chẳng tốt đẹp như đã tưởng.


Con tim ấm nóng cứ thế mà nguội đi.


Tiêu Ngộ An nói: "Trung tâm Hoa Vận là thiên đường của nhiếp ảnh đường phố, những đêm hè như này chắc chắn sẽ có không ít nhiếp ảnh gia yêu thích chụp đường phố và người mẫu sẽ tập trung ở đây, La Tường Phủ đã từng ở xuất hiện nhiều lần ở đây, chúng ta đi xem, nói không chừng còn có thể khám phá ra những chi tiết trước đây chúng ta chưa phát hiện ra."


Minh Thứ chép miệng, loay hoay trên ghế một lát, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Được."


Nếu nói là không vui, thì cũng không phải. Hiện tại án tử của La Tường Phủ còn dang dở, hung thủ rất có khả năng sẽ tiếp tục gây án, tâm tư của cậu còn đang đặt ở vụ án, thậm chí nếu bây giờ đi hẹn hò với Tiêu Ngộ An, thì cậu cũng không thể hoàn toàn vui vẻ được, có khi trong lúc đang lựa quần áo, lại lôi người ta vào phòng thử đồ để nói về phương hướng điều tra vừa nghĩ ra mất.


Nhưng vừa nãy, khi Tiêu Ngộ An nhắc đến trung tâm Hoa Vận, cậu thực sự đã nghĩ rằng Tiêu Ngộ An đã nhớ đến mong muốn mà trước kia cậu từng nói qua điện thoại, nên mới đột nhiên phấn khích. Đến khi biết rằng, Tiêu Ngộ An đưa mình đến đây chỉ để phục vụ cho điều tra, tâm tình của cậu lặng lẽ chùng xuống.


Có chút hơi khó chịu.


Tuy nhiên, khi đã dành hết tâm tư cho công việc, đương nhiên cậu sẽ không thể hiện điều đó ra ngoài, dù sao đó cũng chẳng phải chuyện to tát gì, sau nhiều năm gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, cậu và Tiêu Ngộ An đã học được cách cảm thông cho nhau, khi tới trung tâm Hoa Vận, chút khó chịu khi nãy cũng đã sớm tan thành mây khói.


Thánh địa của nhiếp ảnh đường phố quả rất náo nhiệt, xung quanh là các cửa tiệm, giữa quảng trường là một đài phun nước có khá đông người tập trung, các nam thanh nữ tú ăn mặc rất thời thượng, trên tay những nhiếp ảnh gia là đồ nghề "súng ống" dài ngắn đủ loại, đang điên cuồng chụp hình, như thể họ đã quên đi vụ giết người ở trung tâm thương mại M.E.S trước đó.


Trong số những nhiếp ảnh gia này, một vài người là thanh niên trẻ tuổi, còn lại đa phần là những lão trung niên có tuổi với mái tóc đã điểm bạc.


Tuy đều được gọi là nhiếp ảnh gia đường phố, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ rất dễ dàng nhận thấy điểm khác biệt giữa bọn họ.


Những nhiếp ảnh gia trẻ tuổi sẽ đối xử rất lịch sự và chu đáo với phái nữ, đầu tiên họ sẽ hỏi xin đồng ý trước khi chụp, nếu được chấp thuận, họ mới bắt đầu chụp, nếu đối phương từ chối, bọn họ sẽ không năn nỉ bám theo. Ngoại trừ chụp các bạn nữ, họ còn chụp cho các bạn nam, có khi còn quàng vai bá cổ nhau như anh em thân thiết.


Những lão nhiếp ảnh gia trung nhiên thì ngược lại, bọn họ ai ai cũng nhắm đến phụ nữ xinh đẹp, chứ không chụp đàn ông. Nếu có một thợ chụp trẻ tuổi nào nhận được sự đồng ý chụp hình của mỹ nữ, họ sẽ bu lại rồi bấm máy lia lịa. Khi nói chuyện với phái nữ, họ cũng có hành động áp sát một cách bất thường, ngoài ra còn có những động tác như lôi kéo không cho đi.


Khu quảng trường đài phun nước có bán rất nhiều đồ uống lạnh, Tiêu Ngộ An và Minh Thứ chọn ngồi ở một quán có tầm nhìn đẹp nhất, đồ uống của Tiêu Ngộ An là soda ướp lạnh, Minh Thứ ngậm ống hút, trên tay là một ly milkshake vani lớn.


"Có thể thấy, La Tường Phủ là hình ảnh thu nhỏ của nhóm người nhiếp ảnh gia lớn tuổi này." Minh Thứ nói: "Chưa được bao lâu, mà em đã thấy có ba cô gái cãi nhau với bọn họ rồi, có những người đến phép lịch sự cơ bản nhất cũng không hiểu."


"Cũng không hẳn." Ngón tay Tiêu Ngộ An chỉ về phía trước, "Em nhìn ông lão mặc áo sơ mi màu xám kìa."


Minh Thứ nhìn qua thì thấy một ông lão đang đứng trò chuyện với một cô gái mặc váy đỏ, trông rất vui vẻ.


"Ông lão kia có vẻ là một người rất đứng đắn, không hề có hành động nào quá đáng." Tiêu Ngộ An nói.


"Nhưng những người như ông ấy lại quá ít, anh nhìn chỗ này xem, cả ở kia nữa." Minh Thứ chỉ tay, "Bọn họ chẳng khác gì so với mô tả của Văn Nghiêu về La Tường Phủ."


Tiêu Ngộ An lẩm nhẩm: "Văn Nghiêu..."


"Hửm?" Minh Thứ hỏi: "Cô ấy thì sao?"


"Họ 'Văn' không phổ biến lắm, Văn Nghiêu và Văn Lê đều họ 'Văn', anh đang nghi ngờ về Văn Lê." Tiêu Ngộ An nói: "Nếu Văn Lê có gì muốn che giấu, chắc chắn chúng ta cũng sẽ bị kéo vào một cái bẫy."


Ánh mắt Minh Thứ căng thẳng, "Sao có thể?"


Tiêu Ngộ An cười, "Đừng lo, anh đã xác nhận rồi, Văn Lê và Văn Nghiêu không hề có quan hệ với nhau, lúc La Tường Phủ bị giết, Văn Lê đang ở thị trấn Xà Đồ."


Minh Thứ nói: "Làm em sợ muốn chết!"


Tiêu Ngộ An nói: "Chúng ta cần dựa vào Văn Lê, để móc nối với Chiêm Hoàn Hùng khi cần. Cô ấy rất quan trọng, nên anh cần xác định xem cô ấy có đáng tin cậy hay không."


Minh Thứ gật đầu, "Đúng rồi, nhắc đến Chiêm Hoàn Hùng, chiều nay em và Dịch Phi căn cứ vào lời làm chứng của Chiêm Hoàn hùng, đã thực tế hóa một chút hình ảnh của hung thủ."


Tiêu Ngộ An nói: "Nói anh nghe thử."


"Hung thủ là nữ, vì hành động thô lỗ ở phố chụp ảnh của La Tường Phủ nên muốn 'trừng phạt', 'loại trừ' La Tường Phủ. Cô ta và Hầu Thành có cùng một động cơ gây án, tự cho đó là việc chính nghĩa, nhưng chắc chắn cô ta không phải là 'người hâm mộ' của Hầu Thành, 'người hâm mộ' của Hầu Thành đều bị kích động giết người giống với Lỗ Côn." Minh Thứ nói: "Em đã thử làm một so sánh giữa cô ta và Hầu Thành. Hầu thành là tác giả tiểu thuyết trinh thám, thích xây dựng những cảnh hồi hộp, và plot twist, điểm này đã được thể hiện vô cùng đầy đủ trong cách gây án. Hầu Thành đã làm rất nhiều việc thừa thãi, nhưng nếu ông ta không làm những việc đó, chắc chắn chúng ta cũng sẽ không thể phát hiện ra ông ta trong thời gian ngắn được. Nói tóm lại, do ảnh hưởng từ tư duy của ông ta, theo quán tính, khi hung thủ gây án sẽ 'không sạch sẽ'."


Tiêu Ngộ An nhanh chóng trả lời, "Ừ."


Minh Thứ nói tiếp: "Kẻ sát hại La Tường Phủ biết cách che giấu chính mình, không gây ra động tĩnh gì, ngay cả dấu vết ở hiện trường vụ án, cũng để lại cho người khác phá đi. Tâm tư của cô ta kín đáo hơn Hầu Thành nhiều, dựa trên độ 'sạch sẽ' mà cô ta đã giết La Tường Phủ, đây không thể nào là tay mơ được. Lúc Chiêm Hoàn Hùng nhìn thấy cô ta đến gần La Tường Phủ, đã dùng tay bịt mũi và miệng của La Tường Phủ, đây chắc chắn là hành động đánh thuốc mê. Tuy rằng lúc ấy, dưới tác dụng của rượu và thuốc ngủ, La Tường Phủ đã rơi vào trạng thái choáng váng, không tỉnh táo, nhưng đối với phái nữ, nếu hành động lúc này vẫn rất mạo hiểm. Cô ta chắc chắn là tay già đời, vì đã nắm chắc, nên mới dám thực hiện."


Tiêu Ngộ An nói: "Từ điểm 'sạch sẽ' nãy, có thể thấy hành vi gây án đã phản ánh thói quen sinh hoạt của cô ta – giỏi giang, bình tĩnh, tự tin. Cô ta có thể sẽ khó đối phó hơn Hầu Thành ."


Minh Thứ nói: "Em nghĩ cô ta có thể là một người đã sống lâu năm ở thành phố, được giáo dục tốt, rất độc lập, tiếp xúc với nhiều người, có một công việc đàng hoàng và đáng nể."


Tiêu Ngộ An nói: "Người như vậy quá nhiều."


Minh Thứ xoa xoa thái dương, "Nếu thêm vào điều kiện 'căm ghét chụp dạo', phạm vi sẽ thu nhỏ không ít."


Lần này Tiêu Ngộ An không trả lời ngay lập tức, sau tầm một phút, anh nói: "Cũng có thể không phải 'căm ghét chụp dạo'."


Minh Thứ buông ly milkshake, "Dạ?"


Tiêu Ngộ An nói: "Anh vừa phát hiện ra một điều rất thú vị."


Dưới tiết trời mát mẻ, ngày càng có nhiều người đến khu quảng trường đài phun nước. Vì vậy, các quán nước cũng kín hết chỗ ngồi. Minh Thứ bị người qua lại xô đụng trúng bàn, quay đầu nhìn lại, hóa ra là một nhóm nữ sinh trung học đang cãi nhau ầm ĩ.


Cậu cũng không muốn lời qua tiếng lại với các cô, đành kéo về về phía Tiêu Ngộ An rồi dựa vào anh, "Điều gì hả anh?"


"Nơi này thật ra không chỉ có những người đam mê chụp ảnh đường phố theo đuôi những trai xinh gái đẹp, mà còn có những người ăn diện bắt mắt, muốn được chụp hình." Tiêu Ngộ An nói, "Em thấy không?"


"Đến mức đó sao?" Minh Thứ nhìn lên và thấy một cô gái một thân đồ trắng đang đi qua đi lại giữa mấy vị nhiếp ảnh gia.


Tiêu Ngộ An nói: "Cô ta muốn được họ chụp lại, nhưng có lẽ do chất lượng quần áo, hoặc do tướng mạo bình thường, dáng người đại trà, hoặc đơn thuần vì không có khí chất của người mẫu, nên không có ai muốn chụp cô ấy. Từ lúc ly milkshake của em được mang ra, cô ta vẫn đi qua đi lại khu đài phun nước, đến giờ đã hơn 40 phút rồi."


"Lâu vậy sao?" Minh Thứ khó hiểu, "Nếu thật sự muốn được chụp ảnh, tại sao không nhờ bạn bè người thân hỗ trợ? Nếu không thì nhờ thẳng nhiếp ảnh ảnh gia cũng được mà. Điện thoại có độ phân giải cao một chút, hoặc mấy loại máy SLR thông thường, chọn đại một cái cũng chụp ảnh được."


"Nhưng thực tế là cô ta không nhờ người thân hay bạn bè, cũng không mời thợ chụp mà cố chấp lượn qua