Tam Thốn Nhân Gian

Chương 145: Người thần bí



Hôm nay pháp khí của ta không người hỏi han đến, sau cuộc thi, ta muốn khiến cho đám pháp khí này giá có ở trên trời thì cũng vẫn có người thèm khát!

Vương Bảo Nhạc đanh mặt lại, hắn cũng do bị ép đến sốt ruột. Cảm giác trong túi rỗng tuếch này thật sự làm hắn không quen, giống như người vốn đã quen với cuộc sống xa hoa tiêu tiền như nước, đột nhiên biến thành kẻ nghèo hèn vậy.

Loại cảm giác này khiến Vương Bảo Nhạc không thể không nghĩ cách phải làm sao mới bán được hết mớ pháp khí này. Hắn nhìn xuống phủi quần, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy đi vài vòng quanh động phủ, trong mắt lộ rõ vẻ suy tư. Sau khi thầm phân tích và thôi diễn kế hoạch của bản thân ở trong đầu xong, cảm thấy không còn vấn đề gì nữa nên hắn cũng dừng lại.

- Cứ làm như thế đi!

Vương Bảo Nhạc cắn răng quyết tâm, lập tức lấy nhẫn truyền âm ra liên hệ với Trác Nhất Phàm.

- Nhất Phàm, ta nghe nói đến trận so tài của Chiến Võ các, ngươi chuẩn bị thế nào rồi, có cần ta đến phụ chiến không? Một khi ta ra tay, ha ha, ngươi nhất định... Hả? Ngươi đã tìm được phụ chiến rồi à?

Trác Nhất Phàm cũng thấy rất ngại, thực ra ban đầu hắn cũng muốn tìm Vương Bảo Nhạc lắm, nhưng lại sợ bị Vương Bảo Nhạc từ chối, sau khi do dự thì quyết định không mời Vương Bảo Nhạc nữa mà đi tìm người khác.

Sau khi Vương Bảo Nhạc tỏ vẻ đã hiểu thì bỏ nhẫn truyền âm xuống, hít sâu một hơi, cũng không hề nhụt chí, lần này hắn định chơi một vố lớn, nếu như pháp khí của mình không có tên tuổi, không có nhãn hiệu, vậy thì chỉ việc tạo ra là được!

Mà cách làm tốt nhất chính là nhân lúc muôn người dõi theo, khiến cho tất cả bọn họ phải chấn động vì sự cường đại của những pháp khí này, phải kinh ngạc vì trên thế gian này lại có loại pháp khí kỳ diệu như thế, từ đó khắc sâu trong tiềm thức của họ, lại vừa khát khao mong được sở hữu những pháp khí này.

Nói cho dễ hiểu thì chính là tuyên truyền!

Về phần địa điểm tuyên truyền ấy à, Vương Bảo Nhạc cũng đã nghĩ kỹ rồi, đó chính là cuộc thi đấu của Chiến Võ các lần này. Sẽ không nơi nào có thể thu hút được sự chú ý nhiều như cuộc thi đấu này, Vương Bảo Nhạc nghĩ nhờ vào cuộc thi đấu này nhất định có thể khiến cho pháp khí của hắn trở thành một nhãn hiệu lớn!

Dù sao cuộc thi Chiến Võ các lần này được cả đảo Thượng Viện chú ý, đến lúc đó số lượng người xem nhất định sẽ cực kỳ khổng lồ, như thế chỉ cần có thể tỏa sáng trong cuộc thi tất nhiên sẽ khiến bát phương oanh động, từ đó nhãn hiệu của hắn sẽ nổi tiếng khắp nơi!

Thực ra không phải chỉ có mỗi Vương Bảo Nhạc nghĩ ra cách tuyên truyền này, một nhóm người khác ở đây, dù không phải tư chất nổi bật xuất sắc gì nhưng cũng có chỗ hơn người trên một vài lĩnh vực, đối bọn họ tiền tài trước mắt là gì hết, tiếng tăm mới là thứ quan trọng nhất. Cho nên cuộc thi đấu Chiến Võ các hàng năm, chính là lúc bọn họ gầy dựng tên tuổi của chính mình.

Bọn họ chọn tài trợ cho một vài học sinh của Chiến Võ các, tặng pháp khí đan dược hoặc trận văn các thứ của chính mình luyện chế cho học sinh của Chiến Võ các, lại đưa ra một số yêu cầu, mục đích cuối cùng chính là muốn nhờ cuộc thi này để tuyên truyền nâng cao giá trị của món đồ do mình luyện chế.

Đây là việc hai bên cùng có lợi, học sinh Chiến Võ các tất nhiên đồng ý, mà đạo viện cũng sẽ không quản việc này, vì thế trong cuộc thi đấu của Chiến Võ các hàng năm đều có thể nhìn thấy rất nhiều đan dược, pháp khí và trận pháp mới.

Có điều suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc hơi khác với bọn họ một chút. Vì để phòng bất trắc, có thể kịp thời điều chỉnh những tình huống thay đổi bất ngờ bên trong cuộc thi, bảo đảm lần này nhãn hiệu của hắn tuyên truyền thành công mỹ mãn, Vương Bảo Nhạc định tự mình tham gia thi đấu!

Như vậy thì hắn sẽ có thể dựa vào tình hình chiến đấu để kịp thời điều chỉnh, dù kế hoạch có sai lầm thì cũng có thể lập tức thay đổi, quảng bá pháp khí của hắn ở trình độ cao nhất.

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hí hửng, cầm nhẫn truyền âm, cân nhắc chọn người.

- Trác Nhất Phàm không được thì Trần Tử Hằng cũng thế!

Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc nhanh chóng truyền âm cho Trần Tử Hằng, nhưng Trần Tử Hằng thế mà cũng đã có người phụ chiến rồi.

Điều này khiến Vương Bảo Nhạc rất phiền muộn.

Thực tế thì Trần Tử Hằng cùng Trác Nhất Phàm cũng như nhau, chẳng phải họ không muốn hay không nghĩ tới chuyện mời Vương Bảo Nhạc trợ chiến, chỉ do trong lòng bọn họ Vương Bảo Nhạc nay đã ở vị trí cao không với tới, mà Trần Tử Hằng lại là người kiêu ngạo, cũng sợ mình bị từ chối nên không mở miệng.

Vương Bảo Nhạc nhấp nha nhấp nhổm, nhanh chóng liên hệ với tất cả các học sinh của Chiến Võ các mà hắn quen. Sau cùng trợn tròn mắt, thật sự do Vương Bảo Nhạc liên hệ quá muộn, bây giờ ngày thi đấu đã gần kề, hầu như tất cả mọi người đã chọn được người phụ chiến từ đời nào rồi.

Việc này khiến Vương Bảo Nhạc không cam tâm, thế là đăng nhập linh võng, hắn nhớ lúc trước có người đăng thông báo tuyển người phụ chiến ở trên đấy.

Sau khi cố gắng tìm kiếm thì rốt cuộc hắn thấy được một tin, tên học sinh Chiến Võ các này ra giá vô cùng bủn xỉn, ngữ khí lại cực kỳ khinh thường.

- Ta hiện đang tu luyện chuẩn bị thi đấu, không có thời gian gặp ngươi, không muốn biết thân phận của ngươi, ngươi cũng chẳng cần biết thân phận của ta, đến lúc đó chúng ta gặp mặt tại chỗ thi đấu là được. Cũng không cần ngươi chuẩn bị cái gì, người chỉ đến cho đủ số thôi, thực ra nếu không phải do cái quy định dở hơi này, mà ta lại không muốn mất mặt để đạo viện xếp nhóm cho thì cơ bản cũng chẳng cần phụ với chả trợ gì hết!

Sau khi Vương Bảo Nhạc liên hệ với đối phương thì bên đó trực tiếp gửi tới một đoạn tin nhắn như vậy, dường như ngay cả nói chuyện đôi câu hắn cũng lười, sau khi Vương Bảo Nhạc nhìn tin nhắn thì cảm thấy chắc là đối phương bị người ta đá nát bi rồi nên giọng điệu mới dở hơi như thế, nếu không phải đã hết cách thì hắn thực muốn đổi người khác cho rồi.

Chẳng qua hiện nay cuộc thi sắp đến, người bình thường cơ bản đều đã tìm được người phụ trợ, không tìm được, hoặc có bệnh giống như tên dở hơi bị người đá nát bi này thì đều dự định chờ đến lúc bắt đầu sẽ được Đạo Viện tự động sắp xếp cho.

- Ai ra tay mà hung ác đánh tên này thảm thế không biết, nói chuyện chẳng lịch sự chút nào hết!

Vương Bảo Nhạc hừ một tiếng, nhưng đã hết cách chỉ có thể chấp nhận chọn người này thôi.

Hắn cân nhắc thấy đối phương kiêu ngạo như thế, nói rõ không cần mình phụ trợ, như vậy mình chỉ cần chuyên tâm đi tuyên truyền pháp khí là được. Duy chỉ có một điều khiến hắn đau đầu, ấy chính là nếu đối phương không phối hợp thì rất có thể sẽ không dùng pháp khí của hắn.

- Phải chuẩn bị tốt cả hai đường!

Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, càng cảm thấy tên thần bí trong Chiến Võ các này có bệnh, có điều mọi chuyện đã đến bước này, hắn cũng chỉ có thể lấy tất cả pháp khí trong vòng tay trữ vật ra, bắt đầu nghiên cứu phương án hành động.

Dù hắn không có linh thạch, nhưng tài liệu vẫn còn một ít, thế là dựa trên phương án kế hoạch chính của bản thân, điều chỉnh vài chỗ của pháp khí. Ví dụ như hắn cảm thấy mình có thể gặp hung thú của Ngự Thú các, nên cải tiến pháp khí kiểu dây trói thành rọ mõm, lại lên linh võng tìm mua một ít thuốc mê cho vào bên trong.

Còn có những cải tiến khác cũng nhằm vào đặc tính của pháp khí, nhất là thanh pháp khí Phi Sương kiếm. Nó chính là sản phẩm chủ lực của Vương Bảo Nhạc lần này.

Trong lúc Vương Bảo Nhạc chuẩn bị, thời gian thấm thoắt trôi qua. Hai ngày trước khi cuộc thi đấu diễn ra, đảo Thiên Hành - một hòn đảo ở nơi cuối cùng trên hồ Thanh Môc của đạo viện Phiêu Miểu, hòn đảo này cũng có trận pháp sương mù, giờ đây lại lẳng lặng trở nên quay cuồng, có thể nhìn thấy thân ảnh của khoảng bảy tám người đang đạp không bay ra từ bên trong. Theo bọn họ đi ra, trận pháp của đảo Thiên Hành cũng từ từ tạo nên một con đường cực lớn.

Trong bảy tám người này, ngoại trừ một vị trung niên ở chính giữa ra, còn lại đều là lão giả, trong mắt từng người mang theo thần thái thâm sâu khó dò, tu vi không hề tầm thường. Nhưng so sánh với bọn họ, người đàn ông trung niên mặc một thân trường bào màu đỏ đứng ở giữa kia tựa như một thanh lợi kiếm, một khi bộc phát thì có thể đánh tan gió lốc.

Bọn họ đứng ở đó, lấy vị trung niên làm đầu, ngẩng đầu chờ đợi... Trên bầu trời, ba chiếc khí cầu màu đen khổng lồ dần dần tiến tới!

Mà theo chiếc khí cầu đó hạ xuống, có thể nhìn thấy tầng ngoài của khí cầu vướng không ít máu khô, hiển nhiên đây là máu của những con hung cầm bị người trên khí cầu giết chết trên đường đi, hơn nữa xung quanh boong tàu có hơn một trăm người đang đứng, bọn họ mặc một loại đồng phục thống nhất, mặt mày lạnh tanh, trên người tràn ngập sát ý, tuyệt đối không phải hạng bình thường, rõ ràng là tôi luyện ra được do chinh chiến lâu ngày cùng hung thú và bao phen sinh tử.

Ba chiếc khí cầu này, đến từ phía quân đội Liên Bang!

Mà những người này, chính là những chiến sĩ canh giữ biên giới Liên Bang!

Giờ phút này, trên chiếc khí cầu ở giữa, chỗ thuyền trưởng, có một vị đại hán trung niên đang ngồi, vị đại hán này có vóc người cao to, trên vai khoác áo choàng màu đen, bên trong áo choàng mặc bộ quân phục treo đầy huân chương, trên mặt có một vết sẹo giống như chia khuôn mặt của hắn làm hai nửa. Hắn đứng ở nơi đó tựa như một ngọn núi, trên người hắn có một loại khí thế cực kỳ mạnh mẽ không ngừng lan ra xung quanh, không phân cao thấp cùng với trung niên áo bào đỏ của đạo viện Phiêu Miểu.

- Chu Lộ, tên béo mà ngươi nói ở nơi này sao? Đại hán dời mắt khỏi vị trung niên mặc áo bào đỏ đứng bên ngoài đảo Thiên Hành kia, nhìn về phía đảo Thượng Viện, rồi thản nhiên mở miệng với cô gái trông như lính cần vụ đứng ở bên cạnh.

Đứng cạnh hắn là một cô gái có vóc dáng cao gầy, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại tràn đầy dã tính, một cô gái dường như rất khó bị chinh phục, đây chính là... Chu Lộ, người đã từng bị Vương Bảo Nhạc đá vào mông, nên hận hắn đến mức nghiến răng nghiến lợi, thề phải báo thù cho bằng được!
— QUẢNG CÁO —