Tâm Ma - Jim Maryal

Chương 51: Đêm Trăng Sáng



Hai người đàn ông thấy thế thì bật cười. Minh đỏ mặt muốn rút ttay lại, sau đó nhìn thấy nụ cười của Quyên thì mặt lại càng đỏ hơn.

"Tay... buông tay tớ ra mà..."

Quyên không những không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn. Cô bé nửa đùa nửa thật, hỏi Minh.

"Thế, cậu có muốn tiếp tục làm thần hộ mệnh của tớ không?"

Cô không muốn đẩy Minh ra nữa. Mặc dù là nguy hiểm trùng trùng phía trước, nhưng trong thâm tâm, cô bé không muốn bước đi một mình, một cách cô đơn, trong bóng tối.

Minh đã đem lại một chút tia sáng cho cô, chính cậu là người đã dang đôi tay của mình cho cô bé nắm lấy.

Đây phải chăng là sự tham lam, ích kỷ mà bấy lâu nay cô bé cố gắng kìm nén, trốn tránh?

Có sai không khi Quyên muốn một lần đối diện với sự ích kỷ đó, giữ Minh bên cạnh mình?

Cô bé muốn thử.

"Tớ... tớ..."

Minh đỏ mặt quay đi, tay run rẩy. Quyên hình như đã thay đổi một chút, so với lần gặp đầu tiên của hai đứa.

Cô ấy đã chủ động hơn, và bây giờ thì đang nắm tay cậu một cách chắc nịch.

"Sao nào?"

"Biết rồi còn hỏi."

Minh lí nhí, mắt không dám nhìn thẳng vào người bên cạnh. Thừa nhận mấy chuyện này hơi xấu hổ, nhưng mà cậu chưa từng có ý định từ chối. Trong cuộc sống nhạt nhẽo trước đây của mình, ngoài những toan tính, lợi dụng, cậu chưa từng cảm nhận được một tình bạn thực sự như thế này.

Những chuyến đi, dù nguy hiểm nhưng chúng đều quý giá.

"Gì cơ? Cậu nói gì?"

Quyên giả vờ hỏi lớn, miệng cười hớn hở.

"Không biết."

Minh càng đỏ mặt hơn, đôi tay run rẩy.

"Vậy là hai đứa quyết định dấn thân vào nguy hiểm rồi, bọn chú sẽ có trách nhiệm bảo vệ mấy đứa."

Chú Quân đập bàn, cười tươi rói.

"Ừm, chú cũng vậy. Bây giờ trách nhiệm của chú là bảo vệ ba người rồi."

Chú mặt lạnh gật gật đầu, khiến cho chú Quân đang vui vẻ hớn hở thì ngưng bặt, rồi có vẻ tức giận.

"Này ông chú, tôi không phải con nít!"

"Ừm, tôi biết mà!"

Chú mặt lạnh tiếp tục gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng vừa ý.

"Này..."

Chú Quân định đấu khẩu tiếp, thì bị chú mặt lạnh chen lời.

"Với cả, hai đứa chưa biết tên chú đúng không? Chú là Nam."

Rồi bốn người vạch kế hoạch thám thính người phụ nữ tóc đen đeo kính trong ảnh. Cô ta thường đi làm về lúc 5h chiều, trong khoảng thời gian đó họ cần phải biết cô ta thường làm gì sau khi tan làm.

Bốn người sẽ thay phiên nhau đứng ở những vị trí khác nhau quan sát hành tung của cô ta.

Việc có được địa chỉ đang cư trú của cô gái là điều khá dễ dàng, vì trong profile làm việc có hết những thông tin đó. Kế hoạch sẽ là chú Quân theo dõi cô ta từ nơi làm việc khi mới tan làm cho đến nơi cô ta về nhà bằng phương tiện công cộng. Sau đó là chú Nam, Minh và cuối cùng là Quyên.

"Không được, để Quyên cuối cùng là quá nguy hiểm!"

"Cháu không sao đâu, thật mà. Với lại, các chú theo dõi cô ấy trên một đoạn đường dài và đông người như thế thì sẽ ít bị nghi ngờ hơn. Nếu cô ấy phát hiện một đứa trẻ đi theo mình trên đoạn đường vắng về nhà thì cô ấy sẽ không nghi ngờ gì hết!"

Nghe có vẻ hợp lí, hai ông chú đành bất lực làm theo kế hoạch. Dù có cấm, cô bé này cũng đâu nghe theo.

Vả lại, hai ông chú này đâu biết một điều, phía sau hai đứa trẻ này là một lực lượng vệ sĩ hùng hậu lẩn trốn khắp nơi cùng với một con ma nữ đáng sợ. Nếu có bất kì nguy hiểm nào đối với hai đứa trẻ, đặc biệt là cậu chủ nhỏ, những người vệ sĩ đó sẽ lập tức lao ra ngay.

Họ quyết định thực hiện kế hoạch càng sớm càng tốt, vì vậy hai đứa trẻ ngủ ngay tại nhà của hai ông chú này.

Đêm xuống, khi mọi thứ dần chìm sâu vào giấc ngủ, thì Quyên vẫn trằn trọc không ngủ được. Ánh trăng sáng soi rọi vào trong phòng càng khiến cô bé tỉnh táo. Bước xuống nền nhà, chậm rãi từng bước một xuống phòng khách. Giờ này mọi người đều ngủ cả rồi, cô không muốn làm lay động bọn họ thức dậy.

Trước cửa ra vào, ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi xuống, hình ảnh người phụ nữ tóc dài và áo trắng đang ngồi thẫn thờ. Đó là cô Hương, con ma nữ có vẻ đáng sợ nhưng bây giờ Quyên lại chẳng thấy thế.

Phải rồi, ma cũng từng là con người.

"Không ngủ được sao?"

Giọng nói âm u cất lên, nhưng nghe cứ như đang buồn bã.

"Không, cháu không ngủ được. Lo lắng cho kế hoạch sắp tới sẽ không thành công."

Quyên bước tới chậm rãi và chắc nịch, ngồi quay lưng với con ma nữ, ánh sáng của vầng trăng hắt lên người cô bé khiến cái bóng in dài trên mặt đất. Nhưng chính vì thế, Quyên lại không thấy được gương mặt cực kì xinh đẹp của con ma nữ hiện rõ ràng trong ánh sáng của vầng trăng, không còn vẻ u ám đáng sợ như ban ngày.

"Vì cô, cháu phải chịu khổ rồi."

Quyên cười trừ.

"Không, cháu không thấy khổ. Thực ra, cháu đang tìm cho mình một con đường trải sáng, nhưng cháu vẫn chưa thấy nó."

"Một con đường trải sáng? Cháu đang lạc lối trong bóng tối vô tận ư?"

"... Vâng, có lẽ vậy."

Tìm kiếm một con đường cho riêng mình, tìm kiếm thứ ánh sáng hiếm hoi ở phía cuối con đường. Khi cô bé cho rằng mục tiêu thực sự của đời mình là tìm ra con ác quỷ đã giết ch.ết cả gia đình mình, đó chỉ là một mục tiêu hơi xa vời. Tìm ra manh mối, tìm thấy con quỷ đó, rồi sau đó làm gì? Cô bé chưa từng nghĩ đến.

Khi bản thân đang lạc lõng trong một khoảng không mênh mông bất tận, chỉ toàn màn đêm phủ lên mọi vật, cô bé đã vô tình bước lên một con đường mới, nơi có những yêu ma quỷ quái luôn nhờ cậy sự giúp đỡ từ cô, nơi mà lòng người trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết.

Nếu số phận an bài cô bé phải đi trên con đường này, vậy cô bé sẽ thử. Cuối con đường ấy là thứ gì đang chờ đợi cô bé? Là thứ ánh sáng của tình thân cô hằng ao ước, hay thực ra vẫn luôn là bóng tối trải dài đến vô tận? Nhưng dù nó có là gì, mỗi hành trình cô bé trải qua đều vô cùng quý giá. Trên con đường tìm lại bản thân và hạnh phúc đã bỏ quên từ lâu trong quá khứ, cô bé đã có một người bạn đồng hành. Dù thế nào đi nữa, cô bé cũng không còn một mình.

"Cô nhìn thấy sự khác biệt từ cô bé, từ chiếc vòng cổ đặc biệt trên người cháu nữa."

"Chiếc vòng cổ này ư?"

Quyên lần sờ chiếc vòng cổ mà Xuân từng tặng, dưới ánh trăng, nó có một ánh sán vô cùng thuần khiết.

"Đúng vậy, chiếc vòng cổ đó chắc chắn đã hút rất nhiều âm khí trong một thời gian dài, ánh sáng của nó đáng lẽ ra phải đục ngầu, chứ không thể thuần khiết như vậy được."

"Vậy... vậy sao? Chiếc vòng cổ này là từ một người bạn đã tặng cháu, cháu không nghĩ nó lại đặc biệt đến vậy..."

"Cô không biết nhiều hơn về chiếc vòng này, nhưng còn một điều nữa mà cháu nên biết... Đó là..."

"Quyên?"

Giọng của chú Quân vang lên, tiếng chân nhẹ nhàng gõ trên nền nhà tiến tới chỗ cô bé. Quyên giật mình, nhìn thấy hình dáng chú Quân đang tiến tới, ngoái đầu lại phía sau thì cũng chẳng thấy bóng dáng ma nữ đâu nữa.

"Cháu đang làm gì ở đây thế?"

"Cháu... cháu không ngủ được."

"Thôi nào, ngày mai là chúng ta bắt đầu kế hoạch tác chiến đó, cháu phải giữ vững tinh thần và sạc đầy năng lượng lúc này chứ!"

"Dạ... vâng ạ..."

Quyên đi theo chú Quân lên lầu, ngoái đầu lại nhìn một lượt phòng khách nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng con ma nữ đâu. Hình như ban nãy cô Hương còn định nói gì đó. Xong việc này, cô bé nhất định phải hỏi cho ra lẽ.

Hai người một lớn một nhỏ khuất bóng trên cầu thang, từ trong góc tối, gương mặt xinh đẹp của cô Hương ẩn hiện.

Nhiệm vụ... sắp hoàn thành.

Trăng treo đỉnh đầu, những tán cây rung rinh trong ngọn gió mơn trớn, bóng của chúng hắt trên nền đất tạo nên những hình thù quái dị. Giữa con đường rộng thênh thang mà vắng vẻ, cậu bé sáu tuổi bước những bước chân nặng nề trên nền bê tông. Cậu bé không có bóng, và tất nhiên là có cái bọng rỗng không.

Những bước đi nặng trĩu, như nói lên những phiền muộn trong lòng. Trương nhìn ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, thì thầm.

"Mẹ ơi, con phải làm sao đây?"

Cái đêm cậu bé ở lại nhà và tạm biệt Quyên, Minh, cậu đã phát hiện ra một sự thật.

Những lời nói của bố và mẹ kế cứ vang lên trong đầu cậu như những nhát búa đập chan chát.

"Anh à, đừng buồn nữa mà, con trai chúng mình không có duyên với thế giới này rồi."

"Em làm sao mà hiểu được tâm trạng của anh? Trương, đó là cả nguồn sống của anh, anh có lỗi với mẹ thằng bé, có lỗi với cả thằng bé!"

"Còn em thì sao? Em thì sao? Em cũng là vợ anh mà!"

"Em để anh yên ổn một lát có được không?"

"Nhưng con chúng ta cũng sắp chào đời rồi anh à! Anh phải phấn chấn lên!"

Trương đã hét rất nhiều lần, rằng hai người đừng cãi nhau vì cậu bé nữa, nhưng dường như chẳng ai nghe thấy.

Sầm. Tiếng cửa đóng lại thật mạnh, trên gương mặt người phụ nữ là những giọt nước mắt nóng hổi, chảy dài. Người đó nghiến răng kèn kẹt, nói lên những câu uất hận.

"Tại sao? Cuối cùng thì mày cũng đã biến mất, tại sao anh ấy vẫn không nhìn tao lấy một lần?"

Trên bàn, ánh trăng chiếu vào một bức ảnh hơi cũ, nhưng được đóng khung cẩn thận. Trong ảnh là ba học sinh cấp ba, một trai và hai gái. Không khó để có thể nhận ra đó là mẹ Trương, mẹ kế Trương và bố cậu bé. Trong bức ảnh đó, ba con người ấy cười vô cùng rạng rỡ, những nụ cười của tuổi học trò trong sáng.

"Mẹ ơi, con muốn gặp mẹ, nhưng con vẫn rất lo lắng cho hai anh chị ấy. Bây giờ con không còn là con người nữa, có thể đi lại tự do, cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa, có phải con nên giúp hai người ấy không?"

"Không đâu, cậu nhóc à."

Một giọng nói ma mị truyền tới từ phía sau, Trương giật mình quay đầu lại. Là cô bé mà cậu đã gặp ở hầm để xe hôm trước! Không biết tại sao, nhưng cậu bé cảm thấy hơi sợ con ma phía trước. Không được phép sợ, cậu cũng là ma mà!

"Tại... tại sao chứ?"

"Ta nói rồi mà, cậu nhóc quên rồi sao?"

"Tại sao tôi phải nghe theo chứ? Tôi chỉ muốn giúp họ, vậy thôi!"

"À... quyết định của cậu nhóc là vậy sao?"

"Đúng vậy!"

Dù đã từng yếu ớt, không thể làm gì; dù đã từng cảm thấy bản thân là gánh nặng với người khác, cực kì vô dụng, nhưng...

Những nụ cười mơ hồ của mẹ, sự quan tâm chăm sóc của bố, những người bạn mới quen sau khi cậu bé chết... Tất cả bọn họ đều là những người quan trọng đối với cậu, cậu muốn dũng cảm một lần.

"Vậy sao? Rất tiếc, vậy thì mày hãy ngủ đi!"

Cô bé đó biến thành hình dạng của một con quỷ gớm ghiếc, rồi phẩy tay một cái, bóng tối bao trùm Trương, cậu bé biến mất trong bóng tối đó.

Con quỷ đó cười vô cùng quái dị, giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống cậu bé.

"Một linh hồn trong trắng ư? Ta sẽ làm cho nó vấy bẩn. Muốn cứu nó, hãy đến đây, cô bé pháp sư tài ba!"