Tâm Cuồng

Chương 50: Không ngơi nghỉ (10)



Tâm cuồng (50)


Tác giả: Sơ Hòa


Chuyển ngữ: Đồng Niêm | Beta Andrew Pastel


Không ngơi nghỉ


10.


"Cả Khuất Tinh và Lệnh Hủ Chi đều có hiềm nghi rất lớn. Một người thì cực kỳ cuồng vọng, một người lại cực kỳ tự ti, tư duy đều chênh lệch với người bình thường, hơn nữa đều không có chứng cứ ngoại phạm." Minh Thứ ném sổ ghi chép lên bàn, giơ tay cởi bỏ nút áo trên cùng: "Nhưng mà nếu hung thủ là Lệnh Hủ Chi thì chỉ dựa vào quan hệ của cậu ta với Sa Xuân thì không thể thuyết phục cô ấy đến tập đoàn Diễn Nghệ vào đêm hôm khuya khoắt như vậy. Đối với Sa Xuân, cậu ta cũng chỉ là một người đồng nghiệp mới gặp vài lần mà thôi, so với cậu ta thì cô ấy thân thiết với những người khác hơn nhiều."


Trước mắt Tổ Trọng án đã điều tra rõ ràng quan hệ xã hội của Sa Xuân ở Kiêm Gia Bạch Lộ.


Sa Xuân bắt đầu dạy đàn tranh từ tháng tư, tổng cộng đã dạy 37 học sinh. Những học sinh này đều có độ tuổi khác nhau, có người còn là học sinh, cũng có người đang làm việc nhà nước, có khi là dạy riêng, cũng có khi là dạy cùng lúc nhiều người. Nếu bàn về mức độ thân thiết, thì tất nhiên là những học sinh được dạy riêng sẽ thân thiết hơn một chút.


Những học sinh báo danh học riêng chỉ có 10 người, vào thời điểm Sa Xuân chưa bị hại thì học sinh chưa kết thúc chương trình học cũng chỉ có 2 người.


"Lưu Mỹ, nghề nghiệp là người mẫu, nói là bởi vì thích văn hóa truyền thống nên tranh thủ thời gian rảnh đi học đàn tranh. Vương Đan, là học sinh trung học, chỉ mới được Sa Xuân dạy hai buổi. Di động cả hai đều có ảnh chụp chung với Sa Xuân." Minh Thứ nói: "Còn 8 người đã kết thúc chương trình học thì..."


Tiêu Ngộ An nói: "Có người tên Vu Chấn không?"


Minh Thứ hỏi: "Anh à, anh đã biết được gì sao?"


"Người tên Vu Chấn này đã mất tích từ hồi cuối tháng 6." Tiêu Ngộ An lại nói: "Đồn công an còn từng đến Kiêm Gia Bạch Lộ điều tra."


Tin tức mà Thi Hàn Sơn cung cấp với những gì mà Tiêu Ngộ An tìm hiểu được trên mạng hoàn toàn khác nhau.


Thi Hàn Sơn thì nói vì Vu Chấn có công tác phải rời thành phố Đông Nghiệp, nên đành phải gián đoạn việc học. Tổ lấy thông tin không nghĩ đến Thi Hàn Sơn ngay cả việc này cũng dám nói dối, nên trước mắt chỉ xác minh thông tin của các học sinh khác mà chưa xác minh đến Vu Chấn, bởi vậy mà Minh Thứ còn chưa biết Vu Chấn đã mất tích.


Tiêu Ngộ An đã điều vụ án mất tích của Vu Chấn từ khu Đông Thành tới, Minh Thứ cũng nhanh chóng xem qua.


Theo thông tin thì Vu Chấn xuất thân từ trấn Tầm Xuyên, thành phố Long Hà. Lúc còn trẻ từng làm việc ở đài truyền hình thành phố, đảm nhiệm chức vụ biên tập tin tức, sau lại nhân lúc "Làn sóng điện ảnh" đang rầm rộ mà dấn thân vào ngành sản xuất phim. Trước khi đến thành phố Đông Nghiệp đã từng làm việc ở nhiều thành phố lớn, cũng đã từng làm trong tổ biên kịch của nhiều đoàn phim.


Ngành sản xuất phim càng phát triển thì nội bộ càng hỗn loạn. Việc mà các tổ biên kịch làm thường là căn cứ vào yêu cầu của các minh tinh, nhà đầu tư mà viết kịch bản tạm thời, rồi cắt bỏ tình tiết không nên cắt bỏ, thêm một ít tình tiết vô lý vào.


Chín năm trước, Vu Chấn gia nhập công ty truyền thông văn hóa Lưu Quang, đảm nhận chức vụ biên kịch.


Đến khi mất tích thì Vu Chấn vẫn cứ làm việc tại đây. Là do cấp trên của ông ấy phát hiện ông ấy không giao bản thảo đúng hạn, lại không liên lạc được nên báo cảnh sát.


Mà ở trong mắt của người nhà Vu Chấn, làm ở đài truyền hình là một công việc đáng tự hào, còn nghề diễn lại chỉ là nghề không đứng đắn xướng ca vô loài. Cho nên lúc Vu Chấn khăng khăng muốn từ chức làm biên kịch đã cùng người nhà cãi nhau rồi đoạn tuyệt quan hệ.


Tháng 6, đến khi cảnh sát tìm đến người nhà ở quê quán Vu Chấn thì mới biết ông ấy rời nhà mười mấy năm chưa từng về một lần, cha Vu ba năm trước đã qua đời, mẹ Vu thì hiện tại đang được hai người con gái chăm nom.


"Chúng tôi xem như không có người anh như anh ta. Anh ta là đồ vô lương tâm, lúc cha mất cũng không thèm về thăm, bao nhiêu năm trời chưa từng cho cha mẹ một xu tiền dưỡng lão, chuyện trong nhà đều là tôi và em ba lo liệu cả." Em gái Vu Chấn là Vu Lâm rất giận giữ: "Anh ta mất tích thì cứ mất tích, không liên quan gì tới chúng tôi! Tốt nhất là chết bên ngoài cho rồi, đừng hòng mà bảo chúng tôi nhặt xác cho thằng cha đó."


Do chưa đủ manh mối nên vụ án vẫn chưa có tiến triển gì. Đối với những vụ án mất tích như thế này tại thành phố Đông Nghiệp một năm không biết xảy ra bao nhiêu vụ, tất cả đều sẽ do bên phân cục và đồn công an tự xử lý không đến mức phải báo lên cục hình sự.


"Vu Chấn mất tích vào tháng 6, Sa Xuân bị sát hại vào tháng 8,..." Minh Thứ khoanh tay lẩm bẩm nói: "Giữa hai vụ việc này liệu có mối quan hệ gì với nhau?"


Tiêu Ngộ An nói: "Có lẽ chỉ là do Vu Chấn trùng hợp là học sinh của Sa Xuân."


Minh Thứ vội vàng xoay người: "Anh à, nếu anh cho rằng như vậy thì đã không điều vụ án của Vu Chấn điều lại đây rồi."


"Anh không thể nói lên hai vụ án này có liên hệ gì với nhau nhưng cùng một nơi dạy học không đến ba tháng lại xảy ra hai vụ án, hơn nữa cả hai vụ án này đều còn chưa kết án, người bị hại lại giáo viên riêng dạy đàn tranh của người mất tích, việc này làm anh không thể không liên tưởng." Tiêu Ngộ An nói: "Chỉ dựa vào báo cáo từ khu Đông Thành gửi đến thì hình tượng của Vu Chấn còn khá mơ hồ, anh cần biết rõ ông ấy là tuýp người gì."


Minh Thứ lập tức hiểu ý: "Em sẽ đi điều tra ngay lập tức!"


*


Trước khi mất tích Vu Chấn làm việc ở công ty truyền thông văn hóa Lưu Quang ở khu Đông Thành thuộc thành phố Đông Nghiệp, ngụ tại một tiểu khu chất lượng thường thường. Tiểu khu này một nửa là nhà cao tầng, một nửa là một loạt biệt thự, bố cục rất kỳ lạ.


"Bộ công ty bây giờ đều thích mở ở tiểu khu sao?"Phương Viễn Hàng nói: "Thuê một dãy nhà cũng đâu rẻ hơn thuê một văn phòng làm việc đâu."


"Đúng là giá sẽ cao hơn một văn phòng giá rẻ nhất nhưng lại rẻ hơn những văn phòng ở khu trung tâm đắt đỏ hơn nhiều." Minh Thứ đã nhìn đến bảng hiệu "Lưu Quang": "Mở phòng làm việc tại đây đối với một số ông chủ mà nói thì càng có lợi ích thực tế, càng hãnh diện. Hơn nửa mở công ty ở văn phòng thì cũng chỉ có thể dùng như văn phòng, còn mở ở khu dân cư thì văn phòng còn có thể dùng làm ký túc xá."


Bước vào biệt thự, Phương Viễn Hàng âm thầm mắng "đù má" một tiếng.


Phong cảnh bên ngoài và nơi tiếp khách được trang trí rất có cảm giác nghệ thuật nhưng những nơi khác của văn phòng lại chật chội và hỗn độn. Lầu ba được cải tạo thành ký túc xá nhân viên, đó là những căn phòng nhỏ hẹp không cửa sổ trông giống như những "căn phòng hộp diêm" vậy. Ở đó có một số nhân viên thức suốt đêm đang ngủ, cũng có một vài người mặc áo lót quần đùi cứ làm việc không ngừng nghỉ trên máy tính. Thỉnh thoảng họ có ngước nhìn qua chỗ khác nhưng trong đôi mắt chỉ có sự mỏi mệt và mịt mờ.


Tất cả những người này đều là biên kịch do Lưu Quang mướn về, nếu không cần thiết thì từ sáng đến tối bọn họ sẽ không ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp của mình.


Phụ trách tiếp đãi nhóm Minh Thứ là một người đàn ông tên là Âu Tường Hòa, hơn ba mươi tuổi, tự xưng là chủ nhiệm bộ phận biên kịch. Vừa thấy Minh Thứ lấy giấy chứng nhận ra thì liền sợ đến mức lui liên tiếp mấy bước, muốn gọi điện cho ai đó.


Công ty này vừa nhìn đã biết việc kinh doanh có vấn đề, Âu Tường Hòa sợ cũng chỉ là việc này mà thôi.


Minh Thứ nói: "Tôi không có hứng thú gì về công ty của các người, chỉ muốn tìm hiểu về việc mất tích của một nhân viên tên Vu Chấn."


Âu Tường Hòa nhìn bọn họ bằng ánh mắt không tín nhiệm: "Các người không phải đã điều tra từ sớm rồi sao?"


Minh Thứ hỏi lại: "Vu Chấn đi làm trở lại rồi à?"


Âu Tường Hòa kinh ngạc thốt: "Làm gì có."


"Vậy không phải đúng rồi sao?" Minh Thứ nói: "Mất tích, sống không thấy người chết không thấy xác, chúng tôi không thể tiếp tục điều tra sao?"


Âu Tường Hòa mặt mày ủ rũ nói: "Nhưng tôi đâu còn gì để nói, những việc tôi biết đều đã nói với các vị cả rồi. Mà Vu Chấn chỉ ở chỗ chúng tôi viết kịch bản mà thôi, tôi thật sự không biết tại sao ông ấy lại mất tích."


Theo lời kể của Âu Tường Hòa thì công ty truyền thông văn hóa Lưu Quang tuy rằng đánh tiếng là "truyền thông văn hóa" nhưng thực ra chỉ là một công ty nhỏ chuyên cung cấp kịch bản số lượng lớn.


Mà những công ty nhỏ như vậy tại thành phố Đông Nghiệp không dưới năm mươi công ty. Bọn họ có chí phát triển tại ngành xuất bản này nhưng lại không có người lão luyện để hướng dẫn cho những người mới, chỉ dùng danh nghĩa chiêu mộ nhân viên, thu nạp vào, bao ăn bao ở, rồi chi trả một số tiền lương nhất định để họ tựa như cái máy ngày qua ngày viết, sửa kịch bản.


Rồi sẽ có một ngày kịch bản sẽ được chế tác thành phim truyền hình nhưng trong phần đề mục ký tên tuyệt đối không phải là tên của họ.


Mà trong cột biên kịch sẽ viết một phòng làm việc nào đó, hoặc một nhà biên kịch nổi tiếng nào đó.


Nghề biên kịch tại lúc mới vào đã phân chia giai cấp rồi.


Có đàn anh hướng dẫn là loại thứ nhất, lúc mới vào đã có mối, còn có thể viết tên lên tác phẩm của chính mình. Mà đàn anh chính là chuyên chỉ những biên kịch lớn đã đặt chân trong nghề nhiều năm, cũng là người nắm giữ rất nhiều mối làm ăn. Nói trắng ra là các biên kịch lớn sẽ đút cho học sinh của mình những mối làm ăn có sẵn, mà những học sinh này hoặc là nhà có gia thế, hoặc là tài năng kinh người.


Loại thứ hai là trực thuộc phòng làm việc, có công việc cố định không quan tâm trên tác phẩm có tên mình hay không, đến cuối tháng đếm số tập mà lãnh lương, là người có thu nhập không thấp. Loại này tuy không vinh quang bằng loại thứ nhất nhưng lại tương đối tự do, có thu nhập khá giả.


Còn loại cuối cùng chính là những người như Vu Chấn. Họ sẽ bị một công ty trung bình kém nuôi nhốt trong công ty, mỗi ngày đều sáng tác như một cái máy, khi hên thì có thể được chia tiền lãi, khi xui thì chỉ có thể lĩnh mức lương cơ bản mà thôi. Rất nhiều lúc họ sẽ phải làm không công, mà tên của họ thì vĩnh viễn không xuất hiện trên tác phẩm.


"Thật thê thảm." Phương Viễn Hàng nói: "Chỉ một cơ hội ký tên thôi mà cũng không có thì hoàn thành xong công việc lại có nghĩa lý gì nữa?"


Minh Thứ lật xem sổ ghi chép công tác mà Âu Tường Hòa cung cấp, thì phát hiện từ tháng 9 năm trước Vu Chấn đã không viết kịch bản phim truyền hình nữa mà chuyển sang viết kịch bản tuyên truyền của các ban ngành chính phủ, trường học, công ty.


"Là như vầy." Âu Tường Hòa nói: "Tuy ai cũng nói kịch bản phim truyền hình như mì ăn liền, càng ngày càng không có gì đặc sắc, nhưng người trong ngành đều biết, mì ăn liền cũng cần có tí tài hoa nhất định. Vu Chấn đã làm việc tại đây rất nhiều năm, tuổi cũng đã cao. Những người làm biên kịch như chúng tôi bình thường đều sẽ không vượt quá ba mươi tuổi, vừa mới thành niên cũng có, nhưng so với sự chân thật của người khác thì tác phẩm ông ta viết lại thiếu kịch tính hấp dẫn. Mà tự trọng của ông ta lại cao, muốn một mình sáng tác kịch bản, sao có thể chứ?"


"Vì không viết được tác phẩm tốt nên vị trí của Vu Chấn thấp, thu nhập cũng rất thấp." Âu Tường Hòa tiếp tục nói: "Chúng tôi cũng có thể nuôi ông ấy, cũng không quan tâm ông ấy viết gì, miễn là sáng tác là được. Nhưng đến năm ngoái ông ấy lại nói với tôi tạm thời không muốn viết kịch bản phim truyền hình nữa, muốn viết gì đó kiếm được tiền."


Âu Tường Hòa lại giải thích: "Kiếm tiền nhanh nhất là viết kịch bản tuyên truyền cho chính phủ, một video có mấy phút ngắn ngủn mà thôi, chỉ cần thăm dò được yêu cầu của khách hàng là có thể làm được, mà chính phủ trả lương cũng nhiều."


Âu Tường Hòa nói rồi lại thở dài: "Nhưng tôi lại cảm thấy Vu Chấn không vui khi kiếm được tiền bằng cách này. Những người ăn cơm biên kịch đều hy vọng có thể viết kịch bản phim truyền hình, Vu Chấn cũng mang hy vọng này vào nghề nhưng có thể đã vào độ tuổi trung niên, bị hiện thực áp bức mà không thể không đầu hàng."


Căn phòng của Vu Chấn nằm ở một góc của lầu ba, chỉ một gian phòng nho nhỏ nhưng cả ăn, ngủ và làm việc đều thu gọn trong đó. Mà sau khi Vu Chấn mất tích không lâu, do công ty tuyển người mới nên căn phòng này cũng trở thành phòng của người khác, bên trong cũng đã không tìm thấy dấu vết sinh hoạt của ông ấy nữa.


Âu Tường Hòa còn nói, đồ cá nhân của Vu Chấn hiện giờ đều cất trong hầm, bất cứ lúc nào cũng có thể mang đi điều tra được.


Phương Viễn Hàng đã vội vã chạy đi lấy.


Minh Thứ có hỏi thăm về việc Vu Chấn học đàn tranh, Âu Tường Hòa nghe vậy sửng sốt một chút, nói có lẽ Vu Chấn muốn viết kịch bản cổ đại nên muốn hỏi thăm người chuyên nghiệp.


"Thật ra ông Vu là một người rất chăm chỉ." Âu Tường Hòa tổng kết nói: "Nhưng mà đáng tiếc ông ấy cũng rất cố chấp. Tôi nghe nói trước kia ông ấy làm biên tập trong đài truyền hình, nghề biên tập này với biên kịch tuy rằng khác nhau một chữ mà thôi nhưng cách nhau một lạch trời. Ông ấy không có thiên phú và số để làm biên kịch. Nếu tôi là ông ấy thì đã tìm con đường khác rồi."


"Có chăm chỉ nhưng không có thiên phú!" Phương Viễn Hàng nói: "Sư phụ, Vu Chấn và Sa Xuân có điểm giống nhau nè!"


"Cả hai đều chăm chỉ nhưng lại nỗ lực sai phương hướng. Một thì bị sát hại một người thì lại mất tích hơn hai tháng." Vẻ mặt Minh Thứ càng thêm nghiêm lại, "Mà một người mất tích lâu như vậy không phải bị hãm hại thì chỉ có thể là cố ý trốn đi. Nếu Vu Chấn cũng bị sát hại, vậy không lẽ có sát nhân liên hoàn đang cố ý nhắm vào những người chăm chỉ?"


Phương Viễn Hàng cắn răng:"Nếu chuyện là như thế thì hung thủ thật điên khùng!"


"Mà nếu Vu Chấn còn sống thì..." Minh Thứ dịu giọng lại lẩm bẩm: "Cái chết của Sa Xuân có liên quan gì đến ông ta? Nơi Kiêm Gia Bạch Lộ này xem ra phức tạp hơn so với chúng ta tưởng."


*


Cục Hình sự, Tổ Trọng án.


"Bỏ vốn để mở Kiêm Gia Bạch Lộ gồm có ba người: Thi Hàn Sơn, Lương Lộ và Lý Kha." Từ Xuân nói: "Chúng tôi đã điều tra cả ba người này, đều không có gì đáng ngờ. Gia cảnh của Thi Hàn Sơn khá giả nên tiền để dựng nghiệp đều do cha mẹ cho, trước khi hùn vốn sáng lập Kiêm Gia Bạch Lộ thì cô ta còn từng mở một tiệm giày thể thao nữ, spa, cửa tiệm ô vuông(1), homestay nhưng đa số toàn bị lỗ, còn Kiêm Gia Bạch Lộ thì hiện giờ đang có lợi nhuận."


(1) 'Cửa hiệu ô vuông': các thương phẩm trong cửa hàng được bày trong những ô vuông nhỏ được thiết kế riêng, hàng hóa là do chính những người khách hàng tự mình chế tác, gửi ở "cửa hiệu ô vuông" nhờ bán giùm.


"Còn Lương Lộ và Lý Kha thì cả hai đều là bạn của Thi Hàn Sơn, bị cô ta lôi kéo góp vốn, không tham gia quản lý." Từ Xuân nói tiếp: "Lương Lộ là bạn mà Thi Hàn Sơn quen khi "đu" thần tượng hồi còn trẻ, còn Lý Kha thì kinh doanh đại lý cung cấp điện, đã có vợ con, có quan hệ bất chính với Thi Hàn Sơn."


Vừa nghe 'quan hệ bất chính', Phương Viễn Hàng lập tức hưng phấn: "Liệu có phải quan hệ của Thi Hàn Sơn và Lý Kha bị Vu Chấn và Sa Xuân biết được nên..."


"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chuyện này không phải bí mật gì ở Kiêm Gia Bạch Lộ cả." Từ Xuân cầm bìa hồ sơ gõ lên đầu Phương Viễn Hàng một cái: "Quan hệ vợ chồng của Lý Kha và vợ từ lâu đã chỉ còn trên danh nghĩa, cả hai đều mạnh ai nấy chơi, không can thiệp vào chuyện của nhau."


"Nói cách khác, ba người quản lý Kiêm Gia Bạch Lộ đều không có động cơ gây án rõ ràng. Xét từ cuộc đời đến tính cách cũng không giống với kiểu người có thể phạm tội giết người." Minh Thứ dựa lưng vào ghế xoay nói: "Vụ án của Sa Xuân này manh mối vốn đã phân tán rất nhiều, giờ lại thêm Vu Chấn, một khi phương hướng điều tra của chúng ta xuất hiện sai lầm thì sẽ liên lụy đến bước tiếp theo."


"Đây cũng là điều anh lo lắng." Dịch Phi nói: "Vụ án của Vu Chấn và Sa Xuân rốt cuộc có cần điều tra cùng nhau hay không thì còn chờ thương thảo. Điểm liên hệ với bọn họ cũng chỉ có hai chỗ, một là ở chỗ họ đều cực kỳ nỗ lực nhưng lại không thành công trong công việc, hai là Vu Chấn từng học đàn tranh với Sa Xuân, hơn nữa lại là chương trình học một kèm một, điều này nghĩa là bọn họ có nhiều thời gian có thể giao tiếp âm thầm với nhau. Nhưng cũng bởi vậy mà kết luận lại hơi qua loa, vì vòng giao tiếp của Vu Chấn và Sa Xuân trên cơ bản không có điểm giao thoa ngoài cái này. Nếu họ cùng bị một người làm hại, vậy điều kiện gì để hung thủ khoanh vùng họ? Mà nếu người mất tích là Vu Chấn chính là hung thủ giết Sa Xuân thì việc này càng kỳ lạ, một người nỗ lực sẽ giết chết một người nỗ lực khác giống như