Tam Thốn Nhân Gian

Chương 200: Kịch biến!



- Những chuyện thế này nhất định phải bẩm báo cho đạo viện thật sớm, chúng ta không thể tự tiện hành động, tất cả phải nghe theo chỉ thị của đạo viện!

Trác Nhất Phàm hít sâu, thân là học sinh của Chiến Võ Các và đã chấp hành nhiệm vụ mấy chục lần, rõ ràng hắn rất có kinh nghiệm trong những tình huống đột phát, lúc này hắn vừa nói vừa mở nhẫn truyền âm ra liên lạc với đạo viện.

Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm mặt lại, sắc mặt của Triệu Nhã Mộng cũng trở nên nghiêm túc hơn, nhưng ngay khi Trác Nhất Phàm vừa mở truyền âm thì trên bầu trời phía xa đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ rền trời. 

Ầm một tiếng thật mạnh, tiếng nổ hóa thành sóng âm lan ra bốn phương, tạo thành những gợn sóng vô hình, khiến cho khí cầu cũng phải chao đảo. Ba người Vương Bảo Nhạc lập tức ngừng thở, sau đó lại có một tia sét xẹt qua giữa trời xanh, đánh vào hư không, dường như ngăn cản tín hiệu truyền âm, lúc này nhẫn truyền âm của Trác Nhất Phàm lập tức nổ tung!

Nhẫn truyền âm vỡ nát, tựa như tia sét này vừa cắt đứt tín hiệu, vừa phát ra ảnh hưởng nào đó khiến cho nhẫn truyền âm không chịu nổi nên nổ tung.

Cảnh này khiến cho ba người còn lại giật mình! 

Tất cả diễn ra quá nhanh, từ khi Trác Nhất Phàm định truyền âm tới lúc tiếng sấm vang lên, tia sét xuất hiện phá hủy nhẫn truyền âm đều chỉ diễn ra trong nháy mắt!

Triệu Nhã Mộng đột nhiên biến sắc, Trác Nhất Phàm lại càng giật mình nhiều hơn, hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập và căng thẳng hơn hẳn, trong lòng dậy sóng, nhưng hắn lại là người có phản ứng nhanh nhất, lập tức điều khiển khí cầu bay hết tốc độ ra xa, như muốn rời khỏi nơi này.

Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm đều không phải người thường, dù lúc này đang chấn động không thôi, nhưng cũng nhanh chóng truyền linh lực trong cơ thể vào khí cầu, khiến cho tốc độ của nó tăng mạnh, bay vù vù về phía trước. 

Cùng lúc đó, Triệu Nhã Mộng cũng mở nhẫn truyền âm của mình ra, cố gắng truyền âm báo cho đạo viện, nhưng cô lập tức tái mặt, truyền âm đã mất tín hiệu!!

Nhưng ngay khi khí cầu lao ra thì phong vân biến sắc, chỉ trong nháy mắt đã tối sầm xuống. Trên trời xuất hiện vô số mây đen đang ầm ầm lan rộng, tốc độ lan rộng này hơn hẳn khí cầu, chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp và bao trùm lấy nó!

Nhìn từ xa vô cùng kinh khiếp, khí cầu bay giữa không trung, trên đầu nó có vô số mây đen cuồn cuộn, nhanh chóng phủ kín trời xanh, mãi cho dến khi vượt qua khí cầu như muốn bao phủ đất trời!! 

Phạm vi cực lớn, chẳng những che khuất cả bồn địa Coron mà còn cả một khu vực khổng lồ ở xung quanh, sau đó lại có khói đen bốc thẳng lên trời, nhanh chóng kết nối với mây đen ở trên trời cao!

Khiến cho nơi này giống như bị phong ấn, dần dần trở thành tuyệt địa!

Tuyệt địa này giống như địa ngục nhân gian, che khuất bầu trời và kiếm dương, với vô số tia sét ầm ầm giáng xuống! 

Lúc này ba người Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng kinh hãi, càng không có lòng dạ nào để nghĩ xem tại sao lại xuất hiện sự cố kinh khủng như thế. Lúc này toàn bộ tu vi của bọn họ đều dồn hết vào khí cầu, khiến cho tốc độ của khí cầu này tăng lên đến cực hạn, phát ra tiếng nổ mạnh, bay thẳng về phía trước giữa vô số tia sét nổ mạnh đang giáng xuống từng hồi!

Ở trước mặt họ, theo mây đen trên trời và dưới đất nhanh chóng nối liền, khu vực ở giữa ngày càng thu hẹp lại, lúc này chỉ còn lại có một khe hở cực nhỏ, đây cũng là lối thoát duy nhất!!

- Nhanh thêm chút nữa đi!! 

Vương Bảo Nhạc gào to, gân xanh trên trán nổi lên, sắc mặt Triệu Nhã Mộng tái đi, Trác Nhất Phàm cũng ướt đẫm mồ hôi, cả ba người cũng đã dốc hết toàn bộ tu vi, mà bản thân khí cầu lại không phải hạng xoàng, sau khi hấp thu toàn lực của cả ba người thì tốc độ ngày càng nhanh hơn.

Nhìn từ xa thì có thể thấy xung quanh khí cầu của Vương Bảo Nhạc đều là mây đen, duy chỉ có trước mặt bọn họ là còn một lỗ hổng đang nhanh chóng khép lại.

Nhưng có thể thấy rõ trời xanh mây trắng ở bên ngoài lỗ hổng đó!! 

Trong nháy mắt khi mây đen sắp sửa lấp kín lỗ hổng này thì rốt cuộc khí cầu cũng bay vọt tới. Nhưng khi sắp sửa vọt ra khỏi lỗ hổng này thì lại có kinh biến xuất hiện!

Từng đợt răng rắc đột nhiên vang lên từ dưới mặt đất, mặt đất bên dưới bồn địa Coron đột nhiên nhô cao lên mấy mươi trượng, tựa như có một con rắn khổng lồ đang lướt nhanh ở bên dưới mặt đất, lao thẳng tới và phát ra tiếng nổ ầm ầm, nháy mắt đã đuổi theo ở sát bên dưới!

Tốc độ của nó cực nhanh, trong lúc ba người Vương Bảo Nhạc vô cùng giật mình kinh hãi, khí cầu sắp vọt ra được bên ngoài thì một tiếng nổ kinh thiên vượt xa tiếng sét ban nãy trực tiếp trỗi dậy ở nơi này! 

Theo tiếng nổ vang lên, mặt đất trực tiếp đổ sụp xuống, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, đây không phải rắn mà là một bàn tay khổng lồ do cây cối tạo thành!

Bàn tay cây này tựa như một gốc đại thụ che trời, bên trên còn đầy những cái kén gỗ khổng lồ, đất cát bay đầy trời, vô số đất đá cỏ cây cũng bị bàn tay cây này hất lên, bay tứ tán.

Mà bàn tay khổng lồ kia cũng không hề chần chừ, vói lên hòng chộp lấy khí cầu của ba người Vương Bảo Nhạc ở trên trời cao với khí thế kinh thiên động địa! 

Qúa nhanh, dù tốc độ của khí cầu đã tới cực hạn nhưng cũng không thể nào tránh thoát, khí cầu của ba người Vương Bảo Nhạc trực tiếp bị chộp lấy!

Khí cầu rung lắc dữ dội, khóe miệng của ba người Vương Bảo Nhạc đều rỉ máu, vô cùng hoảng sợ.

- Nhày thôi!! 

Vương Bảo Nhạc hét lớn một chút, không chút do dự lao ra khỏi khí cầu, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng gần như cũng lao ra cùng lúc với Vương Bảo Nhạc. Cả ba đều là ngươi quyết đoán, trong lúc nguy cơ trước mặt bèn chọn cách nhảy khỏi khí cầu, ở giữa không trung, Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đều lấy khí cầu của mình ra, Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng lấy chiếc khí cầu mà đạo viện đã cho mình lúc tấn chức binh tử.

Cả ba lúc này đều dốc hết toàn lực, không kịp liên hệ mà chỉ có thể phóng ngay về phía lỗ hổng trước mặt.

Nhưng chỉ chút trì hoãn kia thôi mà lỗ hổng trước mặt bọn họ đã khép kín, mây đen cuồn cuộn hợp lại, phong ấn triệt để! 

Khí tức quỷ dị phát ra từ bên trong, nhất là những luồng khói đen kia tựa như vô số xúc tu, nhìn mà giật mình, có thể tưởng tượng được, một khi bị nó dán phải thì sẽ vô cùng nguy hiểm!

Ba người biến sắc, bàn tay cây khổng lồ chui ra từ mặt đất bắt lấy khí cầu lại phát ra tiếng răng rắc, mấy trăm cái kén ở lớp vỏ ngoài của nó đều vỡ ra.

Lộ ra... vô số thân thể nhân loại ở bên trong! 

Số lượng tu sĩ ở bên trong cũng không nhiều, phần lớn là Cổ Võ Cảnh, quần áo trên người cũng khác nhau, trong đó có hơn phân nửa mặc đạo bào cùng loại, rõ ràng là người chung một thế lực, còn những người khác thì có vô số, thậm chí có một người còn mặc đạo bào học tử của đảo Hạ Viện!

Còn có hai người đúng là học sinh Chiến Võ Các khi nãy đi chung với bọn họ!

Tất cả đều khép mặt, nhưng lồng ngực phập phồng, rõ ràng vẫn chưa chết, khí tức trên người cũng vẫn bình thường, không nhìn ra chút dị thường nào, giống như chỉ đang say ngủ mà thôi! 

Một màn này khiến cho trong lòng Vương Bảo Nhạc chấn động, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, nhìn họ với vẻ không dám tin.

- Bọn họ...

Trác Nhất Phàm cũng hoảng sợ, hô hấp của Triệu Nhã Mộng trở nên dồn dập hơn, trong mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, không cần nghĩ nhiều thì cả ba người cũng lập tức hiểu ra... 

Những lần truyền âm và video với hai học sinh Chiến Võ Các khi nãy đều là giả, chỉ là dùng một loại thuật pháp nào đó mà họ không biết để tạo ra, thậm chí ngay cả truyền âm báo bình an mà hai học sinh Chiến Võ Các kia nhận được lúc ở trên khí cầu tất nhiên cũng là giả.

Kết hợp với nội dung truyền âm thì sẽ dễ dàng đoán ra kẻ đứng phía sau vốn không muốn mọi việc trở nên phức tạp, có lẽ kẻ đó không định ra tay với họ.

Nhưng hành động muốn truyền âm cho đạo viện của Trác Nhất Phàm đã khiến đối phương cảm thấy không ổn và quyết định ra tay, mà một khi ra tay thì rõ ràng là muốn diệt khẩu! 

Ngay khi cả ba đang vô cùng kinh hoảng thì những người vốn đang nhắm mắt trong mớ kén kia đột nhiên mở to mắt ra. Ánh mắt bình tĩnh không hề lộ ra chút dấu vết như bị xóa linh trí nào, chỉ im lặng không nói gì, nhưng trong mắt lại có sát khí lóe lên, nhanh chóng lao ra đánh tới chỗ ba người Vương Bảo Nhạc!

Ngay khi lao ra, trong cơ thể những người vốn chỉ là Cổ Võ Cảnh kia lại phát ra ba động của Chân Tức!

Mà điều khiến cho người ta khiếp sợ chính là bọn họ lại có thể phi hành ở nơi này, dường như có một cỗ lực lượng chỉ thuộc về họ vừa tăng tu vi, vừa đỡ cơ thể họ bay lơ lửng! 

- Đồng hóa ư?!

Sắc mặt của Triệu Nhã Mộng tái đi, giọng nói mang theo vẻ không chắc.
— QUẢNG CÁO —