Tam Thốn Nhân Gian

Chương 60: Mau quay về đạo viện



Vương Bảo Nhạc được mọi người nhòm ngó như thế thì trong lòng thoải mái hơn hẳn, thầm nghĩ sau này cha của Liễu Đạo Bân nhất định có thể thăng chức, lúc này đang vui nên hắn nhìn đám bạn học xung quanh, đang định nói gì đó thì tên Hoàng Qúy kia đã bật cười.

- Khá lắm Bảo Nhạc ạ, ta đúng là đã xem thường ngươi rồi, lại còn có thể an bài người vào trong bộ viện kỷ luôn cơ đấy, đúng là không đơn giản mà. Nhưng ta cũng hiểu, chuyện này ta cũng trải qua rồi, ngươi cũng biết ta là học thủ cho nên cũng là người phụ trách kk mà, luôn có người tới tìm ta nhờ xếp người vào kk, ta cũng không tiện từ chối.

Hoàng Qúy thản nhiên nói xong thì lại thở dài ra vẻ khuyên răn.

- Nhưng mà Bảo Nhạc này, về sau ngươi đừng có nhờ vả học thủ chỗ các ngươi mãi thế, ta nghe nói bây giờ các đạo viện đang cải cách chế độ học thủ, muốn đổi thành mở hội nghị học thủ để bỏ phiếu, ta cũng đang nghĩ xem nên móc nối quan hệ với hai học thủ khác thế nào đây, ngươi nhờ vả nhiều sẽ khiến vị học thủ thân với ngươi bực mình đấy.

Hoàng Qúy ra vẻ cảm thái, hắn nói xong thì cảm giác áp lực do phó thành chủ đến ban nãy cũng đã giảm bớt phần nào.

Thế là tâm trạng của mọi người lại phấn chấn lại, tuy rằng thái độ dành cho Vương Bảo Nhạc cũng thay đổi một chút, nhưng cũng không nhiều lắm, theo như bọn họ thấy thì lời nói của Hoàng Qúy đã giải thích rõ ràng lắm rồi.

Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng, hắn rất muốn nói cho đối phương biết mình không cần đi nhờ vả học thủ, mà chính bản thân mình đã là học thủ... Hơn nữa cải cách học thủ cũng không sao hết, mình cũng không cần móc nối gì với những học thủ khác, bởi vì... Chẳng còn học thủ nào khác nữa, tất cả đều bị mình đạp xuống cả rồi.

Nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy nếu như tự mình nói ra điều này thì không được vẻ vang lắm, vậy nên hắn nghĩ xem phải làm sao để biểu đạt khéo khéo một tiếng, nhưng đột nhiên đằng xa lại truyền đến tiếng kinh hô.

Những tiếng kinh hô này nhanh chóng lan rộng trong tiệm rượu khiến cho Vương Bảo Nhạc và những bạn học khác chú ý tới, ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn qua, sau đó lập tức nhìn thấy có rất nhiều người to cao đi ra từ tít bên trong tiệm rượu, bọn họ nhanh chóng bước ra chặn kín các điểm quan trọng trong tiệm, sau đó có mười mấy người cùng bước ra, trong đó có một người đàn ông lưng hùm vai gấu, vẻ mặt không giận tự uy bước ra từ trong phòng VIP.

Người đàn ông đó mặc áo choàng màu tím, cha của Liễu Đạo Bân đứng bên cạnh cũng cung kính đi sau ông nửa bước, thậm chí cả chủ nhân của tiệm rượu này cũng cẩn thận đi theo phía sau, bọn họ đi thẳng một mạch tới bàn của đám Vương Bảo Nhạc.

Người còn chưa tới thì tiếng cười vang đã vọng tới.

Toàn thân Trần Binh run lên, đầu óc nháy mắt nổ mạnh, vội vàng đứng dậy nhưng không đứng vững nên suýt nữa đã ngã dập mặt, lớn tiếng hô to đầy cung kính.

- Bái kiến thành chủ!

Trần Binh vừa hô vang thì tất cả mọi người trên bàn cơm đều hít sâu một hơi, cả đám vội vàng đứng dậy.

Thành chủ và phó thành chủ vẫn có chênh lệch khá xa, có thể làm thành chủ của kỷ linh nguyên, dù chỉ là một thành nhỏ đi chăng nũa thì đều là những nhân vật bất phàm, người như thế bản thân phải có tu vi nhất định, càng phải có bối cảnh thâm hậu và thủ đoạn kinh người, như thế mới có thể đảm nhiệm chức thành chủ ở kỷ linh nguyên sau cuộc chiến hung thú này.

Cho nên lúc phó thành chủ đến đây bọn họ chỉ khiếp sợ thôi, nhưng khi thành chủ xuất hiện lại dấy lên bao cơn sóng gầm trong lòng họ, mang theo cả vẻ rúng động lẫn kính sợ.

- Các ngươi đều là tương lai của liên bang, là ta tới đây quấy rầy buổi gặp mặt của các ngươi, sao có thể khiến các ngươi đứng dậy được, mọi người ngồi xuống cả đi.

Thành chủ thành Phượng Hoàng mỉm cười đi tới, khi giơ tay ra thì có một cỗ uy áp phát ra từ trên người hắn, khiến cho những người vừa đứng dậy đều ngồi xuống.

- Vương Bảo Nhạc.

Sau khi mọi người ngồi xuống thì thành chủ thành Phượng Hoàng lại mỉm cười nhìn Vương Bảo Nhạc, tuy giọng không lớn nhưng lại mang theo khí thế khiến cho tâm thần kẻ khác rung động.

Khí thế kia Vương Bảo Nhạc đã từng cảm nhận được từ trên người của vị tu sĩ đã giết chết mãnh thú trên đường quay về, lúc này gặp được thành chủ thì hắn cũng lập tức cảm giác được khí tức giống vậy.

- Vương Bảo Nhạc của đạo viện Phiêu Miễu, bái kiến thành chủ!

Vương Bảo Nhạc đứng dậy, ôm quyền cúi đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh.

- Đúng là một thiếu niên anh tài!

Thành chủ của thành Phượng Hoàng cười vang, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng không chút che giấu.

- Ban nãy ta nghe lão Liễu nói bạn học Bảo Nhạc đang ở đây, bạn học Bảo Nhạc này, mấy lần trước ta đến thăm nhà ngươi thì ngươi đều không có mặt, ngươi chính là niềm kiêu ngạo của thành thành Phượng Hoàng chúng ta đấy!

Thành chủ thành Phượng Hoàng nói xong thì quay lại nhìn mấy người sau lưng mình.

- Mọi người cũng tới làm quen đi, thiếu niên anh kiệt này chính là Vương Bảo Nhạc, thi đậu vào tứ đại đạo viện giữa vô số thí sinh thì đã là nhân tài rồi, có thể vào được hệ Pháp Binh thì lại càng là thiên kiêu, ở trong vô số thiên kiêu mà có thể trở thành học thủ của một học đường thì đúng là thiên chie kiêu tử!

- Còn bạn học Vương Bảo Nhạc lại còn trở thành đại học thủ tam bảng duy nhất xưa nay chưa từng có của hệ Pháp Binh trong đạo viện Phiêu Miễu, đây đúng là xưa nay chưa ai làm được.

Thành chủ thành Phượng Hoàng giới thiệu Vương Bảo Nhạc với mọi người xung quanh.

Những người đi theo ông ấy đều là quan lớn của thành Phượng Hoàng, nay nghe nói thế thì ai nấy đều lộ vẻ giật mình, liên tục khen ngợi không dứt.

Cùng lúc đó, các học sinh ngồi trên bàn nghe xong đều cảm thấy đầu óc trống rỗng, trợn mắt há mồm ra, nhất là Hoàng Qúy thì càng hít thở dồn dập hơn, trên mặt mang theo vẻ không dám tin và hoảng sợ, hắn biết rõ học thủ duy nhất của một hệ đại biểu cho cái gì, nhưng hắn thật sự không dám tin Vương Bảo Nhạc lại có thân phận như thế.

Sau khi thành chủ thành Phượng Hoàng cầm ly rượu mời Vương Bảo Nhạc xong thì mọi người đều tiến lên mời rượu, nhất thời Vương Bảo Nhạc đã trở thành tiêu điểm của tiệm rượu này.

Tất cả chuyện này khiến cho Vương Bảo Nhạc vô cùng phấn chấn, cũng may mà hắn đã đọc nhiều tự truyện quan lớn, thân lại là học thủ nên ứng phó rất đúng mực, khiến cho mấy vị quan lớn trong thành Phượng Hoàng đều âm thầm gật đầu.

Cha của Liễu Đạo Bân cũng phát huy tác dụng giới thiệu từng người với Vương Bảo Nhạc, khiến cho thời gian gặp mặt lần này tuy nagnứ nhưng ai nấy đều có ấn tượng sâu sắc với nhau, nên ai nấy đều hài lòng.

Cuối cùng, trước khi đi thành chủ thành Phượng Hoàng còn vỗ vai Vương Bảo Nhạc, cười nói.

- Bạn học Bảo Nhạc này, ta nghe nói ngươi luyện chế ra được linh thạch bảy màu, phẩm chất cực cao, ngươi nhất định phải luyện cho quê nhà một viên đấy nhé, ta sẽ đặt nó ở trong viện bảo tàng để cho các học sinh ở quê chúng ta sau này đều noi theo ngươi.

Lời này lại càng khiến cho đám bạn học trên bàn hâm mộ không thôi, loại vinh dự này đã vượt xa tưởng tượng của bọn họ, mãi cho đến sau khi thành chủ đã rời đi thì trên bàn vẫn lặng thinh, mọi người đều nhìn chằm chằm Vương Bảo Nhạc.

- Ngươi... Ngươi là đại học thủ tam bảng sao?

Hoàng Qúy thật sự nhịn không được, mặt đỏ bừng, giọng cũng run rẩy.

Bởi vì thân phận ấy thật sự khiến cho hắn hoảng sợ cực kỳ, có lẽ những người khác không hiểu khó khăn và ý nghĩa của nó, nhưng hắn là học thủ Thảo Mộc của đạo viện Thánh Xuyên cho nên hiểu rõ muốn trở thành đại học thủ khó khăn cỡ nào, quyền lực có được sẽ lớn bao nhiêu.

Đây đúng là chuyện kinh thiên động địa, phải biết rằng kể từ sau kỷ linh nguyên thì đạo viện Thánh Xuyên căn bản chưa từng có học thủ như thế xuất hiện, thậm chí sau kỷ linh nguyên thì toàn bộ những đại học thủ duy nhất trong hệ của tứ đại đạo viện đều chưa đủ số lượng năm ngón tay nữa là!

Sao có thể không khiến hắn rung động và hoảng sợ cho được, thân ở địa vị này cho nên hắn càng biết rõ những khó khăn của nó.

Không chỉ có hắn mà ngay cả Trần Binh cũng thế, tuy rằng hắn không biết rõ đại học thủ có nghĩa gì, nhưng hắn biết rõ có thể khiến cho vị thành chủ vẫn luôn cường thế kia nhiệt tình như vậy thì chỉ có một khả năng... Ấy chính là tương lai của Bảo Nhạc khó mà đo lường!

Còn những bạn học khác lúc này đã bị lần họp mặt này làm cho rung động toàn tập, ai nấy đều đực mặt ra ngồi im, e là cả đời cũng khó mà quên được bữa cơm hôm nay.

Thấy mọi người như thế, Vương Bảo Nhạc cuòi lớn, hắn cảm giác mình căn bản chẳng muốn khoe khoang gì, mình cũng đã khiêm tốn thế rồi mà vẫn bị người ta nhận ra, thế thì không phải do hắn rồi.

Nhưng Vương Bảo Nhạc cảm thấy dù sao mình cũng là bạn học với Hoàng Qúy, cho dù ban nãy đối phương có khoe khoang thì mình cũng không tiện đả kích hắn, cứ khiêm tốn một chút thì hơn.

- Thật ra cũng chẳng có gì, vốn ta chỉ muốn làm học thủ của linh thạch học đường mà thôi, nhưng lại gặp phải cải cách ngươi vừa nói đấy, ta cũng gặp vấn đề y chang ngươi, nhưng ngươi cũng biết tính ta cứng đầu cỡ nào rồi đấy, thật sự không muốn đi làm quen với móc nối với những học thủ khác làm gì, vậy nên ta chọn cách đơn giản nhất là đạp bọn họ xuống để thành học thủ hồi văn với học thủ linh bôi luôn, thế là đơn gian ngay, có việc gì thì cứ tự thương lượng với bản thân mình là được.

Nói xong, Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với sự khiêm tốn của mình, mà những người khác ở bên cạnh hắn thì đều bị mấy lời nói nhẹ bẫng với khiêm tốn của Vương Bảo Nhạc làm sợ hết hồn. Đỗ Mẫn cắn răng, cô không ngờ lần này Vương Bảo Nhạc lại được như thế, Hoàng Qúy bên cạnh thì im thin thít, nhìn Vương Bảo Nhạc với vẻ phức tạp rồi cười khổ.

Vương Bảo Nhạc mỉm cười, tâm trạng vô cùng vui vẻ, buổi họp mặt nhanh chóng kết thúc, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực rời khỏi nơi này trong ánh mắt phức tạp của Hoàng Qúy.

Thời gian được nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, mới đó mà lại qua một tháng nữa, chỉ còn hơn mười ngày nữa là khai giảng, trong một tháng này em bánh bao cũng có tới nhà Vương Bảo Nhạc chơi, cô cũng được mẹ của Vương Bảo Nhạc yêu mến.

Còn Liễu Đạo Bân cũng thường xuyên tới thăm hỏi, còn mang theo rất nhiều quà cáp, còn đưa Vương Bảo Nhạc đi chơi khắp thành Phượng Hoàng, Vương Bảo Nhạc vốn tưởng rằng sẽ được tiếp tục ăn chơi trong mười ngày này, nào ngờ nửa đêm hắn lại nhận được tin gọi về khẩn cấp của đạo viện.

- Vương Bảo Nhạc, mau quay về đạo viện đi!