Tâm Cuồng

Chương 46: Không ngơi nghỉ (06)



Tâm cuồng (46)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ:  Andrew Pastel


Không ngơi nghỉ


6.


Quán ăn khuya "Bé Tôm" mở cửa suốt đêm, thời gian kinh doanh tốt nhất là từ 10h đêm đến 3h sáng. Tháng 8 là mùa ăn tôm hùm đất, các quán bán tôm đất đua nhau nở rộ khắp nơi, nhưng làm ăn phát đạt như "Bé Tôm" thì khá hiếm.


Lúc rời khỏi rạp hát Giang Nam hôm thứ bảy, Minh Thứ nhìn thấy hai chữ "Bé Tôm" thật to ở bên kia đường, quán ăn đông nghịt người, bên ngoài có một dãy ghế dài bằng nhựa, tất cả đều ngồi đầy thực khách. Bãi đậu xe tạm bợ bên đường cũng chật kín xe từ lâu, những người không có chỗ đậu xe chỉ biết loanh quanh rồi "xí chỗ", có người tranh cãi ầm ĩ vì vấn đề bãi đậu xe.


"Ở đó luôn đông như thế à?" Minh Thứ hỏi Dịch Phi ngồi bên cạnh.


"Cậu không biết 'Bé Tôm' à?" Dịch Phi nói, "Quán tôm hùm đất nổi tiếng nhất ở Đông Nghiệp đấy, này, cậu thường ngày lái xe không hay nghe mấy chương trình radio ẩm thực địa phương sao? Ngày nào cũng đề cử."


Minh Thứ không bao giờ nghe chương trình radio ẩm thực, chỉ nghe tin tức hoặc nghe tình hình giao thông. "Đề cử mỗi ngày đâu chắc là tốt? Đưa tiền PR cũng được đề cử mỗi ngày vậy?"


"Đây là một thương hiệu lâu đời, ăn điểm nhờ hương vị! Mấy quán khác là bỏ tiền ra để mua quảng cáo, nhưng quan này được chính chương trình để cử, dĩ nhiên phải khác." Dịch Phi nói, thực sự nuốt nước bọt, "Anh ăn qua rồi, đợi đến hơn hai tiếng."


Minh Thứ nghe hai tiếng, lập tức cười nói: "Sao, đáng hai tiếng không?"


Trong mắt anh, cho dù đồ có ngon đến mấy cũng không đáng để chờ đợi hai tiếng đồng hồ.


Ngoại trừ việc xếp hàng với Tiêu Ngộ An.


Ngoại trừ chờ Tiêu Ngộ An nấu ăn.


Dịch Phi nói, "Đáng! Thật sự rất đáng! Mùi vị quá tuyệt vời, đừng nói đợi hai tiếng, thêm hai tiếng nữa anh cũng sẵn sàng."


Minh Thứ hoài nghi, "Anh là đội phó Tổ trọng án, tại sao lại có nhiều thời gian xếp hàng ăn tôm hùm đất vậy?"


Dịch Phi giả vờ như không nghe thấy, "Nhìn đi, nhiều người xếp hàng là bằng chứng đó. Nếu nó không ngon không đáng, sao có thể xếp một hàng dài như vậy?"


Nghĩ một lúc, Minh Thứ quyết định đợi một ngày nào rảnh rỗi rủ Tiêu Ngộ An đi ăn thử.


Lúc đó, anh không ngờ rằng mình lại đối phó với "Bé Tôm" sớm như vậy.


Không doanh nghiệp nào muốn đối phó với cảnh sát hình sự. Chủ quán "Bé Tôm" là người gốc Đông Nghiệp, đã kinh doanh dịch vụ ăn uống hàng chục năm, kiếm bộn tiền từ món tôm hùm đất nóng sốt, có kha khá mối quan hệ chống lưng, từ "đại quan quý nhân" đến mấy băng đảng lưu manh du côn. Tổ trọng án muốn trích xuất camera giám sát vào đầu giờ tối thứ bảy và chủ nhật, đồng thời tìm nhân viên cửa hàng lấy lời khai tình hình lúc đó, ông chủ lại bày ra bộ dạng đại ca giang hồ không chịu hợp tác.


Kết quả là bị một lãnh đạo nhỏ của phân cục địa phương gọi điện cảnh cáo, lập tức biến mặt đen thành mặt cười, không chỉ đem ra hết camera theo dõi ra, còn chủ động yêu cầu được đến văn phòng hợp tác điều tra.


Băng theo dõi cho thấy, nhóm nhạc cụ dân tộc đến quán "Bé Tôm" lúc 10 giờ 49. Do không có chỗ nên ngồi bên ngoài huyên thuyên cắn hạt dưa đến 1 giờ 32 phút sáng.


"Giờ này là bình thường." Giọng ông chủ khá tự hào "Hôm đó là thứ bảy. Tối thứ bảy và thứ sáu là đông nhất, không xếp hàng hai ba tiếng đồng hồ thì không có ăn."


Trong quán, gần một giờ trôi qua sau khi gọi món, tức là lúc 2 giờ 27 phút, đĩa tôm hùm đất mới được dọn ra.


Sau đó, mọi người thêm món hai lần và rời khỏi bàn lúc 4 giờ sáng.


"Tất cả những người trong đoàn nhạc cụ dân tộc của 'Bé Tôm' đều có chứng cứ ngoại phạm." Chu Nguyện báo cáo với Minh Thứ, "Tôi đã thẩm tra đối chiếu. Có tổng cộng tám người không tham gia bữa tối - Dương Nhạn và Khuất Tinh chơi đàn tỳ bà, Tôn Tĩnh chơi đàn tranh, Lữ Hủy và Nhiễm Hợp chơi đàn cổ, và hậu cần Lý Mộng, Hứa Quý, Phùng Quốc Đào. Họ sẽ đến gặp chúng ta hợp tác điều tra tối hôm nay."


Minh Thứ hỏi, "Có tìm thấy gì ở tiểu khu Gia Sang không?"


Chu Nguyện lắc đầu, "Điều chắc chắn là Sa Xuân không trở lại tiểu khu Gia Sang trước khi cô ấy bị giết. Cô ấy đã biến mất sau khi rời khỏi nhà hát Giang Nam, không thấy xuất hiện trong bất kỳ camera giám sát nào."


Minh Thứ đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, Nhiễm Hợp đang ngồi bên trong lo lắng ngẩng đầu lên.


Đây là một người đàn ông có mái tóc dài ngang lưng, khoảng ngoài 30. Về ngoại hình, theo thẩm mỹ của người thường thì anh ta ít nhất cũng không xấu. Nếu mặc trang phục cổ trang, trang điểm thích hợp, đặt một cây đàn cổ trước mặt anh ta, đúng là cũng rất lừa tình.


Nhưng những thấp thỏm và né tránh trong mắt anh ta lúc này đã đập nát vẻ bề ngoài ra thành từng mảnh.


Minh Thứ ngồi xuống.


"Tôi đã nói những gì tôi biết rồi." Mồ hôi trên trán Nhiễm Hợp bị ánh đèn chiếu vào, vài sợi tóc ướt đẫm mồ hôi bám dính vào trán trông rất buồn cười, "Sao mấy anh còn chưa buông tha cho tôi? Anh là sếp phải không?"


"Chưa tha cho anh là vì anh nói dối." Minh Thứ gập ngón tay lại nhìn Nhiễm Hợp uy hiếp.


Vị cảnh sát vừa rồi nói chuyện với anh ta từ đầu đến cuối cũng không cảm thấy được loại áp bức này, Nhiễm Hợp càng thêm hoảng sợ, "Tôi không có nói dối. Ý anh là gì?"


"Đầu tiên, tôi muốn nói với anh rằng tôi không nghĩ anh là kẻ giết người." Minh Thứ chậm rãi nói: "Tôi không cho là anh đủ gan để giết Sa Xuân và chôn cô ấy ở nơi anh làm việc hàng ngày."


Nhiễm Hợp càng nhìn càng kinh hãi, ánh mắt đờ ra, thì thào nói: "Tôi không phải hung thủ..."


"Nhưng anh đã ngồi ở đây rồi mà vẫn không muốn nói thật, lừa đồng đội của tôi, lại không rõ tung tích khi Sa Xuân bị giết. Tôi bắt buộc phải để ý tới anh, tập trung vào anh." Minh Thứ nheo mắt, nguy hiểm nhìn anh ta, "Nhưng mà mấy tên sát nhân ngụy trang rất giỏi. Nếu như phán đoán của tôi sai thì sao?"


"Không, không phải! Sa Xuân bị giết thật sự không liên quan gì đến tôi!" Nhiễm Hợp lắp bắp nói, "Tối thứ bảy tôi, tôi..."


Minh Thứ không nhanh không chậm hỏi: "Anh như thế nào?"


Nhiễm Hợp đau khổ nói, "Những gì tôi nói ở đây, ngoại trừ anh ra, còn có ai biết được không?"


Minh Thứ chỉ vào chiếc camera nhỏ bên cạnh. "Người của các đơn vị cấp trên thỉnh thoảng kiểm tra camera xem chúng tôi có tra tấn bức cung hay không."


Sắc mặt Nhiễm Hợp trở nên vô cùng xấu xí.


Minh Thứ nói: "Có cái gì không nói ra được? Còn có gì làm cho anh thấy xấu hổ hơn bị xếp vào diện tình nghi sao?"


Nhiễm Hợp vùi đầu không nói gì hồi lâu.


Minh Thứ nghiêm giọng, "Đừng lãng phí thời gian của tôi."


Nhiễm Hợp bị giọng nói này làm hoảng vía, "Xin mấy anh đừng nói cho cha vợ hay vợ của tôi, sau buổi biểu diễn hôm đó, tôi đã nói dối vợ đi ăn tối với công ty nhưng thật ra là đi khách sạn với Dương Nhạn."


Minh Thứ nhớ lại, Dương Nhạn cũng không đi "Bé Tôm".


"Khách sạn nào?" Minh Thứ hỏi.


Nhiễm Hợp lấy tay che mặt, "Đế An."


"Được rồi, anh có đi Đế An hay không, lúc mấy giờ chúng tôi có thể phát hiện ra ngay lập tức." Minh Thứ nghiêng người về phía trước, "Nhiễm Hợp, anh nói dối có ích gì không? Chỉ thêm trì hoãn công việc của chúng tôi. Anh nói bạn đối xử tốt với Sa Xuân, đồng nghiệp của anh chẳng lẽ sẽ hùa theo nói dối cùng anh?"


Nhiễm Hợp thực sự bật khóc, "Tôi chỉ là rối quá mất khôn. Trước khi các anh đến xác nhận người chết là Sa Xuân, tôi đã bàn bạc với Dương Nhạn ..."


"Sau đó nhất trí nói rằng chỉ có người khác là bắt nạt Sa Xuân còn anh chưa bao giờ nhắm vào cô ấy?", Minh Thứ nói.


Nhiễm Hợp vừa gật đầu vừa lau nước mắt.


Lúc này, anh ta đã khác hẳn lúc ngồi trên xe buýt ngạo mạn chế nhạo Sa Xuân.


Một số kẻ yếu chỉ có thể khoác lên mình vẻ ngoài của kẻ mạnh khi họ bắt nạt người khác. Giờ đây, lớp da của kẻ mạnh đã không còn, những gì ẩn bên dưới chỉ là một tâm hồn thô thiển, hèn nhát và xấu xa.


"Vậy chắc anh không nghĩ tới." Minh Thứ nói, "Dương Nhạn vừa khai với các đội viên của tôi sáng sớm nay - những người trong bộ phận của anh ít nhiều nhắm đến và cô lập Sa Xuân đều là do Nhiễm Hợp anh đầu têu."


Nhiễm Hợp kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin được, "Cô ấy nói như vậy?"


Minh Thứ đứng lên, lạnh lùng nói: "Xem ra phán đoán của tôi quả nhiên là đúng. Anh không phải hung thủ, nhưng là người thiếu đạo đức trầm trọng."


Khách sạn Đế An nhanh chóng xác nhận rằng Nhiễm Hợp và Dương Nhạn nhận phòng lúc 11:04 tối thứ bảy đến 5:32 sáng hôm sau, Nhiễm Hợp rời đi trước.


Và tại sao Nhiễm Hợp lại sợ hãi nói ra tung tích của mình ngày hôm đó cũng đã có câu trả lời.


Nhiễm Hợp sinh ra ở một vùng nông thôn tương đối lạc hậu thuộc quyền quản lý của thành phố Đông Nghiệp, nhà có 4 chị gái, càng sinh càng nghèo, các chị đều chỉ học tiểu học, phải đi làm lúc chỉ mới mười mấy tuổi. Chỉ có Nhiễm Hợp an ổn học đến cấp ba, sau đó thi đậu Nhạc viện Đông Nghiệp.


Người ta thường nói, 'Nhà nghèo học nghề chớ học nghệ' Nhưng Nhiễm Hợp lại nằng nặc phải học nhạc, bố mẹ Nhiễm bắt 4 cô con gái phải cung tiền để anh ta học xong đại học.


Bởi vì có vẻ ngoài điển trai, giỏi nhạc cụ dân tộc, giản dị và chân thành - ít nhất là vẻ ngoài của anh ta, Nhiễm Hợp rất nổi tiếng trong khuôn viên trường, gặp gỡ quen biết người vợ hiện tại của mình là Trần Thiến khi vẫn còn đi học.


Cha của Trần Thiến làm việc trong viện kiểm sát thành phố, rất được kính nể. Gia đình nhà Trần ở thành phố Đông Nghiệp, có thể được coi là một gia đình khá giả. Trần Thiến yêu Nhiễm Hợp chết lên chết xuống, một hai phải cưới cho bằng được. Cha mẹ Trần chỉ có một cô con gái, tuy coi thường Nhiễm Hợp nhưng vẫn phải thỏa hiệp.


Nhờ quan hệ của cha vợ Nhiễm Hợp mới được tham gia vào đoàn Diễn Nghệ sau khi tốt nghiệp. Mấy năm qua, nhà Trần đã bỏ tiền ra mua xe, mua nhà, thăng chức và chu cấp cho gia đình nhà Nhiễm.


Vậy mà khi Trần Thiến đang mang thai, Nhiễm Hợp lại đi ngoại tình.


"Cái tên này đúng là một con "phượng hoàng đực' điển hình." Phương Viễn Hàng rất khinh thường, liên tục mắng mấy câu thô bạo, "Má nó, nếu em là vợ hắn, em sẽ kiện chết hắn luôn!"


Trời đã rạng sáng, sau khi Trần Thiến biết tin Nhiễm Hợp đã bị cảnh sát bắt đi để thẩm vấn, cô đã qua đêm tại Cục Điều tra Hình sự, tận dụng mối quan hệ của mình và cha mẹ, muốn đưa Nhiễm Hợp ra ngoài càng sớm càng tốt.


"Chồng tôi rất thật thà, anh ấy chỉ đam mê âm nhạc, chắc chắn sẽ không liên quan đến vụ án các anh điều tra." Cô nói: "Anh ấy gần đây sức khỏe không được tốt, chắc chắn sẽ không thể ở lại phòng điều tra được. Làm ơn để tôi đưa anh ấy về. Tôi đảm bảo anh ấy nhất định là người tốt."


Thực tế lại thật đẫm máu.


Cha Trần chạy ngược chạy xuôi để đáp ứng yêu cầu của con gái, nhưng khi phát hiện ra rằng lúc án mạng xảy ra, con rể từ trước đến giờ mình chu toàn lại đang vào khách sạn ngủ với đồng nghiệp.


Nhiễm Hợp vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, liền bị cha Trần tát đến ngã xuống đất, răng cửa đập xuống sàn gãy ra, miệng đầy máu.


Đứng giữa hai người đàn ông, Trần Thiến ban đầu im lặng, sau đó bật khóc đau đớn.


Những trò hề như vậy cứ lâu lâu sẽ được diễn một lần trên hành lang Tổ Trọng án.


Căn tin bắt đầu phục vụ bữa sáng, Minh Thứ thản nhiên ăn hai muỗng cháo. "Khi nào gia đình Sa Xuân mới đến vậy anh?"


"Anh đã liên lạc tối hôm qua rồi." Dịch Phi nói: "Cha mẹ của Sa Xuân ly hôn khi cô ấy học trung học, cha xuất ngoại định cư, mẹ thì tái hôn, hiện không ở thành phố Đông Nghiệp, có lẽ chiều nay mới đến."


Minh Thứ đặt muỗng cháo xuống, "Tập đoàn Diễn Nghệ khác với những công ty bình thường. Hầu hết những người vào đó đều có quen biết, chẳng hạn như Nhiễm Hợp. Sa Xuân tự mình xin việc hay vào nhờ mối quan hệ giữa cha mẹ mình cần phải được xác minh lại."


"Anh nghĩ khả năng cao là tự mình xin việc." Dịch Phi nói, "ít nhất là không nhờ vào quan hệ của mẹ cô ấy."


Minh Thứ hỏi: "Anh tìm được gì rồi à?"


"À chưa." Dịch Phi lắc đầu, "Nhưng thái độ của mẹ Sa Xuân, bà Ung Hoang rất... Thôi chiều nay cậu gặp rồi sẽ biết."


Minh Thứ nhíu mày, "Biết được con gái ruột của mình bị giết mà bà ấy vẫn bình tĩnh à?"


Dịch Phi ăn bánh cuộn kẹp thịt xông khói và mù tạt xanh, ăn cũng không nhiều. "Ừm, bình tĩnh như là không quen người bị hại."


Minh Thứ im lặng vài giây, "Chốc nữa phân công mỗi người, hiện tại manh mối phân tán quá, nhất định phải hoàn chỉnh lại một chút. Anh ở lại cục, tôi ghé tập đoàn Diễn Nghệ một chút."


Sau trận mưa lớn, tòa nhà đoàn Diễn Nghệ vô cùng vắng vẻ, hai cây vừa được trồng năm nay bị gió mạnh bật gốc, trong đó một cây ngã đè lên một chiếc ô tô đang đậu dưới gốc cây.


Nhưng ai cũng biết sự vắng vẻ này không phải do mưa gió.


Dây phong tỏa giăng xung quanh hồ vẫn chưa gỡ xuống, các nhân viên vẫn đi làm như bình thường, nhưng hầu như không ai còn tâm trí làm việc.


Đơn vị càng nhàn nhã, tin đồn càng lan nhanh. Chỉ trong một đêm, tin đoàn nhạc cụ dân tộc đã cô lập Sa Xuân và Nhiễm Hợp ngoại tình khi vợ đang mang thai đã trở thành đề tài nóng hổi của cả tập đoàn.


"Theo những gì tôi biết, Sa Xuân vào làm thông qua quy trình tuyển dụng bình thường." Quý Nguyệt, phó chủ tịch Tập đoàn Diễn Nghệ, phụ trách quản lý hành chính, là người phụ nữ duy nhất trong số các giám đốc điều hành trả lời. "Tôi là giám đốc nhân sự bộ phận tài nguyên, tình hình khi đó khá đặc biệt nên tôi vẫn còn ấn tượng."


"Tại sao lại đặc biệt?" Minh Thứ ngồi trong văn phòng sáng sủa và rộng rãi rất có phong cách nghệ thuật của Quý Nguyệt, thẳng thắn nói: "Tập đoàn Diễn Nghệ dường như hiếm khi nhận nhân tài thông qua tuyển dụng bình thường, ngay cả khi đăng thông tin tuyển dụng. Hầu hết những người vào làm việc đều là những người có quan hệ và xuất thân."


Quý Nguyệt không né tránh điểm này, "Đúng vậy, đơn vị chúng tôi gần như đã bão hòa chỉ vì nhận những người trẻ tuổi có quan hệ. Trong số những nhân viên được thuê mỗi năm, ngoại trừ những tài năng đặc biệt, những người còn lại hầu như đều là "có quan hệ". "


Minh Thứ hỏi, "Sa Xuân không phải là một "tài năng đặc biệt", đúng không? "


Quý Nguyệt nói: "Cho nên tôi mới bảo là Sa Xuân đặc biệt. Năm cô ấy gia nhập nhóm tình cờ là lúc chúng tôi đang mở rộng nhân sự nhiều bộ phận khác nhau của tập đoàn, cần một số lượng lớn nhân viên cơ sở trong thời gian ngắn. Yêu cầu của chúng tôi đối với những nhân viên mới này là - Có năng lực chuyên môn nhất định và phải 100% sẵn sàng làm việc. Tôi đã phỏng vấn Sa Xuân, cô ấy thể hiện quyết tâm rất lớn của mình ngay khi đến. Tôi có ấn tượng tốt về cô ấy. Sau lại qua đánh giá chuyên môn, khả năng đàn tranh của Sa Xuân không thực sự đáp ứng tiêu chuẩn đánh giá của chúng tôi. Nhưng cô ấy có biết thêm một số nhạc cụ dân tộc khác, vì vậy chúng tôi vẫn nhận. Trong thời gian nửa năm thử việc, những người có điểm chuyên môn cao hơn Sa Xuân lại không siêng năng được như cô ấy, một số thậm chí nghỉ ngang giữa chừng. Chỉ có Sa Xuân còn ở lại."


Minh Thứ vừa rời văn phòng của Quý Nguyệt đã nhận được cuộc gọi từ Từ Xuân, "Tổ trưởng Minh, camera an ninh có phát hiện mới!"


Hệ thống camera an ninh của Đoàn Diễn Nghệ rất không hoàn thiện, tòa nhà mới nằm ở phía đông khu đất, có hai cổng ở phía đông sẽ đóng vào ban đêm, có nhân viên bảo vệ túc trực, có vẻ rất an toàn. Tuy nhiên, khu vực rộng lớn vẫn còn để hoang ở phía tây lại không có rào chắn gì. Bất cứ ai bên ngoài đều có thể vào khuôn viên tập đoàn từ phía tây. Mà giữa phía tây phía đông của khu đất cũng không có rào chắn gì ngăn lại.


"Camera an ninh hai cổng phía đông không quay được Sa Xuân hay kẻ khả nghi