Lý Ngôn Tông tuy không hiểu nhưng hắn vẫn tin tưởng lời nói của Trương thị. Dẫu sao một cô nương rơi vào hoàn cảnh như thế, nếu Diệp Dung Chi thật sự là một vị quân tử thanh bạch, hà cớ gì có người nói xấu hắn như vậy. Người ta vốn nói "không có lửa sao có khói": "Sư phụ, người theo ta về Quý phủ đi, người ở lại nơi này, Ngôn Tông thật sự lo lắng"
Yên Chi im lặng một lát rồi đáp: "Việc này ta sẽ hỏi rõ ràng, ngươi cứ về Quý phủ an tâm đọc sách."
Lý Ngôn Tông bước lên một bước, nắm chặt ống tay áo của Yên Chi: "Sư phụ, người hỏi hắn, hắn sao có thể thành thực, nếu hắn tìm cách lừa gạt sư phụ thì sao? Huống hồ nếu thật là vậy, hắn quả thật đáng sợ, ta không biết trong lòng hắn nghĩ gì, sợ hắn làm điều bất lợi với sư phụ"
Yên Chi nghe vậy không khỏi cười khổ, hắn đúng là vẫn không đem lời nói của nàng ghi vào trong lòng, trong thâm tâm, hắn đã khẳng định Diệp Dung Chi không đúng, có nhiều lời nữa cũng vô ích, đành để hắn sau này ăn đau rồi rút kinh nghiệm. Nàng tiến đến gần chiếc bàn gỗ, rót một chén trà, nói: " Việc quan trọng trước mắt của ngươi là cố gắng học tập, việc ở đây không ngươi lo lắng, ta tự có chừng mực"
Lý Ngôn Tông thấy bộ dáng kiên quyết của Yên Chi liền la lên: "Sư phụ đừng bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc, Diệp Dung Chi kia chỉ là một kẻ hai mặt, ngụy quân tử"
Yên Chi thấy hắn càng nói càng kỳ quái. Nàng đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước trà trong chén bắn ra tung tóe: "Là ai dạy ngươi vọng nghị người khác? Đạo lí thận trọng từ lời nói đến việc làm ngươi không biết? Tiên sinh được Lý phủ mời không dạy cho ngươi sao?"
"Sư phụ! Hắn rõ ràng..." Lý Ngôn Tông ủy khuất đầy bụng, khó có thể tin sư phụ của hắn lại thiên vị một ngoại nhân. (người bên ngoài)
"Hồi Quý phủ đi!" Yên Chi giận tái mặt, trực tiếp cắt ngang câu nói của Lý Ngôn Tông.
Lý Ngôn Tông nghe vậy cũng bị chọc tức, hắn xoay người, đi thẳng ra cửa.
Yên Chi ngồi một lát rồi đứng dậy vào nhà, cầm gói đồ ra cửa. Nàng muốn đi xem Bách Trúc thôn để tìm hiểu vài chuyện của Diệp Dung Chi.
Ngày thứ hai, Lý Ngôn Tông trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy lo lắng cho Yên Chi nên lại đến nhà của Diệp Dung Chi.
Cổng mở. Lý Ngôn Tông vừa bước vào đã trông thấy Diệp Dung Chi ngồi ngay ngắn dưới tàng cây viết chữ, bộ dáng nhàn nhã tự tại.
Bên cạnh hắn là một thanh niên với khuôn mặt vô cảm, có vẻ là hộ viện (người chạy việc) ở chỗ khách hàng của hắn. Xem bộ dáng cũng khá quy củ.
Nhưng lúc này, hắn thế mà vẫn còn tâm tình để viết chữ? Chẳng lẽ sư phụ chưa hỏi hắn?
Lý Ngôn Tông cất giọng gọi một tiếng sư phụ, lại không có tiếng trả lời, hắn hoảng sợ, hỏi Diệp Dung Chi: "Diệp Dung Chi, ngươi đưa sư phụ ta đi đâu?"
Thấy Diệp Dung Chi không thèm nhìn hắn, hắn tiến lên, định cướp lấy quạt xếp Diệp Dung Chi đang đề bút nhưng còn chưa kịp động tay, ánh mắt hắn đã dừng ở dòng chữ còn chưa khô mực; cánh tay vươn ra cũng khựng lại.
Hắn kinh ngạc nhìn Diệp Dung Chi, cổ họng như bị tắc, cực kì khó chịu.
Diệp Dung Chi vờ như không thấy. Hắn viết hết nét bút cuối cùng mới ngầng đầu nhìn Lý Ngôn Tông. Hắn vừa nâng quạt xếp, vừa ôn hòa có lễ hỏi: "Ta thấy Lý huynh vất vả tìm người viết chữ trên quạt nên đặc biệt viết hộ Lý huynh một bức, không biết Lý huynh có vừa ý?"
Lý Ngôn Tông lui về sau mấy bước, không thể tin nhìn Diệp Dung Chi: "Thế mà lại... Đúng là ngươi..."
Chữ viết trên quạt xếp này giống y như đúc chữ được đề trên quạt của sư phụ, ngay cả hai ý cảnh của chữ cũng giống hệt nhau (ôn hòa và sắc bén), rõ ràng là cùng một người viết.
Diệp Dung Chi thấy hắn lui về phía sau, liền đứng lên, bày ra bộ dáng thất vọng, nói: "Lý huynh làm sao vậy? Chẳng lẽ là ghét bỏ chữ của tại hạ?"
Thập Nhất bàng quan đứng ở một bên, hiếm khi không phải hắn đâm đầu vào mũi kiếm.
Lý Ngôn Tông gần như không thể chấp nhận: "Thế mà lại là ngươi, làm sao có thể là ngươi..." Hắn cúi đầu lặng im một lát, mới mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không biết Quý tiên sinh muốn thu ngươi làm đồ đệ sao?" Vốn nghĩ xa tận chân trời, ai ngờ gần ngay trước mắt, chẳng lẽ hắn vì dung mạo có khiếm khuyết nên tự ti?
Diệp Dung Chi cười nhạo một tiếng, hắn gấp lại quạt xếp, dùng ngón tay xoay một vòng rồi mới nhìn Lý Ngôn Tông, chậm rãi nhả ra từng chữ: "Quý phó cũng xứng thu nhận ta làm đồ đệ?"
Sư phụ hắn tâm tâm niệm niệm muốn bái lại bị người khác xem thường đến thế? Lý Ngôn Tông hắn ngày ngày khổ tâm bái sư, ngày ngày nơm nớp lo sợ mà cố gắng học tập bỗng chốc trở thành một trò cười?
Hắn nhìn bộ dạng khinh cuồng ngạo mạn của Diệp Dung Chi, trong lòng giận không thể át: "Đến Đoan vương cũng tôn ông ấy làm thầy, một kẻ sơn dã thôn phu như ngươi cũng dám ở đây vọng ngôn, quả thực không biết trời cao đất rộng!" Lý Ngôn Tông ngưng lại một chút, đoạn liếc xéo Diệp Dung Chi, châm chọc nói: " Ngươi vũ nhục Quý tiên sinh như vậy, chỉ sợ là biết một khi Quý tiên sinh chân chính hiểu biết ngươi là dạng người gì sẽ không thu nhận ngươi làm đồ đệ"
Diệp Dung Chi nghe xong không giận mà cười, lời nói của hắn có vẻ ấm ức nhưng khuôn mặt lại mang đậm ý cười, rõ ràng là biểu cảm giễu cợt: "Lý huynh đối đãi tại hạ như vậy, thật uổng công tại hạ đề cử huynh với Quý phó"
Lý Ngôn Tông hơi kinh ngạc, vừa nghĩ lại cảm thấy cực kì buồn cười, hắn xem thường nói: "Quý tiên sinh rõ ràng là vì tài học của ta mới thu nhận ta làm đồ đệ, huống hồ luận gia thế bối cảnh, ngươi có cái gì để so với ta? Dám nói năng kiêu ngạo đến thế?"
Ngoài mặt, hắn vẫn giữ được sóng yên biển lặng nhưng kì thực trong lòng đã sớm nổi phong ba, nếu không kẻ kiêu ngạo như hắn tuyệt đối sẽ không lấy gia thế của mình ra để nói chuyện.
Diệp Dung Chi nhìn hắn, cười mà không nói. Hắn (DDC) đợi Lý Ngôn Tông bình tĩnh, thu hồi nghi hoặc trong lòng, tự nhận là bản thân hắn bị lừa rồi mới chậm rãi nhả ra một kích: "Chẳng lẽ Lý huynh không biết Quý phó đọc xong một phong thư rồi mới nhận ngươi làm đồ đệ sao?"
Lý Ngôn Tông đột nhiên nhớ tới, trước khi Quý tiên sinh thu hắn làm đồ đệ, quả thực có đọc một phong thư, hắn còn từng tò mò thư viết gì để Quý tiên sinh tức giận như thế.
Đồng tử của hắn dần mở to, đã có chút cảm giác không thể xác định.
"Kỳ thực cũng không viết gì nhiểu, chẳng qua chỉ là đề ra khuyết điểm của Quý tiên sinh còn thuận đường chỉ ra rằng Lý huynh cũng không quá nguyệt ý trở thành đồ đệ của ông ta, chỉ là chút phép khích tướng để ông ta thu nhận huynh làm đồ đệ thôi". Diệp Dung Chi xoay quạt vài vòng rồi chắp tay ra sau lưng, khinh thường nói: "Nếu không phải vì phu tử coi trọng ngươi, ta cần gì phí công như vậy"
Lý Ngôn Tông trừng mắt đến muốn nứt. Trước giờ hắn vẫn luôn là thiên chi kiêu tử, bây giờ lại trở thành kẻ bất lực trước mặt người hắn vẫn luôn khinh thường. Ai ngờ nhờ người nọ tự nguyện rời khỏi hắn mới có cơ hội bái sư, vậy mà hắn còn tự cho rằng đó là nhờ tài học và gia của mình nên mới được coi trọng. Ngực hắn nghẹn lại, tựa như bị tắc khí, hắn lui về sau vài bước, dựa vào cửa gỗ mới bình tĩnh lại.
Lúc này Lý Ngôn Tông mới ý thức được, suýt nữa hắn đã bị Diệp Dung Chi tức chết.
Thập Nhất giữ nguyên mặt than, hiển nhiên là đã quen với trường hợp như vậy. Đã nhìn qua thì không thấy lạ, Diệp Dung Chi trước nay vẫn thích bỡn cợt người khác, càng thích thú làm người tức chết. Thư sinh trước mặt này thế vẫn còn tốt, hắn đã từng gặp một kẻ bị Diệp Dung Chi kích thích đến mức muốn tự sát để trút giận, kết quả là văn nhân đồng bạn xung quanh lại an ủi Diệp Dung Chi, khuyên hắn không cần quá để ý, kẻ nọ chỉ phẫn nộ quá nên muốn làm bậy chút thôi...
Kể từ lúc đó, Thập Nhất đã tự nhủ bản thận nhất định phải cẩn thận, cực kì cận thận với vị ma tinh này, một bước cũng không thể sai, nếu không người này nhất định sẽ mượn tay Ninh Vương giết hắn, thậm chí liên lụy người nhà hắn. Cần phải biết, Diệp Dung Chi thích nhất là mượn đao giết người.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lý Ngôn Tông: "Vì sao không để ta chết, hắn không phải là kẻ vung độc không chớp mắt sao?"
Thập Nhất: "Huynh đệ, chống đỡ a, chết nào có dễ dàng như vậy!"
Editor: Lười tí là nhà vắng vẻ luôn rồi:v, Yên tâm là tuần này sẽ chăm lại nhé. Mà cả nhà có thấy chữ bị lỗi không nhỉ? Tớ thấy những chữ có dấu bị đậm ấy mà không biết sửa sao.