Tam Luân

Chương 15: Sát nhân máu lạnh (2)



Đằng Nguyên vận sức nhổ cây rìu ra khỏi đầu tên dâm tặc, gầm lên điên cuồng:

- Không ở nhà, ra đây làm gì?

Thân xác tên kia đổ vật xuống, ặc ặc lên mấy tiếng, máu trào ra. Mùi máu tanh nồng xộc lên kinh tởm.

- Tướng công... – Mục Nhan òa lên khóc nức nở, lê gối tới ôm chầm lấy chân hắn. – Chàng... lâu không về... Hu hu...

Tối mịt rồi không thấy hắn về nên Mục Nhan xách đèn đi tìm, không may gặp trúng tên dâm tặc này. Nếu không phải Đằng Nguyên nằm ngủ ngay gần đây, hôm nay Mục Nhan ăn thiệt rồi.

Hắn điên cả người, hít sâu một hơi toan chửi nhưng cổ họng nghẹn đắng vì tiếng khóc nức nở của thê tử, lời không thoát ra được. Hắn ngáp ngáp như cá mắc cạn, toàn thân nóng bừng vì cơn giận điên cuồng, buông rìu xuống, nhấc Mục Nhan đứng lên ôm ghì vào ngực bất chấp máu me be bét trên mặt và y phục nàng.

Nữ nhân chân yếu tay mềm, dám một mình xách đèn lên núi tìm phu quân. Vừa ngu ngốc vừa đáng thương. Tìm chắc gì đã thấy, còn rước họa vào thân. Sao không nhờ hán tử trong thôn đi tìm?

Đằng Nguyên thở hổn hển vì tức, nhìn trừng trừng tên dâm tặc đã tắt thở nằm bẹp dưới đất, muốn phanh thây nó ra thành trăm mảnh cho hả giận. Tuy nhiên thê tử nức nở khóc trong ngực khiến hắn phải kiềm chế, không thể làm ra bất cứ hành vi thú tính nào. Nàng nhìn thấy sẽ kinh sợ hắn, hắn không muốn.

Vỗ về Mục Nhan một hồi, Đằng Nguyên hạ giọng hỏi:

- Sao không nhờ người trong thôn đi tìm?

- Trong thôn... đánh nhau lớn lắm. – Mục Nhan vừa nấc nghẹn vừa nói. – Lưu Ngọc Lâm... bị thương, đại phu... có xích mích với Lưu gia, không chịu chữa. Cãi nhau ngay trước cổng...

- Cái gì? – Đằng Nguyên tức giận rít lên. – Đại phu chó má gì vậy? Rồi sao?

- Lưu gia kéo ra... chửi mắng. Gia quyến Kiều đại phu cũng chẳng vừa. Hai bên chửi nhau... Đến khi Điền Đông trở về, thấy Lưu Ngọc Lâm vẫn chưa được chữa trị, bất tỉnh nằm ngoài ngõ nhà Kiều đại phu thì nổi điên vung đao... dọa giết người. Kiều đại phu buộc phải chữa nhưng bên ngoài tráng đinh Kiều gia và Lưu gia lời qua tiếng lại, xông vào đánh nhau. Hu hu... thiếp không thấy chàng về, sợ chàng lên núi gặp sói...

- Ngu xuẩn. – Đằng Nguyên rít lên. – Nữ nhân đi tìm có ích gì? Đã đi sao không mang theo dao phay? Đi tay không à?

- Hu hu...

Mục Nhan òa lên khóc, có lẽ vì kinh hãi quá độ.

Đằng Nguyên mắng không được, không mắng không xong, tức nghẹn cả họng mà vẫn phải dỗ thê tử. Cảm thấy nữ nhân thật là rắc rối, không nên dây vào thì hơn. — QUẢNG CÁO —

Mục Nhan khóc một lát, lắp bắp hỏi Đằng Nguyên:

- Tên kia... chết rồi sao?

- Chưa đâu. – Đằng Nguyên nói dối. – Nàng ra kia ngồi đi, ta xử lý cho.

Mục Nhan sợ rúm cả người, đương nhiên không tin lời Đằng Nguyên nói.



Bổ thẳng một rìu xuống đầu, máu phun ra như vậy làm sao mà sống nổi. Nếu còn sống cần gì xử lý.

Chân Mục Nhan nhũn ra, không di chuyển được.

Đằng Nguyên thở dài, bế nàng lên mang xa khỏi cái xác, đặt ngồi xuống cỏ, cởi áo ngoài ra lấy phần vạt sạch sẽ lau mặt cho Mục Nhan, trầm giọng ra lệnh.

- Ngồi đây. Không lâu đâu.

Mục Nhan sợ run lẩy bẩy, lắp bắp không thành tiếng, nhìn theo.

Đằng Nguyên quay lại chỗ cái xác, lật ngửa gã ra nhìn xem là tên nào. Trong phút chốc, hắn hóa đá tại chỗ.

Tên súc sinh này muốn cướp sắc Mục Nhan?

Muốn cưỡng bức thê tử hắn?

Nàng xách theo đèn đi tìm hắn, nàng la hét thất thanh chống cự giọng lớn như vậy chắc chắn người quen thuộc ai ai cũng phải nhận ra. Ấy thế mà tên súc vật này vẫn chồm lên người, xé y phục của nàng?

Đằng Nguyên bật ra một tiếng cười ghê rợn, kéo cái xác lên núi xử lý.

Khi hắn quay lại, Mục Nhan vẫn đang ngồi run rẩy một chỗ. Đằng Nguyên dắt rìu vào thắt lưng, để nàng đeo gùi, cõng nàng lên, thong thả đi về nhà.

— QUẢNG CÁO —

Có lẽ Mục Nhan đã nhìn ra tên dâm tặc kia là ai, hoảng sợ vì Đằng Nguyên một rìu đoạt mạng nó. Hắn chẳng sợ, thậm chí khi cơn thịnh nộ dịu dần, hắn còn định bụng vài hôm nữa quay lại chỗ cái xác xem nó có thực sự khô quắt không. Nếu nó thối rữa như bình thường thì Nhậm Kha không phải do hắn giết, có kẻ luyện tà công lảng vảng ở Phủng Tư trấn đã xuống tay.

Ngược lại nếu cái xác khô, bản thân Đằng Nguyên có vấn đề.

Hắn rất vui lòng chấp nhận vấn đề đó.

Còn hơn sở hữu một phàm thể phế vật vô dụng.

Đằng Nguyên đường hoàng cõng Mục Nhan trở về nhà. Ở giữa thôn, tiếng ồn ào nhốn nháo vẫn vọng tới, người khóc, người chửi mắng ầm ĩ. Nhà hắn ở cuối thôn, một đường không gặp ai, về đến nơi hai hài tử reo lên đón nhưng nhà không đốt đèn nên chúng không thấy rõ tình trạng máu me be bét của Đằng Nguyên và Mục Nhan.

Tiểu Hoa và tiểu Trúc vừa chạy ra, Đằng Nguyên đã nạt:

- Vào nhà đi. Phụ thân đánh sói, máu me khắp người, bẩn lắm. Mẫu thân các ngươi ngã, ta cõng về cũng dính máu, đừng động.

Hai hài tử nghe nói Đằng Nguyên đánh sói, chẳng những không sợ mà còn hưng phấn bừng bừng, ngoan ngoãn kéo nhau vào hiên ngồi hỏi ríu rít.

Mục Nhan dính ít máu hơn, vội vã vào nhà tìm y phục mang ra. Đằng Nguyên khắp người đều là máu, cởi đồ ném sang một bên, múc nước dội ào ào lên người, kỳ cọ từ đầu tới chân ngay ở sân giếng. Mục Nhan lấy y phục mang ra, kéo nước giúp hắn, đổ đầy chậu để hắn vào nhà tắm kỳ cọ kỹ. Sau đó nàng vơ hết quần áo dính máu mang ra vườn sau châm lửa đốt.



Đằng Nguyên tắm xong, Mục Nhan cũng đốt xong quần áo, vào tắm rửa.

Hắn đói run rẩy tay chân nhưng vẫn lấy dị thảo mang vào phòng để cẩn thận trước đã. Khi Mục Nhan tắm xong hắn mới cùng nàng vào bếp ăn cơm. Chập tối Mục Nhan cho hài tử ăn trước rồi đi tìm hắn, nàng chưa ăn. Giờ ngồi bưng bát cơm lên tay nàng cứ run rẩy, gắp trượt mấy lượt vì kinh sợ.

Hai hài tử vào theo, hoan hỉ chờ Đằng Nguyên kể chuyện đánh sói.

Đằng Nguyên ăn uống ngon lành như chưa hề xảy ra chuyện giết người giấu xác vừa nãy, kể chuyện cứu Lưu Ngọc Lâm rồi gặp Điền Đông cho thê nhi nghe. Hai hài tử trầm trồ thán phục mà Mục Nhan cũng ngỡ ngàng.

Đằng Nguyên chốt lại:

- Điền đại ca lột được bốn tấm da sói, nói với ta là bán xong sẽ chia cho ta một phần. Chẳng biết một phần là bao nhiêu nhưng cứu được Lưu Ngọc Lâm, chắc chắn Lưu gia nợ ta ân tình này, ngày sau không sợ thiệt. Lưu Ngọc Lâm bị thương nặng ở tay trái, có thể một đoạn thời gian sẽ không đi săn được. Nếu Điền đại ca mang ta theo thì nhà chúng ta đổi vận rồi. Ta nghe nói bộ lông sói núi bán rất khá, ít phải mười lượng một bộ đẹp, nếu bị rách thì năm lượng, bảy lượng. Không cần săn nhiều, chỉ cần vài con sói, tha hồ bạc mà tiêu.

Mục Nhan và hài tử tròn mắt, không nghĩ lột da sói núi bán lại được nhiều bạc như vậy. — QUẢNG CÁO —

Cơm nước sắp xong, ngoài cổng có tiếng lao xao khiến Mục Nhan sợ chết khiếp.

Một toán người ùn ùn kéo vào sân, vừa đi vừa gọi lớn.

- Đằng Nguyên có nhà không?

- Đằng Nguyên... Đang ăn cơm sao?

Đằng Nguyên đi ra cửa bếp đứng chắn luôn ở đó, thấy Điền Đông dẫn theo người Lưu gia lũ lượt kéo vào. Trong đám người có Lưu đại thúc – phụ thân của Lưu Ngọc Lâm, Lưu nhị thúc, đường huynh, đường đệ, cữu cữu của Lưu Ngọc Lâm; đều là người Đằng Nguyên biết. Hắn nhếch mép cười:

- Đại thúc, nhị thúc... Điền đại ca, đệ vừa ăn cơm xong. Mọi người tới chơi sao. Mời vào nhà.

- Được rồi, ngồi ngoài hiên cho mát. – Lưu đại thúc, phụ thân của Lưu Ngọc Lâm cười cười, chắp tay. – Đằng Nguyên, ngươi cứu Ngọc Lâm nhà chúng ta, Lưu gia không biết phải tạ ơn thế nào cho phải. Đa tạ, đa tạ...

Nụ cười trên môi Đằng Nguyên thêm đậm, chắp tay thi lễ đáp lại:

- Chuyện nên làm. Thúc đừng khách sáo.

Đường đệ của Lưu Ngọc Lâm xách theo một con gà mái, tươi cười ra hiệu cho Đằng Nguyên rồi mang gà ra chuồng thả. Lưu đại thúc nói:

- Gấp quá nên không có gì làm lễ tạ...

- Thúc khách sáo rồi, mời ngồi.

Đằng Nguyên mời người Lưu gia ngồi xuống thảm cũ trải ngoài hiên. Mục Nhan vội vã đốt đèn, bê khay ra pha trà nhưng Đằng Nguyên xua tay ra hiệu cho nàng vào ăn cơm tiếp, tự mình pha trà rót nước mời người Lưu gia.

Họ nhao nhao hỏi chuyện Đằng Nguyên cứu người như thế nào, hắn thuật lại đầu đuôi cho đến đoạn gặp Điền Đông đánh sói thì để Điền Đông kể tiếp. Mọi người trầm trồ khiếp sợ không thôi.
— QUẢNG CÁO —